Tu Tiên: Người Khác Tu Luyện Ta Kiếm Tiền

Chương 1: Xuyên qua.



Chương 1 Xuyên qua.

Thành phố Ma Hải.

Khách sạn Shanghai, hào hoa phòng khách.

“Ha ha, đến! Nâng ly ăn mừng 《Tu Tiên》 bộ phim này hoàn hảo quay chụp xuống, cũng như cung chúc các vị minh tinh của chúng ta có thể bạo hoả ra vòng.”

“Cạn ly!”

“Cạn ly!”

“Ha ha, mượn nhờ cát ngôn của Trương Đạo, cạn ly!”

Keng, keng, keng.

Âm thanh thanh thuý v·a c·hạm của thuỷ tinh vang lên.

Tiếng nói tiếng cười vang lên không dứt.

Qua một vài vòng rượu liền có người bắt đầu ngà ngà say.

Cũng không biết là do kích động hay trạng thái không tốt mà Dương Siêu chỉ uống qua hai ly rượu đỏ liền bắt đầu choáng váng, ánh mắt của hắn cũng dần dần trở nên mê ly, âm thanh truyền đến càng lúc càng mơ hồ không rõ ràng.

Nhìn thấy Dương Siêu say rượu sắp gục, Trương đạo diễn liền cười ha hả nói: “Khái khái, xem ra tiểu Dương nhà chúng ta hôm nay không được a.”

Nói xong, Trương đạo liếc mắt nhìn về phía bên cạnh đang ngồi đó một vị nùng trang mạt diễm trung niên nữ nhân.

Nàng gọi Trương Tư Mẫn, năm nay 49 tuổi, cũng là một trong những người đầu tư của bộ phim này.

Nhìn thấy Dương Siêu trạng thái lung lay say khướt, Trương Tư Mẫn việc nhân nghĩa quyết không nhường liền vội vàng đi lên dìu hắn.

Một bên đại cao cá 1m8, cùng 1 bên chỉ có không đến 1m6 lộ ra phá lệ khập khiễng.

Tuy rằng Vương Tư Mẫn chỉ có 1m55 thế nhưng bù lại nàng nặng hơn 130 cân a, dìu một cái nặng không đến 140 cân Dương Siêu hoàn toàn không có vấn đề.

Nhìn thấy một nam một nữ, à không, phải nói là một già một trẻ rời đi phòng khách, toàn bộ người có mặt ở nơi này hiểu đều hiểu.

Đều là minh tinh, ai trong người lại có thể giữ vững được sạch sẽ đâu!

Thế nhưng có một người lại cái gì đều không biết, mơ mơ hồ hồ bị lôi kéo vào bên trong phòng ngủ.



Thiên Huyền đại lục.

Bắc khu nam vực, Thiên Diễn Thần tông.

“Ha…chóng mặt quá, lại bệnh thiếu máu sao?”

Dương Siêu trong đầu truyền đến từng trận ong ong, đầu nặng trĩu như bị vật nặng ghìm xuống.

“Ta hôm qua vì cái gì say choáng váng a.”

Dương Siêu có chút suy nhược lắc lắc đầu, hắn chậm rãi đưa tay lên xoa lấy huyệt thái dương, đôi mắt nhập nhèm nhìn thẳng về phía trước.

“Đây…!!!?”



“Ngọa tào! Đây là nơi nào a?”

Xung quanh một màu xanh biếc, có cây cao, có núi lớn, có suối tuyền, có hương khí thanh mát để Dương Siêu không khỏi một mặt mộng bức.

Hắn tưởng mình còn chưa có tỉnh ngủ liền đưa tay dụi dụi mắt, càng dụi càng thấy rõ, càng nhìn tiêu cự càng biến nhỏ.

Miệng nhỏ cơ hồ há max size.

Đại khái trôi qua ba cái hô hấp, Dương Siêu rõ ràng vẫn chưa thoát ra khỏi trạng thái mộng bức, âm thanh lấp bấp bật thốt lên: “Ta…ta xuyên việt rồi!?”

“Không phải chứ! Như thế nào liền xuyên việt rồi?”

Dương Siêu hiện tại vô cùng hoang mang, đầu của hắn không ngừng lắc lư như cái trống.

Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, ý định muốn tìm kiếm bóng dáng của cái thứ hai nhân loại.

Đáng tiếc, nơi này quá rộng lớn lại hoang vu, tầm mắt của hắn không đủ xa để bắt gặp cái khác sinh vật sống.

Không quá rõ ràng thực hư, Dương Siêu không khỏi thấp thoảng bất an đứng dậy đi về phía trước.

Càng đi về phía trước càng khiến hắn mơ hồ.

Xúc cảm để hắn cảm nhận quá chân thật, cảnh tượng hùng vĩ để hắn có cảm giác rơi vào huyền ảo.

Nửa mê nửa tỉnh khiến hắn không cách nào xác định được thật ảo.

