Tiên Lộ

Chương 3: Đăng Tiên Sơn (1)



Chương 3: Đăng Tiên Sơn (1)

Tàng Kinh giờ cũng khá ít người, phần là do lớp trẻ của Đoàn Tâm bận tu luyện nên chẳng ai đến, phần là hôm nay là ngày tuyển ngoại nhân nhập gia nên kéo chú ý, chẳng ai đến cả, thường sẽ có một hoặc hai người. Đoàn Tâm ngồi xuống cái ghế đối diện lão ở giữa dãy nhà Tàng Kinh, là chỗ hắn thường ngồi nói chuyện hoặc luận đạo với lão. Đoàn Tâm ngồi xuống, khuôn mặt dần trở nên nghiêm túc.

- Phong lão, ta muốn ra bên ngoài thế tục một mình.

Đoàn Tâm vẻ nghiêm túc nói, chuyện này hắn suy nghĩ hôm qua, giờ mới nói cho lão biết.

- Hahaha.

Lão cười một tràng, nước bọt văng tứ tung, Đoàn Tâm lấy quyển sách to trên bàn che mặt lại.

- Tưởng cái gì mà nhìn mặt Tiểu Mọt nghiêm túc, mấy cái này bình thường, do là có giao tình, ta có thể làm một tờ chứng nhận để con ra bên ngoài nhưng không quá một năm.

Lão cười xong, nói với Đoàn Tâm vẻ mặt vẫn còn đang nhìn lão.

- Được, cảm ơn Phong lão.

Đoàn Tâm đứng dậy, hành lễ với lão ta, dù sao lão cũng là trưởng bối của hắn.

Đoàn Tâm cáo từ rời đi, vẻ mặt hắn đăm chiêu mà suy nghĩ gì đó. Đoàn Tâm đi ngang qua đấu đài của gia tộc, con cháu của Đoàn gia rất đông nên ở đây thường ngày sẽ có vài chục người đến xem đấu, mục đích là tạo ra sự cạnh tranh của con cháu trong gia tộc nhằm thúc đẩy tu luyện. Bình thường có rất nhiều người, hôm nay lại là ngày tuyển ngoại nhân nhập gia nên càng có nhiều người đến. Đoàn Tâm nghe ngóng được là năm nay có hai người ngoại nhân sỡ hữu song thuộc tính linh căn và một người sỡ hữu song thuộc tính linh căn biến dị, làm cho lão nhân tộc trưởng cũng như các trưởng lão trong tộc đều bị một phen nhốn nháo. Đoàn Tâm nhìn trên đấu đài, có hai người đang đấu với nhau, trên đấu đài ở đây có luật là hai người một khi bước lên sẽ bình đẳng với nhau, không có sinh tử khế phải tôn trọng mạng sống lẫn nhau.

Hai người kia đang giao đấu, một trong hai người họ bị áp đảo, người kia thì nhân cơ hội định hạ sát nhưng bị một nữ nhân bắt lại, là Đoàn Hoa Vân, nàng ta những năm này được gia tộc bồi dưỡng nên cũng đã đạt Trúc Cơ, hiện đang làm chấp pháp ở đây, Băng linh căn vốn xinh đẹp, vẻ đẹp của nàng ta làm vài nam nhân ở đấy động lòng, riêng Đoàn Tâm thì tâm bất động, hắn biết của ngon không đến lượt của mình, cầm lên chỉ để bỏng tay mà thôi, chưa nhắc đến Đoàn Tâm chỉ là một tên ngụy linh căn, chẳng ai quan tâm đến cậu huống chi nàng ta, nhìn ngắm thì được chứ động vào thì không.

