Tiên Lộ

Chương 33: Thượng Cổ Truyện



Chương 33: Thượng Cổ Truyện

Thuở xưa, từ thời thượng cổ, mười vạn năm trước, linh khí dồi dào, Nguyên Anh như nấm mọc sau mưa, Hóa Thần tuy ít nhưng cũng trăm người. Môn phái mọc lên san sát, truyền thừa cũng từ đó mà lưu truyền. Từ lúc nhập môn sẽ được phổ cập kiến thức, Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần đều được phân cấp rõ ràng.

Linh căn chia làm nhiều loại, từ một loại thuộc tính linh căn gọi là Thiên, rồi song, tam linh căn, từ tứ đến ngũ gọi là ngụy linh căn. Dị biến có Băng - Phong - Lôi - Hắc Ám, mạnh hơn bình thường.

Thượng cổ thời đại, đến phàm nhân còn có cơ hội gia nhập môn phái tu tiên, một bước lên trời. Nhưng, sau khi đại nạn ập đến, vô số yêu ma quỷ quái chiến lực không dưới Nguyên Anh xuất hiện, chúng đến từ một nơi không rõ, như là từ hư vô mà đến, ban đầu Nguyên Anh ra tay, trấn áp gần như hết nhưng lại xuất hiện thêm chiến lực Hóa Thần, cục diện dần cân bằng lại, bất ngờ xuất hiện một chiến lực cao hơn Hóa Thần, là Luyện Hư, g·iết Hóa Thần chỉ cần cái nhìn, mọi pháp bảo đều vô dụng.

Đại nạn ấy khiến cho mọi truyền thừa gần như mất hết, Kết Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần c·hết khắp nơi, Trúc Cơ trở xuống may mắn thoát được đại kiếp. Sau đại nạn qua đi, những tu tiên giả Trúc Cơ ấy bắt đầu xây dựng lại từ đầu, chiến lực đương nhiên yếu hơn, là lớp thượng cổ nhân thứ hai. Sau vạn năm, lại trở nên hưng thịnh nhưng tai kiếp lại ập đến, lần nữa hóa hư vô, c·hết rất nhiều.

Đoàn Tâm đọc đi đọc lại Thượng Cổ Truyện rất nhiều lần nhưng lần nào đọc cũng như lần đầu, cực kỳ thích thú. Thượng Cổ Truyện là một trong số truyện nổi tiếng nhất của Thiên Hoang, tu tiên giả ai ai cũng phải đọc qua, ngẫm nghĩ qua. Mọi thứ ghi trong Thượng Cổ Truyện là do góp nhặt từ vô số tàn tích, mộ cổ, truyền thừa để lại.

- Thượng Cổ thời đại, Hóa Thần rất nhiều, sau đại nạn, một người cũng không.

Đoàn Tâm đánh giá.

Thượng Cổ Truyện, tuy nói là góp nhặt nhưng cũng chiếu theo hiểu biết và tìm tòi của những người viết nên chúng. Có thể thay đổi liên tục do điều chỉnh thông tin, có thể Thượng Cổ Truyện trong tay Đoàn Tâm hiện tại đã lỗi thời, mười lăm năm như vậy cũng không đảm bảo.

Vì đã chứng thực được thân phận, Đoàn Tâm đã thuê lại một cái động phủ, an nhàn một thời gian ngắn. Trong lúc an nhàn, Đoàn Tâm cũng tìm hiểu thêm về đại lục Nhất Thiên này.

Đại lục Nhất Thiên, rất to lớn, động thiên hay phúc địa rất nhiều. Động thiên, là một vùng đất linh khí nồng đậm, cao hơn trăm vạn lần phúc địa cấp năm, theo đó mà yêu thú hóa hình rất nhiều. Đến nơi của Đoàn Tâm hiện tại là một cái động thiên, trải dài khắp nơi, động thiên ở Thiên Hoang thì chỉ có thánh địa mới sở hữu, ở đây phân ra ba cái động thiên. Nam Môn, Tử Bắc, Đông Hoàng là ba cái động thiên lớn.

- Cảm giác Giả Đan cảnh sắp tới mà lại không tài nào bắt được, thật khó.

Đoàn Tâm ngồi trên miếng đá phẳng, đây là chỗ mà hắn tu luyện.

Việc sử dụng đan dược nhiều có thể gây nên nguy cơ ngán thuốc, cơ thể sinh ra kháng sinh chống lại dược lực nên phải dùng nhiều hơn nữa, số lượng sử dụng ngày một tăng mà dược lực không nhiều khiến cho áp lực kinh tế rất cao. Đoàn Tâm tuy có thể luyện đan không sợ bị đan hỏng nhưng số lượng nhiều quả thật không làm được. Đoàn Tâm chỉ là một người bình thường, một kẻ khá giả trong tu tiên giới, không phải thần tiên, không phải là người có bối cảnh thế lực.



- Thân cô sức cô bước đi, có thêm người tuy có thêm sức nhưng nếu gặp chuyện thì mình hoặc là họ sẽ trở thành thứ cản bước. Trước mắt không cần ai khác, mình ta là được.

Đoàn Tâm tay sờ vào túi trữ thi của mình, hàn khí tuông ra khiến tay của hắn bị lạnh.

- Hầy, nếu ta có thứ gì đó đẩy nhanh quá trình phát triển của linh thảo thì hay biết mấy.

Đoàn Tâm suy nghĩ, thầm ước nhưng hắn biết hiện thực tàn khốc, không nên mộng tưởng quá nhiều.

Đoàn Tâm ở Nam Môn động thiên, thuê một cái động phủ bậc trung, ban đầu định tự lập động phủ nhưng suy đi nghĩ lại nếu thuê thì sau này không cần lo bị người khác đến phá, sẽ được bảo vệ phần nào.

