Tư Tự Vạn Thiên

Chương 27: Chương 27





Đường Thác cả người cứng ngắc bị Đường Tự kéo vào bên trong, tới trước quầy gọi đồ, bàn tay đang nắm chặt lấp giữa thân ảnh đương dán chặt của hai người và thân quầy, chẳng ai nhìn thấy song Đường Thác lại bắt đầu toát mồ hôi.

Cậu muốn giãy ra nhưng không được.
“Một phần gà nugget, một cốc coca, em muốn ăn gì?”
Đường Tự nắm tay cậu chặt hơn một chút, ánh mắt đầy ý cười nhìn cậu.
“Coca…”
“Ừm, thêm một cốc coca nữa.”
Gọi đồ xong, Đường Tự vừa bưng cái khay vừa kéo lấy Đường Thác, Đường Thác sợ bị người khác nhìn thấy, chỉ có thể dán chặt bên người anh, miễn cho tay hai người không cẩn thận bị lộ ra, cơ mà hai người đàn ông dính lấy nhau như thế hình như còn kì quái hơn.
Đường Tự dắt theo Đường Thác đi một vòng dò xét xung quanh, Đường Thác giục anh anh mới tìm được một góc ngồi xuống.

Chỗ hai người ngồi một bên là sofa một bên là ghế không tựa, Đường Thác bị ấn ngồi xuống sofa, song chẳng ngờ Đường Tự cũng ngồi luôn xuống, ngay kế bên cậu.
“Nhìn tôi làm gì?” Đường Tự hỏi.
Đường Thác trốn sang bên bức tường bên cạnh: “Sao anh cũng ngồi bên này?”
Đối với câu hỏi này, Đường Tự cho cậu một lí do không đường phản bác: “Ngồi sofa thoải mái hơn.”
Một loạt hành động của Đường Tự khiến Đường Thác từ lúc vào cửa chỉ lo trốn tránh anh, cậu bỗng quên mất bản thân mình đang ở chỗ nào, cho đến giờ phút này cậu mới nhận ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Những gì khắc sâu trong hồi ức, đặc biệt là nỗi sợ thường rất khó để quên đi, chúng vùng vẫy nơi sâu nhất trong lòng bạn, vừa rắc rối vừa phức tạp.

Nếu như không quan tâm chúng, mặc chúng sinh năm đẻ bảy, chúng sẽ càng giống một con quái vật lòng tham không đáy, sẽ không ngừng cướp bóc dinh dưỡng, nguồn nước và không khí của bạn, cuối cùng chúng sinh sôi, còn bạn thì cạn kiệt.


Song nếu như muốn nhổ cỏ tận gốc, bạn sẽ phải chuẩn bị tróc da tróc thịt.
Đường Thác chỉ cảm thấy cốc coca trong tay cậu càng lúc càng lạnh, Đường Tự đã ăn hết gà nugget, anh lấy khăn giấy lau đầu ngón tay rồi lắc đầu bảo: “Thực sự không ngon chút nào cả, sao các em đều thích ăn vậy?”
Trong đầu Đường Thác loạn cào cào, cậu không muốn nhớ lại những chuyện trong quá khứ, nhưng cậu không khống chế được chính mình, giờ khắc này, trong đầu Đường Thác vừa tua lại màn kí ức của đêm đó, vừa không nhịn được tự độc thoại một mình, rằng có phải Đường Tự lại muốn rời đi hay không?
Đường Thác đã sớm có thể bình thường tới McDonald ăn uống, ấy vậy mà lúc này dạ dày cậu bỗng bắt đầu khó chịu.

Đường Thác len lén duỗi tay đè chặt bụng lại, đọc thầm tờ quảng cáo tuyên truyền dán trên mặt bàn, thử dùng cách ấy để bản thân thả lỏng một chút.
Bàn tay ai đó bỗng chạm nhẹ lên trán cậu, mang theo vết chai mong mỏng không hề thô ráp.
“Không thoải mái sao?” Đường Tự hỏi.
Nghe thấy giọng nói của anh, Đường Thác đột nhiên kích động, cậu giãy giụa đứng dậy, cũng mặc kệ Đường Tự ở bên cạnh.

Cậu thực sự bế tắc rồi, nhấc chân muốn chạy ra ngoài, như một con sư tử nhỏ hoảng loạn chạy bừa khắp bốn phía.
Cậu không nhịn được, cậu không khống chế được chính mình.
Trong lòng Đường Tự bỗng giật thót, anh vội vàng đứng dậy, nửa ôm lấy Đường Thác: “Tư Hành, đừng nghĩ lung tung, em bình tĩnh lại rồi nhìn tôi này.”
Có vẻ như Đường Thác không nghe rõ anh nói gì, cậu chỉ siết chặt lấy phần áo trước bụng, rì rầm: “Em muốn tới nhà vệ sinh…”
“Em…”
Không đợi Đường Tự nói hết câu, Đường Thác đã giãy ra rồi chạy đi mất, đến đầu cậu cũng không quay lại, vậy mà vẫn nhắm chuẩn hướng nhà vệ sinh mà chạy.

