Bước vào bên trong An Nhiên Đường, tên thủ lĩnh liếc ánh mắt sắc lạnh của hắn quanh 1 vòng để kiểm tra tình hình hiện tại, mắt hắn thoáng nheo lại khi trước mặt là xác c·hết của 1 nữ tử và 3 tên thuộc hạ của hắn. 5 tên thuộc hạ còn lại được hắn ra lệnh tìm kiếm hài tử lại toàn bộ đứng nhìn nhau với ánh mắt ngơ ngác khiến tâm trạng tên thủ lĩnh chuyển biến xấu, đôi mắt hắn đằng đằng sát khí và giọng nói tăm tối đầy tức giận vang lên.
-Thằng nhóc đâu !!??
Cả 5 tên thuộc hạ bỗng chốc cảm giác nghẹt thở mà quỳ rạp xuống trước luồn sát khí đang không ngừng tuôn trào ra từ đôi mắt của tên thủ lĩnh, Một tên trong số chúng chật vật cố bò dậy mà lên tiếng thay cho cả đám.
-Thưa thủ lĩnh, thằng nhóc không hề có ở đây khi chúng tôi xông vào, có lẽ là đã t·ẩu t·hoát rồi.
-Bụp !
Thân ảnh của tên vừa lên tiếng bay đi và đập mạnh vào tường, mồm hắn hộc ra một ngụm máu tươi. Tên thủ lĩnh sau khi tức giận sút vào bụng của tên kia mới lườm ánh mắt c·hết chóc của hắn sang 4 kẻ còn lại, lời nói hắn mang đầy bực tức.
-Ngu xuẩn ! Vậy các ngươi còn không nhanh chóng đuổi theo ? Chê mạng dài quá à ?
4 tên thuộc hạ sau khi nhìn thấy dáng vẻ tên đang nằm liền bỗng chốc hoảng sợ, chúng vội hướng ánh mắt hoang mang nhìn vào nhau rồi đồng thanh lên tiếng.
-C-Chúng thuộc hạ tuân lệnh !
Dứt lời cả 4 tên nhanh chóng túm lấy cổ áo của đồng bọn đang cố bò dậy mà lao nhanh về hướng có vết chân chạy trốn của Vĩnh An. Về phần Vĩnh An, cậu ấy ngay lúc này đang cố liều mạng để thoát khỏi địa phận Đại Minh hoàng triều, trong tâm trí cậu không ngừng gào thét rằng bản thân phải cố sống sót bằng bất cứ giá nào để có thể trả lại mối thâm thù g·iết phụ mẫu. Vĩnh An cứ chạy và nỗi hận thù trong lòng cậu b·ốc c·háy như ngọn nộ hỏa tuông ra không ngừng: cảnh tượng xác c·hết mẫu thân cậu đang vương đôi tay muốn chạy vào trong che chở cho nhi tử của mình, hình ảnh người phụ thân liều mình câu kéo thời gian với lũ thích khách để cho cậu có thời gian trốn chạy không ngừng in sâu vào trái tim đầy vết xước của Vĩnh An.
Sau 1 thoáng mãi trốn chạy, khung cảnh xung quanh Vĩnh An cũng đã từ từ thay đổi trên con đường mà cậu lướt qua: không khí phồn hoa của kinh thành nhanh chóng biến mất và thay vào đó hình ảnh sâm lâm tăm tối mịt mù dần dần xuất hiện; Không khí ở mọi nơi cậu ấy bước đến bỗng trở nên u ám. Chính Vĩnh An không hề hay biết rằng bản thân trong lúc trốn chạy đã vô tình đi lạc vào Yêu Minh sâm lâm, khu vực được mệnh danh là lãnh địa của yêu thú mà không một người thường nào dám bước vào.
Sở dĩ Yêu Minh sâm lâm được mệnh danh là cấm địa đối với người dân quanh đây cũng bởi vì bên trong nó là sự tồn tại của các loài yêu thú với tu vi sánh ngang với Kim Đan và Nguyên Anh cảnh của tu sĩ loài người, hơn nữa thì bản tính của bọn chúng rất hung ác, bình thường luôn t·ruy s·át và ăn thịt bất cứ tu sĩ nhân tộc xui xẻo nào vô tình lạc vào lãnh địa cũng chúng. Chính vì thế mà nơi này chỉ thường được xem là khu vực lịch luyện hoặc dùng để làm bày ra khảo hạch của các tông phái tu tiên hoặc được xem như là nơi săn bắt yêu thú cấp thấp của một số thế lực khác. Ngay lúc đang gồng mình liều mạng chạy trốn, một giọng nói quen thuộc cất lên khiến tâm trí Vĩnh An có chút hoảng loạn, hàm răng không ngừng cắn chặt vào nhau và đôi môi bắt đầu run rẩy.
