Tu Tiên À ? Ta Chỉ Muốn Sống Bình Yên Thôi !

Chương 16: Luyện Khí đối chiến Trúc Cơ



Một canh giờ trôi qua, vòng xoáy linh khí bao quanh Vĩnh An từ từ biến mất. Cơ thể hắn hạ dần xuống, dừng lại khi chạm đến mặt đất và đôi mắt mở ra. Hắn có thể cảm nhận được trong từng ngóc ngách thân thể mình đều có một nguồn năng lượng chạy qua, cảm giác nhẹ nhàng và sảng khoái chưa từng có.

-Chúc mừng đệ đã bước vào Luyện Khí cảnh, chính thức đặt chân lên con đường tu tiên.

Hiểu Minh lên tiếng, đôi chân sải bước về phía Vĩnh An và ánh mắt tự hào nhìn vào hắn. Như Nguyệt Cũng đồng thời tiến đến, mái tóc đen óng mượt khẽ tung bay theo dáng đi thanh thoát và bước chân nhẹ nhàng của cô ấy. Khẽ hướng ánh nhìn bất ngờ của mình vào Vĩnh An, đôi môi xinh xắn dịu dàng lên tiếng thán phục.

p-Ta cũng chúc mừng huynh. Không ngờ huynh lại có thể đột phá Luyện Khí kì nhanh như vậy, có lẽ huynh thật sự có tư chất như lời ca ca ta đã nói.

-Đa tạ hai người đã khen, ta thật sự chỉ là may mắn mà đột phá được thôi.

Vĩnh An nhanh chóng đáp lời, hắn không ngờ việc bản thân bức phá đến Luyện Khí kì trong vòng một canh giờ lại đặc biệt đến vậy.

-Đệ có muốn thử chút khả năng của mình bây giờ không ?

Hiểu Minh cất lời. Hắn đứng thẳng và đặt tay trái ra sau lưng, tay phải hướng phía Vĩnh An mời gọi khiêu khích.

-Nếu Bạch huynh đã nói vậy thì ta liền cung kính không bằng tuân lệnh.

Vĩnh An đáp lời, lập tức liền thủ thế sẵn sàng t·ấn c·ông. Hắn bước thẳng phân phải về phía trước và đứng hạ tấn, thôi động chân khí bên trong thân thể để cường hóa cho bản thân.

-Ta đến đây ! Bạch huynh đón lấy !

Dứt lời hắn lao thẳng về phía trước, đồng thời phát động linh khí bao bọc khắp thân thể và tung một quyền nhằm vào Hiểu Minh

-Ha Ha Ha ! Được lắm ! Thế mới là An đệ của ta ! Cứ đến đi !

Hiểu Minh cười lớn, ánh mắt tràn ngập vẻ vui sướng. Tiểu tử này vừa mới đột phá đến Luyện Khí liền đã muốn giao thủ với hắn. Việc này khiến một kẻ say mê tu luyện như Hiểu Minh không thể không tiếp đón. Sau tràn cười sảng khoái, hắn lập tức liền lên thế phòng thủ để đón lấy công kích của Vĩnh An.

-Bốp !

Nắm đấm bao bọc bởi chân khí của Vĩnh An va vào tay của Hiểu Minh. Kình khí phát ra từ v·a c·hạm thổi tung vạt áo của Hiểu Minh. Hắn cười khẽ mà tiếp tục dùng ánh mắt khiêu khích nhìn vào kẻ trước mắt, vội vàng lên tiếng.



-Chưa ăn cơm à ? Lực đạo của đệ có chút yếu đuối đấy !

-Ta vẫn chưa xong đâu ! Kịch !

Hiểu An xoay người tung ra một cú đá móc từ dưới lên, nhưng tay trái của Hiểu Minh đã chặn đứng công kích của hắn.

-Xem ra đệ vẫn chưa hiểu chiến đấu là gì nhỉ ? Vậy để người làm huynh như ta đây chỉ dạy.

Dứt lời Hiểu Minh hất mạnh tay của Vĩnh An ra. Tiếp đó vận chút chân khí vào tay mình, đoạn đánh thẳng một chưởng vào ngực Vĩnh An.

-Hự !

Thân thể Vĩnh An bị kình lực phát ra đẩy lùi về sau khoảng năm mét, phần ngực vừa bị chưởng lực đánh vào in hằn dấu tay của Hiểu Minh. Không kịp để Vĩnh An phòng bị, hắn lập tức biến mất mà xuất hiện phía trước mặt cậu.

-C-cái gì ?

Vĩnh An thốt lên bất ngờ, ánh mắt không khỏi ngạc nhiên. Hắn không hiểu tại sao Hiểu Minh có thể di chuyển nhanh đến vậy.

