Tư Tự Vạn Thiên

Chương 25: Chương 25





Ra khỏi phòng thí nghiệm Đường Tự mới buông tay Đường Thác.

Ấn nút đi xuống của thang máy xong anh hãy còn bật cười, nghiêng đầu nhìn cậu, bảo: “Điểm này của trường học đúng thật là không ổn lắm…”
Đường Thác dùng cái cổ họng sưng khô khốc của mình đáp lời: “Hửm?”
Cửa thang máy “tinh” một tiếng mở ra, Đường Tự nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cậu, cho cậu một chỗ tựa, không gian nhỏ hẹp càng khiến hơi thở của cả hai dễ dàng hòa lẫn.
“Nhiều camera quá, rất phiền.”
Dù có trực tiếp nhìn về phía trước, Đường Thác vẫn có thể thấy được bóng hình Đường Tự rõ mồn một in trên cửa thang máy.
Ánh sáng truyền theo đường thẳng là một chuyện vô cùng lãng mạn, bởi vì điều đó có nghĩa rằng khi bạn nhìn vào mắt một người, trong mắt người ấy chắc chắn cũng ẩn chứa bóng hình bạn.
Đường Tự đưa Đường Thác về kí túc xá, anh không tới quá gần kí túc mà dừng lại ở một khúc ngoặt tương đối vắng vẻ, đưa ba lô cho Đường Thác.

Tay truyền tay chiếc ba lô, ngón tay của Đường Tự chạm tới lòng bàn tay Đường Thác, anh khẽ nhéo một cái rất nhẹ.
“Mau về nghỉ ngơi, mai cố lên nhé.”
Đường Thác mắt mũi lơ mơ lảo đảo lên lầu, Hà Chúng đã đợi cậu trong kí túc từ lâu, thấy cậu bước vào bèn vội vàng nhào tới hỏi: “Sao rồi?”
“Hở?”
Hà Chúng nhìn dáng vẻ ngốc ơi là ngốc của Đường Thác, vỗ cái nhẹ lên gáy cậu: “Hở gì mà hở? Tao hỏi mày thí nghiệm làm sao rồi?”
Lúc này Đường Thác mới hiểu ra: “Ò, làm xong rồi, không sao hết.”
Không chỉ có xong thôi đâu, còn là phiên bản vip pro nữa kìa…
“Đậu má! Trâu bò!” Hà Chúng tuân theo truyền thống tốt đẹp mà cậu ấy gây dựng, vỗ vai Đường Thác bắt đầu vừa khen vừa chém gió với hai bạn cùng phòng khác: “Nhìn thấy chưa, có Thác Thác ở đây là không bao giờ phải lo lật xe[1].

Chúng mày nói coi kiếp trước chúng mày phải đỡ bao nhiêu cụ già qua đường mới được cùng phòng với Thác Thác của tụi tao chứ, tao cảm thấy vinh hạnh thay tụi mày á!”
[1] Ngôn ngữ mạng, chỉ một việc đáng ra rất suôn sẻ nhưng cuối cùng lại có kết quả ngược lại.
Trong phòng có hai bạn tính cách không quá giống mọi người, đều không thích nói chuyện, nghe Hà Chúng lại bắt đầu “màn tâng bốc Thác mỗi ngày” bèn trực tiếp tặng cho cậu một cái liếc mắt, sau đó thì bơ đẹp.

Một bạn tên Triệu Phi Phi còn lắm mồm hơn cả Hà Chúng, cậu ấy chép miệng xem thường bảo: “Ai ya thật là, kiếp trước tao cũng không làm gì khác ngoài việc đỡ cụ già qua đường, chẳng dám giấu chứ kiếp trước mày không tự đi đứng được cũng là do tao đỡ đấy.”
Mấy lời nói chêm chọc cười đùa của bọn họ Đường Thác hoàn toàn không nghe vào, giờ phút này não bộ của cậu đang vèo vèo chuyển động, phân tích xem chuyện vừa rồi rốt cuộc là như thế nào.


Đường Thác càng phân tích thì tim càng đập nhanh, nhanh đến nỗi cậu cảm giác nhịp tim của cậu đã ngã ngựa hết cả, tay và chân tê rần rần.

Sau đó Đường Thác như thể muốn tìm lại sự ổn định, bèn ôm chầm lấy Hà Chúng đang đứng bên cạnh.

Triệu Phi Phi trợn cả mắt, cậu ta đang định “người không biết còn tưởng Thác Thác là bạn trai của mày” thì Đường Thác đã diễn một màn tình nồng ý mật.
“… Hai người tụi mày không phải thực sự ở bên nhau đấy chứ.”
Hà Chúng thưởng cho cậu ta ba chữ biến.
Hà Chúng không cao được như Đường Tự nhưng so với Đường Thác thì vẫn nhỉnh hơn chút đỉnh.

