Tu Tiên À ? Ta Chỉ Muốn Sống Bình Yên Thôi !

Chương 18: Suy đoán (1)



Thước phim trong ảo cảnh dần mờ đi, thần thức của Vương Khải đang trở về với thân thể. Từng tia nắng ấm áp, nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ ngọa phòng và chạm vào da hắn. Khẽ mở mắt để quan sát xung quanh, Vương Khải giật mình nhận ra rằng, thời gian vô thức đã trôi qua một đêm kể từ khi bản thân bắt đầu chìm đắm vào dòng hồi ức được ghi chép bởi Thiên Đạo. Ánh mắt có chút bàng hoàng, cơ thể vẫn giữ nguyên tư thế cũ và ngay lập tức, tâm trí hắn nhanh chóng định hình lại lượng thông tin mà bản thân có được sau vài canh giờ chìm trong mộng cảnh kia.

-U Linh Ma Đế à ? Hơn nữa lại cùng Tổ Đế của ta không khỏi liên quan. Bất quá... cái tên Vĩnh An kia làm sao từ một người hiền lành, nho nhã lại trở thành ma đầu kia chứ?

Hàm răng nghiến lại, ánh mắt hắn có chút hoang mang và lần nữa suy đoán về những gì đã chứng kiến.

-Vẫn chưa có gì xảy ra. Vĩnh An chỉ là tình cờ trong lúc b·ị t·ruy s·át mà may mắn gặp được hai nhi tử của Tổ Đế ta. Sau đó họ cứu giúp và đưa về nhà trong lúc b·ất t·ỉnh. Lúc hắn tỉnh lại còn được Hiểu Minh truyền thụ đạo pháp để bước chân vào con đường tu hành.



Một số mảnh ghép bỗng chốc hiện ra khiến Vương Khải choàng tỉnh. Hắn nhanh chóng sắp xếp lại đống thông tin để đưa ra nhận định.

-Khoan đã... tên tà tu buông lệnh sát Vĩnh An là người của Đại Minh hoàng triều, mà thế lực ấy chỉ mới là tiểu thế lực nằm cạnh Thiên Viên hoàng triều. Theo lẽ thường mà nói, Tổ Đế Bạch Vân Thiên vốn sớm đã có thể diệt trừ bọn hắn khi tin tức được truyền đến rồi. Cớ sao ngài ấy lại chần chừ không chịu hành động ? Trừ khi....

Nói đến đây, một ý tưởng lập tức hiện lên trong đầu. Ánh mắt sáng lên, miệng hắn khẽ nhích nụ cười đắc chí. Từng mảnh ghép đã dần hình thành liên kết với nhau

-Vương triều... tà tu... thích khách... bị truy đuổi... Yêu Minh sâm lâm... gặp gỡ...

Mỗi một từ thốt ra, tâm trí hắn càng thêm phấn khích và đôi mắt không khỏi cong lên. Âm mưu đằng sau thước phim đêm qua đang dần được hé lộ.

-Hư Vô Chi Thể... Thiên Linh căn... Đại thế lực... Ta hiểu rồi !

Hắn nhanh chóng đứng dậy, buông ra một tràng cười lớn rồi khẽ vương vai, đoạn hít một hơi sâu rồi thầm nhủ.

-Là đúng hay sai, câu trả lời sẽ sớm có thôi. Trước mắt vẫn nên thám thính tình hình trước, tránh để suy đoán của ta đi lệch hướng.

Sau khi nghĩ xong, hắn bắt đầu tiến về phía cửa chính gian phòng mà đi ra ngoài. Ngay lập tức, đập vào mắt chính là quanh cảnh bầu trời sáng chói cùng với không khí trong lành vô cùng dễ chịu. Khẽ hít một hơi sâu, hắn cố tận hưởng một chút khí trời để xua tan đi đống suy nghĩ vẫn còn bộn bề. Bỗng một giọng nói nữ nhân quen thuộc cất lên, nhanh chóng thu hút sự chú của hắn.

-Điện hạ dậy sớm vậy ạ ? Tiểu Thanh vẫn chưa kịp đánh thức người.

Hướng ánh nhìn của mình về nơi có giọng nói trong trẻo ấy. Đập vào mắt Vương Khải chính là bóng dáng nha hoàn của hắn, người đang chăm sóc vườn hoa phía trước ngọa phòng.

-Hôm nay ta có chút việc cần phải diện kiến phụ hoàng. Nhưng mà... nhà ngươi lúc nào cũng ở đây vào khung giờ này à ?



Vương Khải thắc mắc, ánh mắt có chút tò mò và khẽ cất giọng ấm áp hỏi.

