Tu Tiên: Người Khác Tu Luyện Ta Kiếm Tiền

Chương 2: Không hiểu thấu đắc tội.



Chương 2 Không hiểu thấu đắc tội.

Đại khái ước chừng trôi qua hai mươi phút thời gian.

Toàn bộ hai phe phái đều đứng im bất động, không ai chịu nói ai câu gì, chỉ đơn giản dùng lấy ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm đối phương.

Cái này để cho Dương Siêu một bộ sống c·hết mặc bay cảm thấy khó hiểu.

Hắn đều buông tay chịu c·hết, đối phương vậy mà cứ đứng đó dày vò.

Đã không gãi thì đừng có khều có được hay không a?

Chịu không nổi ngột ngạt dày vò, Dương Siêu lúc này liền đứng người lên.

Nhìn thấy hành động của hắn, Lý Vỹ cũng là giật mình, vội vàng đề phòng nhìn chằm chằm hắn mở miệng nói: “Ngươi làm gì?”

Nhìn thấy đối phương một bộ đề phòng mình, Dương Siêu có chút nhíu nhíu mày không rõ, hơn nữa ngôn ngữ của đối phương để hắn nghe không hiểu, cho nên toàn bộ quá trình Dương Siêu đều không có lên tiếng.

Ngồi lâu để cơ thể của hắn có chút khó chịu, theo thói quen hắn liền đưa tay vươn mình.

Mà Lý Vỹ toàn tâm toàn ý đều đặt lên người của Dương Siêu, thấy hắn đột nhiên vươn người liền theo bản năng giật mình lùi lại năm mét khoảng cách.

Lý Vỹ một mặt đề phòng quát: “Ngươi…ngươi muốn gì?”

Không chỉ là một mình Lý Vỹ, đám người xung quanh cũng là thần sắc nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Dương Siêu.

Dương Siêu rất nhanh liền nắm bắt trọng điểm.

Hắn cảm thấy người trước mắt này đối với hắn có một loại thù hận rất lớn nhưng thay vì hướng hắn động thủ thì lại biểu hiện đề phòng, hơn nữa còn mang theo bản năng đối với hắn sinh ra sợ hãi.

Cái này không khỏi để Dương Siêu động não suy tư lên.

Ban đầu bởi vì hoang mang cùng sợ hãi để hắn không kịp nghĩ gì, bây giờ bình tĩnh suy nghĩ còn thật là phát hiện một chút manh mối.

Đám người này ban đầu chỉ đối với ta quăng tới ánh mắt khó chịu cùng trào phúng, hoàn toàn không có ý định chặn đánh ta.

Về sau bị cái nam nhân trước mặt này kích thích cái gì đó mới vội vã động thủ.

Bọn hắn chạy trốn cũng không so với ta cái người mới này chạy nhanh.

Bao vây ta cũng không có ai dám đứng ra động thủ với ta.

Cầm đầu là cái nam nhân này cũng đối với ta theo bản năng sinh ra sợ hãi.

Nói rõ là bọn hắn biết ta, ta cũng không phải thân xuyên mà là hồn xuyên, còn về trí nhớ có lẽ là tạm thời bị hạn chế phong ấn.

Nói như vậy, liền có hai cái khả năng.

Một là thân phận của ta rất ngưu bức.

Hai là chính bản thân ta thực lực ngưu bức.



Dương Siêu suy tư hai cái khả năng có thể xảy ra, lại nhìn về trang phục của chính mình.

Một thân cũ kỹ có chút…rách rưới.

Ân.

Khả năng thứ nhất liền nhanh chóng loại bỏ, vậy chỉ có thể là khả năng thứ hai.

“Ha ha! Không nghĩ đến chính bản thân ta lại ngưu bức như vậy a! Động não lên lại có chút conan ý tứ.”

Nghĩ ra được như vậy, Dương Siêu trong lòng cái kia một mảnh sợ hãi cùng hoang mang liền bị thay thế hoàn toàn thành hưng phấn.

“Nếu như thực lực ngưu bức, vậy ta còn sợ cái rắm a!”

“Ha ha…ha ha ha…ha ha ha ha…”

Dương Siêu nắm thật chặt nắm đấm, ngẩng đầu lên trời nhếch miệng cười thật to.

Âm thanh của hắn tự tin hữu lực vang vọng khắp đất trời.

Xung quanh đám người nhịn không được âm thầm nuốt nước miếng, không tự giác vậy mà đều lui về sau vài bước khoảng cách.

Lý Vỹ càng là khoa trương chạy về sau vài chục mét mới dám ngừng lại nhìn Dương Siêu.