Động phủ của Đoàn Tâm trên một quả núi, núi này rất to, nằm trên một cái hải đảo cách không xa đất liền, giá mỗi năm là trăm viên linh thạch. Dưới núi cũng có phàm nhân, Đoàn Tâm thuê động phủ cũng tương ứng với việc trở thành người bảo hộ của phàm nhân bên dưới.

Ban đầu ý định cải tạo cả hòn đảo nhưng sau khi hiện thực đấm vài mặt một cái thì Đoàn Tâm sửa lại, chỉ cải tạo chỗ của mình. Người dân dưới núi mỗi tháng có thể cống nạp cho Đoàn Tâm một vài thứ nhu yếu phẩm, có khi là linh thạch, tuy chỉ là cấp thấp nhưng cũng không tồi.

- Oa oa, cha...mẹ...oa oa oa, hai người ở đâu.

Một đứa bé đang đi trong màn sương mù dày đặt, vừa đi vừa khóc, vừa kêu.

- Tiên nhân, ta biết lỗi rồi, ta đói oa oa...

Đứa bé đã lạc được nửa ngày.

- Tiên nhân rộng lượng, ngài hãy mở bức màn sương ra, đây là cống nạp của phàm nhân.



Một giọng nói khàn khàn phát ra.

Màn sương dày đặc ấy từ từ tan đi, cống nạp như có lực vô hình nào đó mà nhấc lên, bay về hướng núi. Đứa bé cũng thấy đường mà chạy đi.

- Nhóc con, mau bái tiên nhân, tiên nhân đã rộng lượng, con phạm với tiên nhân đấy.

Người đàn ông chừng sáu mươi, lưng cong tay chống gậy, quát đứa bé.

- Ông ơi, con biết rồi. Tiên nhân, ta lạy ngài, cảm ơn ngài thả ta ra.

Đứa bé quỳ xuống mà lạy.

- Hừ, đang có tiến triển mà lại q·uấy n·hiễu, mà thôi, tha cho lần này.

Một giọng vang khắp núi.

"Xoẹt" nhất thời cả đứa bé là lão già được dịch chuyển xuống núi.

Bên trong núi là động phủ của Đoàn Tâm, hắn đã cải tạo lại nơi đây, khá đầy đủ những thứ cần thiết. Đoàn Tâm có thể bắt những kẻ phàm nhân kia lên đây làm việc nhưng thôi, như vậy quá tốn kém, g·iết hết cũng được nhưng lại là thuốc bổ cho sát tâm mà sinh ra tâm ma, thêm nữa là có thể bị truy tố.

- Vài người thì được chứ chục người chắc chắn bị truy tố.

Đoàn Tâm suy nghĩ.

Đây là nơi Đoàn Tâm thuê, không phải mua, g·iết một, hai người thì còn được nhưng g·iết quá nhiều sẽ dẫn đến chủ của động thiên này chú ý, sẽ khó sống.

Chủ của động thiên thực lực ít nhiều cũng không dưới Nguyên Anh trung kỳ, nếu thấp hơn sẽ bị động thiên đồng hóa, thân thể tiêu tán, linh hồn trở thành lực lượng linh khí bồi dưỡng cho động thiên.



Sát tâm của Đoàn Tâm không quá lớn nhưng nếu động vào hắn thì ắt sẽ c·hết, chỉ là sớm hay muộn. Bôn ba nhiều năm, chém g·iết liên tục, Đoàn Tâm ngộ ra một điều là g·iết người cũng như g·iết thú vật, tất cả đều là c·hết, tất cả đều là những cái xác. Chỉ qua là g·iết người thì sẽ bị người trách móc, đâm chọt vì là cùng là nhân tộc, cùng là người nhưng g·iết vật thì không bị gì, dù có trách thì vật đó cũng là có xinh đẹp mà thôi. Cùng loài mà g·iết nhau thì sẽ bị chỉ trích, xa lánh nhưng khác loài thì lại không nói gì.

- Hầy, trước tiên là nghỉ ngơi lấy sức, đã một tuần rồi chưa ngủ.

Đoàn Tâm đặt lưng xuống giường, từ lúc bế quan đến giờ đã một tuần, chưa có tiến triển gì nhiều.

Ánh mắt của Đoàn Tâm mơ hồ, sau rơi vào giấc ngủ, bên ngoài phòng ngủ, Tư Không Nhất và Tư Không Nhị được hắn bố trí, có x·âm p·hạm đến động phủ thì g·iết không tha.

- Cái gì? Ngươi nói sao? Có đại trận truyền tống hoạt động?

Một người nam dáng người cao, thân mang bạch y đang đứng.

- Thưa, lúc ngài bế quan, chúng ta đã biết và điều tra, chỉ là ngài bế quan quá kín, chúng ta không thể nào truyền tin.

Một người quỳ xuống nói.

- Không sao, ta bế quan thì cũng là ta chịu, chuyện này khó đây, mười lăm năm thì chắc cũng đã đủ để kẻ truyền tống kia hòa nhập vào nơi đây, ta tuy có thể khởi động sức mạnh động thiên mà truy tung nhưng cắn trả quả thật rất lớn. Mà thôi, tên đó đến bây giờ chưa có động tĩnh gì quá lớn, tạm chấp nhận hắn vậy.

Người nam thở dài.

- Lui đi, quan sát kỹ vào, nếu có động tĩnh gì thì báo cho ta, trăm năm sau ta mới tiếp tục bế quan.

Người nam kia nói.

- Vâng.

Người quỳ kia đứng dậy, lui đi.
— QUẢNG CÁO —