Tư Tự Vạn Thiên

Chương 26: Chương 26





Bởi vì kì nghỉ đông rất ngắn, lại thêm tết nhất gia đình rộn rã nên mọi người đều vô cùng hào hứng khi được về nhà.

Sau khi kết thúc tất cả các môn thi, chẳng ai còn ở lại trường học nữa.
Đường Thác thì ngược lại, cậu không vội về nhà, cậu là người bản địa duy nhất trong kí túc xá, cộng thêm việc bố mẹ cậu phải trước tết mới về nên Đường Thác định tiễn từng anh em trong kí túc về trước rồi mới rời đi.
Ngày hôm đó cậu và Hà Chúng vừa mới đưa Triệu Phi Phi tới trạm xe thì nhận được điện thoại của Đường Tự, anh gọi cậu đi ăn cơm.
Cậu nhìn Hà Chúng ở bên cạnh một cái, nói: “Tối em ăn với Hà Chúng…”
“Em đang ở cùng Hà Chúng sao?”
“Ừm, vừa mới đi tiễn bạn cùng phòng, giờ còn mỗi hai đứa em thôi, em đi ăn với cậu ấy.”
Ai dè Đường Tự nghe xong lại bảo: “Được, thế tôi đi đón hai em luôn, chúng ta cùng nhau ăn.

Các em đang ở đâu?”
“Hả?” Đường Thác không ngờ được anh sẽ quyết định như vậy: “Ò, ở trạm Tây.”
Từ lúc điện thoại của Đường Thác sáng lên là Hà Chúng đã bắt đầu ló đầu liếc trộm mãi, có điều xung quanh trạm Tây loạn cào cào làm một màn nghe trộm của cậu ấy đổ bể.

Đợi Đường Thác cúp điện thoại, bảo rằng Đường Tự muốn tới đón hai đứa đi ăn cơm, Hà Chúng bèn chôn chân tại chỗ, quay đầu nhìn lên trần nhà cao cao, “bôm bốp” vỗ hai cái lên đùi.
Đường Thác cất điện thoại, lấy làm lạ nhìn Hà Chúng: “Mày làm gì thế?”
Hà Chúng quay đầu lại nhìn cậu, trề miệng bảo: “Tao thấy ban nãy tao nên đi cùng Triệu Phi Đao.”
Đường Thác chả hiểu mô tê gì cả, cậu nhíu mày: “Nói cái gì thế…”
Lúc hai người đứng bên đường đợi Đường Tự, Hà Chúng cứ ngọ nguậy rồi lầm bầm lung tung như thể bị rối loạn tăng động giảm chú ý.

Đường Thác cho cậu ấy ăn một cái đập: “Im coi.”
“Không im được, ăn cơm với thầy nên tao căng thẳng!”

Nói cứ như thật không bằng.
Đường Thác cảm giác từ nãy đến giờ Hà Chúng rất chi là kì lạ, nhưng hỏi cậu ấy lại không nói, thế nên cậu chỉ có thể âm thầm quy hành động của Hà Chúng thành chứng thần kinh sau khi thi.
Vận may của Đường Tự khá tốt, hôm nay không gặp phải giờ kẹt xe cao điểm, chẳng mấy lâu là anh đã đến.
Lên xe, Hà Chúng cung cung kính kính chào hỏi: “Chào thầy Đường ạ.”
Một câu này mặc dù rất hợp tình hợp lý song lại khiến Đường Thác hơi bị gượng gạo.

Bình thường khi ở bên ngoài trường học, về cơ bản cậu không hề gọi hẳn tên Đường Tự, chỉ gọi thẳng bằng một tiếng “anh” thay thế, nhưng giờ Hà Chúng ở đây, cậu mà gọi tiếp như thế có phải không ổn lắm không…
“Chào thầy Đường ạ.”
Đường Tự vừa định lái xe, nghe thấy cậu gọi mình như vậy bèn lập tức quay đầu qua, bật cười trong chốc lát: “Em góp vui theo làm gì thế.”
Đường Thác nhăn mũi, cậu không hiểu, tại sao cậu tôn sư trọng đạo lại là góp vui vậy.
“Ăn gì đây?” Đường Tự hỏi hai đứa.
“Đều…” Lời còn chưa nói xong đã bị Đường Tự liếc cho cái nghẹn trở về.
Đường Thác duỗi tay chỉ về phía sau, mắt nhìn thẳng vào anh: “… Để Hà Chúng quyết đi.”
Hà Chúng vịn lên ghế phó lái phía trước tỏ vẻ không phục: “Mắc chi tao quyết, mày quyết đê.”
Mặt mày Đường Thác lộ vẻ nghiêm túc, cậu quay đầu đối diện với cậu ấy: “Tao… tao cung Thiên Bình, bị khó khăn trong việc lựa chọn.”
Đường Tự đang lái xe phân tâm nghe hai người bọn cậu nói chuyện, nghe đến câu này thì bật cười thành tiếng.
“Có cái quần ấy… Mày cung Thiên Bình bao giờ, đừng tưởng tao không biết, mày cung Cự Giải!”
Cuối cùng vẫn là Hà Chúng chọn, Đường Tự là thầy của cậu ấy, cậu ấy cũng không qua lại riêng với anh bao giờ nên có thể nói khi chọn quán ăn Hà Chúng cũng nhọc lòng lắm– Không được chọn quán quá đắt, cũng không nên chọn quán quá rẻ, còn không được chọn quán dở cơ.