Dương Siêu nhìn chằm chằm vào Lý Vỹ bước ra bước đầu tiên, sau đó mỗi bước càng lúc càng vững, càng lúc càng nhanh hướng về phía của Lý Vỹ.

Lý Vỹ chột dạ nuốt nước miếng không dám đối mặt Dương Siêu, đợi đến khi hai người cách nhau khoảng chừng hai mét khoảng cách.

Cuối cùng, Lý Vỹ chịu không được, cắn chặt hàm răng cúi đầu bước lệch ra một khoảng cách, nhường cho Dương Siêu một lối đi.

Lý Vỹ là thật không dám cứng đối cứng với Dương Siêu a!

Ai biết được Dương Siêu loại này chó cùng rứt giậu muốn cùng hắn đồng quy vu tận, nói như vậy hắn chẳng phải muốn c·hết oan c·hết uổng a.

Hắn còn chưa biết mùi vị của nữ nhân đâu, không thể cùng đối phương cùng một chỗ đi c·hết a!

Vượt qua Lý Vỹ, Dương Siêu cũng không có quay đầu nhìn lại, tiếp tục bước nhanh về phía trước.

Xung quanh đám người tuy rằng có chút rục rịch nhưng cuối cùng vẫn là không có ai dám đứng ra ngăn cản.

Bọn hắn cũng giống như Lý Vỹ không phải là đối thủ của Dương Siêu, trong đó còn có không ít người b·ị đ·ánh sinh ra ám ảnh, để hắn đứng ra cùng đối phương đối kháng là chuyện không thể nào.

Mặc dù có Trương sư huynh cái tấm chắn này, thế nhưng cũng phải đợi đến khi nhân gia thật xuất hiện a!

Còn không thì vẫn là thành thật một chút.

Đợi đến bóng lưng của Dương Siêu càng lúc càng xa, Lý Vỹ cuối cùng vẫn là nhịn không được, cắn răng hướng hắn quát lên: “Ngươi cho rằng lần này không đến liền sẽ không sao? Trương sư huynh tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi!”

Cũng mặc kệ Lý Vỹ có nhiều lời gầm thét, Dương Siêu cước bộ đều không có chậm qua.

Chỉ là Dương Siêu chưa kịp đi được bao xa liền nghe thấy một đạo âm thanh hời hợt vang lên.



“Thì ra ngươi ở đây!”

Tuy rằng âm thanh nghe qua rất hời hợt, thế nhưng uy vọng của hắn lại không chút nào thấp, ngược lại lại dấy lên cảm xúc hưng phấn tột cùng của đám tạp dịch đệ tử.

“Đến…đến rồi, Trương sư huynh đến rồi!” Một cái đệ tử tạp dịch đột nhiên thét lên một tiếng.

Kéo theo sau đó là từng trận âm thanh hoan hô vang lên.

“Ở trên trời! Thật soái c·hết ta, bên cạnh còn có Lâm Thanh Trúc!”

“Trời sinh một cặp, thiên địa tác hợp bất quá là như thế!”

“Trương sư huynh tuổi còn trẻ liền đã là nạp linh cảnh, thật hâm mộ c·hết ta…”

“Ha ha, lần này có trò hay để xem…”

“Hy vọng Dương Siêu cái này bức có thể kháng đánh, c·hết nhanh quá cũng không có ý tứ…”

“Ha ha ha…”

Xung quanh tiếng ồn không ngừng vang vọng, Dương Siêu trong lòng cũng không khỏi tò mò vì cái gì lại trở nên như vậy.

Nhưng bản thân hắn hiểu tò mò hại c·hết người liền không có dừng lại, tiếp tục nhấc chân chạy thật xa thật xa.

Thế nhưng đối phương làm sao có thể để hắn thành công chạy trốn?

Dương Siêu vừa chạy ra được vài bước liền bị một đạo âm thanh hoá thành thực chất mang theo hùng hồn uy áp hướng hắn ập đến.

“Đứng! Lại! Cho! Ta!”

Âm thanh như sấm, chấn động bát phương.

Một đầu sư tử vàng từ không khí hoá thành thực chất đâm thẳng về phía của Dương Siêu.

Đang một mực chạy trốn Dương Siêu bị nện cho ngã nhào dưới đất.

Biểu tình của hắn lúc này hoang mang cực độ.

Dương Siêu toàn thân ê ẩm gian nan đứng dậy.

Biểu lộ như máy móc chậm rãi hướng chỗ âm thanh phát ra.

Xung quanh có người hiểu biết đồng thanh hét lên.