“Sẽ không thực sự xuyên việt a!?”

Nhìn đến trên người mặc lấy cũ kĩ sắc xám cổ trang, tâm tình của Dương Siêu lại là một hồi chập chờn không yên.

Hắn không nói hai lời liền vung tay lên tự thưởng cho mình một cái tát.

“Bép!”

Có chút tê tê nhưng lại không đau.

“Không đau? Là mộng sao?”

Cảm thấy không quá rõ ràng, hắn lại tát thêm một lần nữa.

Lần này hắn hung ác dùng toàn lực.

Bép!

Một đạo âm thanh thanh lãnh vang lên, Dương Siêu lập tức bị chính mình tát cho choáng váng.

“Đau, đau, đau…” Dương Siêu ôm mặt không ngừng xoa xoa.

Không đúng!

Đau! Ta vậy mà cảm thấy đau! Không phải mộng?

“Ngọa tào! Ta…ta xuyên việt!”

Dương Siêu hiện tại đã có thể phần lớn khẳng định chính mình thật sự xuyên việt.



Thế nhưng xuyên việt chuyện này cũng không có khiến cho hắn cảm thấy hưng phấn.

Ngược lại để hắn cảm thấy khó hiểu là vì cái gì hắn lại xuyên việt.

“Cuối cùng là hồn xuyên hay vẫn là thân xuyên đâu?” Dương Siêu lẩm bẩm nói.

Hắn hiện tại cái gì đều không nhớ rõ, cái gì cũng không biết.

Chỉ biết là đêm qua uống say bị ai đó dìu về phòng ngủ, đợi đến khi mở mắt ra liền thành dạng này.

Nhìn bên cạnh cổ thụ cao đến trăm trượng, rộng đến gần chục mét, tâm hắn không khỏi bắt đầu hoảng hốt lên.

Hắn rất sợ, rất sợ đột nhiên có thứ gì đó không sạch sẽ đột nhiên lao ra, kiểu như một đầu khủng long chẳng hạn.

Mẹ nó, cái này có thể hù c·hết người đó a!

Hắn hiện tại nội tâm rất hoảng, không dám chạy loạn cũng không dám phát ra âm thanh quá lớn, càng không dám đứng im tại chỗ.

May mắn thay, Dương Siêu đại khái đi được vài trăm bước liền phát hiện bóng dáng của nhân loại.

Cái này để cho tâm thần của hắn hoà hoãn đi không ít.

Chí ít là gặp phải người chứ không phải là khủng long a!

Hắn cũng không có ý tứ cùng bọn hắn lên tiếng chào hỏi, dù sao hắn thật sự không biết gì về nơi này, nhỡ đâu ngôn ngữ không thông, đến lúc đó lại dễ dàng bị xem là dị loại.

Dương Siêu âm thầm quan sát lấy từng cái, trong lòng cũng bắt đầu tính toán.

Trang phục giống nhau, đều là màu xám áo dài, trang phục khuynh hướng cổ trang nhiều vải, người người khí chất thanh tân thoát tục cao thượng quý khí.

Diện mạo ưu tú, nam nhân oai hùng, nữ nhân mỹ mạo.

Hắn hiện tại đã có thể minh xác được nơi này không phải thế giới hiện đại, chỉ là còn có chút không xác định được là cổ đại hay huyền huyễn mà thôi.

“Chỉ mong là xuyên qua cổ đại a.” Dương Siêu cắn lấy ngón tay cái bất an nói.

Nếu như có hệ thống mà nói, vấn đề không lớn, ở đâu cũng là đại gia.

Không có hệ thống mà nói, liền là đại phiền toái, hắn chính là pháo hôi.

Đám người xung quanh lúc này cũng chú ý đến sự xuất hiện của Dương Siêu.

Hắn cố gắng làm ra vẻ chấn định nhất có thể, nhưng bị nhiều người trừng mắt nhìn chằm chằm như vậy để hắn có chút chịu không nổi.

Dương Siêu không một chút nào do dự, quay đầu liền muốn chạy trở về chỗ cũ.

“Trái tim của ta rất nhỏ bé a! Các ngươi mẹ nó đừng có nhìn ta như vậy a!”

Cũng ngay lúc này, một cái thanh niên đột nhiên tỏ ra vô cùng thân quen hướng hắn mở miệng.

“Ai u, còn thật sự dám đến, ta mẹ nó là thật sự phục ngươi đó a Dương Siêu, còn muốn cùng Trương Sở Nham Trương sư huynh quyết chiến sinh tử nữa chứ, ta mẹ nó muốn cười phun, ha ha ha.”

Lời nói của đối phương mang đầy cợt nhã cùng trào phúng, nhưng Dương Siêu nghe vào lại hoàn toàn không hiểu.

Cái này để hắn càng thêm hoang mang, không dám dừng lại dù chỉ một giây, cước bộ của hắn thả ra càng lúc càng nhanh.



