Tiên Lộ

Chương 18: Người sống, kẻ chết (2)



Chương 18: Người sống, kẻ chết (2)

- Hừ, đành vậy!

Đoàn Tâm hừ một tiếng.

Đoàn Tâm lấy ra tấm cuối cùng, trực tiếp kích phát tầm gần khiến cho cả hai văng ra, Đoàn Tâm vì được Thông Thiên Tháp bảo hộ nên chỉ bị choáng nhẹ, còn Phong lão do đánh quá hăng say, đến khi nhìn thấy ánh sáng vàng kim từ tấm phù thì đã không còn thời gian.

Tuy cảnh giới luyện thể của lão ta là Cường Thể nhưng khi một chọi một không phòng bị gì với một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bình thường thì có vài khả năng là không thể chiến thắng. Phong lão bây giờ toàn thân đầy các v·ết t·hương, xương có vài chỗ bị gãy khiến lão phải điều động linh khí chữa trị sơ bộ qua.

Chiêu vừa rồi của Đoàn Tâm đã kéo sức của hai người gần lại, thế trên của Phong lão cũng biến mất, hai người gần như mỏi mệt trong trận chiến. Đoàn Tâm giờ chỉ còn lại một tấm phù chứa sức mạng của Kết Đan tu sĩ nhưng giờ hắn tự đánh giá lại thì sử dụng ngay tuy có thể một kích hạ sát Phong lão nhưng lại khá phí phạm, chưa nói đến Đoàn Tâm chưa chắc nắm được toàn bộ ý đồ của lão hồ ly kia. Mỗi hai con rối kia thôi đã vượt xa kế hoạch của Đoàn Tâm nên hắn phải tính toán lại.

- Hahaha, hahaha, Đoàn Tâm, là ta đánh giá thấp ngươi rồi, tuy nhìn ngươi non nớt nhưng tâm cơ ngươi lại có thể sánh bằng mấy lão già kia.

Phong lão cười lớn, tán dương Đoàn Tâm nhưng lão lại không biết rằng Đoàn Tâm lúc này đang lên kế hoạch khác.

- Phong lão, cảm ơn lời khen của ngươi, nhưng hôm nay chúng ta không phải khen nhau như vậy, cứ thế thì cả hai cùng c·hết đấy.

Đoàn Tâm nói.



- Hahaha, được được.

Phong lão cười lớn, sau đó nhìn lại hai con rối của mình, dùng ý niệm ra lệnh.

Đoàn Tâm nhìn qua đã biết nên bật nhảy người lên cao, cùng lúc đó hai con rối kia động đậy sau đó lao nhanh đến chỗ Đoàn Tâm, vừa hay hắn đã nhảy lên nên hai con rối vừa lao đến đã đâm đầu vào nhau. Đoàn Tâm nhỏ máu vào thanh Huyết Sắc Tam Kiếm rồi phóng về phía Phong lão, lão ta trực tiếp tay không đỡ mất, không một chút sợ hãi, đối với lão cảnh giới Giả Đan thì bảo vật Trúc Cơ kỳ Huyết Sắc Tam Kiếm này chỉ là muỗi.

- Bảo vật Kết Đan ta từng cầm qua, mấy cái bảo vật Trúc Cơ rách này đối với ta không có hiệu nghiệm.

Phong lão tự tin nói.

- Chỉ Giả Đan cảnh thôi, ngươi chưa Kết Đan thì cũng chỉ là Trúc Cơ tu sĩ!

Đoàn Tâm nói.

Thanh Huyết Sắc Tam Kiếm bỗng sáng lên một màu đỏ như máu, chốc thanh Huyết Sắc Tam Kiếm này tiến giai thành cao cấp pháp khí, gần chạm đến thượng cấp. Là Đoàn Tâm đã sử dụng hồn Huyết của mình nhỏ vào.

Hồn Huyết, mỗi tu sĩ có mười giọt, là kết tinh nằm ở trái tim của mỗi tu tiên giả, liên kết trái tim, não bộ, các dây thần kinh, nếu tu đến Nguyên Anh thì liên kết thêm linh hồn. Hồn Huyết khi mất đi năm giọt thì tu sĩ sẽ trông như người điên, cứ điên điên khùng khùng, lâu lâu sẽ tỉnh nhưng sẽ nhanh chóng trở lại dáng vẻ điên khùng. Khi mất trên sáu giọt thì sẽ hoàn toàn mất đi thần trí, như một khúc gỗ chỉ có thể nằm đó chờ c·hết.



- Hồn Huyết, ngươi lại dám? A!!!

Phong lão chỉ kịp hô lên một tiếng.

Tuy nói là cao cấp pháp khí nhưng Huyết Sắc Tam Kiếm vốn là ma kiếm nên khi nhận được Hồn Huyết thì sẽ có sức công phá ngang với thượng cấp pháp khí. Đối với Giả Đan cảnh, thượng cấp pháp khí được Trúc Cơ tu sĩ điều khiển thì sức mạnh ngang với Kết Đan sơ kỳ, nếu không nhanh tránh hoặc có một vài pháp khí hộ thân thì sẽ rất khó để sống sót, lại thêm Hồn Huyết bồi trợ, điều này khiến cho Phong lão nhất thời không tìm được cách đối phó. Thanh Huyết Sắc Tam Kiếm đâm thẳng vào tim của Phong lão, mọi tế bào máu của lão toàn bộ đều bị thanh kiếm hút cạn, dáng vẻ có tí hồng hào dần dần trở nên trắng bệch, không còn lấy một tia sức sống.

