Tiên Lộ

Chương 9: Phúc Địa



Chương 9: Phúc Địa

Bao nhiêu đấy trận chiến diễn ra liên tục hai ngày không nghỉ bất kể ngày đêm, sáng ngày thứ ba thì Đăng Tiên Sơn ngoài những tu sĩ vốn định cư ở đây thì những tán tu khác đều đã rời đi, những môn phái và các gia tộc vẫn còn ở lại một phần nhưng tổng kết đã rời đi, những ngày này Đoàn Tâm không ngơi nghỉ quan sát nên khá mệt, tuy vậy nhưng từ sáng sớm đã tỉnh dậy, sinh lực tuy chưa kịp phục hồi nhưng cũng đủ để hắn khởi hành đi tìm phúc địa trong bản đồ, rời đi từ sáng sớm là cách hợp lý nhất nếu có kẻ nào đó theo dõi. Phòng còn hơn trị nên Đoàn Tâm đã rời đi trước khi mặt trời ló dạng.

Về phúc địa, là một loại khu vực trời sinh có linh khí nồng đậm, tùy theo loại mà phân làm năm cấp. Cấp một là những loại phúc địa rất nhỏ, có khi chỉ là một hồ nước nhỏ, thường sẽ bị các yêu thú cấp hai hấp thu sạch sẽ nên hiếm thấy. Cấp hai là những loại phúc địa dàn rộng ra tứ phía như một cái hang động, phần này nằm ẩn sâu trong núi hay các khu rừng lớn, là nơi sẽ mọc ra các loại linh thảo thiên sinh đất dưỡng như nguyên liệu cần thiết cho Trúc Cơ Đan mà Đoàn Tâm đang tìm kiếm nhưng đa số là bị các yêu thú cấp hai chiếm cứ làm chỗ ở, nguy cơ nhất là đã tiến hóa sang cấp ba, như vậy thì chẳng có tu sĩ dưới Trúc Cơ nào dám lại gần. Cấp ba là những loại phúc địa rộng lớn như thảo nguyên, các môn phái nhỏ hay các gia tộc nhỏ cỡ vài chục đến vài trăm người làm cứ điểm, yêu thú như vậy tăng lên cấp bốn hoặc năm, lúc đấy phải cần một đội gồm năm hay sáu tu sĩ Trúc Cơ hoặc có ít nhất một Kết Đan sơ kỳ mới có thể chiếm cứ. Cấp bốn là các loại phúc địa bao trùm cả một khu vực lớn như dãy núi hay vài dãy núi, các đại môn phái hay các đại gia tộc sẽ chọn các phúc địa cấp bốn này làm cứ điểm, Đoàn gia là một ví dụ, các yêu thú từ đấy mà lên cấp sáu hay bảy, thậm chí là cấp tám, uy h·iếp ngang cấp Nguyên Anh tu sĩ. Cấp năm là cấp cuối cùng, là một nơi cực kỳ rộng lớn, thích hợp để làm Thánh Địa tu hành, cả tu tiên giới này chỉ có một Thánh Địa là Thiên Hoang Thánh Địa, yêu thú trấn giữ cũng là cấp mười, hay tiệm cận cấp mười một, sức mạnh ngang Hóa Thần kỳ.

Bản đồ mà Đoàn Tâm mua chắc chắn là cấp hai, cấp một khó thấy, trên cấp hai thì đến việc chiêm ngưỡng cũng không thể, nên vậy yêu thú ở đấy ít thì cấp hai, nhiều thì tiềm cận cấp ba. Bản đồ phúc địa này khá xa, ở một nơi khá vắng vẻ, Đoàn Tâm liều một lần, một là Trúc Cơ sau đó trở về gia tộc mà lấy toàn bộ tài sản mà rời khỏi, hoặc là c·hết bên ngoài do không thể Trúc Cơ, như vậy có thể trong thời gian không thể Trúc Cơ mà tận hưởng cuộc sống bên ngoài thay vì làm thế mạng cho gia tộc.

Thường thì tu tiên giả ít giao du với phàm nhân hay thế tục, họ thường sẽ chuyên tâm tu luyện quên ngày quên đêm, một phàm nhân trải qua vài ngày hay vài tháng không làm gì sẽ chán nản còn tu tiên giả với thời gian ấy thì cũng chỉ là một lần thiền định tinh tiến pháp lực trong cơ thể. Nhưng vẫn có vài người dính vào thế tục, đa phần là các tu tiên giả không thể Trúc Cơ sinh ra chán nản mà ngừng tu luyện, hoặc là các tu tiên giả chỉ ở Luyện Khí tầng năm hay sáu hoặc dưới cả tầng năm do là không thể cưỡng lại sức hút của vinh hoa phú quý nơi trần tục mà không thể tăng cấp.

Lần này Đoàn Tâm đánh liều đến đấy, hoặc là Trúc Cơ hoặc là kiếm một địa phương nào đó mà mở tiệm thuốc với kiến thức của mình mà lập gia thất sống hết đời còn lại. Quyết định đường đi đã rõ nên Đoàn Tâm không quá lạc hướng đi, hắn đang ngồi trên chiếc xe ngựa nhỏ, chỉ có người chủ và hắn, người chủ thì tính hướng nội nên từ lúc thuê đến giờ ngoài việc hỏi thăm nơi đi của Đoàn Tâm một chút thì cũng chẳng nói gì nữa còn Đoàn Tâm thì chỉ cười nhẹ rồi trả lời qua loa cho có rồi cũng tiến vào thiền định.