-Đừng mất tập trung lúc đang chiến đấu, nếu không người nằm xuống sẽ là đệ.

Dứt lời Hiểu Minh tung một quyền thẳng vào bụng của Vĩnh An.

-Kịch !

Vĩnh An kịp thời nâng tay phòng thủ, nhưng cậu vẫn cảm nhận được phần cánh tay vừa v·a c·hạm với nắm đấm của Hiểu Minh đang không ngừng run rẩy. Hiểu Minh lại tiếp tục t·ấn c·ông Vĩnh An mà không để hắn kịp nghỉ, lần này số lượng công kích của Hiểu Minh đã tăng lên với tốc độ nhanh hơn.

-Vút, v·út !

Vĩnh An không ngừng né tránh từng quyền pháp xé gió của Hiểu Minh tung ra. Hắn nghiên người né tránh mà nhảy lùi về phía đằng sau, cố gắng quan sát để phát hiện kẻ hỡ của Hiểu Minh. Phía bên này Như Nguyệt đang đứng quan sát hai người giao thủ với ánh mắt vui vẻ. Cô biết rằng Vĩnh An đã đánh thức lòng hiếu chiến của ca ca cô, nhưng bất quá đây cũng là dịp tốt để Vĩnh An có thể làm quen với việc chiến đấu. Dù sao tương lai của hắn sẽ có rất nhiều chông gai, đặc biệt là khi tên này sở hữu Hư Vô Chi thể cùng với Thiên linh căn hỏa hệ. Nghĩ đến đây, Hiểu Nguyệt nhanh chóng cất tiếng. Đôi mắt to tròn của cô rung lên, chiếc môi nhỏ xinh xắn thốt ra từng câu chữ.

-Huynh nhẹ tay chút đi Hiểu Minh. Vĩnh An dù sao chỉ mới là Luyện Khí kì, đừng ép huynh ấy quá.



-Ta biết rồi, muội yên tâm. Ta chỉ muốn đấu luyện với tiểu từ này một lát mà thôi.

Hiểu Minh vừa đáp lời vừa không ngừng công kích Vĩnh An. Từng cú đấm và cước pháp tung ra đều chỉ hoàn toàn dựa vào sức mạnh cơ thể mà chưa cần đến chân nguyên. Tuy nhiên thì Vĩnh An lại khó khăn né tránh và chưa thể tìm ra kẽ hỡ để phản công lại, bởi thân pháp của hắn vô cùng nhanh nhẹn. Không những vậy, mỗi đòn của Hiểu Minh dính vào người đều khiến Vĩnh An cảm giác như trời giáng, mặc dù thân thể hắn vẫn đang được bảo bọc bởi chân khí.

-Đây là sức mạnh của Trúc Cơ kỳ sao ? Quả nhiên lợi hại.

-Ta vẫn chưa dùng đến chân nguyên đâu. Đệ đừng hạ thấp cảnh giác.

Hiểu Minh dứt lời liền dùng thêm lực tung ra một cước. Vĩnh An nhận phải cú đá của hắn liền bị đẩy lùi về sau thêm ba mét, cơ thể có chút run rẩy bởi sức mạnh của nó.

-Hộc hộc....

Vĩnh An thở nặng nhọc, cảm giác sức lực của cơ thể đã phần nào suy giảm sau khoảng 50 hiệp không ngừng né tránh và thi thoảng vài lần trúng phải công kích của Hiểu Minh. Phía Hiểu Minh cũng đã nhận ra dáng vẻ chật vật của Vĩnh An. Hắn từ từ hạ tay xuống, trở về lại với dáng đứng bình thản và đặt hai tay ra sau lưng, đôi mắt nhìn về Vĩnh An mà cất tiếng.

-Được rồi, giao thủ đến đây thôi. Ta đã đại khái biết được khả năng của đệ rồi. Đệ nghỉ ngơi chút đi. Lúc sau ta còn cần phải kiểm tra xem đan điền của đệ rộng đến đâu.

-Hộc.. Đệ.. rõ rồi.

Vĩnh An khó nhọc lên tiếng, sau đó lập tức ngồi xuống và hai chân đan vào nhau. Hai tay hắn đặt lên chân và cơ thể bắt đầu vận chuyển linh lực, phục hồi lại đống chân khí vừa được sử dụng để chiến đấu với Hiểu Minh.

Như Nguyệt lúc này đã chứng kiến xong trận đấu luyện. Cô dạo bước nhẹ nhàng về phía Hiểu Minh, mái tóc vẫn tung bay và đôi mắt có chút mong đợi. Sau khi đã đến gần huynh trưởng mình. Cô liền lên tiếng thắc mắc, đôi mắt không khỏi tò mò nhìn vào Hiểu Minh và lên tiếng.

