Đôi mi dần mở ra, Vĩnh An đảo nhìn quanh nơi hắn đang nằm, cơ thể vẫn còn chút nặng trĩu. Cảnh vật lúc này đã thay đổi so với trí nhớ của hắn trước khi ngất đi, những gì Vĩnh An nhớ được chính là cảnh bản thân gục xuống và bóng dáng một người đang bước về phía mình. So với tình cảnh lúc đấy, hắn bàng hoàng ngồi dậy và nhận ra rằng bản thân đang nằm trên một chiếc giường sang trọng của một phủ đệ, quanh cảnh lúc này cũng đã thay đổi rõ ràng: mọi thứ ở đây từ chiếc giường, cái ghế, cái bàn hay thậm chí chiếc chăn mà hắn đang đắp đều được gia công rất tỉ mỉ và chi tiết. Tất cả đồ vật trong căn phòng này đều toát lên vẻ sang trọng.
-Xem ra ta đã may mắn thoát khỏi hiểm cảnh rồi. Có điều.... Tình huống này lại là sao đây ? Tại sao ta lại ở đây....?
Vĩnh An thầm tự nhủ, bản thân không khỏi tò mò tại sao mình lại tỉnh dậy ở chốn này. Bất chợt giọng nói của một nữ nhân vang lên và nhanh chóng chiếm lấy sự chú ý của Vĩnh An.
-Này huynh tỉnh rồi đấy à ?
Như Nguyệt để ý thấy ánh mắt của Vĩnh An có chút thay đổi, cô nhanh chóng tiến lại giường mà cất tiếng hỏi.
-Cơ thể huynh sao rồi ? Còn đứng dậy được chứ ?
-Đa tạ cô nương quan tâm, tại hạ hiện đã có chút tốt hơn. Nhân tiện xin hỏi cô nương, nơi này chẳng hay là ?
Hiểu Minh nghe thấy liền nhanh chóng tiến lại thay Như Nguyệt đáp lời.
-Nơi đây là phủ đệ của ta. Ta là Bạch Hiểu Minh, còn tiểu nha đầu này là muội muội của ta, Bạch Như Nguyệt.
-Phủ đệ...? 2 người là ...?
Vĩnh An thoáng có chút bất giờ, giọng nói hắn đầy nghi hoặc. Như Nguyệt liền cười khúc khích lên tiếng giải thích.
-Bọn ta là nhi tử của hoàng đế Bạch Vân Thiên, vị đế hoàng đời đầu của Thiên Viên Hoàng Triều.
Biểu cảm của Vĩnh An phút chốc thay đổi từ nghi hoặc sang bất ngờ: Mồm hắn há lớn, đôi mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên và thân thể cúi xuống hành lễ.
-X-xin bái kiến hoàng tử và công chúa của Thiên Viên Hoàng Triều. Tại hạ là Vĩnh An, nhi tử của một y nhân.
Như Nguyệt khẽ ôm trán thở dài trong khi Hiểu Minh cười lớn mà khoác tay lên vai Vĩnh An rồi chực lên tiếng.
-Vị huynh đệ này thú vị thật ! Trông nhà ngươi chỉ độ 17 tuổi đúng không ? Cứ gọi ta là Bạch Huynh, còn muội muội ta là Như Nguyệt được rồi. Ta trời sinh không thích rườm rà, ba cái thứ như lễ nghi liền bỏ qua đi.
-Tạ ơn hoàng tử.... à nhầm... Tạ ơn Bạch Huynh.
Vĩnh An bối rối đáp lại. Như Nguyệt lúc này nhẹ mỉm cười mà tiếp tục hỏi.
-Thế, Huynh vì cớ gì bị lũ thích khách kia truy đuổi ? Trên thân thể huynh không có dao động linh khí, khẳng định chắn chắn là phàm nhân rồi. Mà người bình thường ai lại dại đi trêu chọc đến lũ tu sĩ ? Trừ khi có ẩn tình đằng sau.
Hướng ánh mắt tò mò vào Vĩnh An, Như Nguyệt im lặng chờ đợi câu trả lời. Vĩnh An sau câu hỏi liền khẽ thở dài, bàn tay thoáng nắm chặt, đôi mắt ánh lên chút sát khí rồi từ từ kể lại.
-Gia đình của ta có một được đường nhỏ tên An Nhiên Đường, tồn tại ở thành đô Đại Minh Hoàng Triều khoảng 20 năm. Phụ thân ta, Đường Vĩnh Lâm, đã từng là một thương nhân và ông ấy bởi vì có thiên phú với y dược nên quyết định thành lập dược đường này, đồng thời cũng là để xây dựng 1 chốn nhỏ cho gia đình. Gia đình ta trước giờ không làm ra chuyện thương thiên hại lý, luôn đề cao chữ tín trong giao thương. Tuy nhiên, sau ngày trước khi một đại công tử ăn mặc trông rất cao cấp bước vào và vung tận 7 viên trung phẩm linh thạch chỉ để mua 5 cây Vạn Linh Thảo tại dược dường của phụ thân ta thì lũ thích khánh kia lại đột nhiên xuất hiện vào buổi tối sau đó vài canh giờ.
