Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 115: Hi vọng chi quang (2).



Hậu thế thường có người chỉ trích Viễn Đông thống soái bộ không làm tốt trách nhiệm dẫn đến tràng tai nạn kinh hoàng chưa từng có đó, thậm chí có người cho rằng chính là Viễn Đông thống soái bộ là nguyên nhân gây họa, đây đúng là oan cho người trong cuộc mà. Đương thời Ma tộc cho hai mươi vạn quân dương oai diễu võ trước thành Đặc Lan, đệ ngũ quân đoàn của Lăng Bộ Hư lại rình rập Sa Gia, áp lực tiền tuyến là cực lớn. Cho dù như thế, Viễn Đông vẫn rút ra hai đoàn đội kị binh để tiến hành truy tìm, đã là nỗ lực lớn nhất mà bọn họ có thể làm.

Dưới tình trạng nhiễu loạn thông tin đó, nửa đêm ngày mười lăm tháng ba năm bảy tám tư, ma tộc đại quân chẳng điềm dự báo xuất hiện ở trước cứ điểm Ngõa Luân, thủ quân trên thành chấn kinh không tưởng, bộ đội đang đóng ngoài thành làm nhiệm vụ nhanh chóng bị đánh tan, ma tộc binh ùn ùn vượt qua công sự bên ngoài thành, vô số thang mây chồng lên tường thành. Việc phát sinh quá bất ngờ, quân quan giữ cổng thành hơi do dự, số đông ma tộc quân đánh tan Tử Xuyên quân bên ngoài đã xông đến cổng thành. Lúc này nhân loại mới dự cảm sự tình bất hảo, mặc kệ vẫn còn mấy trăm bại binh bên ngoài chưa vào thành, thủ thành binh hoảng loạn muốn đóng cửa thành, nhưng đã trễ rồi, Vân Thiển Tuyết một tay vung đao, mấy sợi dây thừng dùng để kéo cổng thành bị chém đứt, cổng thành đập ầm xuống đất, vô pháp đóng lại.

Cả vạn ma tộc binh hưng phấn hoan hô dậy đất: "Thành phá rồi! Thành phá rồi!" Ma tộc binh như triều cuồng hùng dũng cuốn vào, không hề gặp phải sự kháng cự. Nghe trên thành đánh trống báo động, Hồng y kì bổn La Gia trong thành dẫn ba ngàn quân chạy ra cổng thành tiếp viện, nhưng giữa đường ***ng phải tiên phong của ma tộc. Nhìn thấy ma tộc quân đã vào thành, nhân loại quân tức thì đại loạn, chưa chiến đã tan, Hồng y kì bổn La Gia chiến tử giữa loạn quân, ma tộc quân thuận thế xung kích, đại doanh quân đóng trong thành cũng bị phá, ma tộc và nhân loại tiến hành cuộc chiến đường phố kịch liệt, trong thành lửa cháy khắp nơi, lửa nuốt nhà cửa, bình dân tràn ra chật đường, tiếng kêu thảm thiết bất tận.

Đến mờ sáng, một vị tướng quân khác trú thủ trong thành là Hồng y kì bổn Đường Ân dùng học viện binh của Viễn Đông quân giáo và hiến binh bộ đội của Giám sát thính, tổ chức một cảm tử đội, hơn hai ngàn người liều chết xung kích ma tộc bổn đội, hi vọng đẩy được ma tộc ra khỏi thành, nhưng tương quan binh lực cách quá xa, Hồng y kì bổn Đường Ân tráng liệt chiến tử, hơn hai ngàn binh sĩ bị ma tộc quân vây lớp lớp, không ai sống sót. Lúc sắc trời nhờ sáng, ma tộc đại quân thúc đẩy xâm chiếm, tranh đoạt mãnh liệt đường phố với thủ quân nhân loại, càn quét tàn dư bộ đội nhân loại. Chiến đấu vô cùng kịch liệt, dù chiến sĩ nhân loại không sợ chết kháng cự, nhưng kết cục không khó tưởng tượng: bốn vạn tinh duệ bộ đội ma tộc đấu với mấy ngàn sĩ binh nhân loại hỗn loạn, căn bản chỉ là trận chiến một chiều. Khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, kháng cự có tính tổ chức đã bị chấn toái toàn bộ, trong Ngõa Luân thành không còn bóng dáng quân đội nhân loại, chỉ có thanh âm ma tộc binh hưng phấn kêu gào vang trên bầu trời Ngõa Luân thành.

