Tiên Lộ

Chương 32: Sơ Nhập Nhất Thiên Đại Lục



Chương 32: Sơ Nhập Nhất Thiên Đại Lục

Gói ghém thu dọn mọi thứ, cái hòn đảo này bị Đoàn Tâm lấy đi toàn bộ, ít nhất vài trăm năm mới có thể khôi phục từ từ, ban đầu dự kiến sẽ tiến vào Giả Đan mới rời khỏi đây nhưng linh khí xung quanh đã cạn, linh thảo là thiên sinh địa dưỡng nên chẳng thể nhân giống, Đoàn Tâm chỉ đành bỏ lại cái hòn đảo này cùng với động phủ của hắn. Nhưng cũng không phải không tốt khi rời đi lúc này, Đoàn Tâm tuy tu vi là Trúc Cơ sơ kỳ nhưng chiến lực ngang với một Giả Đan cảnh, điều này là thứ hắn tự tin nhất hiện tại, thêm hai con rối Giả Đan và hậu kỳ, cả ba phối hợp có thể đối đầu với Kết Đan sơ kỳ mà không bị chịu thiệt thòi, nếu may mắn thì có thể kết liễu đối phương.

Đoàn Tâm với thực lực của Giả Đan có thể hóa thành bán kim đan mà di chuyển nhưng do tính cẩn thận nên chỉ dùng phi kiếm, tốc độ tuy suy giảm đáng kể nhưng vẫn phần nào an toàn hơn. Chỉ mất một lúc thì hình ảnh đất liền đã hiện ra trước mắt, tuy nói là tốc độ thấp hơn nhưng chỉ một chút, phần này không thiệt cho lắm.

Đoàn Tâm từ từ mà hạ xuống bến cảng, những người ở đây như là đã quá quen nên cũng chẳng để ý, nhiều thì cũng chỉ quay đầu lại nhìn một lát rồi đi, ngoài hắn ra thì cũng có vài tu sĩ như vậy, bến cảng bỗng trở nên huyên náo hơn.

Đoàn Tâm dạo bước, cái bến cảng này có một trận pháp cấm chế lớn, hình như là một vị tu sĩ Kết Đan nào đó bố trí, chứng tỏ cái bến cảng này thuộc về một thế lực nào đó, đúng là như vậy khi Đoàn Tâm dạo bước một lúc, khoảng ba, bốn người cầm v·ũ k·hí đi đến.

- Chào ngài, mời ngài xuất trình giấy tờ.

Một người trong đấy chủ động đi đến chỗ của Đoàn Tâm.

- À, ta là người mới xuất quan, theo hai vị sư huynh của mình mà đến, chưa có giấy tờ nào cả.

Đoàn Tâm hiểu chuyện liền hành lễ nói.

- Vậy à, nếu ngài nói vậy thì có thể đi đến cái tháp lớn kia, đi đến lầu ba sẽ có người hỗ trợ đăng ký, đây là nhẫn tạm trú, hiệu lực trong hôm nay.

Người kia lấy ra một chiếc nhẫn trông rất bình thường, bên trên đính một viên ngọc màu xanh nhưng sau khi linh lực của người đó truyền vào lại tỏa ra một loại linh khí phất phơ xung quanh.

Đoàn Tâm nhận lấy, nhanh chóng đeo vào, những người kia cũng rời đi. Đi được một lúc, Đoàn Tâm quay đầu nhìn lại thì thấy một người nam hình như cũng giống như hắn, đang bị những người kia chặn lại hỏi giấy tờ.

- Ta trước giờ chưa phải xin phép ai, cho ta vào.



Người nam ấy lớn giọng quát to, hình như là công tử của một nơi nào đó mà đến đây.

Những người kia không nói không rằng liền vây người nam kia lại, nhanh chóng đã khống chế được hắn, dù cho là giẫy giụa như thế nào thì cũng không thể thoát ra.

- Cường Thể đỉnh phong? Thêm cả loại linh lực toát ra thì đều là Giả Đan cảnh!

Đoàn Tâm vẻ ngoài trông chẳng thay đổi gì nhưng bên trong suy nghĩ thì rất hỗn tạp.

Cường Thể đỉnh phong thì không nói, Giả Đan cảnh lại có đến ba, bốn người, nếu ở Thiên Hoang thì có thể xếp vào hạng bán đại tu sĩ, chỉ xếp dưới Kết Đan nửa bước. Giả Đan ở cái Nhất Thiên đại lục này lại làm những công việc như lính tuần thì quả là khó mà tin được với Đoàn Tâm hiện tại. Cái tự tin về thực lực Giả Đan của Đoàn Tâm nhanh chóng bị đạp đổ, núi cao còn có núi cao hơn quả không sai, Đoàn Tâm đứng núi này trông núi nọ đã biết mình thấp bé bao nhiêu so với bên ngoài kia.