Đường Thác cúi đầu, áp cái trán lên bả vai của Hà Chúng, cậu không nói chuyện cũng không động đậy, trong đầu đơn phương hồi tưởng lại chiếc ôm vừa rồi.
Hà Chúng vỗ vỗ cậu: “Này, yêu tao thì cứ nói toẹt ra.”
Đường Thác hừ hừ hai tiếng.
Đại học Công nghệ tổng cộng có mười sáu tuần dạy và học, tuần thứ mười bảy là tuần ôn tập, tuần thứ mười tám, mười chín tiếp đó là tuần mà trăm ngàn bạn sinh viên ghét cay ghét đắng – tuần thi thố tối tăm mịt mùng.
Đường Thác và mọi người trong kí túc chăm chỉ chạy tới thư viện một tuần, ngày qua ngày sớm đi tối về, dạo chơi trong biển cả tri thức, cuộc sống có quy luật đã hình thành nên đồng hồ sinh học chuyên dụng cho tuần thi cử.
Môn tự động là môn thi sớm nhất, Đường Tự ghim thời gian thi trên tấm màn vừa kéo ra trong phòng thi, còn bồi thêm câu thi xong sớm nhẹ người sớm.

Trong phòng thi dần dần yên tĩnh lại, Đường Tự và một thầy giám thị khác đang mở đề thi phía đằng trước, Đường Thác ngồi trên ghế duỗi cổ ra nhìn.

Đã bao ngày rồi cậu chưa gặp Đường Tự, một là bởi cậu phải ôn thi, cũng không tới nhà anh nữa, hai là bởi từ hôm ở phòng thí nghiệm, cậu luôn muốn tránh mặt Đường Tự.
Đường Tự phải đếm người của mỗi hàng để chia đề, khi anh ngẩng đầu, ánh mắt vừa khéo đối diện với Đường Thác.

Đường Thác lập tức rụt lại cái cổ, “??” nằm bò trên bàn.

Lộ Hồng ngồi phía sau chọc cậu: “Anh Thác, chút nữa đừng nằm bò ra bàn.”
“… Mày chưa ôn bài à?”
“Tao chuẩn bị một lượt rồi.”

“… Ò.”
Thi xong, Đường Thác cảm thấy không khó, nhưng lại thấy một đống người ở phía trước vây quanh Đường Tự than vãn đề thi khoai quá, đồng thời xin anh chấm nhẹ tay chút.

Vì trước lúc vào thi mọi người đã thống nhất bỏ ba lô lên đầu phòng nên giờ Đường Thác bắt buộc phải chạy lên bục giảng, cậu lách qua bên cạnh đám người ấy đi lấy ba lô.
“Trừ câu số hai về số nghịch đảo có hơi khó ra, những câu khác đều là câu cơ bản mà.” Đường Tự đang bị bao vây chặn đường, nhìn thấy Đường Thác bước tới bèn cất giọng: “Đường Thác, em nói xem đề thi hôm nay có khó không.”
Đường Thác mới cầm cái ba lô lên, nhờ câu nói kia của Đường Thác mà ánh mắt mọi người soàn soạt tập trung lên cậu.
Chỉ qua 0.01 giây, Đường Thác nhanh chóng đưa ra lựa chọn giữa phản bội quần chúng nhân dân và phản bội Đường Tự: “Không khó.”
Hai chữ mạnh mẽ đầy khí phách ấy nhận được tiếng cười của Đường Tự và tiếng kêu của đám quần chúng.

Hà Chúng đứng bên cạnh thở dài một tiếng, lẹ chân lẹ tay kéo Đường Thác đi, cậu ấy sợ đợi tí nữa sau khi Đường Tự rời khỏi, thằng bạn ngốc này của cậu sẽ bị quần chúng nhân dân tẩn hội đồng.
Hà Chúng kéo Đường Thác chạy như bay về phía bánh bao nhân thịt ở canteen: “Đi lẹ thôi, đi ăn cơm, sau đó căng thẳng kích thích tiếp tục chui đầu vào ôn tập môn tiếp theo.”
Môn thi tiếp theo là vào thứ năm, ấy chưa phải điều đáng sợ, điều đáng sợ là ngày mai là Nguyên Đán– ngày mà ban nhạc bọn cậu có buổi diễn đặc biệt ở Phòng hòa nhạc Bắc Kinh.

