Hiểu Minh lên tiếng và bước đến bên Vĩnh An. Ánh mắt hắn hồi hộp, tâm trí tò mò không biết liệu đan điền của người này sẽ lớn đến đâu. Sau khi đã đến đứng trước mặt Vĩnh An, hắn đặt tay lên vai cậu, giọng âm trầm.
-Thả lỏng thân thể đệ đi, ta sẽ lập tức tiến hành.
Dứt lời, Hiểu Minh phát động thần thức để tiến vào trong thân thể Vĩnh An mà di chuyển xuống đan điền. Chỉ sau vài giây hắn đã tìm thấy nơi mình cần đến. Khẽ chạm vào quả cầu nhỏ phía trước, Hiểu Minh lập tức ngạc nhiên khi dối điện với một biển chân khí rộng lớn không có điểm dừng.
-K-không thể nào ... ! Đ-đây thật sự là thứ mà tu sĩ có thể sở hữu được hay sao?
Giọng Hiểu Minh hoảng hốt, ánh mắt bất ngờ và biểu cảm không thể tin vào điều đang diễn ra trước mắt. Như Nguyệt thấy vậy vội tiến đến, đôi mắt long lanh ánh lên sự ngỡ ngàng. Đôi chân thanh thoát bước đi về phía Hiểu Minh, đoạn tò mò cất giọng hỏi.
-Huynh sao vậy ? có phải là phát hiện được điều gì bí ẩn rồi?
Hiểu Minh ngập ngừng, ánh mắt vẫn còn đấy vẻ bàng hoàng. Sau khoảng vài phút trấn tĩnh lại, hắn tiếp tục đáp lời.
-Đan điền của tên này rộng lớn hơn tu sĩ bình thường đại khái khoảng hai mươi lần. Hơn nữa, nó dường như không có điểm dừng.
-C-Cái gì cơ? Huynh không đùa đấy chứ !?
Đôi mắt Như Nguyệt mở to, biểu cảm đầy bất ngờ. Cô hướng ánh mắt vào Vĩnh An, tâm trí không khỏi thán phục người nam nhân có vẻ ngoài tưởng chừng nhu nhã nhưng lại là tiềm long ẩn tàng này.
-Ta thật sự..... lợi hại như lời hai người nói à?
Vĩnh An lên tiếng, gương mặt có chút bối rối đối. Vốn dĩ hắn chỉ nghe lời giảng của Hiểu Minh và hành động theo bản năng mách bảo.Tuy nhiên, dựa vào phản ứng của Như Nguyệt lẫn Hiểu Minh khi chứng kiến, hắn có thể đại khái đoán rằng rằng bản thân có chút không bình thường.
-Không chỉ lợi hại thôi đâu. Đệ còn nổi bật hơn bất cứ kỳ tài nào mà ta từng gặp qua. Nếu được sinh ra trong một đại gia tộc hoặc thế lực tu tiên, đệ có lẽ sớm đã là tuyệt thế thiên kiêu một phương rồi.
-K-không đến mức đấy chứ, Bạch huynh ? Đệ biết bản thân đệ có chút nổi bật. Nhưng bất quá.... tuyệt thế thiên kiêu thì...
-Thì sao ?
Như Nguyệt cất tiếng, cô vui vẻ bước từng bước về phía Vĩnh An. Mái tóc đen tuyền lại tung bay theo dáng vẻ tao nhã, uyển chuyển và đôi mắt lung linh của cô sáng lên. Sau khi nhẹ tiến đến bên cạnh cạnh hắn, cô lập tức hướng ánh mắt vào mặt người này và đôi môi xinh xắn chợt lần nữa lên tiếng.
-Ta cảm thấy có chút ghen tị với huynh đấy. Bản thân ta mặc dù cũng là là một thiên kiêu chi nữ, tuy nhiên thì biểu hiện của huynh khiến ta cảm giác rằng bản thân không xứng với danh hiệu chút nào. Tuy nhiên....
Biểu cảm lại thoáng thay đổi. Một ngọn lửa dần hiện lên trong ánh mắt của Như Nguyệt, đôi môi nhỏ nhắn nhếch lên, bàn tay khẽ cất sau lưng và nắm chặt vào nhau. Cô tiếp tục cất tiếng, giọng nói dõng dạc kèm vài phần tự tin.
-Ta sẽ không để huynh dễ dàng vượt mặt đâu. Bản thân ta dù sao vẫn là công chúa của Thiên Viên hoàng triều, hơn hết nữa lại còn là nữ nhi của hoàng đế Bạch Vân Thiên. Nhất định ta sẽ không để thua như thế được.
