Tiên Lộ

Chương 27: Đại Trận Truyền Tống



Chương 27: Đại Trận Truyền Tống

Thời gian trôi qua thêm một năm nữa, sau khi thất bại của Tán Tu Hội tuy vẫn còn nhưng đã lệ thuộc vào liên minh chính đạo, về mặt nào đó thì đã giải tán. Đoàn Tâm từ đó mà chạy trốn, dùng dịch dung thuật mà trốn vào số tu tiên giả đông đúc của Thiên Hoang, nếu không phải éo buộc hắn gỡ bỏ lớp dịch dung thì cũng chẳng ai biết.

Ở một khu rừng khá vắng vẻ, một nam tu sĩ đang thong dong bước đi, y phục thì là của Liễu Nguyệt Môn, bỗng hắn bước vào một cái trận pháp nhỏ. Một sợi dây phóng ra trói chặt nam tu sĩ ấy rồi lộn ngược hắn lên cao. Một thiếu niên áo khá tả tơi và có vết cháy ở vài chỗ bước ra, không ai khác là Đoàn Tâm.

- Ngươi là ai, ta là Liễu Nguyệt Môn môn hạ!

Nam tu sĩ kia quát to, dùng một bí thuật gì đó mà sợi dây kia bị tuột ra.

- Thiên Hoa Động - Liễu Nguyệt Môn - Từ Bá Thiên...

Nam tu sĩ nói ra sư môn lẫn sư thừa để dọa nhưng dường như chẳng có mấy tác dụng.

Đoàn Tâm nhanh chóng tiếp cận, đánh một quyền thẳng vào mặt Từ Bá Thiên, hắn bị một quyền ấy mà văng ra xa, khuôn mặt sưng vù lên, Từ Bá Thiên ôm mặt đay đớn, một quyền vừa nãy đã đấm nát cả linh khí hộ thể của hắn.

Đoàn Tâm như là tâm tính không tốt, không nói không rằng liên tục phát ra những quyền cước và liên tục áp sát khiến cho Từ Bá Thiên kia chỉ có thể chống đỡ, không thể sử dụng chiêu thứ hay điều động pháp khí. Đoàn Tâm thay đổi lối đánh, tay phải nắm đầu Từ Bá Thiên, đầu gối Đoàn Tâm và mặt của Từ Bá Thiên va vào nhau, liên tục như vậy cỡ vài lần, khuôn mặt bị dập nát, nếu nhìn rõ có thể thấy cả não văng ra. Xong chuyện, Đoàn Tâm vẫn đứng đó.

Chuyện là sau khi chạy trốn khỏi chiến trường Tây Nam kia, Đoàn Tâm đã liên tục trốn tránh và lẫn vào đám đông tán tu, liên tục dịch dung và thay đổi thân phận, đến hai ngày trở lại đây, trong một lần chạm mặt một tên tu sĩ của Thiên Kiếm Môn, không biết vì sao mà tên tu sĩ ấy phát hiện ra lớp dịch dung của Đoàn Tâm, khiến hắn b·ị t·ruy s·át, chạy đến tận đây thì bắt gặp Từ Bá Thiên, tu sĩ của Liễu Nguyệt Môn đang đi một mình, giận cá chém thớt, Đoàn Tâm theo sự nóng nảy của mình mà kết liễu Từ Bá Thiên.



- Đệt, lại bị nóng nảy chi phối nữa rồi, phải tu tâm lại thôi.

Đoàn Tâm cũng từ cơn tức giận mà hòa hoãn lại.

- Trúc Cơ trung kỳ sắp có dấu hiệu đột phá, phải tìm nơi nào đó yên ắng để tu luyện.

Đoàn Tâm vận linh lực mà cảm nhận.

Nhanh chóng thì thân ảnh của Đoàn Tâm biến mất, lúc biến mất không quên lấy đi túi trữ vật của tên Từ Bá Thiên kia rồi thiêu hủy đi.