Dựa theo kinh nghiệm ngày trước, thời gian quý báu trước khi thi của ngày hôm đó coi như vứt bỏ.
Vì để giúp Hà Chúng ôn tập, buổi tối Đường Thác tìm một phòng học không người, giúp cậu ấy xâu chuỗi lại từ đầu đến cuối những điểm kiến thức của môn thi tiếp theo.

Giảng xong một quyển sách thì đã mười giờ, Đường Thác xem điện thoại, phát hiện có một cuộc gọi nhỡ, là của Đường Tự.
“Mày tự xem lần nữa đi, tao đi gọi điện thoại.” Nói đoạn, cậu cầm điện thoại bước ra ngoài hành lang.
“Tự học xong rồi hả?” Đường Tự ở đầu bên kia hỏi.
“Ừm, nên trở về rồi.”
“Ôn tập thế nào?”
Đường Thác cúi đầu, dùng chân nghiến cái khe nứt trên mặt đất: “Cũng được…”
Trong ống nghe truyền đến tiếng cười của Đường Tự, thấp lắm, còn biết tóm cả người.
“Tôi vừa chấm bài thi rồi, có muốn biết trước được bao điểm không?”
“Đã chấm xong rồi sao?” Đường Thác kinh ngạc, sau rồi cậu nghĩ đến vấn đề điểm số, trong lòng khó mà tránh khỏi lo lắng: “Bao nhiêu điểm ạ?”

Lúc làm bài thi thực ra cậu đã kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần lận, thậm chí những phép tính đơn giản cậu cũng cẩn thận tính hai lần trên giấy nháp, có thể nói ấy là buổi thi nghiêm túc nhất từ nhỏ đến lớn của Đường Thác.
Trong lòng Đường Thác như có trăm ngàn con kiến đang bò, ấy vậy mà Đường Tự còn úp úp mở mở: “Em đoán xem?”
“Điểm tuyệt đối sao?” Do dự mãi Đường Thác mới cẩn thận lên tiếng.
Đường Tự không có trả lời cậu mà bảo: “Giờ em đang tự học ở tòa nào?”
“Tòa số bảy…”
“Chỗ nào tòa số bảy?”
“Tầng ba phía đông phòng 301.”
Đường Tự nghe vậy, nói: “Thế thì đợi tôi trước cầu thang phía đông nhé.”
Vốn dĩ Đường Thác đã đứng ở cầu thang phía đông gọi điện thoại rồi, cúp máy xong cậu ngớ người mất nửa giây mới hiểu ra rằng Đường Tự sắp chuẩn bị qua đây.

Cậu mang theo nỗi bất an vuốt ve cái điện thoại, lúc cúi đầu nhìn điện thoại đột nhiên phát hiện ra không biết từ lúc nào trên tay cậu xuất hiện một vết mực nước đen.

Đường Thác khẽ dùng sức chà xát nhưng không lau sạch được, cậu bèn nhanh chân chạy vào phòng vệ sinh bên cạnh rửa tay.
Đợi đến khi Đường Tự hai tay đút túi nhàn nhã xuất hiện chỗ cầu thang, Đường Thác hãy còn đứng đó vẩy vẩy đôi tay đầy nước.

Thấy anh đi tới, cậu không vẩy nữa, len lén giơ tay ra sau lưng lau khô.
Áo len xám trắng đan xen hiện lên mấy vệt nước, chỗ trắng thì không nhìn thấy, chỗ xám thì đậm đậm nhạt nhạt, nhìn như một bức tranh trừu tượng tiện tay vẽ lại nỗi lòng.
“Ôn bài có mệt không?” Đường Tự vừa bước nốt mấy bậc thang cuối cùng vừa hỏi.
Đường Thác lắc đầu: “Không mệt.”
Nói xong câu này, chung quanh bốn bề đột nhiên trở nên yên ắng.

Phía đằng trước là Đường Tự, cùng với sự tĩnh lặng khiến lòng Đường Thác hơi hơi dậy sóng, cậu bèn chủ động phá vỡ tĩnh mịch, hỏi: “Em được mấy điểm?”
“Điểm tuyệt đối.”
Ánh mắt của Đường Tự từ hồi nãy đã bắt đầu dán chặt trên gương mặt của Đường Thác, chẳng khác gì dán kính cường lực.

Nói xong câu ấy, anh kéo lấy một bàn tay của Đường Thác, nắm lấy ngón tay cậu, mở lòng bàn tay cậu ra trước mặt.
Đường Thác chả hiểu, cậu nhìn tay mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn Đường Tự.
Đường Tự cúi đầu bật cười, giữa hành lang mờ tối, hàng mày mi mắt anh như được tô thêm một nét vàng, Đường Thác nhìn mà si mê.
Lòng bàn tay ngưa ngứa, tê tê dại dại.


