Diệp Phong đang do dự nên anh không manh động, anh lạnh lùng đứng ngoài quan sát xà yêu đang đuổi giết Lý Trường Sinh ở đảo giữa hồ.
Càng xem.
Diệp Phong càng nhíu mày.
Con xà yêu này chưa đến cảnh giới trúc cơ trung kỳ, thuật pháp thăn thông cơ bản cũng không biết, chỉ biết phun nọc độc, lực sát thương không hề mạnh.
Nhưng thân rẫn có lớp vảy rất kiên cố, khi cái thân hình khổng lồ dài mười mét của nó trườn đi, một loạt thân cây bị xô gãy, thậm chí một tẳng đá to nặng vài tấn cũng có thể bị nó đụng vỡ.
Xà yêu cực kỳ ác độc.
Rõ ràng nó có thể nhanh chóng giết chết Lý Trường Sinh, nhưng nó không làm vậy.
Nó trêu đùa đối phương như mèo vờn chuột, để cho đối phương chạy trốn hết lăn này đến lần khác, rồi lại bị chặn lại hết lần này đến lần khác, tạo ra một vòng tuần hoàn vô tận giữa hy vọng và tuyệt vọng.
Trải qua không biết bao lâu.
Xà yêu chơi mệt rồi, cái đuôi thô ráp như đại thụ.
quét qua, đập nát cái lá chắn đồng tiền bảo vệ Lý Trường Sinh.
Một lực chấn động cực lớn ập đến, Lý Trường Sinh bị thương nặng, thổ huyết ngã xuống đất không. dậy nổi, ông ta chỉ có thể dùng ánh mắt hận thù nhìnchằm chằm vào xà yêu.
“Nhân loại đúng là dễ lừa, trăm năm trước bản tôn vừa mới bước vào cảnh giới Trúc Cơ, tùy tiện tỏa ra một lưồng uy áp, không ngờ tên sư phụ lù đù kia của ngươi lại tin bản tôn là thần long đang ngủ say ở đây, hơn nữa còn tìm được Cửu diệp huyền dương thảo, sư phụ ngươi có lòng như thế, bản tôn sẽ vui lòng nhận lấy vậy."
Rần đen lạnh nhạt nhìn chãm châm Lý Trường Sinh, rồi nói với giọng giễu cợt.
"Phụt."
Lý Trường Sinh lửa giận công tâm, hộc ra một ngụm máu.
"Thượng tiên long tộc' mà sư phụ tâm tâm niệm niệm cả đời, năm đó chỉ mạnh hơn sư phụ nửa cấp mà thôi.
Ông ta ngửa mặt lên trời hô: “Ta hận, ta rất hận!"
"Ngươi có hận đi nữa cũng vô ích."
Xà yêu nhìn ánh trắng xa xa trên bầu trời, xì xì xì lè lưỡi: "Bây giờ là thời đại mạt pháp tuyệt địa thiên thông, chỉ cần nuốt ba gốc Cửu diệp huyền dương thảo, thì chẳng cần đến sáu mươi năm, bản tôn sẽ vượt qua giai đoạn hóa mãng(mãng xà, con trăn), lột xác trở thành giao long, thành chân long sẽ chỉ là chuyện sớm muộn thôi! Đến lúc đó, trời đất bao la, bản. tôn muốn đi đâu chả được
"Khà khà khà."
Xà yêu cười quái dị tồi vung đuôi, cuộn lấy ba gốc Huyền Dương Thảo kia của Lý Trường Sinh, sau đó há to miệng hòng nuốt hết vào bụng.
Đúng lúc này.
Một luồng kiếm khí chém tới.
Kiếm khí có thể dễ dàng chém chết Trúc cơ sơ kỳ, thế mà chỉ cọ ra tia lửa trên bộ da của xà yêu và không gây ra bất kỳ thương tổn nào.
Quả nhiên.
So với thuật pháp thần thông, lực phòng ngự của con xà yêu này đáng kinh ngạc hơn.
"Ai vậy!"
Rắn đen hoảng sợ, thân hình khổng lồ vội vàng rút về bảo vệ cái đầu, đôi con ngươi màu máu căng thẳng nhìn về phía trước.
Lý Trường Sinh nhìn thấy người đang mặc chiếc áo đạo sĩ màu trắng quen thuộc kia, ông ta lại hộc ra một ngụm máu, ông ta vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cuối cùng cười sầu thảm:
"Diệp Vô Huyền, cậu mau chạy đi, con rắn đen này đã thành tỉnh rồi, thực lực của nó sâu không lường được, cậu không phải đối thủ của nó đâu..."
"Xì xì xì."
Xà yêu thè lưỡi, trong lòng nó đang rất hoảng hốt.
Từ nãy đến giờ nó không hề cảm ứng được sự tồn tại của đối phương ở trên đảo giữa hồ hay ở hồ Kê Minh, hơn nữa trực giác nói cho nó biết, nhân loại này rất mạnh... cực kỳ mạnh!
Nó có thể ở hồ Kê Minh tu luyện mấy trắm năm, thỉnh thoảng lại nuốt chững vài nhân loại, nhưng chưa bao giờ bại lộ hành tung, thế thì nó không chỉ dựa vào mỗi thực lực đâu.
Còn dựa vào cái đầu nữa!
Ngay cả khi chỉ có một phần mười khả năng có nguy hiểm, xà yêu cũng không muốn mạo hiểm thử, thân hình khổng lồ của nó nhanh chóng trườn đi, ý đồ trườn sâu xuống hồ Kê Minh.
Chỗ sâu nhất đáy hồ sâu tận hai trăm mét, một khi nhảy vào trong hồ, xà yêu có tự tin đứng ở thế bất bại.
Chỉ có điều, xà yêu đã nghĩ quá đơn giản.
“Muốn đi ư?”
Diệp Phong chỉ tay như kiếm, chém mạnh về phía trước, mấy chục đạo kiếm khí chặn lại đường thoát của xà yêu.
Tiếc là, những đạo kiếm khí này vẫn bị lớp vảy của xà yêu đỡ được, mức độ kiên cố của vảy rằn có thể so với pháp bảo phòng ngự do tu sĩ Kim Đan dành hết tâm huyết luyện chế ra.
Xà yêu ngẩn ra một lúc.
Nó thò đầu ra nhìn bộ vảy không có một tí vết xước nào, sau đó nó bỗng cười to, nó quyết định không chạy nữa.