Cậu ấy chọn đi chọn lại, cuối cùng lựa được một quán khá nổi tiếng, ở trong một trung tâm thương mại.
Ba người tìm vị trí ngồi xuống, Đường Tự hỏi Đường Thác: “Uống trà sữa không? Ở đây có GongCha[2].”
[2] Một thương hiệu quán đồ uống mang phong cách Đài Loan bắt nguồn từ thành phố Cao Hùng, Đài Loan.

Đường Thác nghĩ một hồi rồi đồng ý.
“Thế tôi đi mua cho em, Hà Chúng thì sao, uống không?”
“Em không uống đâu, em uống trà sữa sẽ mất ngủ.”
Đường Tự nghe thế thì chuẩn bị đứng lên, song Đường Thác lại bật dậy bảo: “Tự em đi cho, chưa nghĩ ra uống loại nào, để em tự đi chọn.”
Sau khi Đường Thác rời đi, Hà Chúng lại càng bối rối hơn.

Cậu ấy nhận lấy cốc nước Đường Tự rót cho, ngó đông ngó tây định tìm chủ đề gì đó để bắt chuyện.

Bỗng nhiên cậu ấy nhìn thấy tivi trong quán đang tắt âm, phát lung tung các thể loại tin tức, xem thấy cảnh tượng vừa xuất hiện trên màn hình, cậu sửng sốt lên tiếng: “Ý? Nữ thần của Thác Thác đạt giải kìa?”
Bàn tay đang bưng ấm nước của Đường Tự khựng lại, anh ngước mắt, chân mày cũng hếch lên: “Nữ thần? Em ấy có thần tượng à?”
Nói đoạn anh cũng quay đầu nhìn về phía tivi.

Khoảnh khắc màn hình tivi lọt vào tầm mắt, giọng nói của Hà Chúng cũng đồng thời vang lên lần nữa: “Có chứ, thầy Đường không biết sao, Thác Thác thích Thời Hề lắm, thích kinh khủng luôn, hầu như buổi diễn nào cậu ấy cũng phải tới xem.

Sợ nhất là có một lần, buổi chiều ngày hôm sau phải thi vi tích phân mà cậu ấy còn ngồi tàu hỏa tới tận Thượng Hải để xem buổi diễn của Thời Hề.”
“Thượng Hải?” Đường Tự sửng sốt.
“Đúng vậy, cậu ấy không chỉ xem ở Bắc Kinh thôi đâu, chỉ cần là diễn ở trong nước cậu ấy đều đi.

Nhiều khi buổi diễn của Thời Hề phải giành vé, cậu ấy còn kêu gọi kí túc xá tụi em giúp cậu ấy giành nữa kìa, bảo là tốc độ tay chơi game của tụi em nhanh.”
Đường Tự hoàn toàn không ngờ rằng sẽ như thế.

Lần trước Đường Thác kể cậu không tranh được vé, anh còn tưởng đó chỉ là một câu lấy lệ mà thôi.


Ấy vậy khi bỏ ấm trà xuống anh mới ngộ ra, đã khi nào Đường Thác qua loa lấy lệ với anh chưa?
Tại sao cậu lại phải như vậy?
Những năm này cậu xem được bao nhiêu buổi diễn của Thời Hề? Mỗi lần trên đường đi tới nhà hát, mỗi khi thưởng thức buổi biểu diễn, và cả những lúc rời đi khi kết thúc, cậu sẽ nghĩ những gì?
Đường Thác xách theo cốc trà sữa trở lại, một tay khác còn cầm hai cốc nước chanh mới ép.
Có Hà Chúng ở đây, bữa cơm này náo nhiệt hơn so với bình thường một chút.

Hà Chúng nói nói cười cười tấu hài, còn Đường Thác thì dành phần lớn thời gian nghe một cách nghiêm túc, khi Hà Chúng hỏi hoặc chờ cậu phản ứng thì cậu đáp một câu, trạng thái không khác gì so với ngày thường khi ở cùng với Đường Tự.

Cậu sẽ không cướp lời, cũng không gợi chuyện, không cần cậu lên tiếng cậu sẽ hạ cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.

