Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 149: Đế đô cáo cấp (2).



Nhưng rất nhanh, thần sắc lão bản đó ảm đạm hẳn đi: "Lần này e rằng quy củ đó phải hủy trong tay bất hiếu tử là tôi rồi. Tiểu thư, đành phải xin lỗi cô rồi. Từ ngày mai tửu lâu tôi sẽ ngừng kinh doanh, cô phải tìm chỗ khác để dùng bữa. Cảm tạ cô mấy ngày nay chiếu cố sinh ý của chúng tôi".

Nữ tử đó thần sắc buồn bã, Hồng vận lâu tồn tại hai trăm năm cũng ngừng kinh doanh sao? Nàng lấy tiền đưa qua: "Làm phiền ông rồi".

Nhìn tiền trên tay nàng, thần tình lão bản có điểm cổ quái: "Vị tiểu thư này, cô có kim tệ hoặc ngân tệ không? Tiền của Lưu Phong gia hoặc Lâm gia cũng được. Hiện tại tiền giấy của Tử Xuyên gia rất khó sử dụng, mọi người chỉ nhận kim ngân tệ hoặc tiền tệ của Lưu Phong, Lâm gia thôi".

Nữ tử đó thất kinh, lắc đầu đáp: "Không có. Trên người tôi chỉ mang theo tiền giấy, hay là, tôi đưa ông cái vòng tay này?"

"Được rồi, hôm nay coi như tôi mời vị tiểu thư xinh đẹp dùng cơm vậy. Kì thật tôi cũng không thiếu mấy đồng tiền". Lão bản đó cười khổ nói, "Binh hoang mã loạn, ma tộc đến thì cả mạng không biết còn giữ được không, tiền thì có tác dụng gì chứ?"

Nữ tử đó gật đầu, lại hỏi: "Lão bản có tính toán đi đâu lánh nạn chưa?"

"Tôi tính cứ đi về hướng tây nam, nếu ma tộc đánh đến, tôi sẽ lánh qua phía Lâm gia. Nghe nói Lâm gia có Tả gia minh vương bảo hộ, ma tộc khả năng không dám đánh bọn họ?"

"Nếu như ma tộc đánh luôn Lâm gia thì sao?"

"Vậy thì tôi chạy đến Viễn Kinh của Lưu Phong gia. Bọn họ còn có Lưu Phong Sương chống đỡ, nhưng cũng khó nói, cả Tư Đặc Lâm đại nhân cũng bại trận, đối đầu với ma tộc, Lưu Phong Sương chưa chắc tạo nên hiệu quả gì! Nếu cả Viễn Kinh cũng bị đánh hạ, chúng tôi chỉ đành nhảy xuống biển".

Lão bản cười khổ hai tiếng, vái chào: "Cô cứ từ từ thưởng trà, tôi về thu thập hành lí. Trong tửu lâu này, cô nhìn được thứ gì thì cứ lấy đi, trên bình phong có mấy bức họa cũng đáng tiền, là bút tích của Ngô đạo tử đại sư, có hai trăm năm lịch sử rồi. Lúc ra về thuận tiện đóng cửa dùm tôi, à, mà cũng chẳng cần, thiên quân vạn mã còn không chặn được ma tộc, một cánh cửa há cản được bọn chúng!"

Nhìn thân ảnh lão bản tiêu thất nơi cầu thang, Tử Xuyên Trữ thương xót than khẽ.

Trong chiến tranh, chịu tổn hại lớn nhất vẫn là bá tánh bình dân. Thân là người kế thừa của Tử Xuyên gia, lại vô lực bảo hộ con dân của mình, nàng cảm thấy đau lòng lẫn tuyệt vọng. Dưới cầu thang vang lên tiếng bước chân trầm ổn, mấy thân ảnh xuất hiện ở đầu thang lầu, bọn họ là Phó thống lĩnh Tần Lộ của Trung ương quân, tổng giám sát trưởng Thống lĩnh Đế Lâm của Giám sát thính và Mạc liêu thống lĩnh Ca San.

Tử Xuyên Trữ mỉm cười, nâng chung mời bọn họ: "Ba vị, ăn tối chưa? Nếu chưa ăn, chi bằng ngồi xuống cùng ăn".

Nhìn một mình Tử Xuyên Trữ ngồi ở đó, Tần Lộ cười khổ: "Trữ tiểu thư, giờ này mà cô vẫn có nhã hứng sao. Bộ đội ngoại vi truyền tin về, tiền phong ma tộc đã xuất hiện ở phụ cận quanh Đế đô rồi".

Tử Xuyên Trữ vẫn cười, chỉ mấy cái ghế đối diện: "Đế Lâm đại nhân, Ca San đại nhân, mọi người ngồi xuống hẵng nói. Tần Lộ đại nhân, dù sao tôi cũng chỉ là một Quân đoàn trưởng danh dự, quân vụ cụ thể đều do ngài phụ trách. Phòng ngự trong thành chuẩn bị thế nào rồi?"

