Tiên Lộ

Chương 26: Hy Sinh Và Trốn Chạy



Chương 26: Hy Sinh Và Trốn Chạy

Cả hai anh em họ Hỏa kia đều là Thiên linh căn Hỏa thuộc tính, bọn họ chưa đến một trăm tuổi đã Kết Đan, bình cảnh tiến giai Kết Đan hầu như không có, trời phú cho người tài giỏi cũng lấy đi vài thứ, hai người tuy vậy nhưng tâm tính trái ngược nhau, người anh thì có phần hung ác, sẵn sàng đồ sát, người em thì hiền hòa hơn, cả hai người đều khắc lẫn nhau về tính tình nhưng trong giao đấu thì cả hai đều tàn bạo như nhau.

Hai người phóng hỏa cầu to lớn kia về phía hai tu sĩ Kết Đan của Tán Tu Hội, tu sĩ họ Kim nhanh chóng bày ra một cái khiên lớn, đỡ lấy toàn lực của hỏa cầu. Tu sĩ họ Hoàng kia không đứng chơi, hàng chục cái phi đao lao về phía hai anh em kia khiến cho họ buộc phải tách ra.

- Nhân lúc này!

Tu sĩ họ Hoàng nói với tu sĩ họ Kim kia.

- Được!

Tu sĩ họ Kim như hiểu được ý đồ nên gật đầu nói.

Hai người nhanh chóng chia ra hai hướng, tách hai anh em kia ra, tránh hai người kết hợp chiêu thức mà lấy lợi thế.

- Kim lão, ngươi vẫn còn uất hận sao? Lúc đó ta hăng quá nên không khống chế lực được, xin lỗi nhé.

Kim tu sĩ đối đầu với người anh, hắn nhìn tu sĩ họ Kim kia rồi nhớ gì đó.

- Im miệng, thù hận trước hôm nay thanh toán tại đây!

Tu sĩ họ Kim toàn lực bộc phát, mắt đầy thù hận mà nói.

Chuyện là lúc chưa ở đây thì tu sĩ họ Kim có một người vợ cùng tu vi với mình, hai người có Kim tiểu thư kia là con, nhưng khi các môn phái liên minh lại với nhau, tán tu bị chèn ép đến độ không thể sống được, ba người cũng là tán tu nên nhanh chóng bị cuốn vào. Vợ của Kim tu sĩ vì bất bình nên có đưa ra ý kiến nhưng lúc đó quản sự của liên minh chính đạo chỗ họ ở trước kia lại là người anh họ Hỏa, vì lúc bàn luận không kìm được tính tình nên đâm ra giao chiến, tuy lúc đầu có thể cân bằng nhưng với Thiên linh căn và được bồi dưỡng rất nhiều nên lợi thế đã nghiên về phía người anh họ Hỏa kia. Lúc nóng giận không kìm chế được mà một chiêu thiêu đốt hoàn toàn Kim Đan trong người của người Kim phu nhân kia khiến cho toàn bộ linh hồn lẫn thể xác đều tan biến thành tro.

Không biết thông tin từ đâu mà tu sĩ họ Kim nắm được, nỗi căm phẫn vì mất đi người mình đã thề sẽ gắn bó trọn đời khiến hắn tham gia trận chiến này.

Hàng trăm thanh phi kiếm hiện ra, mỗi thanh đều là thượng cấp pháp khí, mỗi thanh đều có thể khiến cho một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ bình thường khốn đốn. Nhắm thẳng đến tu sĩ họ Hỏa kia mà phóng, những thanh kiếm này bao bọc bởi một hào quang kim sắc đẹp mắt, cùng với đó là lượng sát thương cực lớn.



Tu sĩ họ Hỏa kia dùng sức nóng từ lửa mà giảm đi sát thương lẫn tốc độ của thanh phi kiếm, cùng với đó là liên tục di chuyển để làm lệch đi quỹ đạo bay. Từ trăm thanh phi kiếm giảm xuống vài chục thanh do bị nung chảy bởi chân hỏa của hắn.