-Tìm thấy hắn rồi ! Chúng mày đâu, bao vây hắn cho ta !
Giọng nói âm trầm của 1 trong 5 tên thích khách vang lên giữa khoảng không, lập tức 4 thân ảnh khác liền hướng vào phía Vĩnh An đang đứng mà lao đến, trong ánh mắt của mỗi một tên đều ngập tràn sát ý. Cả 4 lưỡi kiếm nhắm vào tứ chi của Vĩnh An mà cứ lao thẳng vào khiến cậu phải lăn người ra né tránh, tuy nhiên thì vai của Vĩnh An vẫn vô tình bị 1 trong 4 đường kiếm sắc lạnh chém qua . Máu tươi bắt đầu chảy xuống, Vĩnh An ôm lấy bờ vai vừa b·ị c·hém mà hoảng loạn đâm đầu về phía trước, tâm trí phút chốc nhận thức được rằng phụ thân mình đ·ã c·hết và lũ thích khách thần bí kia cũng đã đuổi kịp đến đây.
-Tính chạy đâu thế hả tên nhãi ranh ?
Giọng nói ấy lại cất lên, lập tức thân ảnh của tên vừa thốt ra câu nói liền lập tức xuất hiện sau lưng Vĩnh An, hắn nhấc chân lên và tống thẳng 1 cước thật mạnh vào phần lưng cậu ấy khiến cả thân thể vốn đã yếu ớt của Vĩnh An lao thẳng vào và đập mạnh vào một thân cây gần đấy.
-Hộc hộc....
Vĩnh An từ từ đứng dậy, tay phải ôm lấy ngực khó khăn điều chỉnh lại hơi thở sau đòn cực mạnh của tên thích khách nhắm vào lưng mình, mồm cậu vương lại một vài vệt máu. Tình thế bây giờ vô cùng bất lợi cho Vĩnh An: cậu đã b·ị c·hém qua vai và bây giờ lại còn khó khăn gượng dậy sau khi lãnh trọn cú đá của tên thích khách, cơ thể yếu ớt của cậu bây giờ chỉ còn có thể khó khăn đứng lên mà không còn quá nhiều sức để tiếp tục chạy trốn. Mà phía trước mắt cậu, thân ảnh cả 5 tên thích khách đã bắt đầu bước về phía này với 5 thanh kiếm sắc lẹm, trong ánh mắt của mỗi một tên đều là vẻ thích thú và khát máu. Tên vừa nãy chém vào vai của Vĩnh An nhanh chóng phóng thẳng về hướng cậu trước mắt 4 kẻ còn lại, hắn túm lấy cổ áo của cậu mà cứ thế nhấc thẳng cơ thể Vĩnh An lên, nhìn vào mắt cậu mà buông ra một tràng cười rồi âm trầm lên tiếng.
-Ha Ha Ha ! Chạy à ? Mày chạy được không tên nhãi ranh láo toét !? Chỉ vì tên nhóc tử nhà ngươi mà báo hại bọn tao tổn thất đến 3 huynh đệ. Không những thế lại còn bị thủ lĩnh quát vào mặt, thù này không báo quyết không làm người !
Dứt lời hắn tống thẳng 1 đấm thật mạnh vào bụng Vĩnh An khiến cậu hộc thẳng ra một ngụm máu, cơ thể nhỏ bé cứ thế mà run rẩy sau đòn t·ấn c·ông ác độc của tên thích khách. Tên này trông vậy thì vô cùng thích thú, khe miệng hắn nhếch lên và tay hắn lại lần nữa nhắm vào Vĩnh An chực chờ tung thêm một cú thật mạnh mà không hề biết rằng nguy hiểm đang chờ đợi để nuốt lấy hắn ta. Trên thân cây mà tên thích khách và Vĩnh An đang đứng ở dưới, một thân huyết xà dài khoảng gần 1 trượng đang trườn bò trên từng nhành cây, đôi mắt đỏ rực của nó đang nhìn chằm chằm vào mục tiêu ở bên dưới, chiếc lưỡi dài thè ra chực chờ lao đến.
