Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 116: Hi vọng chi quang (3).



Thông qua mấy lần kiểm tra nghiêm ngặt mới đến được trước một doanh trướng rất lớn. Gã vén rèm, nhìn thấy đầu tiên chính là Lưu Phong Sương.

Nữ tử mĩ lệ đó đang ngồi trầm tư trước án, bên ngoài chế phục màu xám của quân quan cao cấp khoác một áo choàng mỏng trắng sạch, mày mắt như họa, bạch y hơn tuyết, xinh đẹp như muốn lóa mặt người nhìn. Trước mặt nàng chất chồng cả đống công văn, một thanh bảo kiếm rời vỏ đang để tựa xéo vào án, thân kiếm ẩn ẩn hắc quang sắc bén khiến người ta cảm giác đây nhất định là một thanh bảo kiếm đã giết vô số người. Dưới chân nàng là một lò hương nhỏ tỏa khói trắng nhàn nhạt, trong trướng thoảng một cổ đàn hương khiến người ta cảm thấy tâm thần nhẹ nhàng minh mẫn.

Giai nhân và bảo kiếm, mĩ lệ và sát lục, trong nhất thời, những cảm nhận đối nghịch xuất hiện trong đầu Tử Xuyên Tú, khung cảnh quá đẹp, gã không nỡ lên tiếng phá hỏng khung cảnh, đứng ở cửa không động.

"Có phải đại biểu của Tử Xuyên gia đến rồi không?"

Nghe thanh âm rèm cửa khẽ động, Lưu Phong Sương thong thả đóng công văn đang xem, ngẩng đầu nhìn ra cửa, thấy Tử Xuyên Tú đang mỉm cười nhìn mình.

Trong nháy mắt, Lưu Phong Sương đứng bật dậy, lộ xuất biểu tình kinh hỉ, phảng phất không dám tin vào mắt. Mặc kệ phong phạm thục nữ, nàng đẩy mạnh án, công văn trên án rơi đầy đất, nàng chẳng chút do dự đạp lên công văn chạy ra cửa, Mông Na nhìn thấy cảnh đó, hai mắt như muốn đứng tròng!

"Tam ca, huynh đến thăm muội sao?"

Đột nhiên, nhìn thấy chế phục quân quan cao cấp xanh đen trên người Tử Xuyên Tú, tiêu chí Hắc sắc phi ưng trên chéo áo, Lưu Phong Sương bỗng dừng bước, mục quang kinh nghi bất định nhìn Tử Xuyên Tú, ngập ngừng nói:"Huynh là đến..."

Trong thoáng chốc, Tử Xuyên Tú nảy sinh sự chán ghét cùng cực đối với sự mệnh bản thân. Gã bình tĩnh nói: "Ta là đại biểu cho Tử Xuyên gia đến đàm phán, có yếu sự cần thương lượng với công chúa điện hạ". Gã dời mắt, không dám nhìn vào nhãn thần thê uyển của Lưu Phong Sương. Phá hỏng sung cảnh mộng tưởng ái tình của nữ tử, bản thân gã cảm thấy rất tàn khốc.

Lưu Phong Sương lùi hai bước, cười khổ nhìn gã: "À, huynh là đại biểu đàm phán của Tử Xuyên gia, muội còn cho rằng..." Nàng không có nói tiếp, im lặng cúi đầu, ánh mắt kinh hỉ và hi vọng vừa nãy dần biến mất.

Tử Xuyên Tú lặng lẽ nhìn nàng, trong đầu xuất hiện những kỉ niệm ngày trước, tuy cách xa nhau, nhưng lúc nào nhớ đến Lâm Vũ mĩ lệ ôn nhu, Tử Xuyên Tú đều cảm thấy ấm áp trong lòng. Khi chân chính đối diện nàng, đột nhiên, Tử Xuyên Tú cảm giác cự li giữa hai người xa quá, rất xa. Nữ tử trước mắt đã không còn là Lâm Vũ cùng chung hoạn nạn với gã, mà là Lưu Phong Sương trên vai gánh trọng trách tổ quốc.

Mông Na há hốc miệng mà nhìn, y cố trấn tĩnh, tằng hắng nói: "Điện hạ, đây là đại biểu Phổ Hân đại diện Tử Xuyên gia đến đàm phán, ngài ấy là trợ lí cho thống lĩnh Tử Xuyên Tú của Hắc kì quân".

"Phổ Hân kì bổn phải không?" Lưu Phong Sương rõ ràng không tập trung: "Mông Na, có một chuyện, ngươi có thể làm giúp ta không?"