Đoàn Tâm quan sát một lúc rồi lẳng lặng mà đi, chẳng ai quan tâm đến hắn. Trở về nhà, nằm ngửa trên chiếc giường của mình, mọi kế hoạch đều diễn ra suôn sẻ, một lúc sau liền ngồi dậy, lập vài kế hoạch để tránh bị tập kích hoặc có điều gì bất trắc. Ngồi đấy tính toán thì cũng qua giờ trưa, vội ăn uống rồi luyện công, là loại võ công ở thế tục, thay vì dùng nội lực thì Đoàn Tâm dùng linh lực trong cơ thể mà thi triển, chiêu thức trở nên mạnh hơn nhưng chung quy vẫn là võ công thế tục, không thể so sánh với những loại công pháp của tu tiên giới. Đoàn Tâm luyện công là thổ nạp đến tận chiều, theo thói quen hắn thường một mình lên vách núi phía sau nhà vì nhà của Đoàn Tâm xây thế dựa núi. Ngồi trên đấy nhìn mặt trời lặn dần xuống, Đoàn Tâm cũng nhớ cha mẹ của mình, mỗi lần lên đây thì hình bóng của họ cứ xuất hiện trong đầu nhưng hắn chỉ nhớ một lúc rồi thôi, tránh lún sâu quá mà sinh ra tâm ma trong mình, không có lợi cho việc Trúc Cơ.

Sáng sớm hôm sau, Đoàn Tâm đã chuẩn bị kỹ càng, ngoài xấp bùa trung cấp mà hắn tự luyện thì hắn đem gần hết gia sản của mình theo, còn lại giấu mất đi, phòng trừ trường hợp b·ị c·ướp. Tờ chứng nhận cũng đến tay Đoàn Tâm, theo đường núi mà xuống, giờ này tuy vẫn còn sớm nhưng những đứa trẻ hôm qua mới nhập gia đã dậy từ lâu, phần là do chúng lạ chỗ không ngủ ngon được, phần là háo hức. Đoàn Tâm dùng Ngự Phong Hành mà di chuyển, tránh để người khác chú ý hoặc kết thân. Rời khỏi Đoàn gia phải đi qua phần giữa hai dãy núi, quanh năm được bao bọc bởi sương mù, phải có giấy chứng nhận của gia tộc thì sương mù mới được mở ra một thông đạo để đi. Đầu tiên là kẹp giấy thông hành vào một miếng ngọc giản rồi truyền linh lực vào để ngọc giản đến tay người canh cửa, tiếp theo đứng đợi một lúc thì thông đạo sẽ mở ra, điều này là để tránh địch nhân tự tiện đi vào và đi ra cũng như kiểm soát những người trong gia tộc.

Đây là lần đầu Đoàn Tâm ra bên ngoài, phong cảnh bên ngoài cũng không khác là bao, có chăng là khác chỗ linh khí không quá nhiều, vì gia tộc của hắn là trong Tứ Gia của tu tiên giới nên chiếm cứ cả một vùng rất lớn, có thể xem như là một quốc gia. Tứ Gia theo hạng tu vi gồm Diệp gia, Phong gia, Đoàn gia và Cổ gia. Diệp gia từ lâu đã nổi lên vì trong gia tộc có tận năm vị tu sĩ Nguyên Anh, người cao nhất cũng đạt đến hậu kỳ viên mãn, các tông môn và gia tộc khác gặp thì cũng phải nhường nhịn tám phần. Phong gia tuy chỉ có một tu sĩ Nguyên Anh nhưng huyết mạch hùng hậu nên Kết Đan hậu kỳ cũng rất nhiều. Đoàn gia xếp tiếp sau, lúc trước trên Phong gia nhưng giờ thì phải nhường lại, bọn họ giờ phải chờ hai chị em kia Kết Anh, cải tổ huyết mạch, mới mong có thể vượt qua. Cổ gia xếp cuối cùng, là gia tộc gần với thế tục nhất, lão tổ của Cổ gia chỉ là Kết Đan hậu kỳ và đã tọa hóa, Cổ gia không theo hình thức tu luyện của các gia tộc khác, họ không phải kiếm tu, thể tu mà tập trung vào nuôi các loại yêu thú, vài dòng chính của họ còn nuôi cổ trùng nên chiến lực rất khó đoán, họ cũng là ẩn gia, chẳng quan tâm đến bên ngoài, con cháu ra thế tục bị g·iết thì chẳng quan tâm, nhưng những kẻ g·iết được con cháu của họ đều không phải kẻ yếu, đều là Kết Đan g·iết, và sau khi chiến với con cháu họ Cổ thì thường họ sẽ không thể Kết Anh nên gặp ai xưng là Cổ gia thì ai cũng nhường vài phần.