Xe ngựa do đường khá gập ghềnh nên có nghiên qua ngả lại nhưng không làm Đoàn Tâm phiền muộn, từ nhỏ hắn đã được cha mẹ tập cho thói quen thiền bất chấp mọi việc xung quanh, chỉ khi hắn muốn mở mắt thì mới thôi, còn lại xung quanh có chuyện gì thì hắn cũng không quan tâm. Như vậy hắn ngồi trên xe ngựa đến chiều, đến điểm dừng thì đi xuống, thanh toán nốt số tiền còn lại rồi tiếp tục đi. Ngồi xe ngựa từ sáng đến giờ cũng tiết kiệm cho Đoàn Tâm kha khá thời gian di chuyển nếu không giờ này thì nửa chặng đường mà xe ngựa đi hắn cũng không đến được.

Gần đấy cũng có một thôn nhỏ, Đoàn Tâm thấy cũng đói nên ghé vào, kiếm quán ăn nào đó mà lấp đầy bụng, như thế mà nghỉ ngơi đến hôm sau khi sinh lực mở mức tốt nhất sẽ khởi hành, cứ vậy mà Đoàn Tâm tiến vào thôn. Hóa thân thành một lữ khách du ngoạn tứ phương nên Đoàn Tâm có mang một cái nón lá trên đầu, một thanh kiếm bên người cùng với bộ hắc y có chút rách rưới và nhiều lớp vải mỏng chồng chéo lên nhau nhất thời ai trông thấy cũng nhầm tưởng rằng hắn là lữ khách khá nghèo nàn.

Vào thôn thì Đoàn Tâm thấy có rất ít người, hoặc là ra đồng hoặc là ra chợ, nhưng chỉ ở vài chục người, tuy chỉ ở Luyện Khí kỳ nhưng thần thức của Đoàn Tâm cũng gọi là mạnh mẽ cùng giai nên thoáng đã lấy tất thảy mọi việc trong thôn nắm hết, nếu có cùng cấp tu sĩ hay là Trúc Cơ thì Đoàn Tâm cũng sẽ biết mà né tránh.

Đến một quán mì nhỏ, Đoàn Tâm ngồi xuống mà gọi ra một tô mì thịt, ông chủ ở đây cũng là đầu bếp và cũng là tiểu nhị, đang thành thục làm mì, quán mì nhỏ này ngoài hắn ra thì chỉ có vài người bình thường đến ăn, nhìn qua bằng Thiên Nhãn thì chẳng có ai có linh căn nên Đoàn Tâm phần nào cũng yên tâm. Ông chủ bưng bát mì thịt nóng hổi để trên bàn, Đoàn Tâm cũng lấy ra đũa với muỗng gỗ để sẵn mà ăn.

- Ông chủ, thôn này ta từ đầu thôn vào sao thấy ít người vậy? Ta là lữ khách mới đến.

Đoàn Tâm vừa ăn vừa dò hỏi tình huống nơi này.

- Ngài là ngoại nhân của thôn này thì chẳng trách, phần là thôn mới có sơn tặc từ núi kia xuống c·ướp, nhiều trai tráng trong thôn liều mạng chống lại, không ngờ bọn sơn tặc ấy lại có thể mời được một vị tiên nhân nên đã g·iết gần nửa đám trai tráng trong thôn, phần còn lại may mắn chạy thoát được nhưng cũng trọng thương nên dạo gần đây ít người cũng là vậy.

Chủ quán không khách khí mà kéo ghế ngồi với Đoàn Tâm mà nói, giọng có pha một chút oán giận.

- Hừ, hai người con trai ta cũng vậy một đứa thì bị cụt mất cánh tay, cả đời tàm phế, một đứa thì bị g·iết c·hết, không dám lên đấy mà lấy xác về mà chôn cất.

Có một lão nhân trung niên ngồi ăn ở góc thấy có người bàn tán về chuyện sơn tặc nên oán giận mà thốt lên.

- Tiên nhân?

Đoàn Tâm tuy cũng suy ra tám phần nhưng cũng vờ không biết mà hỏi lại.

- Là tiên nhân trên núi tu hành đấy, thôn này không có quan hệ gì nhưng mấy lão già làng lúc trẻ một hai cũng có nghe qua uy danh nên cũng truyền lại.

Chủ quán ngồi trên ghế giải thích cho Đoàn Tâm.

- Tên này có liên quan đến môn phái hay gia tộc không? Không, nếu vậy thì không phải xen vào mấy chuyện này mà vướng vào nhân quả, tu luyện về sau sinh ra tâm ma mà c·hết. Chắc chắn cũng dưới Trúc Cơ, ít nhiều thì Trúc Cơ cũng là tinh anh của các môn phái hay gia tộc, nếu so về tu vi thì chỉ có ngang hay thấy hơn mình chứ không hề cao hơn.

Ngay lập tức trong đầu Đoàn Tâm nảy ra vô số kịch bản và phương pháp giải quyết từng cái.

Cuối cùng Đoàn Tâm một vài phần là chỗ đấy có xuất thế kỳ bảo hay là vật gì đấy quý giá, một vài phần là tên tu sĩ này bị vinh hoa phú quý nơi trần tục thu hút mà không thể cưỡng lại nên mới ở đấy mà làm thần tiên. Lần này Đoàn Tâm sẽ đến xem sao, hoặc trực tiếp g·iết người đoạt bảo, huyết tẩy cả sơn trại của bọn sơn tặc hoặc đến chỉ g·iết tên tu sĩ kia rồi thoát đi. Nếu cơ duyên đủ lớn thì sẽ tìm thấy bảo vật hay linh thảo nào đó góp phần cho tu luyện sau này.
— QUẢNG CÁO —