Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 155: Luân hãm dật sự (3).



Dưới mục quang thù hận của mọi người, vị thủ lĩnh trùm kín đầu đó vẫn không chút kinh hoảng, chậm rãi lấy trong bao phục ra một tập giấy mỏng, mở ra đọc: "Giữa tháng tư năm nay, tổng đốc Ba đặc lợi hành tỉnh là Mã Duy phản biến, ngũ thập lục sư, ngũ thập thất sư vốn đóng trên Ba đặc lợi phản biến theo, sau đó thần tộc cải biên quân đội Tử Xuyên gia đầu hàng thành đệ thập lục quân đoàn của thần tộc vương quốc, gọi tắt là thập lục đoàn, chuyên môn phụ trách trấn áp nhân loại chống đối trong các khu ma tộc thống trị, duy trì trật tự xã hội".

Đóng lại tập giấy, vị thủ lĩnh đó hứng thú lên tiếng hỏi: "Các vị hảo hán thập lục đoàn, thần tộc đã là chủ tử của các người, chủ tử giao nhiêm vụ cho các người, các người thực hiện như thế này ư? Các người muốn làm phản ư?"

Người trong đại đường ngó nhau, vị đội trưởng đỏ mặt xuất đao: "Cẩu nô tài, cút về gặp chủ tử ma tộc của ngươi đi!"

Đao của y rất hung mãnh, hậu bối quân đao rít gió vù vù vẽ một đường đen loáng trên không trung chém xuống đầu thần bí nhân, khí thế lăng lệ.

Đột nhiên, đao ảnh biến mất, thần bí nhân đó dùng hai ngón tay trắng sạch kẹp lấy mũi đao, vô luận hán tử dùng lực thế nào, đao cũng vô pháp tiến thối.

Có người hít một hơi khí lạnh, đội trưởng phân đội kinh hãi buông đao nhảy về sau, run giọng hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

Thần bí nhân trầm mặc không đáp.

Trong lòng chúng nhân kinh hãi, có binh sĩ thất thanh hô: "Chẳng lẽ, là hoàng tộc ma tộc?" Trong truyền thuyết, ma tộc hoàng tộc nổi danh võ nghệ cao cường và tàn khốc, sắc mặt chúng nhân tái mét: hoàng tộc đến đâu, chó gà không lưu! Nếu thật là hoàng tộc ma tộc đến, khách sạn này e là không còn ai sống sót!

Trong nỗi sợ hãi của chúng nhân, thần bí nhân tháo mũ trùm đầu xuống, hiện xuất một gương mặt xinh đẹp.

"A!" Chúng nhân thất kinh hô hoán.

"Hắn" lại là một nữ tử, đầu tóc cắt ngắn, mi mục tú lệ như họa, anh khí cương nghị, hào khí lẫm nhiên.

Nữ tử này thiên sinh có một chủng chính khí ngời ngời, vừa nhìn thì biết không phải hạng gian tà.

Ở một tiểu trấn hương dã kiểu này, làm sao có thể thấy qua dạng nữ tử xuất sắc như thế? Đám hương dân và sĩ binh phân đội của thập lục đoàn mắt trừng miệng há, có thể nghe được tiếng nuốt nước miếng căng thẳng.

Lúc này, cầu thang truyền lại tiếng bước chân dập dồn, đồng bọn của nữ tử từ trên lầu xông xuống, nhìn thấy tràng diện bạt đao phía dưới, vội hô: "Bảo vệ đại nhân!" Mấy kị sĩ tung người nhảy lộn tới quanh nữ tử, nhanh như chớp bày trận bảo hộ nàng ta.

Mười mấy người đồng thời bạt đao, một cổ sát khí lăng lệ phát ra, hiển xuất bọn họ được huấn luyện tinh duệ.

Đội trưởng phân đội thập lục đoàn kinh nghi bất định thối lưu một bước: "Các người từ đâu tới?"

Nữ tử đó bước tới một bước, nhỏ giọng đáp: "Bọn ta là bộ hạ của thống lĩnh Viễn Đông, tiến vào nội địa gia tộc có nhiệm vụ khẩn cấp! Chư vị đã là kẻ sĩ ái quốc, thỉnh hiệp trợ bọn ta!"

Lúc nàng nói chuyện, các kị binh cũng tháo áo choàng ra, hiện xuất chế phục Tử Xuyên gia bên trong, phi ưng ngân sắc nổi bật trên nền vải đen đập vào mắt người.

Từ khi ma tộc tây xâm đến giờ, quân đội Tử Xuyên gia từng thống trị An tạp lạp ba trăm năm đã tuyệt tích rồi. Trước mắt, ở thống trị khu của ma tộc, quan binh Tử Xuyên gia bỗng nhiên xuất hiện, tình cảnh đó chấn động đến mức nào!

Trong phòng yên lặng nghe rõ tiếng hô hấp, tiếng mưa gõ bồm bộp lên mái nhà.