“Vừa rồi giống như là tuyệt kỹ chấn danh kim sư nộ hống a!”

“Đơn giản hai chữ soái bạo a!”



“Yêu yêu yêu…”

Trái ngược với đám người kích động cùng hưng phấn, trong lòng của Dương Siêu chỉ có khổ sở cùng hoang mang.

Hắn rất muốn hét lên một câu: “Ta mẹ nó trêu ai ghẹo ai a? Có thể hay không đừng có một nhóm lại đến một nhóm dày vò ta a!”

Lúc này.

Trên bầu trời đứng đấy hai đạo thân ảnh tịnh lệ một nam một nữ.

Nam nhân phong trần tuấn tú, khí chất cao lãnh thoát tục, môi mỏng mũi cao, phục sắc thanh lam dáng người cao ráo, tay cầm quạt phiến thoả thoả đại suất ca.

Mà nữ nhân sau lưng hắn lại càng hút mắt, mặc lấy một màu hồng sắc sườn xám 3 phần thanh thuần 7 phần thành thục.

Trên đầu đỉnh lấy châm phượng, tóc dài búi cao, mũi nhỏ tinh xảo, mắt to sáng ngời, môi nhuận đỏ thắm, tuy rằng có chút trải qua tô son trát phấn thế nhưng bởi vì nhan trị của nàng vốn dĩ đủ hoàn mỹ, trải qua trang điểm càng khiến nàng trở nên xinh đẹp lung linh.

Nàng ưu mỹ đứng ở phía sau lưng nam nhân, mảnh khảnh tay ôm lấy hông của đối phương liền để cho cả hai mị lực bắn ra tứ phía.

Nhìn xem hai người một trước một sau đứng trên phi kiếm, Dương Siêu có chút ngay ngẩn hồn phiêu quên đi sợ hãi.

Ngự kiếm phi hành!

Cái này hắn không biết đã bao nhiêu lần nằm mộng đều muốn cưỡi a!

Nữ nhân kia đơn giản quá đẹp rồi, nếu như có thể một lúc cưỡi hai cái, hắn đời này cảm thấy quá đáng giá!

Dương Siêu một bộ hâm mộ thèm thuồng nhìn không chớp mắt để Trương Sở Nham khó chịu không thôi.

Nhưng khi nghĩ đến Lâm Thanh Trúc trước đó là bạn gái của Dương Siêu, chính mình lại bắt được nàng nhất huyết liền để nội tâm của hắn trở nên đắc ý, hắn lấy tư thế của kẻ chiến thắng ôm lấy vòng eo của nàng, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía của Dương Siêu, khoé miệng câu lên một nụ cười mở miệng nói.

“Nói thế nào cũng phải cảm tạ ngươi một tiếng đối với nàng đầy đủ chiếu cố, dù sao rời đi ngươi nàng vẫn là một cái vô khuyết xử nữ đâu! Ha ha ha ha...”

Nụ cười của đối phương vô cùng bỉ ổi, ánh mắt lại biểu hiện rõ ràng khinh bỉ, Dương Siêu cũng bị điệu bộ của đối phương đề tỉnh.

Hắn vội vàng thu hồi lại ánh mắt, trong lòng mắng mỏ mình là một cái không đúng đắn.

Nhân gia mặc dù nhìn rất xinh đẹp thế nhưng cũng là hoa đã có chủ, hắn cái này người lạ nhìn chằm chằm còn muốn cưỡi người ta là thật sự không phải.

Về sau nhất quyết muốn tự kiểm điểm chính bản thân mình.

Trong lòng nghĩ thoáng qua như vậy, Dương Siêu liền hướng về phía của Trương Sở Nham phất tay cười cười xem như chào hỏi.

Nghĩ nghĩ cảm thấy có vẻ không ổn, hắn liền nhanh chóng chuyển đổi thành ôm quyền đối với đối phương cười cười xem như tạ lỗi.

Nụ cười tuy rằng có chút giả tạo thế nhưng lại rất thân thiện.

Dù sao nhân gia một tiếng quát liền để hắn choáng váng đứng không vững, lấy mông nghĩ cũng biết người trước mắt này thực lực vượt xa hắn, đánh là đánh không lại.

Nói cũng nói không thông.

Cho nên hiện tại chỉ có thể dùng đến sát chiêu “vẻ mặt thân thiện” kháng đánh.

Dù sao người xưa có câu “tay hung không đánh mặt cười” a.

Ta nụ cười này đủ sáng sủa đủ thân thiện a!

Dương Siêu trong lòng âm thầm nghĩ đến.