-Không đúng ! Nhanh cút ra khỏi đấy đi thằng đần!!
1 trong 4 tên đang từ từ bước về hướng Vĩnh An dường như đã lờ mờ nhận ra thân ảnh huyết xa đang ẩn sau những tán lá trên cây và nhanh chóng lên tiếng cảnh cáo đồng bọn. Tên thích khách đang nắm cổ áo Vĩnh An lúc này mới hoang mang nhìn lên trên sau lời cảnh báo của đồng bọn, đập mắt đôi mắt hắn chính là cảnh tượng huyết xà há to cái miệng, cổ họng sâu hoắm của nó đang chực nuốt chửng hắn.
-C-C·hết tiệt ... Cứu T...................!!!
Không kịp để tên kia nói hết, thân ảnh huyết xà trên cây nhanh chóng lao xuống mà nuốt trọn tên thích khách trước mắt bất ngờ của Vĩnh An và 4 tên còn lại. Thân thể Vĩnh An rơi xuống đất, cậu ấy ngay lúc này liền chớp lấy cơ hội những tên kia đang cảnh giác con huyết xà mà nhanh chóng chạy vụt đi. Một tên trong số 4 kẻ còn lại tình cờ chú ý thấy bóng dáng Vĩnh An chạy đi liền vội vàng lên tiếng.
-Tên nhãi kia chạy rồi kìa ??! Nhanh bắt nó lại nếu không thì thủ lĩnh g·iết chúng ta mất !
-Bắt bắt cái đầu mày, không để ý đến con huyết xà trước mắt đây à !!??
1 tên khác lên tiếng và tặng kèm cái tát vào đầu của tên vừa nói. Cả bọn thích khách bây giờ mới tập trung vào tình huống trước mắt, con huyết xà thân dài cả trượng đang từ từ nuốt chửng tên đồng bọn của tụi hắn. Theo như dáng vẻ của con huyết xà này, thân thể của nó được bao phủ với lớp vảy màu đỏ rực, đôi mắt sắc bén cùng với cái mang xòe ra 6 hướng như thể là 6 cánh tay của tu la, hơn thế nữa thì xét theo thể trạng của con huyết xà này thì dường như mới chỉ là con non. Dựa vào vốn hiểu biết về yêu thú, không khó để lũ thích khách nhận ra rằng đây là Tu La Huyết Xà ở thời kì cuối của gian đoạn ấu niên. Hơn nữa thì tu vi của con huyết xà này dường như đã lờ mờ chạm vào cảnh giới Trúc Cơ nhất trọng, tu vi mà không một tên trong bọn chúng có thể mạo phạm chọc đến. Trong 4 tên còn lại thì tên mạnh nhất trong số chúng mới chỉ là Luyện Khí Đỉnh phong và tên yếu nhất thì lại chỉ có Luyện Khí Bát trọng, chính vì thế mà việc đối phó với yêu thú cao hơn một đại cảnh giới dường như không phải là việc dễ dàng mặc dù lũ thích khách hiện đang có lợi thế về số lượng. Theo lẽ thường mà nói, cách biệt một đại cảnh giới đối với tu sĩ sẽ như một trời khác biệt khi mà chiến lực của tu sĩ sau khi đột phá đại cảnh giới sẽ tăng trưởng theo cấp số nhân, hơn thế nữa thì Tu La Huyết Xà này lại mới chỉ ở giai đoạn cuối ở kì ấu niên, đủ để thấy sự nguy hiểm của loài yêu thú này lớn đến thế nào khi phải đối mặt.
-Cầm chắc v·ũ k·hí lên ! Cẩn thận đừng để nó t·ấn c·ông, đây là yêu thú Trúc Cơ Kỳ đấy !
Tên có tu vi mạnh nhất trong 4 kẻ còn lại hét lớn, liền đồng thời khiến tất cả những tên kẻ còn lại trong nhóm nâng cao cảnh giác và giương lưỡi kiếm về phía Tu La Huyết Xà. Về phía Vĩnh An, cậu đã may mắn thoát c·hết trong gang tất khi Tu La Huyết xà xuất hiện. Tuy nhiên thì giờ đây cơ thể Vĩnh An lại khá suy nhược bởi vì mất máu và nhận phải công kích của lũ thích khách, cậu cố gắng lê bước chân nặng nhọc của mình sải bước nhanh về phía trước trong khi tâm trí lại mong rằng lũ thích khách sẽ không thể đuổi được đến đây.