Vốn dự tính phải trải qua một tràng khổ chiến mới có thể đoạt được Ngõa Luân, nào ngờ lại dễ dàng đắc thủ, Vân Thiển Tuyết mừng không thể tả. Xế chiều, gã leo lên Thiếu vọng tháp cao nhất của Ngõa Luân thành, dõi mắt về thế giới nhân loại phồn hoa ở phía tây Ngõa Luân, nhìn không gian bao la ngút mắt, ngắm mặt trời đang dần lặn đỏ ửng khoảng trời tây.

Gã hưng phấn nói với chúng tướng sau lưng: "Chư vị tướng "?quân, hiện tại ánh mắt chúng ta nhìn được tới đâu, đều sẽ thành cương thổ của vương quốc chúng ta! Từ đây đại lục sẽ không có Tử Xuyên gia, Lưu Phong gia hay Lâm thị làm trò nữa, chỉ còn lại duy nhất một quốc gia, một dân tộc, một tiếng nói, đó là thần thánh vương quốc chúng ta, thần tộc ta sẽ trở thành người thống trị đại lục này! Phong công vĩ nghiệp là do chư vị khai sáng, ba trăm năm sau, sự tích của chúng ta sẽ trở thành truyền thuyết! Ngô hoàng vạn tuế!"

"Ngô hoàng vạn tuế!" Các tướng lĩnh ma tộc hống thanh như sấm.

"Ngô hoàng vạn tuế!" Dưới đất, bốn vạn tinh binh ma tộc gào rống theo, đao thương giơ cao như rừng, tiếng hô vọng âm âm chấn đãng trong thành.

Ngày mười lăm tháng ba năm bảy tám tư, mặt trời đỏ ói lặn xuống trời tây, phòng tuyến vững chắc nhất bảo vệ nhân loại suốt ba trăm năm, cứ điểm Ngõa Luân cuối cùng đã thất hãm.

Tai nạn khủng khiếp chưa từng có sắp xảy đến cho nhân loại.


Hoàng hôn, một nửa mặt trời đã lặn xuống sông, trời bảng lảng mây hồng, quân doanh khói cơm tối lửng lơ trên không.

Một đoàn người của Tử Xuyên Tú lội qua sình lầy leo lên bờ đê. Mặt sông phiêu phù sương mù mờ ảo, quân doanh Lưu Phong gia liên miên trong sương mù ở bờ đối diện. Như đã ước định sẵn, bờ đối diện truyền lại tiếng mái chèo vỗ mặt nước, một con thuyền nhỏ hai làn chèo xuất hiện trên sông.

Thuyền tấp vào bờ đê đông ngạn, hai thủy binh Lưu Phong gia trèo lên đê. Song phương đều im lặng quan sát lẫn nhau.

"Vị nào định qua sông đàm phán?"

Tử Xuyên Tú bình tĩnh đáp: "Là ta, bọn họ là cận vệ của ta".

"Rất tốt, đại biểu tiên sinh, xin mời theo chúng tôi lên thuyền". Các vệ binh cũng đi theo nhưng bị ngăn cản: "Thỉnh các vị dừng bước, chỉ có người đại biểu đàm phán mới lên thuyền".

Đám cảnh vệ cãi lại: "Vậy sao được! Đại nhân là đại nhân vật trọng yếu, làm sao có thể không mang theo cận vệ được?"

"Không được!" Đám thủy binh kiên quyết: "Xin lỗi, chúng tôi nhận được mệnh lệnh, chỉ có thể đưa một người qua sông!"

Một thủy binh khác trào phúng nói: "Đại biểu tiên sinh, ngài đã đến trong quân chúng tôi để đàm phán, tự nhiên công chúa điện hạ sẽ bảo đảm an toàn cho ngài. Chẳng lẽ ngài thật ngây thơ đến mức cho rằng dẫn theo mấy cận vệ sẽ an toàn hơn sao?"

Các cảnh vệ đại nộ, nhưng Tử Xuyên Tú ngăn chặn bọn họ, gã nhẹ nhàng nói: "Vô phương. Quân dự của Lưu Phong Sương nguyên soái, ta tin".

Gã nhảy lên thuyền, quay đầu gọi mấy thủy binh: "Đi thôi".

Trong tiếng mái chèo khua nước đều đặn, thuyền rời bờ đi dần vào trong sương mù bờ bên kia. Đứng trên thuyền nhìn nước chảy mênh mang trong trời chiều tím nhạt, Tử Xuyên Tú sinh cảm giác nhẹ nhõm đã lâu chưa có.

Nghĩ đến sắp gặp lại nàng, Tử Xuyên Tú không kìm chế nổi tâm tình xúc động lẫn mong chờ. Nàng phải chăng vẫn xinh đẹp như trước đây? Nàng sẽ đối đãi gã ra sao? Nàng, vẫn còn yêu gã không?