Ở một cái hang động nhỏ, một người nam tử với bộ y phục khá cũ kỹ đang ngồi ở giữa động, bên cạnh có hai người đang hộ pháp, một người là Trúc Cơ sơ kỳ, một người là Luyện Khí đỉnh phong, là Đoàn Tâm và hai con rối của mình.

- Lúc trước có dạo quanh mấy cái phường thị giao dịch, bán được nhiều món pháp khí không dùng cũng kiếm được bộn tiền, đổi được kha khá linh thảo, giờ luyện ra rất nhiều đan dược, đột phá trung kỳ ắt sẽ trong tầm tay, có khi hấp thu lên thẳng hậu kỳ cũng nên.

Đoàn Tâm ngồi giữa rất nhiều loại đan dược, mất vài ngày liên tục thôi thúc luyện đan mới được như vậy.

Tĩnh tâm mà hấp thụ từng viên đan dược, dược lực bắt đầu phát tán, chảy khắp cơ thể, ào ạt mà chảy xuống đan điền, phải cố gắng để điều chỉnh tránh bị vỡ đan điền. Bắt đầu hòa làm một với linh lực của Đoàn Tâm, linh khí bên ngoài cũng được thúc đẩy hấp thụ và chuyển hóa.



Qua hai ngày liên tục như vậy, Đoàn Tâm đã đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ.

- Vừa đột phá trung kỳ, lại có cảm giác đột phá hậu kỳ?

Đoàn Tâm mở mắt ra, sau khi cảm nhận rõ ràng linh lực trong cơ thể, giơ bàn tay ra mà nói.

Vừa nãy Đoàn Tâm dùng thần thức xâm nhập vào linh lực của chính mình, theo dòng luân chuyển của linh lực mà chảy xuống đan điền, phần thành đan điền đã mơ hồ một hình tròn màu vàng kim, đây là biểu hiện cho việc đột phá trung kỳ nhưng theo cảm nhận đúng của thần thức thì không phải mơ hồ mà là thật sự là một hình tròn, chỉ là linh lực chưa đủ để hoàn toàn cảm nhận được.

- Thôi kệ, vậy cũng xem như đã xong phần đầu của tiến trình.

Đoàn Tâm đứng dậy, lớp bụi đóng trên vai do ngồi quá lâu được hắn phủi đi, hai con rối cũng bị đóng bụi và cũng nhanh chóng phủi đi. Định rời khỏi cái hang động này thì Đoàn Tâm loáng thoáng nghe được một cái âm thanh yêu thú phát ra, tuy yếu ớt vô cùng nhưng lại cảm thấy uy năng của nó, chí ít cũng là cấp ba yêu thú.

Theo phương hướng của âm thanh ấy thì một cái hốc đá nhỏ phát ra. Đoàn Tâm nhanh chóng lệnh cho Tư Không Nhất đấm vào cái hốc đá kia, mở đường đủ để một người đi vào. Tư Không Nhị được Đoàn Tâm thu lại, sau đó theo Tư Không Nhất đang mở đường mà đi theo.

Càng đi vào thì lại càng tối, nếu không phải đốt lửa sẽ hết không khí để hít thở thì Đoàn Tâm đã đốt từ lâu, hiện hắn phải vận Thiên Nhãn để nhìn đường đi. Tư Không Nhất ngày càng nhanh theo đó là Đoàn Tâm cũng nhanh theo.

"Ầm...Ầm...Ầm!" bức tường đá được phá vỡ, mất cả canh giờ chỉ để mở đường, hai tay của Tư Không Nhất đã chảy máu nhưng xương vẫn chưa gãy, có thể hồi phục lại từ từ. Đoàn Tâm thu lại, không phí phạm con rối Trúc Cơ của mình.