Mọi người đang dùng bữa trong quán nghe thấy động tĩnh đều quay đầu nhìn cậu bằng ánh mắt kì lạ.
Vẻ mặt Đường Tự cứng ngắc, anh đuổi theo Đường Thác tới nhà vệ sinh, thấy cậu đã bắt đầu ra sức nôn mửa, nước mắt cũng gần như theo đó ứa ra.


Bởi Đường Thác đang cúi gập người, thế nên hai hàng nước mắt nóng rực của cậu không lăn qua mặt mà trực tiếp lộp bộp rớt trên mặt đất.
Đường Tự đã nghĩ đến khả năng khi tới đây Đường Thác sẽ khó chịu, nhưng anh không ngờ phản ứng của cậu lại mãnh liệt như vậy.

Anh vội vàng chạy lên phía trước, mạnh mẽ ôm lấy bờ vai cậu, không để cậu gập người quá thấp.

Cũng chẳng biết Đường Thác có nhận ra người đang ôm cậu lúc này là ai hay không, cậu chỉ nắm khư khư lấy cánh tay của anh như túm một cọng cỏ cứu mạng.
Bữa tối hôm nay ăn được bao nhiêu thì Đường Thác gần như nôn ra hết, đến Đường Tự cũng đoán được dạ dày của cậu chắc chắn rỗng tuếch, thế nhưng Đường Thác vẫn không ngừng nôn.
“Tư Hành.” Đường Tự gọi cậu một tiếng, sau đó anh mặc kệ cậu giãy giụa, mặc kệ cậu không thể ngừng nôn mửa, cương quyết giúp cậu đứng thẳng lại, bưng lấy mặt cậu để cậu nhìn thấy chính mình, mặc cậu có giãy thế nào cũng không buông ra: “Nhìn tôi này, Tư Hành, tôi ở đây, tôi sẽ không rời đi nữa.”
Dần dần, Đường Thác cuối cùng cũng nhìn anh, cậu ngừng lại, cả gương mặt đã đỏ bừng, hơi thở đứt quãng.
“Đỡ hơn chút nào chưa?”
Dương như lúc này Đường Thác mới tỉnh khỏi giấc mộng, đáy mắt cậu có chút mê man.
“Xin lỗi…” Đường Thác thấp giọng nói, cổ họng cậu tắc nghẹn.
Một câu này làm lòng Đường Tự tan rã, nếu như Đường Thác trách mắng anh, chất vấn anh, thậm chí gào thét với anh như mấy năm trước, anh đều có thể ứng phó được, nhưng Đường Thác chỉ nói xin lỗi, mà câu xin lỗi ấy càng khiến anh nghẹn trân chẳng thể thốt nên lời.
“Chúng ta ra ngoài đã.”
Bên ngoài vẫn còn người đang tụm năm tụm ba dùng bữa, Đường Tự nửa đỡ nửa ôm Đường Thác, cùng cậu bước ra ngoài, hai người băng qua đại sảnh ra khỏi cửa.
Mặt đất khá lạnh, Đường Tự muốn ra xe lấy cho Đường Thác cái đệm lót, song dường như Đường Thác đã sức cùng lực kiệt, trực tiếp ngồi rạp xuống bên bậc thềm, cúi đầu im lặng.
Đường Tự ngồi xổm xuống, xoa xoa gương mặt cậu: “Vẫn khó chịu sao?”

Đường Thác hãy còn đang ôm bụng, cậu lắc đầu.

So với thân thể, tinh thần của cậu lúc này còn sa sút hơn.
“Tôi đi lấy cho em ly nước súc miệng, bằng không em lại thấy khó chịu, em ở đây đợi tôi được không?”
Tầm nhìn của Đường Thác như thể cố định trên mặt đất, cậu không để ý đến Đường Tự, chỉ kéo chiếc áo len cổ lọ, để nửa dưới gương mặt mình vùi vào trong đó, cả người co rụt lại.
Đường Tự quay lại quán McDonald gọi một ly sữa bò nóng, còn bảo cô bé ở quầy gọi đồ lấy thêm cho cốc nước nóng.

Lúc rời đi, anh thấy Đường Thác vẫn co rúc ở chỗ cũ.
Đường Tự đỡ cậu tới bên bồn cây súc miệng, Đường Thác khom người không đứng thẳng được, súc miệng xong lại ngồi trở lại.