- Xem ra phải trở thành Nguyên Anh đại tu sĩ thì mới có thể có tiếng nói.

Đoàn Tâm thầm nghĩ, vừa suy nghĩ vừa bước đi, nhanh chóng đã đến cái tháp mà người kia chỉ, thuận tiện nơi vắng người lấy ra hai con con rối của mình, hắn sẽ đăng ký cả ba người để dễ dàng hành động về sau mà không bị nghi ngờ.

Là một tòa tháp lớn, cấu trúc hệt như cái Thông Thiên Tháp ở trong người hắn nhưng khác ở chỗ có tận ba mươi tầng tất cả, rất cao và to lớn, nó sừng sững đứng đó khiến cho kẻ nào đi ngang qua cũng nhìn lại, bên trên có phản phất linh khí dao động, hình như cái đỉnh của tháp này là mắt trận.

- Cái thế lực này lại ngạo mạn đến vậy, như kiểu "ta đặt nó ở đây này, có ngon mà đến phá" hahaha.

Đoàn Tâm suy nghĩ rồi cười thầm, kinh nghiệm từ nghiên cứu trận pháp của hắn cũng thuộc dạng có trình độ, nhưng cũng chỉ dám đoán bốn phần, trận pháp là thiên biến vạn hóa, khó có thể xác định đúng.

Đoàn Tâm bước lên bậc thang rất cao, nhiều bậc, người ta có thể ngồi ở đây mà nghỉ ngơi cũng không chiếm chỗ, bước lên tận cùng bậc thang thì là một cái sàn gỗ chắc chắn, hình như là Linh Mộc trăm năm, Đoàn Tâm dùng Thiên Nhãn quang sát, những sàn gỗ đều là Linh Mộc trăm năm mà thành, giá trị rất cao, quan sát một lúc thì thần thức mà hắn toát ra cùng với Thiên Nhãn bị chặn lại, một loại cảm giác bị quan sát hiện lên, báo động cho Đoàn Tâm biết, hắn cũng nhanh chóng thu lại, nhanh chóng bước vào. Nhìn lại cảm giác lúc nãy thì ít nhất kẻ đó phải trên Đoàn Tâm một đại cảnh giới, tức là Kết Đan kỳ, hành động ban nãy của Đoàn Tâm khiến người đó nghi ngờ hắn nên nhanh chóng quan sát, sau một lúc lâu thì biến mất, Đoàn Tâm may mắn thoát một kiếp, nếu bị kẻ đó đánh thì phải tiếp tục chạy vì không chắc chỉ có một người, khả năng có từ hai người cũng rất cao nên Đoàn Tâm sau khi biết mình thoát được một kiếp thì thở phào.



Bước vào trong, quả thật rất lớn, không thể không nói là cực lớn, bên ngoài nhìn vào thì bình thường nhưng bên trong lại rất lớn. Đoàn Tâm nhìn xung quanh, như một kẻ quê mùa đến nơi kinh đô náo nhiệt. Lên tầng ba, một cái sảnh lớn, thứ chiếu sáng là Dạ Minh Châu, một loại linh thạch dị biến, bình thường rất hiếm có nhưng ở đây lại sử dụng làm đèn thắp sáng, Dạ Minh Châu có ánh sáng cao nhưng không chói mắt, nhìn trực tiếp cũng chẳng sao, ánh sáng sẽ từ từ yếu dần cho đến khi tắt đi, phải bổ sung linh thạch với số lượng lớn và liên tục thì mới khôi phục được, đến Đoàn Tâm cũng chỉ có ba viên, là thứ mà hắn dự phòng khi hết linh thạch sẽ lấy thứ này ra trao đổi.

- Chào ngài, ngài đến để làm chứng nhận thân phận?

Đoàn Tâm ngồi xuống cái ghế, hai con rối được hắn dùng ý niệm mà đang giả bộ trò chuyện.

- Đúng vậy, ta cùng với hai vị sư huynh của mình đến để đăng ký.

Đoàn Tâm không do dự mà trả lời.

- Được rồi, nhưng hai vị sư huynh của ngài sao lại đeo mặt nạ?

Người làm giấy tờ nhìn hai con rối của Đoàn Tâm mà thắc mắc.

