Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 154: Luân hãm dật sự (2).



Ban đầu, thương nhân đó còn giữ vẻ cười khách sáo nghe mọi người nói, nhưng càng nghe, tiếu dung của y dần biến mất.

Thần tình y trở nên nghiêm túc, đặt hồ rượu xuống bàn: "Chư vị, Hứa Lục tôi chỉ là một con buôn nhỏ, chuyện quốc quân đại sự tôi không hiểu, nhưng có một chuyện, tôi đích thân chứng kiến: Đế đô tuyệt không có thất hãm, Tử Xuyên quân vẫn đang chiến đấu!"

"Tuyệt!" Khác với sự chán nản tuyệt vọng khi nãy, thanh âm kích động vui mừng sung mãn đại đường, người ở các bàn khác đều đổ dồn sang bàn người thương nhân.

Lão bản lại đưa hồ rượu cho người thương nhân tên Hứa Lục: "Hứa tiên sinh, uống ngụm đi cho ấm họng, sau đó cho chúng tôi biết thêm thông tin. Cứ thẳng thắn nói, không cần lo lắng. Đế đô thật không sao ư? Người của chúng ta còn thủ vững?"

Hứa Lục khẳng định: "Tôi chính mắt nhìn thấy, tuyệt không thể sai! Ưng kì gia tộc vẫn tung bay trên tường thành Đế đô, ma tộc binh không thể công, cường công Đế đô là chuyện hoang tưởng!"

Chúng nhân ồn ào chen hỏi: "Hứa tiên sinh, ngài có thấy quân đội chúng ta không? Nhân mã chúng ta còn nhiều không?"

"Nhiều! Nhiều như cỏ trên núi, đếm không xuể!"

"Là binh mã ma tộc hay là binh mã chúng ta?"

"Tự nhiên là binh mã nhân loại chúng ta! Thế mà cũng cần hỏi sao?"

"Hai vị điện hạ không sao chứ? Nghe ma tộc nói, Tử Xuyên Trữ điện hạ bị bắt làm tù binh rồi!"

"Ma tộc ăn nói bậy bạ! Sau khi ma tộc tấn công, bọn quan lớn, quý tộc cuống cuồng bỏ chạy, chỉ có Trữ điện hạ lưu lại bảo vệ thành đô! Hiện tại, điện hạ đang rất khỏe trong Đế đô, ngài chỉ huy đánh cho bọn ma tộc khóc than thảm thiết!"

"Vậy thì gia tộc khi nào phái binh đến cứu chúng tôi? Chúng tôi bị ma tộc thống trị, sống rất gian khổ a!"

Lúc này, Hứa Lục hàm hồ đáp: "Nhanh thôi, nhanh thôi, người của chúng ta sẽ nhanh đến thôi, không phải năm nay thì năm sau, không lâu đâu!"

Nhưng mọi người đều đang chìm trong không khí vui sướng không có phát gáic điều đó, những hương dân thuần phác này, bọn họ chỉ cần biết gia tộc vẫn còn, chiến sĩ gia tộc vẫn anh dũng chiến đấu, thế là đủ rồi!

Bất quản là hi vọng mỏng manh thế nào, chỉ cần cấp cho họ chút hi vọng, bọn họ sẽ kiên nhẫn chịu mọi khổ nạn để chờ đợi.

Người hỏi càng lúc càng nhiều, Hứa Lục nhất nhất trả lời, trong mắt hương dân, vị thương nhân đi nhiều thấy nhiều đó chẳng khác gì là người phát ngôn cho Quân vụ xứ của gia tộc.

Trong mục quang sùng bái của chúng nhân, tợp hai ngụm rượu, Hứa Lục nhẹ nhàng đứng lên, giọng nói rất tự tin: "...Nói đến trận chiến giữa Trữ điện hạ với mãnh hổ tướng Ôn Khắc Lạp phía ma tộc, tôi chính mắt chứng kiến! Ai nha, trận chiến đó đúng là kinh thiên quỷ khốc thần sầu, nhật nguyệt vô quan, sơn hà biến sắc! Hai người đại chiến ba ngày ba đêm, Ôn Khắc Lạp kiêu căng dũng mãnh, nhưng Trữ điện hạ chúng ta lại càng là cường giả trong cường giả, sử xuất bí kĩ Song phong cách sát của hoàng tộc, một chiêu đánh cho Ôn Khắc Lạp phun máu ba thước, nếu không phải Vũ lâm tướng quân Vân Thiển Tuyết thấy tình thế bất hảo đến tiếp cứu kịp thời thì hắn đã nhất mệnh ô hô rồi! Vân Thiển Tuyết thì khỏi nói, hắn mới tung chiêu Khai thiên tích địa đại bi thủ thì bị Tư Đặc Lâm tướng quân dùng Càn khôn liệt hỏa quyền đánh hắn kêu thảm văng khỏi ngựa.."