- Thu lại đi, ta với ngươi tuy là đồng cấp nhưng ta lại mạnh hơn ngươi, chậc chậc...

Tu sĩ họ Hỏa kia vẻ châm chọc nói.

- Im miệng!

Tu sĩ họ Kim kia hoàn toàn bị phẫn nộ che mắt, hai tay nhanh chóng triệu ra hai kiện pháp bảo.

Trên đời cái ngu nhất của con người là bị phẫn nộ kiểm soát. Phẫn nộ, tức giận đều là cái thói hư muôn đời của con người, nếu tu tâm dưỡng tính thì chỉ giảm đi mà thôi, hoàn toàn triệt tiêu thì chỉ có là kẻ vô cảm mới làm được. Mất bình tĩnh ở mọi tình huống đều không đem lại kết quả tốt đẹp, người khác có thể lợi dụng điểm đó mà ta không biết.

Tu sĩ họ Kim hai tay hai kiện pháp bảo, uy lực nhanh chóng chấn kinh cục diện, hai kiện pháp bảo này chắc đã gần như là tiêu hết gia sản của tu sĩ họ Kim. Một cái hình lập phương lơ lửng màu xanh ngọc đẹp mắt, một cái hình tam giác lơ lửng màu vàng kim chói mắt hiện ra, nhanh chóng hai bên đều bị chú ý đến đây.

- Ngươi...ngươi lại có tận hai kiện pháp bảo cao giai!

Tu sĩ họ Hỏa chấn kinh.

- Lần này dù cho là cùng c·hết thì ta cũng cam lòng.

Tu sĩ họ Kim hô to.

Với tốc độ bình thường khi phóng một kiện pháp bảo ra thì chỉ sánh ngang với phi hành kiếm của Trúc Cơ kỳ tu sĩ, so với tốc độ của một Kết Đan thì đã vượt xa, nếu Trúc Cơ tu sĩ một ngày đi được vài trăm dặm thì Kết Đan có thể đi nghìn dặm, Nguyên Anh thì có thể đi vạn dặm mà không biết mệt là gì.

Tu sĩ họ Kim dùng phi hành của Kết Đan kỳ mà nhanh chóng đến chỗ tu sĩ họ Hỏa kia, hắn ôm chặt lấy, hai kiện pháp bảo nhanh chóng được kích hoạt, không ngừng sáng lên.



- Kim nhi, lần này ta sẽ báo thù cho mẹ của con, hãy sống thật tốt!

Tu sĩ họ Kim quay về phía Kim tiểu thư mà nói vọng đến.

- Lão già, ngươi có tìm c·hết thì tự đi mà tìm, đừng kéo theo ta!

Tu sĩ họ Hỏa bây giờ đã hoảng, không ngừng dùng Hỏa Thuật thiêu đốt tu sĩ họ Kim kia nhưng hắn như chẳng để vào mắt mà cứ khóa chặt, miệng nở nụ cười mãn nguyện.

- Cha!

Kim tiểu thư kia mắt ửng đỏ, hai hàng lệ không ngừng tuôn.

"Bùm" âm thanh p·hát n·ổ vang lên, vang vọng khắp chiến trường. Uy áp không kém gì Kết Đan hậu kỳ tu sĩ. Họ Kim tu sĩ kia vừa kích hoạt hai kiện pháp bảo, vừa tự bạo để đảm bảo rằng tên kia sẽ hoàn toàn c·hết đi.

- Anh!

Người em từ bên kia chiến trận nhìn thấy cảnh tượng mà kêu lên.

Lúc này tu sĩ họ Hỏa này thở mạnh, c·ái c·hết của người anh của mình kích động đến hắn. Ánh mắt phẫn nộ phát ra tia lửa đỏ. Tu sĩ họ Hoàng lúc này cũng kiệt sức, trong lúc lơ là thì đã bị một kiếm đâm vào người, thanh kiếm không ngừng thiêu đốt khiến hắn kêu la không ngừng, khi đau đớn biến mất thì cũng là lúc tu sĩ họ Hoàng kia tan biến thành tro.