- Kế hoạch ta vạch ra mấy mươi năm, giờ chỉ trong một bước nữa là xong, ấy vậy mà lại để một tên nhóc chưa hai mươi tuổi như ngươi phá hỏng, ta thật nếu chuyện này bị truyền ra bên ngoài thì nếu còn sống thì cũng chẳng biết để mặt đi đâu.

Phong lão chỉ còn một chút hơi tàn.

- Ta là Thi Âm Môn đệ tử, toàn bộ tuyệt học của Thi Âm Môn theo thông lệ kẻ g·iết được đệ tử của Thi Âm Môn sẽ có quyền xem toàn bộ công pháp. Ta chỉ còn lại hơi tàn, ngươi thắng rồi, Đoàn Tâm.

Phong lão cố kéo dài hơi tàn, nói thêm một đoạn.

Đoàn Tâm tiến lại gần, tat cầm thanh Huyết Sắc Tam Kiếm, nói:

- Từ biệt, Đoàn Thiên Phong.



Đoàn Tâm từ từ rút kiếm ra.

Trong sát na Phong lão trừng mắt nhìn về phía Đoàn Tâm, một tia sáng màu vàng phóng thẳng vào mi tâm của hắn.

- Linh hồn xuất khiếu!

Đoàn Tâm chỉ kịp hô lên.

Trong thế giới ý thức, linh hồn của Đoàn Tâm là một quả cầu sáng một màu trắng, chói mắt nếu nhìn bình thường, ý thức của Đoàn Tâm chưa có gì cả, chỉ là một khoảng đen tối như vũ trụ. Từ xa xa có thêm một quả cầu màu đen có viền trắng xuất hiện, nó không ngừng tìm kiếm quả cầu màu trắng kia, khi đã định vị được thì nó lao nhanh đến, khi gần chạm vào thì một cái tháp lớn xuất hiện, bành trướng ra khắp nơi, bao bọc lấy quả cầu màu trắng kia, còn quả cầu màu đen viền trắng kia bị cái tháp hất văng ra, lúc định tiến lại thì bị cái tháp ấy nuốt chửng, một tia tàn hồn cũng không sót.

Trong căn mật thất bằng đá, có hai cái t·hi t·hể đang nằm chồng chéo lên nhau, kế bên là một nam tử dáng vóc bình thường đang nằm trên nền đá, còn có một lão già đang ngồi đấy nhưng không còn sức sống. Nam tử kia từ từ tỉnh lại, là Đoàn Tâm, hắn từ trong thế giới ý thức bước ra, lúc này vẫn còn khá choáng, nhìn Phong lão không còn dấu hiệu của sự sống thì thở phào một hơi. Quả cầu trắng kia là linh hồn của Đoàn Tâm, còn quả cầu màu đen viền trắng kia là của Phong lão, lúc sắp c·hết lão ta đánh liều sử dụng linh hồn xung kích, đoạt xá ngay lập tức khiến cho hai linh hồn bắt buộc phải cắn xé nhau.

Nếu ở tình huống bình thường thì để cho an toàn, người đoạt xá sẽ phải từ từ rút đi linh hồn của người bị đoạt xá, khiến cho cơ thể đó trống rỗng, từ đó có thể khiến cho người đoạt xá dễ dàng hơn trong việc đoạt xá.

Nhưng khi chưa rút linh hồn người bị đoạt xá ra mà trực tiếp đoạt xá thì sẽ dẫn đến hai linh hồn cắn xé nhau, linh hồn nào tồn tại cuối cùng sẽ giành được cơ thể đó. Đánh lẽ Đoàn Tâm đã không thể kháng lại Phong lão do lão ta là Giả Đam cảnh, đối với Trúc Cơ sơ kỳ tu sĩ nhỏ nhoi như Đoàn Tâm thì chỉ là một chiêu g·iết c·hết. Nhưng lão và Đoàn Tâm cũng không ngờ được rằng Thông Thiên Tháp lại có thể vừa bảo vệ cơ thể, vừa có thể xâm nhập vào thế giới ý thức để bảo vệ linh hồn chủ nhân.

- Phong lão, ngươi tính trăm phương nghìn kế nhưng vẫn có kết cục hồn phi phách tán, không vào được luân hồi. Mà công dụng của cái tháp này cũng quá kinh dị, quả thật là pháp khí từ thời thượng cổ.

Đoàn Tâm nhìn cái xác không hồn của Phong lão, nói.

Theo các ghi chép của tu tiên giới thì cũng chỉ ở mức năm vạn năm trở lại đây, xét về thời thượng cổ là hơn mười vạn năm về trước, không biết vì sao mà những tu sĩ thời thượng cổ lại biến mất, chỉ để lại các truyền thừa thiếu sót, những tu sĩ sau thời thượng cổ phải dựa trên những truyền thừa thiếu sót ấy mà tạo nên các công pháp tu luyện, có những người trời sinh năng khiếu có thể tự sáng tạo ra công pháp, pháp khí, pháp bảo, trận pháp mới, những tu sĩ ấy hoặc đột phá Hóa Thần kỳ đại tu sĩ hoặc là Nguyên Anh đỉnh phong đại tu sĩ, thần thông vô biên không thể biết được.

Đoàn Tâm suy nghĩ hồi lâu, lúc định bỏ lại tất cả mà rời khỏi đây thì chợt nhớ lại lời nói của Phong lão. Nếu Đoàn Tâm coa được công pháp của Thi Âm Môn thì là chuyện tốt. Đoàn Tâm chẳng quan tâm chính phái hay ma đạo, chỉ cần mạnh là hắn sẽ học.
— QUẢNG CÁO —