Ngày mười một tháng năm năm bảy tám tư, các lộ quân đoàn đệ nhị quân, đệ tứ quân, đệ thập nhị quân, đệ thập tam quân ma tộc cuồn cuộn đổ về hướng Đế đô, ở trước mặt bọn chúng là thành thị cuối cùng kề bên Đế đô, Đạt khắc thành.
Đây là cánh cửa cuối cùng của Đế đô, ma tộc dốc hết binh lực đến đây, ý đồ dựa vào ưu thế binh lực há miệng nuốt gọn nhanh chóng cả thành thị này.
Thủ vệ Đạt khắc thành là một binh đoàn vừa được xây dựng, trực thuộc có năm mươi sư, do Phó thống lĩnh Dương Trữ vừa mới được đề bạt từ Hồng ý kì bổn lên phụ trách phòng thủ.
Binh đoàn của Dương Trữ dù nhân số không nhiều nhưng tinh thần thượng võ lập quốc cường hãn của Tử Xuyên gia phát huy đến mức tột cùng trên người bọn họ, trung thành với tổ quốc, thống hận kẻ xâm lược, bộ đội xem chết nhẹ như lông hồng, đã khiến binh đoàn dường như tăng thêm lực lượng gấp mấy lần.
Không cần động viên, các quân nhân đều biết một sự thật, Đạt khắc là cánh cửa thông đến Đế đô.
"Lãnh thổ tổ quốc rộng lớn vô biên, nhưng chúng ta không có đường lùi! Sau lưng chính là Đế đô!"
Chỉ cần tinh thần người ta không sa sút, thân thể huyết nhục trở nên kiên cường hơn cả sắt thép. Quan binh thủ thành xem chết như không. người trước ngã người sau lên, nửa tấc không nhường.
Chỉ cần còn một hơi thở, không ai ngừng chém địch, bộ đội bị thương liều mạng xông vào trận địch cùng chết với địch nhân, bộ đội nhân loại bị đoạn lương thì dùng thịt ma tộc, đối diện với cỗ máy chiến tranh ma tộc không ngừng đổ lính đến, Đạt khắc thành biến thành một tòa thành kiên cố không đổ, trở thành cánh cửa thép trấn giữ ngõ vào Đế đô. Các sư đoàn dục huyết phấn chiến, tuy đánh đến sức cùng lực kiệt nhưng vẫn ngoan cường đánh lui bốn đợt tổng công kích của ma tộc.
Chống cự ngoan cường như thế, kiêu hãn không sợ chết, dã man tàn khốc, nhân loại quan binh còn hung tàn hơn cả ma tộc, cách đánh tàn khốc dã man đó chỉ từng có trên quân đội gia tộc thời Tử Xuyên Vân khai quốc. Hiện tại, ở lằn ranh sinh tử, như dã lang bị bức nhập tuyệt lộ, bộ đội gia tộc lại lần nữa như dã thú phát xuất tiếng gầm rống: "Đến đây, ngươi lấy máu ta thì ta lấy thịt ngươi! Xem xem ai ăn được ai!'
Chiến đấu tiến hành suốt ngày suốt đêm, Đạt khắc thành trở thành quỷ môn quan, chiến hỏa ngút trời, chém giết không nghỉ, cả không trung toàn màu tử vong, thống khổ, hận thù, tuyệt vọng lẫn hi vọng.
Trên chiến trường thi thể phơi bày chật đất, mấy vạn người đã chết, có dũng sĩ bảo vệ gia viên tổ quốc, cũng có kẻ xâm lược tham lam.
Thủ quân liều mạng như thế khiến ma tộc binh lần đầu bị đánh đến thất hồn lạc phách.
Vân Thiển Tuyết liên tục chém ba chỉ huy quan trước trận tiền nhưng vẫn không thể công hạ Đạt khắc, cuối cùng không thể không hạ tử lệnh: công thành không nghỉ, bộ đội tiến công thối lui xử nguyên đội! Dưới quân lệnh áp bách, cuối cùng ma tộc quân cũng đột phá được vào thành, triển khai cuộc chiến trên đường phố với thủ quân.
Thủ quân không còn gì để mất càng điên cuồng kháng cự, như quy luật chiến tranh rất tàn khốc vô tình, kẻ mạnh sẽ thắng. Sau khi trả giá đắt hơn bốn vạn người thương vong, ma tộc quân cuối cùng cũng tiêu diệt được thủ quân trong Đạt khắc thành, Phó thống lĩnh Dương Trữ tráng liệt chiến tử.
Trong Đạt khắc thành thi hài ngập đất, máu chảy thành sông, tường đổ nhà xiêu, ma tộc binh tinh lực cạn kiệt lê lết qua lại như kẻ mộng du. Quá nhiều đồng bạn lẫn địch nhân đã chết trước mặt chúng, bọn chúng vẫn không dám tin, bản thân lại thoát được cái địa ngục kinh hoàng này.