- À...do là hai vị sư huynh của ta lúc trước giao chiến với kẻ thù thì bị hủy dung, tự ti nên mới đeo mặt nạ, họ không muốn bất kỳ ai nhìn được.

Đoàn Tâm trong chớp nhoáng nghĩ ra lý do mà nói không chớp mắt.

Ở cái tu tiên giới một bước đi vạn t·hi t·hể nằm xuống này thì có cái đầu nảy số nhanh là một loại tài năng, Đoàn Tâm cũng nhờ cái tài này mà sống được đến hiện tại, không phải hắn lừa người khác thì cùng là người khác lừa hắn nên một loại suy nghĩ nhanh chóng đưa ra vấn đề và giải quyết trong giây lát là thứ mà chính Đoàn Tâm tự hào.

- Được, xin cho hỏi thông tin cá nhân của cả ba người.

Người làm giấy tờ chuẩn bị sẵn giấy bút mà nói.

- Tư Không Phong Nam, tán tu, Trúc Cơ sơ kỳ. Tư Không Nhất, tán tu, Trúc Cơ đỉnh phong. Tư Không Nhị, tán tu, Trúc Cơ hậu kỳ.



Đoàn Tâm bình tĩnh đọc rõ từng chữ một.

- Họ Tư Không? Tôi chưa nghe thấy họ này.

Người làm giấy tờ nghe thấy họ Tư Không thì không có ấn tượng nào mà hỏi.

- Gia phụ ta vốn chẳng màng thế sự bên ngoài, mười phần khổ tu, ta cùng với hai vị sư huynh xin mãi mới cho phép ra ngoài lịch luyện mới có thể đến đây.

Đoàn Tâm tiếp tục nói.

- À vâng, xong rồi, chiếc nhẫn kia chúng tôi xin lại, đây là ba chiếc nhẫn chứng minh thân phận, nếu ở lại thì một viên linh thạch hạ phẩm cho một tháng, ngài muốn ở lại?

Người làm giấy tờ đưa ra ba chiếc nhẫn cũng có đính viên ngọc nhưng lần này là màu đỏ.

- Ha, một loại làm ăn đội lốp đăng ký, một viên một tháng nhưng không nói là ở đâu, chỉ có ở trong nơi này, còn những thứ khác thì cũng sẽ phải rút ra, chưa nói đến cái này cũng là một loại ràng buộc rẻ tiền, người bình thường sẽ cảm thấy rẻ mà không ngần ngại lấy ra nhưng nó vẫn sẽ có hiệu lực kể cả nó ra bên ngoài.

Đoàn Tâm suy nghĩ, cái bẫy ràng buộc rẻ tiền này chỉ hấp dẫn với những kẻ tiết tiền và nhiều tiền nhưng không biết suy nghĩ.

- Ta lấy nửa năm cho ba người.

Đoàn Tâm nói rõ và lấy ra hai mươi bốn viên linh thạch hạ phẩm mà để trên bàn.

Linh thạch tuy nói là hiếm nhưng chỉ hiếm với tu sĩ cấp thấp, họ chỉ có suy nghĩ thứ này quý giá nhưng không hề biết rằng mấy loại hạ phẩm này là hàng bỏ, chỉ trung phẩm trở lên mới thật sự đáng giá, mọi thứ bị thao túng từ đầu nhằm tạo ra giá trị. Thứ gì giá trị cao đi theo đó là sự khan hiếm, thứ gì có giá trị thấp thì đi theo đó là sự phổ biến rộng rãi, ai thao túng được thì sẽ xem như thao túng mọi thứ, bắt đầu từ việc tuyên truyền linh thạch hạ phẩm rất quý giá, trung phẩm có thể mua được rất nhiều thứ, cao cấp linh thạch thì chỉ có trong truyền thuyết, mọi người dần dần bị tẩy não, cho rằng nó thật sự quý giá, điên cuồng tu luyện chỉ vì tích trữ linh thạch.

Đối với Đoàn Tâm, linh thạch chỉ là thứ để giao dịch, linh khí từ linh thạch hạ phẩm mỗi viên chỉ có giá trị với Luyện Khí kỳ, từ Trúc Cơ kỳ thì cũng chỉ là nhanh chóng bổ sung linh lực hao hụt một chút, từ trung phẩm trở lên mới gọi là đáng giá với hắn, thật sự Đoàn Tâm đã thấu hiểu cái thế giới này, do cái tính thích học hỏi của mình mà ngộ ra. Tuy chưa đạt đến trăm năm nhưng nhân sinh quan của Đoàn Tâm quả thật rất vững chắc và có phần thấu hiểu.
— QUẢNG CÁO —