Vĩnh An sau khi nghe được phụ thân nói liền nhanh chóng lục tìm trong khu vực chứa cao phẩm linh dược để kiếm Vạn Linh Thảo. Sau một thoáng loay hoay, cậu cũng tìm được 5 gốc Vạn Linh Thảo nằm trong hộc một tủ nhỏ phía bên phải. Vĩnh An nhanh chóng gói số linh thảo lại vào một chiếc túi và nhanh chóng mang ra cho phụ thân cậu.
-Phụ thân à, người xem con tìm được rồi này !
Vĩnh An chạy nhanh về hướng phụ thân cậu với túi Vạn Linh Thảo trong tay, mà Vĩnh Lâm sau khi nhìn thấy nhi tử của mình đã mang linh thảo ra thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
-Cảm ơn tiểu An nhé !
Vĩnh Lâm đưa bàn tay lên xoa đầu hài tử của mình rồi đứng dậy trịnh trọng đưa cho tên tà tu mang bộ dáng thiếu gia trước mắt mà lên tiếng.
-Kính thưa thiếu gia, Vạn Linh Thảo của ngài đây. Xin ngài hãy kiếm tra lại lần nữa để chắc chắn chất lượng linh thảo vẫn còn tốt, nếu không tiểu nhân sẽ lập tức hoàn trả số linh thạch đã nhận từ ngài.
Vĩnh Lâm cúi đầu, đợi chờ câu trả lời của tên thiếu gia trước mặt. Về phần tên tà tu, hắn nhanh chóng cầm túi linh thảo lên và mở ra kiểm tra, quả đúng như lời Vĩnh Lâm đã nói thì linh thảo đã được bảo quản rất tốt.
-Tốt lắm ! Thưởng cho ngươi.
Tên tà tu ném thêm 1 viên trung phẩm linh thạch về phía Vĩnh Lâm. Dường như hành động của của tên thiếu gia này làm Vĩnh Lâm có chút ngạc nhiên, ông ấy vội dứng dậy và khép tay tạ lễ.
-Thưa thiếu gia, tiểu nhân đã nhận quá nhiều linh thạch của ngài rồi, nếu cứ thêm như này thì e sẽ là không......
-Bảo ngươi nhận thì ngươi cứ nhận đi, cứ nhiều lời làm gì ?
Tên kia nhanh chóng cắt đứt lời nói của Vĩnh Lâm mà chen lời vào, khiến Vĩnh Lâm có chút khó xử nhưng vẫn quyết định nghe lời của hắn mà cúi đầu cảm tạ.
-Xin cám ơn thiếu gia đã ủng hộ, mong người có thể ghé qua lại dược đường của tiểu nhân nếu có cơ hội.
Nhanh chóng hất tay mà đi vội, tên tà tu biến mất trong đám đông người để lại Vĩnh Lâm một mình vui vẻ với nhi tử của mình vì món hời đã kiếm được ngày hôm nay. Tuy nhiên thì đối với tên tà tu, trong đầu hắn đã hình thành một kế sách để b·ắt c·óc Vĩnh An; Mục đích của hắn vẫn là đào được thiên linh căn trong cơ thể hài tử này rồi tế luyện thân xác ấy để giúp cho bản thân đột phá đến cảnh giới Kim Đan.
Bẵng đi một đoạn thời gian đến khi trời sập tối, lúc này cánh cửa của An Nhiên Đường đã đóng và gia đình của Vĩnh An cũng sớm chìm vào giấc mộng. Giữa buổi thêm thanh thiên bạch nhật, Vĩnh An thoáng b·ị đ·ánh thức bởi tiếng ồn huyên náo truyền vào từ bên ngoài phòng.
-Nhà ngươi là ai ? Buổi đêm sao lại vô cớ xông vào đây ?? Ầm Ầm, Bụp !
Tiếng v·a c·hạm của cơ thể người đập mạnh vào tường và Kế tiếp sau đấy, một tiếng hét của phụ nữ thoáng vang lên.
-Nhà ngươi làm gì vậy ? Á ! Xoẹt !
Tiếng chém ngọt sớt vang lên khiến tâm trí Vĩnh An thoáng chốc hoảng loạn. Cánh cửa của phòng ngủ Vĩnh An bỗng xuất hiện một giọng lạ lùng từ phía bên ngoài.
-Này ! Hình như ta thấy căn phòng này chúng ta vẫn chưa lục soát.