Đoàn Tâm thuê một chuyến đò, xuôi theo dòng sông mà đi, lần này hắn sẽ đến Đăng Tiên Sơn để tham gia Đăng Tiên Hội nhằm kiếm nguyên liệu chế Trúc Cơ Đan và mua lò luyện đan cũng như có thể mua vài món pháp bảo.

Trong người của Đoàn Tâm ngoài một nửa gia sản thì có hai tấm phù chứa một phát đánh của Kết Đan tu sĩ và năm tấm phù chứa một phát đánh của Trúc Cơ hậu kỳ tu sĩ, đây là những tấm phù cha mẹ của Đoàn Tâm luyện chế ra nhằm bảo vệ hắn khi hai người không còn bên cạnh. Hai tấm phù chứa một phát đánh của Kết Đan tu sĩ thì chỉ dùng khi bị Kết Đan tu sĩ đuổi theo hoặc sức cùng lực kiệt mới dùng và chỉ khi lên Trúc Cơ thì Đoàn Tâm mới dám dùng. Năm tấm phù chứa một phát đánh của Trúc Cơ hậu kỳ tu sĩ thì phải dựa theo tình huống mà sử dụng.

Vài ngày thay đổi phương tiện liên tục, từ thuyền nhỏ đến thuyền lớn, qua đến xe ngựa rồi phải đi bộ qua từng khu vực. Đăng Tiên Sơn cách rất xa Đoàn gia nên Đoàn Tâm mất vài ngày mới đến được. Đăng Tiên Sơn là một dãy núi khá lớn, được các tu sĩ tán tu lập nên để trao đổi và buôn bán với nhau.

Không phải tu tiên giả nào cũng có thế lực, ngoài các gia tộc tu tiên thì các môn phái cũng là các thế lực lớn nhưng tuyển chọn khắc khe, nhập gia tộc thì dễ nhưng ly khai thì rất khó còn gia nhập môn phái nào đó thì phải trải qua vô số các khảo nghiệm mới có thể nhập môn. Cho nên tán tu chiếm rất nhiều, đa số là tu sĩ Luyện Khí bên ngoài trao đổi tài nguyên với nhau.

Xung quanh Đăng Tiên Sơn có một trận pháp gây ra ảo ảnh nhằm tránh người thường xâm nhập, có người thay phiên túc trực, có thể là sương mù bao phủ, cũng có thể là đàn hổ chếm cứ, cũng có thể là ma quỷ hù dọa,... rất nhiều các loại ảo ảnh khác nhau do một tu sĩ tán tu Kết Đan bố trí, có thể vây khốn cả Nguyên Anh tu sĩ bên trong.

Cách vào duy nhất là phải vận công tỏa ra một chút pháp lực để người gác cảm nhận được mà mở cấm chế tạo ra thông đạo mà đi vào, cơ chế cũng giống với cấm chế của Đoàn gia.

Đoàn Tâm đi đến một khu rừng, đây là đường vào Đăng Tiên Sơn, hắn vận công lên, tỏa ra một loại dao động linh khí. Một lúc lâu sau thì có một luồng gió thổi qua, sương mù dần tan đi, hắn từ từ bước đi. Đi theo những sợi dây cột trên các cành cây, khoảng một tiếng đồng hồ thì đến, Đăng Tiên Sơn ở bên trong trận pháp như một thị trấn, có thể ở lại cũng có thể đi, tự do buôn bán trao đổi nhưng không được gây chiến ở đây.
— QUẢNG CÁO —