- Hai...hai vị Kết Đan kỳ đã t·ử t·rận rồi, mau chạy!!

Không biết ai trong đám người của Đoàn Tâm hô to lên.

Tất cả tu sĩ phía Tán Tu Hội đều thúc đẩy pháp khí phi hành mà chạy đi, họ biết nếu b·ị b·ắt lại thì đời cũng như coi xong, c·hết cũng không được mà sống lại không yên.

- Mấy người các ngươi, mau chóng quay lại, Tư Không Phong Nam, Thiên Nhật, Đồ Hoang, Liễu Thị, các ngươi mau quay lại.

Kim tiểu thư kia thấy thất thủ nhưng tất cả mọi người đều đã chạy hết cộng thêm cha của nàng vừa mới hy sinh nên tính nóng nảy bộc phát.



- Vị tiểu thư còn không nhận thức được à? Không chạy thì có mà thành con tin cho bọn chúng!

Một giọng nói vang lên mà không biết của ai nói lên nỗi lòng của toàn bộ những người trốn chạy.

- Bắt hết bọn chúng lại, ai bắt được nhiều nhất sẽ thưởng lớn!

Tu sĩ họ Hỏa kia hô to.

Toàn bộ tu sĩ bên phía liên minh chính đạo đồng loạt hô lên:

- Bắt!

Nhất thời dũng khí tăng vọt.

Kim tiểu thư tuy lúc đầu cũng có kháng cự nhưng số lượng quả thật quá đông với nàng ta, một lúc sau cũng phải chạy đi.

Thất thủ ở phía Tây Nam kéo theo đó là những nơi khác cũng vạ lây theo, tuy có vài nơi chống cự được nhưng cũng không lâu. Toàn bộ Tán Tu Hội bị liên minh chính đạo vây khốn, đến mức phải cầu hòa, chịu sự áp đặt của liên minh chính đạo về mọi mặt. Tán tu ở Thiên Hoang từ đây tất cả đều bị lệ thuộc vào, có vài người cầu xin thánh địa nhưng tất cả đều bị đuổi đi.

Ở một cái vườn nhỏ, trồng cũng nhiều loại cây, một người đang ở trong đấy mà ngắm nhìn. Một con chim bồ câu bay đến, đậu vào tay.

- Ha, cuối cùng cũng thất thủ, ta tưởng cái Tán Tu Hội rầm rộ cỡ nào, cuối cùng thì cũng b·ị đ·ánh cho tan xác. Tư Không Phong Nam, ngươi giờ chắc chỉ có thể sống lay lắt nhỉ?

Là Cổ Nhật Phương Thiếu, hắn ngước nhìn lên bầu trời xanh mà suy nghĩ.

Sau khi cáo biệt Đoàn Tâm, Cổ Nhật Phương Thiếu bắt đầu vạch ra kế hoạch để diệt trừ cái gai chướng mắt này, vì thấy cái túi bên người của Đoàn Tâm phát ra một vài tia hàn khí nên nhanh chóng Cổ Nhật Phương Thiếu đã suy luận ra việc Đoàn Tâm rất có khả năng là Thi Âm Môn ở ngoại vực. Sau đó nhờ vào các mối quan hệ của mình mà phát tán thông tin có ma đạo xâm nhập Thiên Hoang, tạo nên cuộc chiến như hiện tại và đã kết thúc.

- Bước đầu đã xong, giờ tiến đến bước thứ hai.

Cổ Nhật Phương Thiếu ung dung đi dạo quanh vườn mà hắn trồng. Vẻ ngoài điềm đạm như là bậc hiền tu nhưng suy nghĩ và nội tâm của Cổ Nhật Phương Thiếu này lại không nông cạn mà sâu không thấy đáy.
— QUẢNG CÁO —