Qua rất lâu, tiếng hoan hô mới dần cất lên rời rạc từng chỗ, hữu khí vô lực, ma tộc thương binh rên rỉ ngồi ở bất cứ chỗ trống nào trong thành, thậm chí có kẻ còn ngồi ngay trên xác người. Đứng trên tường thành có thể nhìn thấy cái bóng mờ mờ to lớn của Đế đô thành, đó là trái tim của Tử Xuyên gia, là cứ điểm ngoan cường nhất của Tử Xuyên gia.
Sau Đế đô là vùng đất rộng lớn giàu có của Tử Xuyên gia, mà sau nó lại là hai quốc gia cường đại khác: Lâm thị gia tộc và Lưu Phong gia tộc.
Vân Thiển Tuyết trong lòng có nỗi sợ: vì chinh phục nhân loại, bản thân còn phải trải qua bao nhiêu trận huyết chiến như thế này?
Ngày mười sáu tháng năm năm bảy tám tư, Đế đô, hoàng hôn.
Mây đen dày đặc, mưa lớn sắp đổ.
Nơi này là Hồng vận tửu lâu nổi danh nhất Đế đô, tửu lâu ngày thường thường ngày đèn sáng khách đông nghịt, nhưng lúc này trống không, không khí lạnh lẽo, mấy ngọn đèn ảm đạm lắc lư trong gió, vị trí kề bên song cửa có một bạch y thiếu nữ đang ngồi thưởng trà, cửa sổ đối diện với cổng tây Đế đô.
Từ cửa sổ có thể thấy được, trên đại đạo thông đến tây môn đang diễn ra một cảnh tượng kinh hoàng.
Tin tức tiền tuyến thất lợi truyền về, ma tộc đã cận kề Đế đô, mấy trăm vạn dân Đế đô hoảng hốt chen chúc nhau theo cổng tây chạy về phía tây lánh nạn, dòng người đen nghịt không thấy điểm kết, hành lí, xe ngựa, hài tử, gia súc, bao phục lộn xộn, tạp vật chất hai bên đường cao như núi, đều là do cư dân chạy nạn vứt bỏ bớt.
Tượng gỗ quý, gia cụ, đồ sành sứ quý...cái gì cũng có, những thứ này bình thường đều trưng bày trân quý trong nhà, giờ bị người vứt bỏ không thương tiếc, cũng không có ai thèm nhặt.
Cảnh sát do Trị bộ thiếu phái đến duy trì trật tự bị dòng người chèo kéo, kiệt sức hô hoán. Tiếng khóc, tiếng kêu gọi, tiếng chửi mắng trộn lẫn thành thanh âm hỗn tạp, tiếng trẻ con khóc thét, tiếng người mẹ kêu gào ngược dòng người đi tìm con. Các tiểu nghiệp chủ bị dòng người làm hỏng mã xa vận chuyển đồ đạc ngoác mồm chửi mắng. Lão đầu, lão thái đầu bạc khoác bao phục, tay chống trượng gian nan len lỏi trong dòng người.
Còn có nông dân đuổi cả đàn dê theo, tiếng dê kêu lẫn tiếng người chủ gom đàn, nhưng đàn dê dần bị chia nhỏ thất lạc, nông dân ứa lệ nhìn tài sản bị tiêu thất. Tình tự hoảng loạn và tuyệt vọng bao trùm dòng người, tai nạn kinh khủng sắp giáng lâm đè nặng lòng dân chúng.
Nữ tử đó đang nhìn đến xuất thần thì có một trung niên nam tử đến châm thêm trà cho nàng. Nữ tử lên tiếng cảm ơn, nhưng phát hiện nam tử này y phục và khí chất không giống với người phục vụ châm trà.
"Ông...ông là người phục vụ?"
Nam tử đó cười khổ: "Tôi là lão bản của Hồng vận tửu lâu. Người phục vụ đã bỏ việc hết rồi, chạy về tây nam tị nạn. Trù sư cũng chạy hết rồi, món ăn của tiểu thư hôm nay toàn do tôi làm".
Nữ tử có ý xin lỗi, gật đầu: "Xin lỗi, thất lễ rồi". Nàng tò mò hỏi: "Nhân viên và trù sư đều chạy rồi, ông vì sao còn không chạy nạn chứ?"
"Chỉ cần còn một người khách, Hồng vận lâu tuyệt không ngừng kinh doanh! Trong những ngày Dương Minh Hoa làm loạn, loạn binh vào cướp tiền giết người, chúng tôi vẫn kinh doanh. Đây là quy củ tổ truyền, hai trăm năm phong vũ vẫn không đổi!" Lão bản tự hào đáp, nói về lịch sử lâu đời của tửu lâu, nét mặt y đầy tự hào.
-o0o-