"Nguyện ra sức cho điện hạ!"

"Vậy ngươi ra xem giúp ta mặt trời đã xuống núi chưa?"

"Ách?" Mông Na chẳng hiểu gì cả, ngơ ngác một hồi mới đáp: "Báo cáo điện hạ, mặt trời đã lặn rồi!"

"Vậy ngươi giúp ra đi xem mặt trăng lên chưa?"

Mông Na đi ra ngoài rồi quay lại báo: "Báo cáo điện hạ, mặt trăng còn chưa ló dạng!"

"Vậy trời có sao không?"

"...Hình như có mấy ngôi".

"Được!" Lưu Phong Sương nghiêm túc phân phó y: "Vậy ngươi ra đếm giúp ta, rốt cuộc có bao nhiêu ngôi sao, ta muốn số chính xác, chuyện này quan hệ đến sinh tử tồn vong quân ta, ngươi nhất định phải đếm nghiêm túc".

Có đầu óc tưởng tượng bay bổng đến đâu cũng không liên hệ nổi mối tương quan giữa số lượng sao và sinh tử tồn vong của quân đội, nhưng nguyên soái điện hạ đã phân phó, tất nhiên có đạo lý của nguyên soái! Mông Na nhiệt huyết đáp: "Vâng! Xin điện hạ yên tâm, hạ quan nhất định đếm rõ!"

Mông Na cung kính chào, hiên ngang bước ra ngoài. Bên ngoài truyền lại tiếng hô thô hào của y: "Cảnh vệ sư đoàn tập hợp toàn đội! Hôm nay chúng ta có nhiệm vụ đếm sao, đây là tín nhiệm của nguyên soái đối với chúng ta, quan hệ đến sinh tử tồn vong quân ta!"

Tử Xuyên Tú và Lưu Phong Sương bật cười, dị khẩu đồng thanh mắng: "Một tên ngốc!"

"A Vũ, bản lĩnh đùa bỡn của muội có tiến bộ rồi!"

"Cái này phải đa tạ người đã chỉ dạy a!" Bên cạnh không có người ngoài, Lưu Phong Sương nhẹ nhõm hơn nhiều: "Thế nào cũng không tưởng được là huynh đến! Trương Tam ca, huynh luôn làm chuyện ngoài ý người khác a!"

Tử Xuyên Tú cười cười: "Rất kinh ngạc sao?"

Nhìn gã, Lưu Phong Sương trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết dốc lòng thế nào, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ hỏi một câu bình thường nhất: "Huynh khỏe không?"

Tử Xuyên Tú gật đầu mỉm cười: "Ta khỏe. Còn muội?"

"Tôi cũng khỏe. Tam ca, khí sắc của huynh nhìn rất tệ, phải chú ý nghỉ ngơi".

Tử Xuyên Tú lại mỉm cười. Thiên quân hô khiếu, vạn mã bôn đằng, phục thi bách vạn, máu đổ ngàn dặm, đại thế thiên hạ vì thiếu nữ xinh đẹp này mà cải biến, rất nhiều đại sự phong vân trong lịch sử do nàng tạo nên, đoạt binh quyền, phá hùng quan, thiết quân hoành tảo vạn lí, sự tích của nàng có kể ba ngày ba đêm cũng chưa hết. Nhìn nàng, Tử Xuyên Tú thật khó tưởng tượng, nữ hài mĩ lệ trước mắt chính là đại nhân vật phong vân đó.

Gã trầm ngâm nói: "Lâm Vũ, ta nên gọi muội là Lâm Vũ, hay là phải xưng hô là nguyên soái điện hạ?"

Lưu Phong Sương mỉm cười đáp: "Lâm Vũ là tên khác mà muội thích dùng bởi vì từ nhỏ muội đã thích mưa. Tam ca, muội thích huynh gọi muội là Lâm Vũ".

"A Vũ à?" Tử Xuyên Tú nhẹ nhàng lập lại, cười nói: "Tên đẹp, người càng đẹp".

Lưu Phong Sương ửng hồng mặt, nàng cười thẹn nói: "Tam ca, muội trước giờ luôn nghĩ huynh là chính nhân quân tử, nào ngờ huynh cũng nói mấy lời bẻm mép đó".

Hai người bật cười, cảm giác thân thiết trở lại. Lưu Phong Sương đi vào vấn đề, chủ động hỏi: "Tam ca, lần này huynh đến, nhất định là có chuyện quan trọng. Nếu như cần muội giúp sức, xin cứ nói thẳng".

-o0o-