Nói đến đây Vĩnh An đập mạnh tay xuống giường, hình ảnh người mẫu thân giang tay cố gắng hướng về phía phòng nhi tử mình và phụ thân mình đầy v·ết t·hương nhưng vẫn liều mạng xông ra để câu thời gian cho hắn chạy thoáng lướt qua. Ánh mắt hắn ánh lên chút đau thương, trái tim thoáng nghẹn lại và giọng nói trở nên run run.
-lũ thích khách kia không biết vì cớ gì lại t·ruy s·át chúng ta, thậm chí còn g·iết luôn phụ thân và mẫu thân của ta. Nếu như hai người không kịp thời xuất hiện.... e là bây giờ đến mạng ta cũng không còn. Thật sự cảm tạ hai người, Bạch Huynh và Nguyệt Muội.....
Vĩnh An lại định quỳ xuống để cảm tạ, đôi mắt hơi ngấn lệ và trong lòng hắn tràn đầy sự biết ơn. Nhưng Như Nguyệt đã kịp thời tiến đến đỡ lấy hắn và giúp hắn đứng lên. Hiểu Minh biết ý cũng đặt tay lên lưng Vĩnh An mà từ từ lên tiếng an ủi.
-Giúp người vốn là việc chúng ta nên làm, gặp được ngươi và giúp đỡ ngươi âu cũng là do ý trời đã định. Nếu ngươi đã may mắn thoát khỏi c·ái c·hết, vậy thì hãy đó là số mệnh của ngươi, hãy cứng rắn lên mà bước tiếp đi.
Như Nguyệt cũng gật đầu đối với lời của Hiểu Minh. Đoạn cô cất giọng trấn tĩnh tâm tình Vĩnh An.
-Đừng lo lắng, chúng ta sẽ giúp huynh tìm ra nguyên nhân đằng sau việc này. Lũ thích khách mà huynh đã gặp có thể là tà tu, mà chức trách của tu sĩ chúng ta vẫn luôn là t·ruy s·át và diệt tận gốc tà tu. Có như thế thì tu tiên giới lẫn phàm giới mới trở nên bình yên được.
-Đ-Đa tạ hai người......
Nhận được sự an ủi của cặp huynh muội, tâm trạng của Vĩnh An cũng đã ổn định lại phần nào. Hắn nhẹ ngồi xuống giường, cố gắng gạt đi đống suy nghĩ trong đầu bằng cách hít thở thật sâu. Trong khi đó, Như Nguyệt dường như có chút suy nghĩ về tình huống của Vĩnh An. Theo lẽ thường mà nói, một phàm nhân không có gì nổi bật lại có thể khiến tà tu chú ý vốn chỉ có hai nguyên nhân chính: một là thể chất, nhưng thứ này vốn dĩ là bẩm sinh và mục đích của tà tu khi nhắm vào thường là để huấn luyện và biến họ thành thuộc hạ hoặc là hút cạn họ đối với những cá nhân tu luyện công pháp hợp hoan.
Mục đích thứ hai chính là linh căn, bởi vì linh căn vốn có thể rút ra từ cơ thể của người này và truyền sang người khác. Mặc dù điều này có hơi mất nhân tính và tác dụng linh căn sẽ có phần suy giảm sau khi bị rút ra, tuy nhiên nếu có linh căn rút được có phẩm chất cao thì tu vi và tiềm năng tu luyện của người có được sẽ vì thế mà phát triển vượt bậc. Chính vì vậy nên việc tà tu bắc cóc phàm nhân để rút linh căn vốn không phải là điều quá khó thấy ở trong tu tiên giới, bởi lẽ chỉ có chúng mới có thể tán ác và bất nhân như thế. Nghĩ đến đây, Như Nguyệt quyết định hỏi Vĩnh An nhằm xác định suy nghĩ của mình, cô cất giọng hỏi.
-Vĩnh An, huynh có thể để ta kiểm tra căn cơ của huynh một chút được không ?
Vĩnh An hướng ánh mắt ánh mắt bối rối của hắn sang Như Nguyệt mà tỏ vẻ khó hiểu. Ở phía bên kia Hiểu Minhcũng phản ứng tương tự, hắn quay mặt về hướng muội muội mình mà đoạn lên tiếng thắc mắc.
-Chẳng lẽ muội nghĩ đến khả năng đấy ? Nhưng tên này trông cũng bình thường mà ? Đâu có vẻ gì đặc biệt đâu ?
-Huynh không lên tiếng thì chả ai bảo huynh bị câm đâu. Tên đầu đất nhà huynh còn biết đường nghĩ như vậy à ? Không kiểm tra thì làm sao biết được ?
