Tu Tiên 5 Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch

Chương 55: Mượn ánh trăng



Trường Sinh Quan, chỉ là một đạo quán nhỏ không có tiếng tăm ở dưới chân núi Trường Bạch, quan chủ Lý Thanh Vân tụ luyện cả đời cũng chưa thể thành công lên đến Trúc Cơ, nhưng có duy nhất cái là vận số rất đỏ.

Ông ta không chỉ hẹn được ước định trăm năm với tiền bối 'Long tiên' đang ngủ say ở hồ Kê Minh, ông ta còn thật sự tìm được Cửu Diệp Huyền Dương Thảo mà đối phương cần.

Một giọt máu rồng thật, đủ để cho Lý Trường Sinh thoát thai hoán cốt, có được linh căn chính thức trở thành tu sĩ, chứ không phải dựa vào loại bàng môn tà đạo như phong thủy, bói toán để sống qua ngày.

"Bản tôn ước hẹn với sư phụ Lý Thanh Vân của ông, đương nhiên chỉ có thể ban máu rồng cho ông ta,

ngươi... không xứng!”

"Long tiên tiền bối,tôi..."

"Cút!"

Tiếng quát phẫn nộ như lôi định.

Không ngừng vang đội trong đầu Lý Trường Sinh, đầu ong ong ông ta hoa mắt chóng mặt miệng hộc máu, phải mất một lúc lâu mới khôi phục được ý thức.

Lý Trường Sinh tuyệt vọng lắm.

Ông ta đã đợi cơ hội này mấy chục năm, sao có thể từ bỏ chứ?

Lý Trường Sinh dập mạnh đầu xuống đất, rồi cầu khẩn: “Long tiên tiền bối, sư phụ tôi qua đời vì đi hái Huyền Dương Thảo, ngài không thể lật lọng."

“Ha ha ha, giới tu hành vốn là cá lớn nuốt cá bé, bản tôn lật lọng đấy thì sao nào!"

Tiếng nói vang lên từ sau lưng Lý Trường Sinh, ông ta quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng đen đang từ từ nhô lên khỏi đáy hồ.

Mượn ánh trăng.

Cuối cùng Lý Trường Sinh đã nhìn thấy rõ 'Long tiên' bản tôn, đó là một con rắn đen có cái đầu có sừng.

Cơ thể nhô lên từ trong hồ ít nhất cũng phải dài năm mét, thân hình thô to, đôi đồng tử như màu máu, lạnh nhạt lại vô tình.

"Có ba gốc Cửu Diệp Huyền Dương Thảo này, bản tôn sẽ tiến thêm một bước nữa. Còn về ngươi... lâu rồi chưa ăn thịt người, được bản tôn ăn là phúc của ngươi."

Cái đầu to như cái thớt của con rắn đen tiến gần đến trước mặt Lý Trường Sinh, sau đó tham lam lè lưỡi.

“Ngươi không phải rồng, ngươi chỉ là một con rằn nước thành tỉnh mà thôi, ngươi còn chẳng được tính là mãng xà với thuồng luồng, sư phụ ta bị lừa rồi”

Lý Trường Sinh cười thê lương.

Tự biết mình chết là cái chắc, ông ta oán độc nói: "Cuồng vọng tự đại dám xưng là long tiên, ta nguyền rủa ngươi cả đời không thể trở thành chân long!”

"Khốn kiếp!"

Rắn đen tức giận rồi.

Ba trăm năm trước, nó may mắn nuốt một quả màu xanh thế là mở ra linh trí, định cư ở trong hồ Kê Minh tu hành, bình sinh hận nhất là người khác nói nó là rắn.

Giờ phút này, nó há to cái miệng như bồn máu, một đạo nọc độc tanh hôi hóa thành nước bản về phía Lý Trường Sinh.

Tuy Lý Trường Sinh có thực lực thấp kém, nhưng sư phụ ông ta là Lý Thanh Vân đã bước vào nửa bước Trúc Cơ, trước khi chết ông ta từng tế luyện một đồng tiền hộ mệnh cho đồ đệ, lúc này đồng tiền được ném lên không trung.

Đồng tiền đón gió lớn lên, từ trong không trung hóa thành một lá chắn màu vàng, bảo vệ Lý Trường, Sinh ở bên trong, chặn lại tên nước chứa nọc độc kia

"Ầm"

Một tiếng vang thật lớn.

Lá chẩn màu vàng chấn động kịch liệt, bên ngoài hiện ra các vết nút dày như mạng nhện, nhưng chưa vỡ.

Lý Trường Sinh đầu bù tóc rối, nắm chặt cơ hội rồi chật vật bỏ chạy vào trong rừng, mặt đất lưu lại một bãi máu, hiển nhiên là vừa nãy ông ta đã bị chấn cho bị thương rồi.

"Chạy ư?"

Rắn đen thè lưỡi, cười nhạo: "Cả cái hồ Kê Minh đều là địa bàn của ta, người có thể chạy được đến đâu!"

Cảnh này.

Diệp Phong nhìn mà ngẩn người.

Đồng tiền của Lý Trường Sinh tạo ra lá chẵn có trình độ bình thường, miễn cưỡng có thể chặn được một kích của Trúc Cơ đỉnh phong.

Nhưng uy áp mà rắn yêu tỏa ra lúc đầu, có thể so với khí tức còn lưu lại trên thi thể của các vị lão tổ của Ngọc Nữ Quan, cho dù không phải ở cảnh giới Hóa Thần thì cũng không kém là bao,

Nhưng cú tấn công vừa nãy.

Linh khí dao động cố lầm cũng mới ở Trúc Cơ trung kỳ...

Thậm chí Diệp Phong còn hoài nghi mình đấm một quyền có thể đánh nát đối phương.