Tiên Lộ

Chương 30: Đại Lục Mới



Chương 30: Đại Lục Mới

"Ầm ầm ầm" âm thanh vang vọng khắp nơi, từ phía bầu trời hiện ra một cái khe nứt không gian, một cột sáng màu xanh chiếu xuống một cái đại truyền tống trận, nó vang lên một tiếng, một bóng người từ khe nứt không gian kia mà đi ra, theo cái cột sáng màu xanh kia đi xuống, là Đoàn Tâm, hắn thực sự đã làm được.

- Đây là...đại lục mới?

Đoàn Tâm từ khe nứt không gian đi ra, tuy trong tay có cầm lệnh bài du chuyển nhưng vẫn bị b·ạo đ·ộng không gian chi lực mà choáng váng đầu óc.

- Muối, mùi của muối, biển!

Đoàn Tâm từ từ hô hấp, một mùi hương của biển xộc thẳng vào mũi.

Đoàn Tâm nhìn xung quanh, là một cái hòn đảo nhỏ tách biệt nhưng dùng Thiên Nhãn Thuật nhìn ra xa một chút là có thể thấy đất liền, loáng thoáng y phục không giống ngư dân ở Thiên Hoang, chắc chắn là vậy nên Đoàn Tâm nhanh chóng dùng đại kiếm một chiêu đập vỡ cái đại truyền tống trận này, tránh hậu họa về sau rồi sau đó nhanh chóng dùng phi kiếm mà bay đến phía đất liền.

Sau một lúc, hình ảnh đất liền đã tiến vào mắt của Đoàn Tâm. Sau một hồi dạo quanh nơi đây, đây là một cái cảng biển nhỏ để giao thương, phong cách ăn mặc đến cách nói cũng khác xa với Thiên Hoang khiến Đoàn Tâm yên tâm phần nào, ban đầu khá khó trong giao tiếp nhưng vẫn có thể nói vài từ ngữ cơ bản, thật ra chỉ thêm bớt vài âm tiết và nét chữ đã có thể thuần phục.

- Huyền Sơn động phủ mở cuộc tuyển môn sinh, ai có linh căn nhất định sẽ được nhận vào.

Một thanh niên độ hai mươi vừa cầm trống gõ vừa nói to.

- Nghe nói là tiên nhân muốn thu nhận đồ đệ, nhanh lên, con của ông có thể học đạo tại đó.

- Ây dà, con gái tôi vốn thông minh, vào được xem như đời nó sẽ hết khổ.

- Hầy, ta cũng quá tuổi rồi, nếu trẻ lại vài chục thì cũng có thể.

-...

Vô số lời bàn tán vang lên, tất cả đều được Đoàn Tâm thu hết vào tai.

- Xem ra "tiên nhân" này lại không còn đủ thọ nguyên để sống rồi.

Đoàn Tâm từ một trà quán ngồi trên lầu hai mà quan sát nghe ngóng xung quanh.



Đã hai ngày kể từ lúc Đoàn Tâm đặt chân lên đây, mọi thứ đều khá suôn sẻ, chỉ thiếu nơi đặt động phủ nhưng chuyện quan trọng bây giờ là làm sao để giúp Tư Không Nhị tiến giai Trúc Cơ. Đoàn Tâm rời tửu quán, y phục của hắn đã biến đổi đôi chút để phù hợp hơn với xung quanh.

Hai ngày nay thu thập tin tức ở đây, Đoàn Tâm cũng nắm được đại khái. Nơi đây là Nhất Thiên đại lục, nơi Đoàn Tâm đang đứng là Hắc Hải giáp với Biển Lớn, vì buổi đêm dù cho trăng soi hay dùng thứ gì rọi xuống mặt biển thì đều là một màu đen u ám, buổi sáng mới khôi phục lại sức xanh của biển.

Tu tiên giả ở đây không phải là thần thần bí bí mà là hòa vào với phàm nhân, ai ai cũng biết, chỉ có điều họ nếu không có cơ duyên thì cả đời cũng không thể gặp.

Phúc địa ở đây cũng có năm cấp, hình như là lớn hơn Thiên Hoang nên việc buôn bán bản đồ khá ăn nên làm ra, chỉ cần có đủ số linh thạch thì có thể mua được từ cấp ba trở xuống. Đoàn Tâm cũng từ giao dịch đó mà lấy được một tấm bản đồ chỉ dẫn đến một cái phúc địa cấp hai.

- Lại phải ra biển nữa sao?

Đoàn Tâm cầm tấm bản đồ mà than thở.

Tấm bản đồ ấy chỉ thẳng hướng ra biển, cách khá xa. Đoàn Tâm nhìn bản đồ mà tặc lưỡi, cuối cùng cũng vì tán công nên nhanh chóng định vị được phương hướng mà bay đi.

- Đạo hữu xin dừng bước.

Một người bay từ phía đối diện tiếp cận Đoàn Tâm.

- Tại hạ họ Võ, chẳng may đạo hữu có biết nói bến cảng ở đây không, tại hạ bị lạc đường.

Người kia hành lễ nói.

- À, cứ đi như vậy sẽ đến.

Đoàn Tâm không suy nghĩ mà nói, hai người đang đứng giữa biển, Đoàn Tâm nãy giờ thúc giục phi kiếm bay với tốc độ cao nên chỉ một lúc di chuyển đã cách rất xa đất liền.

- Tại hạ cảm tạ đạo hữu, chẳng may đạo hữu có chuyện gì mà bộ dáng đi gấp gáp quá vậy?