Nhìn thấy Dương Siêu cước bộ mỗi bước một rộng, mỗi bước một lớn, cơ hồ đã biến thành chạy để cho Lý Vỹ không hiểu thấu hoảng hốt.

Hắn vội vàng đuổi theo, miệng không ngừng hô lấy.

“Ngọa tào! Dương Siêu! Con mẹ nó! Ngươi đi đâu? Võ đài bên kia a! Hỗn đản đứng lại, đừng có mà chạy!”

Cảm nhận được phía sau có người truy hô, Dương Siêu trong lòng hoảng lấy một nhóm, tâm can của hắn như đứng trên chảo nóng, lông tơ đều muốn nhảy dựng lên.

Dương Siêu một bên chạy một bên chửi thầm: “Mẹ trứng! Ngươi đừng có đuổi theo ta a!”

Không biết là do sợ hãi hay như thế nào mà Dương Siêu cảm giác mình chạy trốn tặc nhanh, hơn nữa còn có chút không biết mệt.

Trong thoáng chốc liền bỏ xa đối phương.

Nhìn thấy bóng lưng của Dương Siêu càng lúc càng xa, Lý Vỹ trong lòng hoảng lấy một nhóm.

Hắn vội vàng cất tiếng hô to: “Mẹ kiếp, các ngươi còn đứng ở đó làm gì, mau chóng giữ hắn lại a!”

Xung quanh đám người có chút ý động nhưng cũng không ai chịu đứng ra giúp hắn, thấy vậy Lý Vỹ liền gấp, vội vàng hô: “Nếu hắn chạy trốn không ra, các ngươi liền thay hắn đứng ra đối kháng với Trương sư huynh a!”

Vừa nghe đến ba chữ Trương sư huynh, cả đám đệ tử giật mình hoảng hốt, sau đó liền giống như là ong rời tổ vội vàng lao đến bao vây lấy Dương Siêu.

Nhìn thấy đầy người nhún nhảy bay vọt tạo thành thế thiên la địa võng hướng mình vọt tới, Dương Siêu tê cả da đầu, tâm đều muốn nứt ra.

“Ta mẹ nó!”

Dương Siêu nội tâm nhảy cẫng, nhắm mắt chạy bừa, không cẩn thận liền vấp phải rễ cây ngã nhào xuống đất.

“Bịch” một tiếng, Dương Siêu đầu choáng mắt hoa ôm đầu lắc lư.

Lợi dụng hắn còn đang choáng váng, đám người cũng kịp thời đuổi kịp, đối với hắn tạo thành một vòng tròn lớn bao vây.

Biết mình chạy không thoát, trong lòng Dương Siêu lạnh sưu sưu.

“Xong, xong, xong! Ta chẳng lẽ phải c·hết ở đây?”

Lúc này, Lý Vỹ thở hồng hộc đi đến cách hắn khoảng chừng hai trượng khoảng cách, nhìn chằm chằm vào Dương Siêu nhếch miệng cười lạnh nói: “Ha ha, Không nghĩ đến ngươi cũng có ngày này đi!”

Dương Siêu nghe không hiểu lời nói của đối phương, nhưng làm một cái diễn viên ưu tú, hắn rất giỏi nhìn mặt nói chuyện.

Rất rõ ràng, người trước mặt này đối với hắn có thù.

Vừa xuyên qua liền không hiểu thấu chọc phải phiền phức, cái này quả thật không thể nào nói nổi a!

Hắn hiện tại cái gì cũng không biết, cái gì cũng không rõ, hiện tại lại bất lực, liền không tiếp tục làm ra phản kháng, buông tay ngước nhìn trời cao một bộ sống c·hết mặc bay.

Nhìn đến Dương Siêu thái độ không thèm lý đến mình, Lý Vỹ ức chế không nổi cảm xúc, tức giận đưa tay chỉ vào Dương Siêu quát mắng: “Ngươi ngươi…mẹ nó đợi đó cho ta, đợi đến Trương sư huynh đến liền là lúc ngươi đẹp mặt!”

Nói nói, Lý Vỹ một mặt căm ghét nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Dương Siêu.

Hắn vẫn là hắn Dương Siêu, vẫn là đáng ghét như vậy!

Mặc dù rất ghen ghét Dương Siêu, thế nhưng Lý Vỹ hắn cũng không dám đối với Dương Siêu cứng đối cứng a!

Dù sao nhân gia một thân thực lực là thật ngưu bức!

Hơn hết, tính cách của hắn hậm hực, cục mịch giải quyết mọi chuyện đều dùng lấy nắm đấm.

Trong đám tạp dịch đệ tử đã không ít người bị nắm đấm của hắn đánh cho to đầu.

Nếu không phải hôm nay đi theo Trương Sở Nham ăn hôi, hắn còn thật sự là không dám đứng ở trước mặt của Dương Siêu hô to gọi nhỏ.