Tim của Vĩnh An phút chốc đập không ngừng, biểu cảm trên gương mặt cậu ấy dần chuyển sang vẻ hoảng sợ và lo lắng khi nghe thấy lời nói vừa vang lên. Cánh cửa dần mở ra, một thân ảnh với bộ đồ màu đen dần xuất hiện, chiếc khăn đen ở trên mặt đã che đi nhan sắc của tên thích khách bí ẩn này. Ánh mắt của tên vừa mở cửa bỗng chốc sáng lên khi nhìn thấy Vĩnh An.
-Ta tìm thấy rồi ! Nhanh chóng lết qua đây đi !
Tên thích khách mặc kín đồ đen lên tiếng gọi đồng bọn và hướng ánh mắt sắc lạnh của hắn vào Vĩnh An mà cười thầm sau lớp khăn che mặt. Trái tim nhỏ bé của Vĩnh An càng trở nên hoảng loạn hơn khi đối diện với ánh mắt của tên này, nhưng cậu ấy vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để quan sát xung quanh nhằm tìm kiếm cách đột phá tình cảnh.
-Tránh Xa nhi tử của ta ra !!!
Vĩnh Lâm xông vào hất văng tên thích khách mặc đồ đen ra xa mà vội vàng hướng Vĩnh An lên tiếng.
-Chạy đi Vĩnh An ! Đừng để bọn chúng bắt được con !!!
Sau đó ông ấy liền xông ra ngoài, dùng hết sức bình sinh để giữ chân lũ thích khách, chỉ thấy thân thể của ông ấy có đầy v·ết t·hương và v·ết m·áu dính lên. Vĩnh An lúc này mới định hình lại được tình cảnh hiện tại, cậu ấy nhanh chóng đứng dậy để phóng như bay về hướng cánh cửa. Khi chỉ mới bước ra ngoài, Cảnh tượng trước mặt Vĩnh An thoáng khiến cậu gục ngã, trái tim như có hàng ngày cây kim đâm vào: Mẫu thân của cậu Uyển Như đã nằm im lìm trên mặt đất với một vết chém trải dài từ vai chéo xuống bụng. Đôi mắt Uyển Như vẫn nhìn thẳng về phía căn phòng Vĩnh An, đôi tay vương ra như muốn chạy nhanh vào để bảo vệ nhi tử duy nhất của mình. Cơ thể Vĩnh An thoáng run lên, nhưng giọng nói tiếp theo cất lên đã khiến tâm trí cậu bừng tỉnh.
-Chạy nhanh đi !!! Con phải sống để báo thù cho chúng ta !!!
Vĩnh An run rẩy hướng ánh mắt sang phía tiếng nói và tim cậu ấy thoáng cảm giác như bị ai đó bóp nát. Phụ thân của cậu, Vĩnh Lâm đang cầm một thanh đao với cơ thể nhuốm đỏ màu máu, gương mặt của ông ấy hoảng hốt và có chút thất thần. Xung quanh nơi ông ấy đứng là xác c·hết của 3 tên thích khách đã cố gắng đột nhập vào đây để tìm kiếm Vĩnh An, Uyển Như chính là trong khoảnh khắc muốn xông vào phòng bảo vệ nhi tử bé bỏng của mình mà bị một trong số chúng chém c·hết.
-Phát hiện ra nó rồi ! đừng để nó trốn mất, nếu không người rơi đầu sẽ là chúng ta !
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía ngoài hướng thẳng vào căn phòng nơi Vĩnh Lâm và Vĩnh An đang đứng.
-C·hết tiệt ! Bọn chúng tới rồi sao ?!
Vĩnh lâm tặc lưỡi rồi hướng ánh mắt về phía Vĩnh An quát lớn.
-Chạy đi ! Không còn thời gian nữa đâu ! Ta sẽ tranh thủ thời gian cho con, hãy nhớ là phải sống để báo thù cho chúng ta !!
Vừa dứt lời, Vĩnh Lâm liền lao ra bên ngoài cửa tiệm để thu hút sự chú ý của lũ thích khách.
-Lũ khốn !! Muốn tìm được nhi tử ta thì phải bước qua xác ta đây này !
Ông ấy hét lên mà hướng lưỡi đao về phía đám thích khách đang chực chờ xông vào cửa tiệm.
-Giết nó !