-Vâng ạ..? Không phải lúc nào điện hạ cũng nhìn thấy ta lúc này hay sao? Ấy c·hết...

Tiểu Thanh giật mình, hai má có chút nóng lên và khẽ giương tay lên che miệng. Cô biết bản thân đã lỡ lời, vì không phải lúc nào cũng có thể thấy hắn vào khung giờ này. Thông thường, kè nhàn rỗi như hắn chỉ tỉnh giấc vào giờ thìn, vậy mà giờ đây lại bỗng chốc thức dậy vào giờ mão, là khoảng thời gian mà bản thân cô bắt đầu công việc ở đây.

-N-nô tỳ lỡ lời... Xin điện hạ trách phạt.

Cô định quỳ gối, nhưng Vương Khải đã nhanh chóng tiến tới đỡ lấy thân thể và dìu cô đứng lên. Hắn dùng ánh mắt hiền hòa và giọng nói nhẹ nhàng đáp lại.

-Ta chỉ tò mò chút thôi, đừng hành động như vậy. Ngươi khiến bản điện hạ có chút khó xử đấy.

-N-nô tỳ xin lỗi. Cảm tạ điện hạ tha tội.

Tiểu Thanh vui vẻ lên tiếng, gương mặt đỏ bừng và biểu cảm có chút e thẹn.

-Được rồi, ngươi có thể dẫn bổn điện hạ đi đến phủ đệ của phụ thân ta không? Ta có chút chuyện muốn tìm ngài ấy bàn luận.

-Vâng ạ, xin mời điện hạ đi theo nô tỳ.

Cô vui vẻ đáp lời, đoạn nắm tay Vương Khải mà mỉm cười rồi nhẹ nhàng kéo hắn đi. Bóng dáng hai người chạy đi trên con đường tiến đến phủ đệ của Bạch Lâm Phong, lướt qua từng bước tường thành bao quanh nơi đây. Mỗi lần tình cờ gặp ai đó, Vương Khải đều sẽ giang tay chào mà rồi nhanh chóng bị nha hoàn của mình cầm tay lôi đi. Tất cả mọi người xung quanh đều đã quá quen với cảnh này, ai trong số họ đều đã từng tình cờ bắt gặp Tiểu Thanh thân thiết với Vương Khải như thể huynh muội ruột.



-Tiểu nha đầu này, ngươi chậm lại đi. Bản điện hạ cảm thấy có chút mệt rồi đấy.

Vương Khải lên tiếng trêu chọc, đôi mắt cong lên và giọng âm trầm hướng về phía Tiểu Thanh.

-Chúng ta sắp đến nơi rồi thưa điện hạ, ngài nhớ nắm chặt đấy nhé !



Tiểu Thanh tinh nghịch đáp lời. Đôi môi nhỏ nhắn và đôi môi cô nở lên nụ cười nhẹ khi chân dần chậm lại. Quanh cảnh xung quanh dần thay đổi, Phía trước mắt hai người là một phủ đệ rộng lớn được bao phủ với từng bức tường thành trải dài đến hai mươi lăm trượng.

-Đến nơi rồi. Phía bên trong chính là nơi ở của phụ thân người, hoàng đế Bạch Lâm Phong. Xin mời điện hạ tiến vào.

-Đa tạ nhé, tiểu nha đầu. Bây giờ ngươi nên nhanh chóng trở lại đi, bản điện hạ sẽ tự trở về lúc xong việc.

-Nô tỳ đã rõ, xin chúc cho điện hạ thành công. Nô tỳ xin phép lui trước.

-Ừm, vậy ta đi đây.

Dứt lời Vương Khải quay lưng, đoạn bước vào phía phủ đệ của phụ thân mình. Sau khoảng vài bước chân, hắn bỗng chốc đứng lại khi trước mặt chính là hai vị thủ đệ mang trên bình hoàng giáp sáng chói. Ở bên hông bọn họ đều là một thanh địa giai nhất phẩm kiếm và hai người đều có tu vi khoảng Hóa Thần trung kỳ (từ tứ đến lục trọng). Vừa thấy bóng dáng hắn xuất hiện, đôi thủ vệ đồng thời quỳ gối và giang tay hành lễ.

-Bái kiến Tam hoàng tử Vương Khải.

-Được rồi, hai người đứng lên đi. Phụ thân của ta có ở trong không ?

-Hoàng đế Bạch Lâm Phong hiện đang tĩnh tâm tu luyện. Cảm phiền ngài lúc khác lại đến.

Lời nói của hai người họ khiến Vương Khải có chút không vui. Biểu cảm liền thay đổi, đôi lông mày của thoáng nheo lại và khẽ thở dài. Hắn đã định rời đi, nhưng lời nói của phụ thân hắn vang vọng từ phía bên trong gian phòng lập tức truyền ra, khí thế vô cùng oai phong lẫm liệt.

