Tiên Lộ

Chương 17: Người sống, kẻ chết (1)



Chương 17: Người sống, kẻ chết (1)

- Hừ hừ, vậy thì c·hết đi!

Phong lão nhìn Đoàn Tâm, tay tụ lực sau đó lao đến trong chớp mắt.

Đoàn Tâm sử dụng Thông Thiên Tháp, hấp thu một quyền của Phong lão và chính hắn cũng trả lại một quyền vào mặt lão ta. Đèn tầng thứ nhất vụt tắt nhưng Thông Thiên Tháp có tận mười hai tầng nên vẫn cứ là hư ảnh mà bao lấy Đoàn Tâm.

- Trúc Cơ sơ kỳ nhỏ nhoi như ta, nếu đánh chắc chắn không lại một Giả Đan cảnh như ông...hay là ngươi nhỉ? Mà thôi.

Đoàn Tâm nói chốc khựng lại một lúc, không biết với tình huống bây giờ xưng hô với lão ta làm sao?

Từ tay Đoàn Tâm lấy ra một tấm phù, truyền linh lực vào khiến nó sáng lên, trong một sát na lao đến chỗ Phong lão, đó là tấm phù chứa một kích toàn lực của Trúc Cơ hậu kỳ tu sĩ. Dao động mãnh liệt vang lên, những bức tường bằng đá kia hấp thu hết chốc sáng lên hồi lâu rồi tắt. Trong đám khói là Phong lão đã kích hoạt Hộ Thân Phù của mình, một loại phù tiêu hao lớn sử dụng một lần rất đáng giá.

- Tên khốn, vậy mà lại hủy đi Hộ Thân Phù của ta!

Phong lão nhìn thấy Hộ Thân Phù của mình bị hủy, nhất thời mất bình tỉnh.

Lão ta chưa kịp làm gì thì bị những cây kim độc ghim khắp người của mình, mỗi cây chứa chất kịch độc. Đối diện lão ta là Đoàn Tâm đang lấy một cây quạt giấy ra, tựa như quạt cho hắn. Phất quạt về phía Phong lão, những cây châm dài phát ra, lao nhanh về phía lão ta, may cho lão là tránh kịp nhưng độc vì động thân nên đã nhanh chóng lan nhanh khắp cơ thể. Những vầng gân màu xanh và tím nổi lên khắp người của lão.



- Ta biết ngươi chuyên thể tu, đánh tay không thì ta đương nhiên không có phần chiến thắng, nhưng nhờ độc mà kéo cảnh giới thể tu của ngươi xuống xem ra có tác dụng. Có điều những thứ này đã không thể sử dụng lại rồi, đáng tiếc, đáng tiếc.

Đoàn Tâm vẫn đứng đó nhìn Phong lão chật vật với độc tính đã lan ra khắp cơ thể.

- Hahaha, Đoàn Thiên Phong ta sống vì cái gì? Ngươi chẳng qua chỉ là một tên nhóc trong cái tu tiên giới rộng lớn này, hôm nay ta sống, ngươi c·hết!

Phong lão cười to, vang khắp căn mật thất bằng đá này.

- Ta sống ngươi c·hết, câu này chưa đến hồi kết chưa thể kết luận, vả lại thể tu vốn có thể kháng một vài độc tính, kéo thể trạng ngươi xuống, gần nhue bằng với ta, đánh trước rồi nói!

Đoàn Tâm phản bác, sau đó lao về phía Phong lão.

Đoàn Tâm cũng chuyên thể tu nhưng cảnh giới không cao, giờ hai người cùng so thì chỉ có thể so về kinh nghiệm chiến đấu phong phú của hai người. Hai người, người đánh người đá, người tung cước người tung quyền, tuy nói là Trúc Cơ kỳ đánh nhau nhưng lại tỏa ra một dao động mãnh liệt, may mắn là được những bức tường đá kia hấp thu hết, một chút dao động cũng không thể nào thoát ra bên ngoài.

Độc trong người Phong lão bạo phát ngày càng mãnh liệt, chốc đã lan đến phần tim, lão chủ động thối lui ra xa, điều động linh lực trong cơ thể bảo vệ và ăn mòn từ từ độc tính.



- Xùy xùy, ra đây!

Lão nói gì đó.

Hai thân ảnh từ trong cái túi nhỏ lao ra, cả hai đều toàn thân phủ một lớp hắc y kín người, khuôn mặt thì đeo một chiếc mặt nạ sắt nhất thời không thể xác định danh tính.

- Hai con rối này tuy là Luyện Khí đỉnh phong nhưng cảnh giới luyện thể chắc chắn ngang bằng với ngươi, chơi với chúng một chút đi, hahaha.

Phong lão nói xong, người ngồi xuống thiền định, phong tỏa các giác quan và tiến vào trạng thái vô định để giải trừ độc tính trong người.

Đoàn Tâm thấy vậy có chút vượt xa tính toán, nhưng nhanh chóng ổn định lại tinh thần, hai con rối kia cứ nhìn về phía Đoàn Tâm mà đề phòng, nếu hắn có động tĩnh gì sẽ lập tức ngăn lại.

- Hầy, lại vượt kế hoạch nữa rồi.

Đoàn Tâm thở dài.