Tu sĩ họ Võ kia không đi mà hỏi chuyện làm quen.



- Hiện tại khá khó nói, ta không có lý do nên thứ lỗi.

Đoàn Tâm biết rõ mình là người mới đến đây, còn lạ nước lạ cái nên không nên tin bất kỳ một ai.

Tu sĩ họ Võ kia không nói gì mà hành lễ rồi rời đi, Đoàn Tâm cũng theo đó mà đi theo nhưng có một thanh khi kiếm cao giai phi thẳng đến chỗ của hắn. "Keng!!!" âm thanh v·a c·hạm vang lên, may cho Đoàn Tâm là đã xuất ra được một cái khiên cùng giai nên cũng chỉ bị hất văng ra một khoảng.

- Ha, tưởng ngươi thế nào, loại công kích như thế này chẳng qua chỉ là tiểu xảo nhỏ trong vô số tiểu xảo.

Đoàn Tâm vẻ châm chọc mà nói.

- Hừ hừ, lộ rồi thì thôi, mau giao ra tấm bản đồ phúc địa, ta không nói lần hai.

Tu sĩ họ Võ thay đổi sắc mặt, từ vẻ điềm đạm sang khó chịu, linh lực của hắn cũng bộc phát ra.

- Trúc Cơ hậu kỳ, xem ra cùng cấp, không sao.

Đoàn Tâm suy nghĩ, sau đó khẽ cười.

- Hừm...giao ra à? Có cái con cá.

Đoàn Tâm vẻ châm chọc mà nói tiếp.

- Vậy thì c·hết đi!

Tu sĩ họ Võ lấy ra một cái đài hoa màu đỏ rực mà phóng đến chỗ Đoàn Tâm.

Một sát na thì cái đài hoa to ra, bao lấy Đoàn Tâm, hệt như một cái nhà tù. Đoàn Tâm dùng mọi cách để thoát nhưng không tài nào thoát ra.

- Ha ha ha, dính Hỏa Đài của ta thì chỉ có c·hết.

Tu sĩ họ Võ cười to.

Đoàn Tâm mặt lúc trước còn vẻ hốt hoảng nhưng nhanh chóng trở lại vẻ bình tĩnh ban đầu, từ túi bên hông của hắn nhảy ra một người thân phủ một bộ hắc y, khuôn mặt bị che bởi một cái mặt nạ sắt, thân thể toát ra một loại hàn khí rợn người. Là Tư Không Nhất, cả người con rối toát ra hàn khí rất mạnh.



- Hàn khí? Không sao, xem Hỏa Đài của ta!

Tu sĩ họ Võ ban đầu còn kinh ngạc nhưng nhanh chóng lấy lại sự tự tin của mình.

- Ngươi ngây thơ quá rồi.

Đoàn Tâm không hoảng hốt, trong lời nói lại càng bình tĩnh đến lạ, bình thường người rơi vào tình huống này sẽ vô cùng luống cuống tay chân không biết làm gì.

Tư Không Nhất theo ý niệm của Đoàn Tâm mà liên tục dùng tay công kích vào đài hoa, riêng hắn chịu cái nóng của lửa bên trong nhưng nhờ hàn khí mà trụ lại được. Chốc đài hoa bị phá tan, cả hai thoát ra bên ngoài.

- Không...không thể nào, đến Giả Đan tu sĩ cũng không thể...

Tu sĩ họ Võ kinh ngạc hô lên nhưng nhanh chóng bị Tư Không Nhất khóa chặt người lại.

- Sao, định c·ướp bản đồ từ tay ta, ngươi có gan khá lớn đấy, chậc chậc chậc, đáng tiếc, đáng tiếc.

Đoàn Tâm giọng vừa có châm chọc nhưng cũng có phần thương hại mà nói, xong thì để lại một cái tặc lưỡi.

Tu sĩ họ Võ vừa bị khóa chặt, thân thể không thể cử động, linh lực lại bị hàn khí vây hãm nhất thời không thể điều động mà cứu hắn.

- Ta...ta nhớ rồi, hàn khí, ngươi là đệ tử Thi Âm Môn, hahaha...

Sau tiếng cười đó chỉ là một cái đầu rơi xuống, bí mật này của Đoàn Tâm không dễ dàng bị người khác biết được, nhanh chóng Đoàn Tâm đã chém bay đầu tên tu sĩ họ Võ.

- Phù, may là kịp lúc.

Đoàn Tâm thở dài, sau đó ung dung thu lấy túi trữ vật của tên tu sĩ họ Võ kia rồi nhanh chóng thiêu hủy đi t·hi t·hể của hắn.

- Thi Âm Môn, xem ra đại lục Thiên Hoang với đại lục Nhất Thiên này chỉ cách một Biển Lớn kia, không sao, khoảng cách như vậy cũng tốt, những tên kia chắc không thể đi đến đây đâu.

Đoàn Tâm thu Tư Không Nhất vào trong, kiểm tra túi trữ vật của tu sĩ họ Võ kia rồi nhanh chóng thúc giục phi kiếm bay nhanh đi.

Khoảng nửa ngày sau, một hòn đảo nhỏ hiện ra, như là mới tạo thành không lâu, linh khí khá nồng đậm, linh thảo cũng rất nhiều. Đoàn Tâm từ từ hạ phi kiếm xuống, hắn quyết định tạo lập động phủ ở đây, chóng ngày tán công và khôi phục lại tu vi hiện có.
— QUẢNG CÁO —