"Chúng tôi đã tận hết khả năng để chuẩn bị. Ba mươi xưởng vũ khí làm việc ngày đêm, chế tạo cung tiễn cho chúng ta. Sự thật chứng minh, đối phó ma tộc, vũ khí tầm xa là hiệu quả nhất. Trong tuần qua, chúng ta đã tổ kiến được hai trăm Dân binh doanh, tám vạn người tự nguyện tham gia, nam nữ đều có. Ngoài ra, Trị bộ thiếu đem toàn bộ cảnh sát cải biên thành chính quy quân, các nguyên lão của các hành tỉnh quanh Đế đô cũng hiến tư binh, đến lúc sẵn sàng ra trận. Nếu luận binh lực và nhân lực, chúng ta không thiếu, trong thành có hai mươi vạn bộ đội, nhưng đại đô số đều là dân binh và dự bị đội tổ biên, huấn luyện và trang bị đều rất kém, nếu đánh trận thực sự, chỉ có mấy sư đoàn của Trung ương quân là có thể dùng. Nếu cho tôi thêm một tuần, tôi có thể xây dựng được năm mươi sư, huấn luyện bọn họ miễn cưỡng dùng được trên chiến trường, lương thực thì đã có các hành tỉnh xung quanh cung cấp. Giờ chỉ nhìn hình thế Đạt khắc thành thế nào, nếu Dương Trữ các hạ kiên trì thêm được một tuần thì tốt!"

Đế Lâm chen vào: "Không có thời gian". Hắn lấy ra một mảnh giấy, trên mặt giấy dính mấy giọt máu: "Đây là phi cáp truyền thư của Quân pháp xứ ở Đạt khắc, nhận được chiều hôm nay".

Tử Xuyên Trữ tiếp lấy tờ giấy, chậm rãi mở ra, nét chữ xiêu vẹo đập vào mắt: "Dương Trữ đại nhân quẫn quốc, đây là tín cáp cuối cùng, chúng tôi là thủ quân cuối cùng. Không đợi được tăng viện, ma tộc đột phá thành rồi! Vĩnh biệt tổ quốc!"

"Vĩnh biệt tổ quốc!" Tử Xuyên Trữ ngớ ngẩn lẩm nhẩm mấy lần, trong đầu như đang diễn ra một cuốn phim, thi hài chật đất, tường đổ nhà xiêu, thành thị chìm trong khói lửa mịt mù, ma tộc gào thét, chiến sĩ cuối cùng ngã xuống, anh linh bay về với vòng tay đất mẹ".

"Bọn họ thủy chung tin tưởng chúng ta sẽ phái viện quân đến, cho đến chết". Nhãn tình đỏ vằn, không muốn bị Đế Lâm nhìn thấy, Tử Xuyên Trữ quay mặt ra ngoài: "Bọn họ không biết, từ đầu đến cuối, viện quân căn bản không có phái đến. Chúng ta lừa gạt bọn họ".

Mấy vị cao quan tâm tình dị dạng không lên tiếng, Tần Lộ nhìn mặt bàn, Đế Lâm ngẩng đầu nhìn trời, Ca San cúi đầu nhìn món ăn trên bàn.

Cuối cùng, Tần Lộ nhỏ giọng giải thích: "Không phải chúng ta nhẫn tâm, chỉ là hiện tại binh lực Đế đô cũng rất thiếu, chúng ta cần phải lưu quân đội lại để bảo vệ Đế đô".

"Tôi biết". Tử Xuyên Trữ nhanh chóng chùi sạch lệ: "Mạc liêu trưởng đại nhân, thiên đô chuyển di công tác tiến hành đến đâu rồi? Nhân viên khoa kĩ, đại học, cơ cấu chính phủ, công xưởng có thuận lợi chuyển di về hướng tây nam chưa?"

Ca San đáp: "Tất cả mọi thứ đều rất thuận lợi, Trữ điện hạ. Chúng tôi đã chuyển di năm mươi công xưởng binh trọng yếu nhất, các cơ quan quân dụng, dân dụng cần thiết cũng đã chuyển di. Chỉ là khi chuyển di Đế đô đại học thì gặp khó khăn, các sinh viên không đồng ý di dời, yêu cầu lưu lại tham gia quân đội bảo vệ Đế đô".

"Chúng ta không thể để mất gốc rễ xây dựng đất nước, bọn họ đều là trí tuệ tương lai của tổ quốc". Tử Xuyên Trữ quyết đoán: "Lập tức cự tuyệt bọn họ, động viên bọn họ chấp hành mệnh lệnh gia tộc".

"Tôi cự tuyệt bọn họ rồi. Đêm nay chúng ta sẽ vận chuyển quốc khố đến tây nam. Hi vọng ngài có thể phái một chi bộ đội hộ tống".

"Có thể. Tần Lộ đại nhân, chuyện này ông cứ sắp xếp. Quốc khố liên quan đến mệnh vận quốc gia, phải thận trọng, tốt nhất cử tướng lĩnh đáng tin đi theo".

Tần Lộ nghiêm túc đáp: "Tuân mệnh, đại nhân"

Ca San khẽ cúi người: "Đa tạ, điện hạ. Ngoài ra, thủ tịch Nguyên lão hội Tiêu Bình vừa đến gặp tôi, nói Nguyên lão hội sắp tới mở hội nghị ở Đán nhã, ông ta nói gần đây đạo lộ không an toàn, yêu cầu chúng ta phái xuất quân đội hộ tống bọn họ".

Tử Xuyên Trữ nhỏ giọng chửi mấy câu, thấy ba người đối diện đều kinh ngạc nhìn mình, nàng lúng túng cười cười, hồi đáp: "Nói với nghị trưởng, một binh một tốt cũng không có, bọn họ tự nghĩ biện pháp đi tây nam đi".

"Nhưng Tiêu Bình nói..."

"Cứ nói là mệnh lệnh của tôi. Nếu như ông ta có gì muốn nói, bảo đến gặp tôi".

"Vâng. Ngoài ra, Tham Tinh điện hạ hạ lệnh xác định Đán nhã là thủ đô thời chiến, muốn tổ kiến tân chính phủ ở đó. Điện hạ và tổng thống lĩnh đại nhân đi trước, các cơ quan chính phủ cũng dời đến tân thủ đô. Trữ tiểu thư, thúc thúc cô hi vọng cô cũng đi theo ông ấy".