Dáng vẻ ấy khác biệt hoàn toàn với đứa trẻ ngày trước mỗi lần trò chuyện là nói đến mức không ngừng được.
Trong lòng Đường Tự âm thầm thở hắt một hơi, múc cho hai người bọn cậu mỗi người một bát canh.
Trên đường trở về trường học, Đường Tự hỏi Hà Chúng: “Buổi tối mình em ngủ không sao chứ?”
Hà Chúng nhất thời chưa phản ứng lại được, chấm hỏi một cái xong mới nói: “Vâng vâng, không sao không sao…”
Đường Thác lại không nhẫn tâm bỏ Hà Chúng ở kí túc một mình: “Em về kí túc xá vậy.”
Hà Chúng cảm động lắm, cơ mà vẫn khách sáo nói: “Ầy không cần đâu, mình tao lớn tướng thế này, cũng đâu phải gan thỏ đế.”
“Không phải.” Đường Thác quay đầu: “Tao sợ tối chả ai nghe mày nói chuyện, thế là mày nghẹn xỉu.”
“… Tao sang phòng hàng xóm nói!”
Đợi Hà Chúng chào hỏi xong xuôi xuống xe, Đường Tự xoa xoa đầu Đường Thác, hỏi: “Vừa nãy ăn no chưa?”
“Ăn no rồi.”
Đường Tự lại bảo: “Tôi chưa no, đi ăn thêm chút gì với tôi nhé.”
Đường Thác nghi hoặc: “Đồ ăn không ngon sao?”
“Không.” Đường Tự lắc đầu, đánh vô lăng ra lái ra đường: “Ban nãy không có khẩu vị.”
Xe chạy giữa phố xá Bắc Kinh, Đường Thác ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, tâm trạng cậu rất tốt.


Cậu lúc nào cũng thích Bắc Kinh vào mùa đông, gió bắc bay bay, bốn bề nhuốm hơi lạnh, người người quần áo cồng kềnh, chóp mũi ửng đỏ, thở ra luồng hơi trắng mờ, co đầu rụt cổ qua lại không ngớt trên đường phố, thêm cả vài chú chim lượn lờ giữa trời không xa xa.

Không giống với ngày hè chẳng che được chỗ nào, đông bởi lạnh, bởi đìu hiu mà thậm chí Đường Thác còn có thể bọc cả người lại chỉ để lộ mỗi đôi mắt, ấy thế mới có được chút cảm giác tự bảo vệ và cảm giác an toàn, hơn nữa còn không bởi vẻ ngoài kì quái quá mà thu hút sự chú ý của người trên đường.
Phố xá đã treo đèn lồng đỏ, cậu lại bắt đầu nhìn chằm chằm từng hàng đèn lồng ấy, nhìn trúng một cái, đèn lồng vụt qua, cậu bèn quay đầu lưu luyến, mãi đến khi chiếc đèn lồng ấy hoàn toàn biến mất không để lại chút đốm sáng nào cậu mới ngoảnh đầu trở lại, tiếp tục ngắm một cái tiếp theo.

Ngày xưa cậu ngồi trong xe bố vẫn luôn tự mình tìm vui như thế, vừa giết thời gian vừa có thể dùng tiêu chuẩn của riêng mình để suy đoán tốc độ xe.
Đường Tự nhìn đầu Đường Thác cứ quay đi quay lại bèn không nhịn được cười: “Không chóng mặt hả?”
Đường Thác quay đầu lại: “Không, vui lắm.”
Cậu đếm đủ đèn lồng rồi thì mở loa bắt đầu nghe nhạc, cả quãng đường đều không chú ý xem xe Đường Tự đang lái về đâu, thế nên khi xe lái tới McDonald’s, cậu cũng không nhìn thấy tấm biển quảng cáo ngoài cổng.

Xuống xe, đóng cửa, lúc này Đường Thác mởi bừng tỉnh, vỡ lẽ bản thân cậu đang ở chỗ nào.

Trong phút chốc, tay cậu trở nên lạnh buốt.
Đường Tự không biết đã vòng qua xe tới bên cậu từ lúc nào, anh hỏi: “Sao thế?”
Cậu nhìn chằm chặp chữ M to lớn kia, trì trệ không cử động, đợi đến khi nhìn về phía Đường Tự, mũi cậu ửng hồng, vành mắt cũng đỏ theo.
“Muốn ăn cái này không?”
Đường Tự nhận ra những thay đổi nho nhỏ trên gương mặt của Đường Thác, song anh lại làm như chưa thấy, hỏi tiếp: “Không muốn ăn sao? Nếu như em không đói thì uống nước thôi.”
Đường Thác há miệng, hơi thở trắng mờ lượn lờ rõ lâu, mãi sau cậu mới nói: “Không thể đổi chỗ khác được sao?”
Đường Tự nghiêng đầu, song không đợi anh lên tiếng, Đường Thác đã cúi mặt bước đi trước: “Không sao, vào thôi.”
Nhìn bóng lưng vội vàng hoảng loạn ấy mà trong lòng Đường Tự co rút từng đợt, anh tăng tốc đuổi theo cậu, ấn lấy bả vai cậu để cậu dừng lại.

Đường Thác quay người, gắt gao bặm chặt môi, ánh mắt ửng đỏ nhìn anh.
Đường Tự chẳng nói gì, anh chỉ hơi nghiêng người, kéo lấy bàn tay cậu.
“Buổi tối trời đông thế này chẳng có ai, thế nên nắm tay không sao đâu.”