Giọng nói lạnh lẽo từ tên thủ lĩnh của đám thích khách lại vang lên, lập tức 5 tên thích khách khác xông lên mà đồng loạt hướng lưỡi kiếm chĩa vào Vĩnh Lâm mà công kích.
Vĩnh Lâm vừa cố gắng né tránh từng đợt công kích mà hướng ánh mắt của mình về bên trong cửa tiệm, hi vọng rằng bản thân ông sẽ lôi kéo đủ thời gian cho nhi tử của mình trốn thoát. Vĩnh An sau một khoảng bất ngờ cũng đã nhanh chóng tĩnh tâm lại, cậu ấy lao nhanh về cửa sau của ngôi nhà mà hướng về phía bắc của hoàng triều để chạy đi. Vĩnh An hoàn toàn không biết rằng sau khi đã thoát khỏi địa phận của hoàng triều thì nơi cậu hướng đến chính là Yêu Minh Sâm Lâm, nơi trú ngự của rất nhiều yêu thú từ bậc 1 đến bật 5 và là khu vực mà phàm nhân lẫn tu sĩ có tu vi dưới Trúc Cơ cảnh bình thường đều không dám bước vào.
Về phía Vĩnh Lâm, bản thân ông vốn là một phàm nhân có hiểu biết về dược liệu mà không được luyện võ, thế nên ông ấy chỉ có thể chống cự một khoảng thời gian ngắn trước 5 tên thích khách đã được huấn luyện bài bản để quen thuộc việc g·iết người. 1 tiếng xoẹt vang lên, cơ thể ông ấy đã bị chia làm 5 mảnh dưới lưỡi kiếm kết hợp của 5 tên thích khách. Thủ lĩnh của chúng nhìn vào xác của Vĩnh Lâm mà đạp lên rồi nhổ một ngụm nước bọt.
-Hừ một tên y sĩ thấp kém mà cũng làm tổn thất 3 thuộc hạ của ta đấy chứ. Ngươi cũng rất khá nhỉ ? Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là hạng rác rưởi mà thôi.
Sau đó hắn hướng ánh mắt sắc lạnh về hướng đám thuộc hạ đang quỳ gối chờ nhận lệnh mà lên tiếng.
-Lập tức đi kiếm thằng nhóc kia mà mang hắn về đây, mạng sống của chúng ta phụ thuộc cả vào hắn đấy !
Đôi mắt của hắn thoáng hiện lên chút sát khí
-Nếu các ngươi không thể tìm được thằng nhóc, vậy thì.....
Sát khí của hắn bộc phát, tay hắn đưa lên cổ mà làm ra biểu hiện của việc cắt cổ.
-CHẾT !
Lời nói và hành động của hắn khiến đám thích khách dưới trướng thoáng cảm nhận cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
-Vâng ! chúng tôi xin tuân lệnh thưa thủ lĩnh !
Dứt lời cả 5 tên thích khách lao v·út đi như một cơn gió hướng về phía bên trong An Nhiên đường để lục soát. Mà tên Thủ lĩnh đứng ở bên ngoài lúc này cũng hướng ánh mắt của hắn lên trời để nhìn vào hướng ánh trăng mà khẽ thở ra một hơi lạnh lẽo. Ánh mắt của hắn của hắn vẫn tràn đầy sát khí khi nhớ về lời mà tên tà tu đã dặn. Khung cảnh trong tâm trí của hắn dần hiện ra.
-Tìm cho ra đứa nhỏ này mà mang nó về đây, nó sẽ là nguyên liệu quan trọng để ta có thể đột phá cảnh giới ! Làm tốt được việc thì ta sẽ thưởng, còn nếu không thì các ngươi cứ chờ mà đón lấy c·ái c·hết đi !
Tên tà tu ngồi trên chiếc ghế được đúc bằng vàng trong căn phòng của hắn mà buông ra những lời cảnh cáo phả thẳng vào mặt tên thủ lĩnh. Tên kia chỉ có thể cúi đầu mà đáp lại với một chữ tuân lệnh và vẻ mặt sắc lạnh. Khung cảnh trong ký ức dần biến mất, tên thủ lĩnh lạnh lùng thốt ra một câu trước khi quay lưng lại và đi vào An Nhiên Đường.
-Có trách thì trách ngươi xui xẻo, bản thân mang thứ mà ngươi không nên có thôi ! Thất phu vô tội hoài bích có tội ! Đừng hòng mong được sống sót mà thoát khỏi tay ta.