Đường Tự đưa cho cậu ly sữa bò để cậu cầm cho ấm, sau đó anh ngồi xổm trước mặt cậu, im lặng rất lâu không lên tiếng.
Trời rất lạnh, sau rồi Đường Tự chạm thử ly sữa bò trong tay Đường Thác, nó đã nguội từ lâu.
“Xin lỗi, tôi không nghĩ rằng em sẽ phản ứng mãnh liệt như thế.” Đường Tự thở dài: “Là lỗi của tôi.”
Không biết chữ nào từ nào kích động tới dây thần kinh của Đường Thác, cậu bỗng ngẩng phắt đầu nhìn Đường Tự.
“Tôi không nên chưa suy nghĩ kĩ càng đã đưa em tới đây, tôi biết, em ám ảnh với nơi này.

Chỉ là tôi nghĩ, bảy năm trước chúng ta ở nơi này chia tách, dù thấy không có khả năng cho lắm, nhưng tôi vẫn muốn thử.” Đường Tự cười khổ, một tay anh kéo lấy Đường Thác, tay còn lại nâng mặt cậu: “Ở nơi này, chúng ta có thể quay lại không?”
Đường Thác không hiểu anh đang nói gì, thẫn thờ ngồi một chỗ, nhìn khóe miệng anh mấp máy.
Đường Tự không để tâm việc cậu chẳng có phản ứng gì cả, anh nói chậm hơn, rõ ràng từng chữ một: “Dẫu có xa cách quá lâu không thể quay lại được nữa, tôi cũng không muốn để nơi này trở thành nỗi ám ảnh của em.

Tư Hành, nghe thấy lời tôi nói không?”
Đường Thác gật đầu, ánh mắt cậu mơ màng.

“Tôi sẽ không đi nữa.

Bảy năm trước tôi để em đi một cách tàn nhẫn như vậy, tôi đưa em theo nhưng không làm tròn trách nhiệm với em, tôi chỉ cảm thấy tôi không thể dạy dỗ em nên người, sợ khiến em lầm đường lạc lối nên mới giao em cho người khác, tôi xin lỗi, tôi đại khái có thể đoán ra được những năm này em sống chẳng dễ dàng gì, tôi rất đau lòng, cũng rất hối hận.” Đường Tự phủ người về phía trước, chăm chú nhìn thẳng vào mắt Đường Thác.

Có lẽ bởi ánh sáng từ bên tiệm McDonald mà khi Đường Tự khẽ nghiêng đầu, đáy mắt anh ẩn chứa chút ánh vàng, giống như mặt trời mới mọc.
Bất kể là từ sự thay đổi trong tính cách của Đường Thác, từ những câu chữ khiêm nhường cậu cố tình hay vô ý nói ra, hoặc từ những chuyện mà Văn Anh đã kể rõ với anh, và cả việc Đường Thác vạn dặm xa xôi tới xem Thời Hề biểu diễn, Đường Tự đều có thể đoán ra được phần nào những ăn năn, tự trách, thậm chí cả phần yêu thích giấu kín trong tim cậu dành cho anh trong mấy năm nay.

Anh thực sự hối hận, hối hận rằng có lẽ anh không nên để Đường Thác rời đi, mà dù có để cậu rời đi, anh cũng không nên dùng cách thức như thế.

Dù ấy không phải là ý định ban đầu của anh, nhưng anh vẫn khiến Đường Thác phải chịu đựng tư vị bị vứt bỏ một lần nữa.

Thậm chí anh còn hối hận mình không nhận ra được Đường Thác khi ấy đã thích mình, hối hận bản thân anh sơ suất xem những hành vi lạ thường ngày đó của cậu như là biểu hiện của sự không hiểu chuyện.
Song điều anh hối hận nhất là mình thờ ơ lãnh đạm, mặc Đường Thác cô độc một mình những bảy năm trời.
Anh mà phát hiện tình trạng của cậu sớm hơn một chút thì đã không có tình cảnh tồi tệ như bây giờ.
Đường Tự tựa gần lại Đường Thác, khó khăn cụng trán mình lên trán cậu.
“Tư Hành, em có thể không tha thứ cho sự vô trách nhiệm của anh, nhưng anh hi vọng em có thể tha thứ cho bản thân em, được không? Em từng xin lỗi Thời Hề và cô ấy cũng đã tha thứ cho em.

Mà với anh, em thích anh, anh rất vui, thật đấy.”
Đường Tự dứt lời, Đường Thác cuối cùng cũng chớp chớp mắt.

Đêm đông quá lạnh, gió đêm quá mạnh, nước mắt ứa ra cũng có thể khiến da dẻ nứt nẻ.