-Để nhi tử của ta vào.

Hai vị thủ vệ nghe thấy liền lập tức đứng lùi sang một bên, đoạn cúi đầu cất tiếng.

-Là chúng ta không phải, xin mời điện hạ tiến vào.

-Đa ta nhị vị.

Vương Khải giương tay cảm tạ, sau đó tiếp tục tiến vào gian phòng nơi Bạch Lâm Phong đang tịnh tu. Sau khi bước vào, xuất hiện trước mặt hắn là bóng dáng phụ thân đang lơ lửng trên không trung ở tư thế thiền định. Thoáng cảm nhận được khí tức của nhi tử mình, Lâm Phong hướng phía hắn mà lên tiếng, vẫn giữ nguyên tư thế và hai mắt nhắm nghiền.

-Nhà ngươi có chuyện gì cần ta giải quyết sao?

-Khởi bẩm phụ hoàng, nhi tử có chút thắc mà về một người.



Vương Khải lên tiếng, đầu hắn cúi xuống và hai tay giương lên hướng phía phụ thân hắn hành lễ.

- Là ai đã khiến ngươi phải tò mò ?

-Thưa phụ hoàng, là U Linh Ma Đế. Đại ma đầu đã gần như hủy diệt Huyền Vân đại lục.

Khí thế của Lâm Phong bỗng chốc bùng phát, bao bọc lấy gian phòng xung quanh và tạo ra một lớp màng cách âm. Đôi mắt người này mở ra, thân thể dần hạ xuống và đứng trước mặt Vương Khải. Khẽ nheo mày, ông cất tiếng hỏi nhi tử mình với giọng nghiêm trọng.

-Tại sao nhà ngươi lại tò mò về hắn ?

-Bởi vì nhi tử tin rằng, chuyện này vẫn còn có ẩn tình đằng sau.

Ánh mắt của Vương Khải vô cùng kiên định, hắn cố gắng giữ nguyên cơ thể đứng vững mặc dù đang phải dối diện với khí thế đến từ vị cường giả phía trước mặt mình đây. Lâm Phong lúc này mới thu hồi chút khí tức, ông nhìn vào nhi tử mình mà giọng đầy hoài nghi cất tiếng.

-Tại sao ngươi lại nói vậy ? Có phải đã lén qua mắt ta tìm kiếm điều gì rồi phải không ?

Đôi mắt của ông khóa chặt vào gương mặt của Vương Khải. Vẻ mặt nghiêm nghị như thể đang dò xét hắn. Biết rằng phụ thân đang rất nghiêm túc, Vương Khải quyết định thành thật tiếp lời, cũng là để thử xem suy đoán của hắn là sai hay đúng.

-Phụ hoàng anh minh ! Nhi tử trong lúc vô tình đã đọc được vài thư tịch được lưu trữ bên trong tàng thư lâu. Những thông tin ghi chép lại về kẻ này thường rất mờ nhạt và không được chi tiết. Hơn hết nữa..

Hắn dừng lại, nuốt nước bọt và ngầm đưa ra nhận định. Vờ mang vẻ nghiêm trọng, cơ thể hắn khẽ run nhẹ và cúi đầu thấp hơn. Sau khoảng vài phút chần chừ, lúc này hắn mới tiếp tục lên tiếng.

-Nhi thần suy đoán, người này khẳng định liên quan đến Tổ Đế của Thiên Viên hoàng triều ta.

-Nhà ngươi nói quả không sai.

Lâm Phong thu hồi hoàn toàn khí tức, chỉ để lại lớp màng cách âm để người ngoài không nghe được cuộc đối thoại. Đôi lông mày giãn ra, biểu cảm trên gương mặt ông lúc này cũng có chút dịu lại. Khẽ đặt tay lên vai Vương Khải, tiếp đó ông cất giọng âm trầm và từ từ giải thích.

-Sự việc này vốn dĩ đã trôi qua rất lâu rồi. Ta vốn chẳng hề để tâm. Có điều....

Ông hướng ánh mắt vào hắn, gương mặt có chút đanh lại và nghiêm túc trả lời.

-Tổ Đế Bạch Vân Thiên lúc xưa đã từng nói rằng: “U Linh Ma Đế không phải là một ma đầu, càng chẳng thể là tuyệt thế tà đế kia. Đừng nên tin lời kẻ ngoài bàn tán”. Chỉ là quá khứ vốn đã ngủ yên, nên bản thân ta cũng dần dà quên đi lời dặn được truyền lại rồi.