Thần Thức của Vương Khải thoáng có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
-Bạch Như Nguyệt, Bạch Hiểu Minh? Hai người này cũng là họ Bạch? Có lẽ nào...
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Khải. Hắn không ngờ rằng trong kí ức của U Linh Ma Đế vậy mà lại cùng Thiên Viên Hoàng Triều có chút liên quan. Vốn dĩ bản thân Vương Khải sẽ chẳng có những suy nghĩ kia nếu không tận mắt chứng kiến công pháp mà đôi huynh muội họ Bạch sử dụng. Pháp quyết mà cả hai người thi triển vậy mà lại có điểm tương đồng cùng công pháp của phụ thân hắn tu luyện, thậm chí còn có phần cao cấp và hoàn chỉnh hơn: Phần Thiên Quyết. Hơn thế nữa, suy nghĩ của Vương Khải lại càng phần nào chắc chắn hơn bởi vì theo như phụ thân hắn từng bảo, chỉ có hậu nhân chính thống của dòng dõi hoàng thất mới có cơ hội được tu luyện Phần Thiên Quyết. Nghĩ đến đây hắn liền không nhịn được mà cảm thán.
-Thú vị thật ! Vậy tiếp theo đây ta sẽ xem thử U Linh Ma Đế này đến cuối cùng là có quan hệ gì với Tổ Đế của Thiên Viên Hoàng Triều ta.
Dứt lời Vương Khải tiếp tục dõi theo thước phim trong ghi chép của thiên đạo và đồng thời trong đầu hắn bắt đầu dấy lên một số suy nghĩ; Dù sao bây giờ vẫn còn quá sớm để có thể kết luận, đợi đến khi câu chuyện trở nên rõ ràng thì lúc đấy khẳng định cũng chưa muộn. Sau thoáng chốc suy nghĩ, hắn lại hướng ánh mắt về phía bóng dáng hai huynh muội họ Bạch đang dìu Vĩnh An tiến về phía địa phận Thiên Viên Hoàng Triều. Sau khoảng 1 canh giờ, bầu trời cũng đã ngả vàng, cuối cùng cả 3 người cũng đã rời khỏi Yêu Minh Sâm Lâm để tiến vào hoàng đô kinh thành. Thương thế của Vĩnh An lúc này đã khôi phục phần nào nhờ Như Nguyệt dùng linh khí liên tục trị thương trong suốt quãng đường, tuy vậy thì cơ thể của hắn vẫn còn quá kiệt sức sau khoảng 2 ngày liên tục bị truy đuổi nên Vĩnh An vẫn luôn b·ất t·ỉnh.