Thương nhân nói năng lưu loát, nước bọt bắn tung, chúng nhân nghe sướng khoái tâm tình, hoan hô không ngớt, đột nhiên không biết từ đâu bật lên tiếng phì cười, tức thì ngắt đoạn hứng trí của chúng nhân.

Hương dân giận dữ ngó nghiêng: "Là ai cười?"

Vị thủ lĩnh ngồi gần lò sưởi vội xin lỗi: "Xin lỗi, là tôi".

Đám hương dân thì hắn ngồi một mình, toàn thân khoác áo choàng đi mưa che kín không nhìn rõ mặt mũi, hình tích rất đáng ngờ, ai nấy sinh nghi tâm.

Ở cái bàn gần cửa có mấy tráng hán đứng lên đi qua, sắc mặt bất thiện: "Ngươi, làm gì, từ đâu tới? Đến Ô mộc trấn chúng ta làm gì?"

Vị thủ lĩnh đó rất trấn định: "Ta qua đường thôi, chỉ nghỉ ở đây một đêm. Các vị, mọi người nước giếng không phạm nước sông, ta không quản chuyện các người, các người tốt nhất đừng chọc đến ta". Hắn vẫn bình tĩnh nhưng trong ngữ khí thấu lộ uy nghiêm bất khả phạm.

Mấy tráng hán đối mắt với hắn, đều cảm giác người này không dễ đối phó.

Hán tử thô hào dẫn đầu ồm ồm nói: "Bằng hữu, người ngay đi đứng đàng hoàng, có gì phải che dấu không dám lộ mặt! Thức thời thì tháo bao đầu xuống, để xem diện mục của ngươi có phải ma tộc cải trang không?"

"Các ngươi hỗn láo, dám xưng hô thần tộc là ma tộc. Trong trấn có đệ thập lục đoàn trú đóng, chỉ cần ta hô lớn, các ngươi không sợ chết sao?"

Mấy tráng hán đưa mắt nhìn nhau, bạo phát một trận cuồng tiếu. Chỉ nghe tiếng xoạt xoạt xoạt liên tiếp, trong đại đường có cả nửa số người rút đao, nhất thời đao quang chói mắt.

Hán tử thô hào đó chỉ đao vào mặt bàn: "Tiểu tử, ngươi coi như đi đúng chỗ rồi! Bọn ta toàn bộ đều là thập lục đoàn, ta là đội trưởng phân đội trú đóng ở đây".

Vị thương nhân tức thì sắc mặt trắng nhợt: "Các ngươi đều là người của thập lục đoàn? Cứu mạng, chư vị đại gia...Cứu mạng! Vừa rồi tôi uống nhiều quá, nói năng lung tung..."

"Phì! Nói năng lung tung cái gì!" Một hán tử thô hào giả dạng nông dân cười nói: "Hứa tiên sinh, ngài cứ an tâm. Chúng tôi tuy là thập lục đoàn, nhưng tâm chúng tôi hướng về tổ quốc! Hứa tiên sinh, người yêu nước như ngài, chúng tôi rất kính trọng, tuyệt không dám đắc tội, chúng tôi chỉ giết ma tộc và phản đồ!"

Lúc nói đến phản đồ, y chuyển hướng về phía người khoác áo choàng kín: "Bằng hữu mau cởi áo khoác ra, lão tử hận nhất là phản đồ! Nếu không phải bọn chúng, giang sơn đẹp đẽ của chúng ta sao lại tang thương thế này! Phàm là kẻ gọi ma tộc là thần tộc, lão tử nhất định sẽ giết sạch!"

-o0o-