Gã bỗng tự cười nhạo bản thân: Ngõa Luân quan bị phá, ma tộc xâm nhập đại quy mô đã cận kề, kết quả chuyến đi đàm phán này quyết định sinh tử tồn vong của nhân loại, thân là thống lĩnh của gia tộc, trải qua nhiều mưa gió, tâm tình vẫn còn xúc động như thiếu niên ư? Bản thân chẳng giống một tướng lĩnh thống soái chút nào, cứ như là một nam sinh trung học đang đi gặp người yêu cũ vậy!

"Các hạ, chúng tôi sẽ cập thuyền vào bờ, ngài đứng cho vững!"

Thủy binh hảo ý nhắc nhở, cắt đứt sự trầm tư của gã. Thuyền chầm chậm tựa vào bờ tây, có người từ trên đê thả xuống một tấm ván làm cầu để Tử Xuyên Tú bước lên. Trên bến, hai mươi tên nghi trượng binh hoa lệ xếp thành hai hàng chỉnh tề, nghiêm trang hành lễ với Tử Xuyên Tú, Tử Xuyên Tú hoàn lễ, thoải mái đi giữa thông đạo do hai hàng nghi trượng tạo thành.

Một trung niên quân quan vận chế phục xám đứng trên bến nghênh đón Tử Xuyên Tú, y tự giới thiệu: "Hoan nghênh các hạ. Tại hạ là thiếu tướng Mông Na, nguyên là sư trưởng đệ lục sư Vệ thú quân ở Viễn Kinh, hiện đang ra sức cho nguyên soái điện hạ. Cho hỏi tôn tính đại danh các hạ, đảm nhiệm chức vụ gì phía Tử Xuyên gia?"

Tử Xuyên Tú cười đáp: "Tại hạ là Phổ Hân, trợ lí cho thống lĩnh Hắc kì quân, muốn gặp công chúa điện hạ quý quốc, xin thông báo dùm".

Nghe Tử Xuyên gia chỉ phái một trợ lí thống lĩnh đến đàm phán, Mông Na nhíu mày. Y khoác tay: "Mời theo tôi".

Tử Xuyên Tú theo Mông Na đi xuyên qua doanh trại, thấy Tử Xuyên Tú cứ ngó nghiêng vào những chỗ yếu hại của quân trướng, Mông Na bất mãn, y nhắc nhở: "Phổ Hân các hạ, ngài là sứ tiết đàm phán, theo lệ thường, chúng tôi phải bịt mắt sứ tiết, hôm nay chúng tôi đối xử đặc biệt với ngài, mong các hạ tự trọng".

"A!" Tử Xuyên Tú giật mình, gã gật đầu đáp: "Đa tạ nhắc nhở. Không biết nguyên soái quý quốc khi nào có thể gặp tôi?"

Mông Na lạnh nhạt đáp: "Nguyên soái điện hạ công việc bận rộn, chưa chắc đã đích thân gặp các hạ. Hạ quan tiếp đãi các hạ cũng được rồi, các hạ có gì muốn nói, có thể để hạ quan chuyển cáo cho điện hạ là được".

Tử Xuyên Tú lập tức dừng chân: "Các hạ nhất định phải an bài, tôi có chuyện khẩn yếu phải diện đàm với Nguyên soái điện hạ!"

"A, khẩn yếu đến mức nào?" Mông Na hỏi, trong mắt lộ thần tình châm chọc.

Tử Xuyên Tú chậm rãi nói từng chữ: "Quan hệ tồn vong của cả nhân loại!"

Mông Na giật mình, nhìn thần sắc nghiêm túc của Tử Xuyên Tú không giống nói chơi, do dự một chút, y nói: "Các hạ chờ một chút, tôi sẽ đi thông báo thử xem".

"Làm phiền rồi. Bất quá các hạ phải nói rõ, là Phổ Hân của Hắc kì quân cầu kiến!"

Mông Na kì quái: "Biết rồi". Y chuyển thân vội vàng rời đi.

Tử Xuyên Tú đứng tại chỗ chờ, làm đích nhắm cho vô số cặp mắt đầy địch ý. May mà Mông Na rất nhanh đã quay lại. Y kì quái nhìn Tử Xuyên Tú: "Vốn điện hạ không rãnh, nhưng không biết vì sao, vừa nghe tên các hạ, điện hạ lập tức kêu tôi dẫn ngài đến. Không biết..."

Y nghi hoặc nhìn Tử Xuyên Tú, biểu tình nửa muốn hỏi nửa không dám hỏi, Tử Xuyên Tú giả bộ không thấy.