Cậu tò mò cúi đầu xem, giây sau đó, đầu vai phát nóng cứng ngắc đứng tại chỗ.
Chốc cái hồn vía Đường Thác bay đi hết cả, Đường Tự không còn viết viết vẽ vẽ lên tay cậu nữa, ấy vậy mà độ ấm nơi đầu ngón tay vẫn chẳng hề tan đi, anh vẫn nắm lấy cậu như cũ.
“Tặng em bông hoa nhỏ.” Đường Tự bảo.
Đường Thác rụt tay lại, thoát khỏi đầu ngón tay của Đường Tự, cậu nhìn anh, muốn nói lại thôi.
Đường Tự hãy còn đang cười, ngả đầu nghiêng người về phía trước, chóp mũi cũng sắp chạm tới chóp mũi cậu: “Có muốn tặng kèm một cái ôm không?”
Anh đặt câu hỏi song chẳng buồn đợi cậu trả lời.

Lúc được Đường Tự ôm vào lòng, bàn tay đang nắm hờ của cậu còn chẳng kịp duỗi ra.
“Buổi diễn ngày mai cố lên, hôm thi cũng cố lên.”
Đầu vai còn nóng ran, lòng bàn tay cũng bỏng rát.
Đường Thác nắm chặt bông hoa nhỏ vô hình ấy, mang theo cả chút hơi ấm còn sót lại của Đường Tự trở về phòng học, bóng lưng nhấp nhô để lộ vẻ hoảng loạn khó mà nói thành lời.
Đường Tự nhìn cậu rẽ vào khúc ngoặt, biến mất hoàn toàn khỏi tầm nhìn của anh, lúc này anh mới di chuyển ánh mắt, nhướn mày dùng giọng điệu lười nhác nói với hành lang vắng tanh: “Ra đi.”
Đợi gần mười phút sau, Hà Chúng mới rụt rè ló nửa người từ nhà vệ sinh ra, cậu gượng cười, giơ tay chào anh: “Chào thầy… Chào anh Tự ạ.”
Không phải trong lớp học, lại là nơi chẳng có ai, Hà Chúng bèn tự động đổi xưng hô.
Sau khi từ nhà vệ sinh đi ra hẳn, cậu ấy không được tự nhiên ho khan hai tiếng, tiếp đó lại liếc Đường Tự, môi mấp ma mấp máy, à à ừ ừ hoài chẳng nói được tiếng nào.
Trên mặt Đường Tự chẳng có gì thay đổi từ đầu đến cuối, nhìn thấy dáng vẻ vừa ngại vừa kinh ngạc của Hà Chúng, anh bật cười: “Muốn nói gì thì cứ nói.”
Hà Chúng mếu máo, quay đầu ngó hai bận, xác định không có ai mới đè thấp thanh âm hỏi: “Anh Tự… anh với Thác Thác…”
Những lời sau ấy Hà Chúng không có nói hết, bởi vì cậu không tìm được từ ngữ nào thích hợp để biểu đạt suy đoán trong lòng.

Mặc dù mọi người trong kí túc suốt ngày trêu cậu với Đường Thác, nói cái gì mà ở bên nhau các thể loại, song hiện giờ Hà Chúng thực sự không biết có nên dùng ba chữ “ở bên nhau” này không.
Cậu ấy gãi đầu: “Không phải em cố ý nhìn lén hai người đâu, ôi chao, em không biết phải nói thế nào nữa, giờ em hơi… bị chấn kinh.

Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không nói linh tinh!”
“Nhìn thấy thì nhìn thấy thôi, không sao hết.” Đường Tự không để bụng, nở một nụ cười thoải mái, cong đuôi mắt nhìn Hà Chúng: “Tụi tôi ở bên nhau rồi, nhưng em đừng nói cho Đường Thác đấy.”
Hà Chúng ngáo ngơ: “Dạ? Là sao ạ?”
Đường Tự bảo: “Chắc là em ấy chưa biết chuyện này đâu, qua một khoảng thời gian nữa tôi mới nói với em ấy, tự em biết thôi là được rồi.”
Nói đoạn, Đường Tự làm như không có chuyện gì vỗ lên vai Hà Chúng hai cái, nói với cậu ấy ôn tập cho tốt vào, sau đó đi mất.
Hà Chúng còn chưa thoát khỏi trạng thái ngáo ngơ, nhìn bóng lưng không nhanh không chậm lên lầu của Đường Tự, cậu bỗng thờ phào một hơi.
Không ngờ cậu còn biết chuyện hai người này ở bên nhau trước cả đương sự cơ đấy?