Tiên Lộ

Chương 16: Ngửa bài



Chương 16: Ngửa bài

Sau khi Trúc Cơ đại thành, Đoàn Tâm cũng có thể sử dụng một vài pháp thuật cơ bản của Trúc Cơ kỳ như ngự không mà bay nhưng không lâu và tốc độ không nhanh lắm, ngự vật với số lượng nhiều hơn và còn rất nhiều loại pháp thuật khác. Đoàn Tâm hiện đang đứng trên thanh Huyết Sắc Tam Kiếm mà bay đi, tốc độ thật sự rất nhanh, tuy không thể so được với các loại pháp khí chuyên ngự không mà di chuyển nhưng nhanh hơn cả xe ngựa và theo đường chim bay nên khoảng cách rút lại khá ngắn.

Đi được một đoạn phải nghỉ ngơi cho linh lực hồi phục rồi mới có thể tiếp tục di chuyển. Cứ thế qua hơn một tuần đi liên tục thì cũng non nửa đến được phần lãnh thổ của Đoàn gia, lúc đầu Đoàn Tâm định ghé Đăng Tiên Sơn giao dịch một chút ít đồ vật nhưng không kịp, Đăng Tiên Sơn vốn được mở ra nhờ vào các tán tu nhưng giờ die vào ngoài những nơi bán đồ phổ thông cho tu sĩ thì không có chỗ nào giao dịch cả, điều này làm Đoàn Tâm khá thất vọng nên đành trở về gia tộc trước.

Vì chưa quá hạn một năm nên khi Đoàn Tâm bước vào thì sương mù cũng tự động mở ra một cái thông đạo để đi. Sau khi đi qua thì có một tờ giấy bay về phía Đoàn Tâm, mở ra thì là hạn tiếp theo nếu có ra bên ngoài. Đoàn Tâm theo con đường đi đã quen mà trở về căn nhà của mình. Không vội nên trên đường đi có ngó nghiêng một vài chỗ, đi qua một cái nhà chung của những đứa trẻ được gia tộc thu nhận lúc trước, sau vài tháng thì chúng cũng làm quen được với nơi này, những đứa trẻ ở đây đa phần là tứ hoặc ngũ hành linh căn thuộc tính hoặc không có linh căn nhưng vẫn được gia tộc thuê lại với số tiền ít ỏi.

Về lại căn nhà của mình, Đoàn Tâm dọn dẹp sơ bộ qua một lúc, những vết bụi đóng thành lớp chứng tỏ suốt thời gian hắn ra bên ngoài thì chưa từng có ai đến đây, kiểm tra lại một nửa số linh thạch mà Đoàn Tâm giấu thì vẫn còn đủ, điều này làm Đoàn Tâm an tâm hơn một chút. Với cái ngụy linh căn tư chất củ mình thì dù cho là sinh hay tử đều chẳng ai quan tâm nên Đoàn Tâm dù vó biệt tăm biệt tích cũng chẳng ai thèm ngó đến, gặp mấy lão tu vi cao thâm trong gia tộc thì cúi đầu chào, chẳng ai để ý hoặc ừ cái cho qua.

Ba ngày sau, sau khi quay lại chuỗi ngày bình thường trong gia tộc, chỉ khi có họa diệt tộc thì Đoàn Tâm mới được tập hợp, bình thường thì hắn thích làm gì thì làm. Dự định tối hôm sau sẽ âm thầm rời khỏi đây, một khi đã ra được bên ngoài thì Đoàn Tâm sẽ rời khỏi khu vực này càng xa càng tốt.

Linh lực trong cơ thể sau khi Trúc Cơ khiến Đoàn Tâm không cần ăn uống nhưng vẫn có thể sống được, điều này khiến cho việc nấu ăn của hắn đã không ổn nay lại không ổn hơn, không cần nấu ăn nữa nên căn bếp cũng chẳng được Đoàn Tâm ngó ngàng đến, chỉ quét dọn cho có lệ chứ không động vào.

Nói đến các loại đan dược thì sau khi Đoàn Tâm Trúc Cơ đại thành thì toàn bộ đan dược ấy đã không còn hiệu quả với hắn, vứt đi thì tiếc còn sử dụng thì không có tác dụng nên Đoàn Tâm để đó nếu có thể lấy ra trai đổi với các tán tu khác thì cũng lấy đổi.

Trong lúc Đoàn Tâm đàn tu luyện thì một âm thanh khàn khàn quen thuộc phát ra:

- Đoàn Tâm, ngươi về rồi sao?

Dùng thần thức quét qua bên ngoài thì là Phong lão Đoàn Thiên Phong.

- Phong lão, ông vào đi.

Đoàn Tâm nhìn thấy người quen nên vẫy tay, một luồng linh khí đẩy cánh cửa đóng chặt mở toang ra.

Phong lão ngồi xuống cái ghế chỗ phòng khách, sau khi nhìn Đoàn Tâm lấy trà ra thì có nhìn qua tu vi của hắn.



- Ngươi...đã Trúc Cơ?

Phong lão ngạc nhiên hỏi.

- Vâng, ta đã Trúc Cơ không lâu, nếu theo vai vế của tu tiên giới thì nên gọi lão một tiếng sư huynh.

Đoàn Tâm thản nhiên trả lời.

- Hahaha, vậy thì tốt, ngụy linh căn mà có thể Trúc Cơ đại thành thì là chuyện tốt.

Phong lão cũng cười to.

- Vậy lão đến đây có chuyện gì?

Đoàn Tâm ngồi xuống, hỏi.