Một thanh kiếm lao đến chỗ hai con rối, cả hai nhanh chóng đỡ lấy và hất văng nhưng thanh kiếm ấy như có linh mà quay lại tiếp tục công kích ấy, là Huyết Sắc Tam Kiếm của Đoàn Tâm. Đoàn Tâm cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu ra rồi phóng về phía thanh kiếm, nhận được máu nên thanh Huyết Sắc Tam Kiếm này bộc phát linh lực, công kích nhày càng mạnh khiến cho hai con rối kia có chút khổ sở. Nhưng cảnh giới luyện thể của hai con rối khá cao nhất thời không thể một chiêu phá phòng thủ.

Luyện thể cảnh giới là một hệ thống tu luyện khác xa tu tiên, phàm nhân cũng có thể tu luyện nhưng cảnh giới cao nhất là hai cảnh, gồm Cường Thể, Nhập Linh,Ngự Hình, Hóa Thực, Lực Hóa, Cực Cảnh. Mỗi cảnh giới đều phân cấp tương tự như tu tiên là sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đỉnh phong. Do là Hạ giới bị vị diện triệt để áp chế nên luyện thể cao nhất là Hóa Thực, sức mạnh tương đương với Nguyên Anh kỳ tu sĩ, đồng cấp ít có đối thủ. Truyền từ thời thượng cổ nên từ hệ thống này mà nhân tộc tạo ra các công pháp tu luyện mà trong đó vừa tu tiên vừa luyện thể khiến cho những người tu các loại công pháp này trở nên mạnh mẽ đồng cấp.



Đoàn Tâm theo hệ thống luyện thể thì là Cường Thể sơ kỳ, còn Phong lão tuy là tu luyện trăm năm nhưng cũng chỉ gần chạm đến Cường Thể đỉnh phong. Luyện thể nhân khác xa tu tiên giả, thay vì hấp thu linh khí, hấp thu kỳ vật trân bảo, hấp thu đan dược, ngộ đạo mà đột phá bình cảnh tu luyện, luyện thể phải là tu luyện thể chất, cơ thể sẽ từ từ bài trừ tạp chất và thăng tiến sức mạnh, khi luyện thể sẽ như võ giả của phàm nhân nhưng dao động linh khí khi tu luyện sẽ thấy rõ.

Những con rối này tu theo hệ thống luyện thể nên cảnh giới tuy là ở Luyện Khí đỉnh phong nhưng thực lực ngang với Trúc Cơ sơ kỳ. Đoàn Tâm chỉ có một mình, đọ lại hai con rối cùng cấp với hắn quả thật thập phần là rất khó nhưng để Phong lão bài trừ toàn bộ độc tính trở lại sức mạnh ban đầu thì lại nguy hơn nữa, chạy cũng không chạy được, đánh thì cũng không lại nhất thời khiến Đoàn Tâm khó khăn.

- Hừ, đành vậy.

Đoàn Tâm hừ một tiếng, cắn răng tiếc nuối dùng lá phù.

Còn lại ba tấm chứa một kích của Trúc Cơ hậu kỳ tu sĩ, Đoàn Tâm sử dụng tấm thứ nhất, một âm thanh p·hát n·ổ vang lên, hai con rối kia là vật vô tri vô giác, chỉ hành động theo mệnh lệnh củ chủ nhân nên không có trí khôn, thân thể của hai con rối bị chằng chịt v·ết t·hương nhưng vẫn trụ lại được, Đoàn Tâm chỉ đành dùng tấm thứ hai, lại thêm một âm thanh nổ vang lên, chấn động cả căn mật thất bằng đá. Lúc sau hai con rối tuy không biết đau nhưng tổn hại là thật nên nhanh chóng dần mất đi phản kháng, lúc này Đoàn Tâm mới lao đến mà tung quyền vào một con rối, con còn lại bị hắn cho một cước, cả hai bị văng ra xa, nhất thời không thể đứng lên được nữa.

Lúc Đoàn Tâm định kết liễu Phong lão thì một luồng linh áp hiện ra, cố đè Đoàn Tâm xuống nhưng hắn may mắn thoát ra được. Phong lão cũng từ từ mở mắt ra.

- Hừ, độc gì mà có thể khiến ta khổ sở? Tuy không còn nguy hiểm nhưng vẫn còn một phần nhỏ, xử lý ngươi xong thì ta sẽ đoạt xá ngươi!

Phong lão từ từ đứng dậy.

Tuy rằng độc đã không còn nguy hiểm cho lão ta nhưng cảng giới luyện thể vẫn bị thụt lùi không thể trở lại bình thường.

Hai người lại tiếp tục lao vào đánh nhau, Phong lão có thể dùng thực lực Trúc Cơ đỉnh phong của mình mà kết liễu Đoàn Tâm nhưng lão ta lại sợ cái tháp bao quanh thân của hắn, lão không biết cái tháo có có thể chống lại được không và có thể chống lại bao nhiêu lần nên không dám tùy tiện tiêu hao linh lực mà phát động. Trong lúc chiến đấu phong lão cũng xuất ra nhiều loại pháp khí nhưng đều vô dụng với Đoàn Tâm do cái tháp kia cản lại tất cả, hai người lại tiếp tục người ra quyền người tung cước. So với Đoàn Tâm chỉ mới luyện thể chưa lâu và chỉ ở mức sơ bộ nhập môn, không thể so được với Phong lão sống trăm năm có kinh nghiệm lịch luyện đến mức lão làng kia. Lần này lão ta không bị độc tính ăn mòn thể lực nữa nên dần dần chiếm ưu thế, còn Đoàn Tâm thì sức lực sắp cạn, hiện đang duy trì linh lực thay thế nhưng mức tiêu hao là tương đương nên một khi cạn cả hai loại lực thì hắn chắc chắc sẽ gặp nguy.
— QUẢNG CÁO —