Theo cái lối đi vừa hẹp vừa tối mà di chuyển, bây giờ Đoàn Tâm có thể sử dụng Dạ Minh Châu để thắp sáng nhưng đây là loại tiêu hao, sẽ hết dần theo thời gian, giá cả cũng tầm vài trăm viên linh thạch hạ phẩm, thường chỉ dùng để trang trí và có giá trị thẩm mỹ mới có giá như vậy.

Vừa đi, Đoàn Tâm vừa tản thần thức của mình ra khắp nơi, tuy chỉ ở khoảng cách gần nhưng vẫn có thể phát giác ra thứ gì đó tiếp cận. Ra khỏi cái đường đi vừa hẹp vừa tối đó, Đoàn Tâm đến một cái hang lớn hơn, xung quang toàn là đá, đôi lúc có nhô ra vài thứ sáng một màu hoàng kim.

- Linh khoáng?

Đoàn Tâm thốt lên, theo kiến thức mà hắn thu nhận được thì đây là một trong những biểu hiện của linh khoáng.

Linh thạch cấp thấp tuy không nói là rất nhiều thì cũng là nhiều. Cấp trung to hơn, cấp hạ bằng một viên đá nhỏ thì trung phẩm bằng cả một bàn tay theo đó mà lượng linh khí tồn đọng trong đó cũng nhiều theo. Cấp cao được cho là hiếm, rất hiếm, to hơn rất nhiều cấp trung và lượng linh khí cũng cai ngất ngưỡng. Nếu so sánh thì hạ cấp chỉ giúp tốc độ tu luyện cao hơn một phần nhỏ, trung cấp thì có thể giúp đột phá bình cảnh tu luyện, cao cấp thì có thể tu một đại cảnh giới vẫn còn thừa.

Cái mà Đoàn Tâm gặp chỉ là hạ cấp linh khoáng chứa hạ cấp linh thạch nhưng như thế này có thể khiến các thế lực lớn nhỏ tranh giành vì có khả năng cực thấp có thể khai thác ra cao cấp linh thạch. Đương nhiên Đoàn Tâm sẽ chẳng ôm cái mộng khai thác được cao cấp linh thạch.

"Xì...xì..." một âm thanh phát ra kéo Đoàn Tâm trở lại, nãy giờ bị cái hạ phẩm linh thạch kia mê muội khiến hắn quên mất có hơi thở của yêu thú.

Một con cự xà màu xám đang nằm thoi thóp ở phía trước, thân thể rất dài và to, hơi thở như buông xuôi khi thấy Đoàn Tâm. Nhìn qua một lúc thì có thể kết luận nó đã sắp cạn kiệt thọ nguyên. Tuy có thể nói yêu thú sống lâu hơn con người nhưng vẫn có giới hạn tuổi thọ, nếu bình thường sẽ ăn người sống hay vật sống và các loại linh thảo để tăng tiến tu vi nhưng nhìn lại xung quanh thì là nơi cực kín đáo, lại chẳng có lối ra lối vào, con cự xà này lại xuất hiện ở đây khiến cho người khác nghi ngờ.

Bỏ qua con cự xà này thì phía sau nó là một cái chỗ bằng phẳng. Đoàn Tâm theo đó mà tiếp cận, không quên lấy ra Tư Không Nhất để phòng trừ con cự xà kia t·ấn c·ông.

- Đại trận truyền tống!

Đoàn Tâm lần nữa mà kinh ngạc thốt lên.

Cái đại trận truyền tống này chỉ có ghi chép lại trong sách, chỉ mô tả đại khái để có thể hình dung, chỉ có các môn phái hay thánh địa mới có thể phục dựng lại nó nhưng không chắc có thể hoạt động trơn tru, phải có một cái lệnh bài di chuyển, một lần có thể truyền tống trăm vạn dặm, theo đó mà lượng linh thạch khổng lồ sẽ bị tiêu hao nhưng nếu có một viên linh thạch cao cấp thì coi như không cần lo lắng, truyền tống hai chiều chỉ cần một khối như vậy.
— QUẢNG CÁO —