-Cả ta cũng vậy. Đã rất lâu rồi ta mới cảm nhận được một cảm giác uy h·iếp lớn và chịu thiệt thòi đến vậy. Nhất định ta sẽ không để tên nhà đệ vượt qua đâu.
Hiểu Minh đã bị lời nói của Như Nguyệt và thiên phú của Vĩnh An làm cho kích động. Bản thân vốn là một cuồng tu, vì thế đối với loại chuyện có thêm đối thủ cạnh tranh dường như là nguồn động lực lớn nhất để thúc đẩy hắn không ngừng cố gắng. Nghĩ đến đây, hắn đã định bắt đầu tu luyện, nhưng lại bị lời Hiểu Nguyệt cắt ngang dòng suy nghĩ.
-Được rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa. Dù sao Vĩnh An cũng đã đột phá được Luyện Khí kì rồi. Tiếp theo đây chúng ta vẫn còn vấn đề phải lo đấy.
Cô nhìn vào Hiểu Minh, đoạn nháy mắt đưa ra ám hiệu. Hắn xem xong liền ý thức được rằng cả hai người họ cần phải diện kiến phụ thân vào sáng mai. Phát hiện về thể chất của Vĩnh An là một tin tức quan trọng, nhất định phải được bảo mật và báo lại cho Bạch Vân Thiên để có hướng giải quyết rõ. Nếu vô tình để lộ dù chỉ một chút, hệ lụy của nó sẽ vượt quá sức tưởng tượng. Hư Vô Chi thể vốn không phải là thứ mà một phàm nhân như Vĩnh An nên sở hữu. Từ giây phút phát hiện ra, hắn sớm đã rơi vào vòng xoáy định mệnh. Mọi bước đi của hắn tiếp sau đây phải được tính toán rõ ràng kĩ lưỡng, trước khi quyết định liều mình tiến lên.
-Sư muội nói quả không sai, từ nãy giờ chúng ta quả là đã bàn luận nhiều rồi. Bây giờ vẫn nên cần được nghỉ ngơi. Dẫu sao thì mọi chuyện cũng đã tạm êm xuôi rồi, đêm nay liền dừng ở đây thôi.
Hiểu Minh lên tiếng và hướng ánh mắt vào Vĩnh An, người vẫn đang mang vẻ mặt suy tư. Khẽ vỗ vào vai để đánh thức Vĩnh An khỏi dòng suy nghĩ, hắn liền hỏi.
-Đệ có muốn đêm nay tá túc tạm ở ngọa phòng của ta không ? Bây giờ đã khá trễ để sắp xếp một gian phòng riêng cho đệ rồi. Là ta suy nghĩ không chu toàn, cảm phiền đệ ngủ lại một đêm ở nơi đây.
-Không nhất thiết phải phiền hà vậy đâu Bạch huynh. Ta đối huynh cảm kích còn không hết, cớ sao lại muốn gây thêm rắc rối.
Nói đến đây, cảm xúc lại dường như tuông trào trong lòng Vĩnh An. Người trước mặt hắn mặc dù chỉ là người xa lạ, nhưng lại khiến bản thân mang ơn không biết bao nhiêu lần. Từ việc g·iết c·hết lũ thích khách, cứu hắn, đến những lời động viên an ủi và hứa rằng sẽ giúp đỡ hắn. Hơn nữa lại còn truyền thụ đạo pháp và giúp hắn bước chân vào con đường tu luyện. Chừng này ân huệ đã quá đủ để khiến tâm can Vĩnh An cảm kích đến cuối đời. Ngoại trừ người thân của mình ra, Hiểu Minh có lẽ là người thứ hai đối tốt với hắn, cả Như Nguyệt cũng thế.
-Xin cảm tạ hai người... Ta không biết phải làm thế nào để báo đáp ân huệ này nữa.....
Vĩnh An quỵ gối, nước mắt đã bắt đầu tràn đầy bơ mi. Môi hắn cong lại, pha lẫn với cảm giác cảm kích lẫn đau thương. Vốn đã định lần nữa dập đầu tạ lễ, nhưng cả Hiểu Minh và Như Nguyệt đã kịp thời tiến đến, cùng nhau đặt tay lên vai hắn mà an ủi.
-Nam nhân phải có chí lớn, đầu đội trời chân đạp đất. Đừng lúc nào cũng quỳ gối như thế. Nếu đệ muốn báo đáp ân huệ, vậy hãy luôn nhớ rằng đệ có một người huynh đệ tên Hiểu Minh, chừng đó đã là đủ rồi.