- Hầy, không có chuyện gì, chỉ là ta cảm thấy đại nạn của ta sắp đến, dù sao thì cũng hơn trăm năm kể từ khi ta Trúc Cơ.

Phong lão mặt buồn bã nói rồi thở dài.

- Chuyện đại nạn đến thì thập phần là c·hết mà không thể tránh được, cũng là một chuyện buồn.

Đoàn Tâm nói tránh nói bớt.

- Hầy, ta cũng nghiên cứu qua nhiều sách cổ, những trang giấy cũ đã ố vàng, cuối cùng cũng tìm ra một cách, có điều cần ngươi giúp một phần.



Phong lão dùng ánh mắt khác lạ nhìn Đoàn Tâm.

Trong một sát na ngắn ngủi, một tấm phù được Phong lão dán lên trán Đoàn Tâm, toàn thân bị thứ gì đó giữ chặt lại, thần thức cũng bị phong ấn kéo theo đó là linh lực không thể phát động. Trong sát na ấy Đoàn Tâm cũng thoáng nghĩ ra gì đó nhưng phản xạ không kịp với lão hồ ly sống trăm năm kia.

- Định Thân Phù, tuy khá đắt nhưng cũng đáng. Xùy xùy, ra đây.

Phong lão thì thầm một mình xong như gọi thứ gì đó.

Một cái thân người dáng rất cường tráng bay ra từ cái túi của lão ta, toàn thân được trùm một bộ hắc y, khuôn mặt thì đeo một chiếc mặt nạ sắt che kín nên không thể nhận biết là ai, người ấy nhấc Đoàn Tâm lên một cách dễ dàng rồi theo Phong lão mà vác đi.

Trong một mật thất bằng đá khá tối, chỉ có một vài ánh sáng từ nến phát ra yếu ớt. Đoàn Tâm nằm ngửa trên mặt sàn bằng đá, toàn thân cứng đơ như một pho tượng, thần thức bị giam cầm nên không thể làm gì cả. Mở mắt ra, hai tay hai chân Đoàn Tâm bị xích lại, kéo căng ra, sau lưng hắn là vách tường bằng đá được khắc một loại phù văn chống thần thức nên khi Đoàn Tâm động thần thức khi chạm vào sẽ bị hất văng ra.

Trước mặt của Đoàn Tâm là Phong lão đang quay lưng lại với hắn, lão ta đang miệt mài làm việc gì đó mà không quan tâm hắn, như là việc Đoàn Tâm tỉnh lại đã nằm trong dự liệu của lão.

- Đoàn Tâm, ta đã nghiên cứu nhiều cách thức khác nhau để kéo dài sinh mệnh, Kết Đan ta thì không thể mà sống như vậy ta không cam tâm. Con người vốn không thoát được khỏi c·ái c·hết nên lại tha thiết sống hơn cả, cái ta tìm thấy là đoạt xá trùng sinh, tuy rằng tu vi sẽ giảm nhưng thọ nguyên lại có thể tăng cao, ngươi có thể Trúc Cơ nên là đối tượng ta nhắm đầu tiên.

Phong lão tuy quay lưng lại nhưng biết Đoàn Tâm đã tỉnh.

- Vậy lúc thăm ta ông đã không định?

Đoàn Tâm suy nghĩ một hồi, nói.

- Đúng, ta với ngươi nói gì thì nói cũng là chỗ quen biết, nếu ngươi vẫn ở Luyện Khí kỳ thì ta sẽ chỉ hỏi thăm sơ bộ rồi tìm kẻ khác c·hết thay, nhưng ngươi đã Trúc Cơ. Đáng tiếc, đáng tiếc.

Phong lão chật chật lắc đầu.



- Lúc ta còn trẻ, có một lần đi vào một thông đạo thần bí, sau phát hiện cái thông đạo ấy dẫn ra ngoại giới, rồi ta được một môn phái nhìn thấy khả năng rồi thu nhận, ngươi biết không? Là Thi Âm Môn, ta được học tuyệt học ở đấy, sau thành tai mắt của môn phái quay ngược lại đây.

Phong lão thấy sắp đạt được, cũng như là chỗ tâm sự quen thuộc nên nói ra.

- Vậy, hai mươi năm ra ngoài của ông được người trong gia tộc truyền miệng là thật?

Đoàn Tâm nói.

- Hahaha, đúng vậy.

Lão ta cầm trên tay một con dao dài, hướng về phía Đoàn Tâm.

Trong một cái chớp mắt, m·ũi d·ao đã sắp chạm vào cổ của Đoàn Tâm, thay vì tỏ ra lo sợ, hắn lại nhếch mép cười. Một cái tháp từ người hắn tỏa ra, hất văng đi con dao đó dưới sự kinh ngạc của Phong lão.

- Ngươi...

Phong lão kinh ngạc.

- Sao? Ngươi nghĩ ta không tự lo được cho mình sao? Từ lúc ngửi thấy mùi thối trên người của ngươi thì ta đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi, ta không quan tâm máu mủ hay thân quen, hại ta thì ta g·iết, hết!

Đoàn Tâm vừa nói, vừa dùng ý niệm phóng cái tháp to ra, phá vỡ dây xích.

- Ngươi đã biết?

Phong lão lúc này vẫn chưa hết thất kinh.

- Nói sao ta? À, là lúc ta đọc sơ qua một vài trang nói về Thi Âm Môn đấy, cái môn phái ấy nổi tiếng vì hay trộm hoặc thu lấy t·hi t·hể của tu sĩ để luyện rối. Ta bán tính bán nghi về ngươi nên vạch ra một chút đối sách. Hahaha.

Đoàn Tâm nói vẻ châm chọc.
— QUẢNG CÁO —