-Dựa trên những gì Vĩnh An thể hiện, huynh cảm thấy thế nào ?

-Tên này có hơi chậm chạp, bất quá cũng là do chưa từng luyện qua bất kì công pháp lẫn thân pháp. Tuy nhiên hắn đã thể hiện khá tốt, hơn thế nữa....

Hiểu Minh dừng lại, ánh mắt hồi tưởng lại trận đấu vừa xảy ra. Vẻ mặt hắn trông rất suy tư, đôi mắt dường như đang tập trung đánh giá lại thực lực của Vĩnh An. Sau khoảng nửa khắc, hắn vội lên tiếng.



-Thực lực tên này, e rằng đã có thể so sánh với tu sĩ Luyện Khí kì Ngũ trọng rồi.

-Thật hả ? Huynh không nói đùa chứ ? Huynh ấy mới chỉ là nhất trọng Luyện Khí kì thôi đấy.

Như Nguyệt giật mình. Đôi mắt to tròn lung linh của cô phủ đầy vẻ ngạc nhiên, biểu cảm hơi khó tin vào điều huynh trưởng mình vừa nói. Hiểu Minh thấy vậy mới lên tiếng xác nhận, ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc.

-Vừa nãy lúc đối chiến với Vĩnh An, ta chỉ phần lớn dựa vào sức mạnh của thân thể. Nhưng mà dù sao ta vẫn là Trúc Cơ kỳ tu sĩ, cơ thể sớm đã được chân nguyên tôi luyện qua. Đối phó với tu sĩ Luyện Khí kì Nhất trọng như hắn vốn là không nên tốn quá lâu.

Ánh mắt của Hiểu Minh nhìn sang Vĩnh An với chút bất ngờ. Hắn lại cất tiếng đáp lời, giọng nói pha lẫn chút tự hào lẫn thán phục.

-Hắn không ngờ lại có thể trụ được đến hơn năm mươi hiệp với ta. Luyện Khí kì Ngũ trọng bình thường nhiều nhất chỉ có thể trụ được khoảng bốn mươi hiệp khi đối chiến với ta. Vậy mà hắn lại có thể dựa vào tu vi Nhất trọng trụ được lâu đến vậy. Tên tiểu tử này quả là nhân tài !

Như Nguyệt dường như bị lời nói của Hiểu Minh làm cho ngạc nhiên. Đôi mắt cô mở to, biểu cảm ngạc nhiên nhìn vào Vĩnh An đang vận khí hồi phục phía bên kia mà không ngừng cảm thán.

-Huynh ấy quả thật rất có thiên phú. Chỉ mới đột phá đến Luyện Khí đã như thế, vậy sau này đạt được đến cảnh giới cao hơn thì sẽ như nào ?

- Ta không thể nào đoán trước được thành tựu của tên này. Bất quá, ta nghĩ hắn hoàn toàn có khả năng phi thăng. Dù sao hắn vẫn là người sở hữu thể chất mạnh mẽ nhất.

-Huynh nói đúng. Vĩnh An quả thật rất lợi hại, hơn nữa chúng ta lại may mắn cứu được hắn nhỉ ?

Như Nguyệt cười ranh mãnh nhìn vào Hiểu Minh, ánh mắt của cô có chút tinh nghịch. Hiểu Minh nhìn thấy nụ cười này của muội muội mình cũng thở dài mà mỉm cười, đoạn lại nhìn vào Vĩnh An, người lúc này đã dường như hồi phục xong.

Phía bên này sau khi cảm nhận thân thể đã ổn định, Vĩnh An mới thu hồi khí tức và đứng lên. Hắn đã học được một số kinh nghiệm lúc chiến đấu và cách sử dụng chân khí. Bất quá, bản thân vẫn còn nhiều thiếu sót và cần phải có thêm công pháp để phát triển.

-Đệ hồi phục xong rồi à ?

Hiểu Minh để ý thấy Vĩnh An đã thu hồi lại khí tức. Hắn nhanh chóng bước đến bên cạnh, đoạn cất tiếng khi đã đứng trước mặt Vĩnh An.

-Đệ đã hoàn toàn hồi phục, đa tạ Bạch huynh chỉ bảo.

-Ta chỉ muốn thử xem trình độ đệ đạt đến mức nào sau khi đột phá đến Luyện Khí kì mà thôi. Quả thực, đệ là một kỳ tài.

-Đa tạ Bạch huynh xem trọng.

Vĩnh An cúi nhẹ người, hay tay chụm lại hướng phía Hiểu Minh tạ lễ.

-Được rồi, ta đã bảo đừng câu nệ cơ mà. Vậy tiếp theo ta sẽ thử kiểm tra xem đan điền của đệ rộng đến đâu nhé ?