-Sư huynh nói đúng. Ta tin rằng An huynh chính là chân long ẩn mình, mai đây huynh nhất định sẽ trở thành tuyệt thế cường giả. Đến lúc đó, chỉ mong huynh nhớ rằng, đã từng có hai người huynh muội muốn giúp đỡ huynh.
Như Nguyệt mỉm cười trêu chọc, đôi môi nhẹ nhàng rung theo ánh mắt tinh nghịch. Hiểu Minh cũng cười xòa, ánh mắt hắn sảng khoái trông theo nàng muội muội nhí nhảnh và tên nhóc vẫn đang sướt mướt trước mặt. Bầu không khí lúc này đã trở nên nhẹ nhàng và ấm áp.
-Vĩnh An ta nhất định sẽ không quên ân huệ này. Hẹn ngày sau thành danh sẽ báo đáp hai người.
-Được rồi, trò chuyện đến đây thôi. Trời đã gần sáng rồi, ta cần phải nghỉ ngơi đây. Hai huynh đệ các người an giấc, ta xin phép cáo từ.
-Sư muội đi cẩn thận, tránh bị người khác bắt gặp lúc phi kiếm về đấy nhé. Ấy ấy !
Như Nguyệt vội tiến đến và nhéo tai Hiểu Minh, giọng nói có chút hậm hực.
-Huynh không nói thì chẳng ai trách huynh bị câm đâu.
Nụ cười của cô có chút gượng gạo, như thể đang muốn cho tên này một trận nhớ đời. Bất quá nếu còn dây dưa ở đây thì trời sẽ sáng mất. Như Nguyệt mới hướng ánh mắt sang Vĩnh An, biểu cảm thoáng chuyển biến.
-Huynh cứ mặc kệ tên này đi, chúc huynh có giấc mộng đẹp.
-Đ-đa tạ Nguyệt muội.
Tai Vĩnh An bỗng chốc đỏ lên. Tâm trí có chút rung động đối người mỹ nữ trước. Ánh mắt bắt đầu dao dộng, và tim hắn khẽ đập nhanh.
-Ồ, đây có phải cái người ta gọi là... tiếng sét ái tình không nhỉ ? Ái ! Muội nhẹ nhẹ cái tay thôi !
Hiểu Minh cất tiếng trêu chọc, nhưng lập tức đã nhận phải quả đấm như trời giáng vào đầu, khiến hắn thất thanh lên tiếng.
-Đừng để ý đến lời hoàng huynh của ta nói. Hắn chỉ tăng động nhất thời mà thôi.
Dứt lời ánh mắt của cô nhìn vào Hiểu Minh, phút chốc tràn đầy sát khí. Hắn lúc này thoáng cảm nhận cái lạnh chạy dọc sống lưng mà âm thầm nuốt nước bọt, cơ thể có chút run rẩy.
-Còn huynh. Nếu còn như vậy thêm lần nữa, thì đừng trách ta không hạ thủ lưu tình. Biết chưa !?
-T-tha mạng ! Ta biết rồi, m-muội mau buông tay ra đi.
-Biết thức thời đấy. Ta đi trước đây.
Như Nguyệt dứt lời liền thả Hiểu Minh xuống, liền sau đó mỉm cười với Vĩnh An mà lấy thanh kiếm cô đeo bên hông ra, cứ như vậy bước lên và phi kiếm bay đi. Hiểu Minh sau vài thoáng chốc lấy lại hơi thở liền cố gắng đứng dậy, nở nụ cười bào chữa mà nhìn vào Vĩnh An đáp lời.
-Ha ha.... vấn đề nhỏ thường ngày, đệ không cần phải để ý. Bây giờ chúng ta nên nghỉ ngơi một lát nhỉ?
-Đệ hiểu rồi.
Vĩnh An giơ tay che miệng, cố không phát ra tràn cười khiến tên này xấu mặt. Nhưng sâu trong tâm trí vẫn không ngừng nhớ về hình bóng của Như Nguyệt. Không biết từ lúc nào, hắn đã bắt đầu có chút cảm giác rung động với người con gái tinh nghịch nhưng không kém phần thanh cao lẫn xinh đẹp kia. Hai người sau đó cũng liền trở về giường ngủ, Vĩnh An được Hiểu Minh nhường giường cho, còn bản thân thì kiếm chỗ để tịnh tu. Một ngày đầy rẫy bất ngờ cứ thế kết thúc dưới ánh trăng sáng phía trên cao bầu trời Thiên Viên hoàng triều.