Nói xong cô lại lần nữa quay lại hướng cái nhìn vào Vĩnh An mà từ từ giải thích.
-Huynh không cần phải lo lắng, ta chỉ muốn kiểm tra xem suy đoán của ta là đúng hay sai. Nếu như ta nói không sai, lí do mà huynh bị truy đuổi có thể liên quan đến linh căn của huynh.
-Cái gì !? M-muội nói thật hả ?
Vĩnh An thoáng chốc bất ngờ đối với lời nói của Như Nguyệt, đôi mắt hắn mở to đầy vẻ không tin. Như Nguyệt biết ý liền cười nhẹ, đoạn cô ấn nhẹ 2 ngón tay vào trán hắn và nhẹ nhàng lên tiếng.
-Đừng q·uấy n·hiễu, ta liền sẽ lập tức cho huynh câu trả lời.
Thế rồi Như Nguyệt nhắm mắt lại, xuất ra thần thức và điều khiển nó thăm dò quanh cơ thể của Vĩnh An. Sau khoảng thời gian một nén hương, thần thức của Như Nguyệt đã đi xuyên quan từng ngọn ngách kinh mạch trên người của Vĩnh An và bất chợt dừng lại khi một cảm giác bỏng rát xuất hiện. Cô bàng hoàng điều khiển thần thức tiến về trung tâm nơi luồn khí phát ra và nhanh chóng phát hiện ra nguồn gốc của nó. hàng mi của Như Nguyệt từ từ mở ra, cô nhanh chóng thu hồi thần thức và đoạn nhìn vào Hiểu Minh gật đầu, rồi quay lại phía Vĩnh An mà giải thích.
-Linh căn của huynh chính là Thiên linh căn, hơn thế nữa lại là hệ hỏa. Không trách lũ tà tu lại cố gắng t·ruy s·át bằng được huynh như vậy.
-Cái gì cơ ? Thiên Linh Căn ??
Cả Hiểu Minh và Vĩnh An đồng thời lên tiếng, gương mặt của cả hai hoàn toàn ngơ ngác. Vĩnh An tiếp tục lên tiếng hỏi Như Nguyệt.
-Thiên Linh Căn là cái gì ?
Như Nguyệt nghe xong liền ôm trán thở dài mà bảo Hiểu Minh giải thích, dẫu sao thì việc phàm nhân không có chút hiểu biết về linh căn vốn là điều đương nhiên. Hiểu Minh sau thoáng bất ngờ cũng lập tức bình tĩnh lại mà lên giọng giảng giải.
-Linh căn là thứ quyết định tốc độ tu luyện và tiềm năng của tu sĩ. Linh căn được chia thành 5 phẩm chất bao gồm: Nhân – Hoàng – Huyền – Địa – Thiên và mỗi cấp bậc linh căn đều là một trời khác biệt. Thiên Linh Căn của ngươi là linh căn bậc cao nhất, hơn thế nữa lại là hệ hỏa, hệ linh căn hiếm thứ hai chỉ đứng sau lôi linh căn. Nhưng bản thân ngươi chỉ là phàm nhân, khó trách không hiểu được tầm quan trọng của nó.
Dứt lời Hiểu Minh liền để tay lui sau lưng, âm thầm truyền âm cho Như Nguyệt.
-Muội nhanh chóng đi thông báo cho phụ hoàng đi, tình huống này khá căng thẳng đấy. Có lẽ chỉ có phụ hoàng mới có cách giải quyết an toàn cho hắn.
-Ừm, muội hiểu rồi. Muội sẽ lập tức đi ngay.
Như Nguyệt sau khi truyền âm lại cho Hiểu Minh liền lấy lí do đi trước, cô nhìn vào Vĩnh An lên tiếng.
-Vĩnh An, ta có việc phải đi gấp. Huynh cứ thoải mái ở đây nói chuyện với huynh trưởng của ta nhé. Ta sẽ sớm quay trở lại.
Vĩnh An nghe xong liền gật đầu đáp lại, dẫu sao hắn quá hiểu rằng nếu hai người huynh muội này có ý đồ xấu thì hắn sẽ không thể sống quá hôm nay. Như Nguyệt sau khi thấy vẻ bình thản cũng Vĩnh An cũng vui vẻ mà rút thanh kiếm đeo bên hông ra, đoạn cô đặt nó ra trước mặt mà từ từ đứng lên rồi bay về nơi mà hoàng đế Bạch Vân Thiên đang bận lo việc triều chính. Phía bên này Hiểu Minh tiếp tục giảng giải cho Vĩnh An một chút về kiến thức tu tiên cũng như tà phái và lũ tà tu. Dẫu sao thì, Vĩnh An cũng chỉ là một phàm nhân chẳng có chút hiểu biết về tu tiên giới, nếu không để hắn hiểu được tầm quan trọng về thứ mà hắn đang sở hữu thì e rằng trong tương lai tên này sẽ sớm bị các thế lực tà đạo để mắt đến.