Qua một trận, tiếng hoan hô mãnh nhiên bạo phát: "Là quân đội gia tộc! Là người của chúng ta! Vạn tuế! Tử Xuyên gia vạn tuế! Viễn Đông thống lĩnh vạn tuế!"

Mọi người kích động ùa tới, muốn nhìn cho rõ tận mắt quân đội Tử Xuyên gia.

Một lão nông dân nhẹ nhàng chùi lên Phi ưng huy chương trên ngực sĩ binh, mắt già đẫm lệ: "Ông trời, các người quay về rồi! Tôi còn nghĩ rằng cả đời này không còn thấy binh mã Tử Xuyên gia, thấy các người trở về, tôi chết cũng nhắm mắt!"

Đội trưởng phân đội thập lục đoàn run rẩy hỏi: "Đại nhân, có phải Tú Xuyên đại nhân từ Viễn Đông phát binh về giải cứu chúng tôi không?"

Vô số thanh âm đồng thời hỏi: "Đại nhân, đại nhân! Viễn Đông thống lĩnh lúc nào phát binh đến cứu chúng tôi?"

Ánh mắt sáng ngời của nữ tử nhìn qua chúng nhân: "Đến lúc tất cứu! Quân đội chúng ta nhất định giành lại toàn vẹn lãnh thổ, sẽ đánh trở về cứu mọi người, chuyện đó không cần nghi ngờ. Nhưng hiện tại, mọi người phải tự mình làm việc cho quốc gia! Quân đội có thể cứu nhục thể của các người, nhưng linh hồn của các người, phải do chính các người giải cứu".

"Đại nhân, làm thế nào cứu được linh hồn của chúng tôi? Cầu ngài, nói cho chúng tôi biết phải làm sao".

Nữ tử đó nhìn qua từng gương mặt chúng nhân, mọi người đều có cảm giác bị nữ quân quan trẻ tuổi này nhìn thấu tâm tư. Nàng lắc đầu nói: "Ta chỉ là một quân quan bình thường dưới trướng Tú Xuyên thống lĩnh, không phải mục sư hay pháp quan, không thể bình phán hành vi của các người. Nhưng ta có thể nói, nếu các người không có ý chí kháng cự thì cũng không nên hợp tác với kẻ xâm lược, không được báo cáo tin tức người phía mình, tổ quốc có lúc yếu ớt nhưng tuyệt không tha thứ cho kẻ phản bội. Khi người của chúng ta quay lại, các người làm sao đối diện bọn họ? Các người còn mặt mũi để tiếp tục sống hay không?"

Nàng nhẹ nhàng gật đầu: "Ta nói xong rồi, các người cứ từ từ suy nghĩ".

Đám nam tử lộ xuất thần tình đau đớn, hán tử đội trưởng nói: "Vị đại nhân này, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ. Khi đó Mã Duy phản biến đón ma tộc quân nhập thành, chúng tôi không chịu đầu hàng thì chỉ có đường chết, chúng tôi không có đường đi. Chúng tôi tuy thân ở phía địch, nhưng lòng vẫn hướng về tổ quốc. Tuy ma tộc sai chúng tôi trú đóng ở đây, nhưng chúng tôi chưa từng hại người mình. Ngược lại, chúng tôi còn xử lí ma tộc và phản đồ đơn lẻ. Đại nhân, hương thân phụ lão trong trấn có thể làm chứng cho chúng tôi".

Nữ tử đó hừ một tiếng: "Ta biết. Nếu không phải thấy lương tâm các người chưa mất, ba ngàn thiết giáp quân của Viễn Đông đang ở sát sau ta, đêm nay đã xóa sổ tập trấn này rồi!"

Chúng nhân gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng, vâng, vâng, cảm tạ đại nhân rộng lượng, cảm tạ đại nhân khai ân!"

Dọa dẫm bọn chúng một trận, nữ tử đó mới nhẹ giọng nói: "Cho các người biết, Tú Xuyên đại nhâan đã phát binh cần vương cứu quốc, năm mươi vạn đại quân Viễn Đông sẵn sàng nhập quan, bọn ta là đi trước thăm dò cho đại quân".

"Tú Xuyên đại nhân đã khởi binh rồi sao?" Ai nấy đều hiển lộ thần sắc vui mừng: "Tú Xuyên đại nhân quay về rồi! Lần này đám chó ma tộc bị đòn rồi!"

"Chuyện này quan hệ trọng đại, các người không được để lộ tin tức, sẽ khiến ma tộc có phòng bị".

Chúng nhân dị khẩu đồng thanh đáp: "Đại nhân, xin ngài cứ yên tâm, chúng tôi nhất định thủ khẩu như bình!"

Nữ tử hài lòng gật đầu: "Thời gian không còn sớm, bọn ta nghỉ ngơi trước".

Đội trưởng vội đáp: "Đại nhân, ngài cứ yên tâm nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ thủ nguyên đêm cho ngài, nếu có bộ đội ma tộc đến, chúng tôi sẽ kêu ngài dậy. Nơi này chúng tôi là địa đầu xà, sẽ không có chuyện gì đâu".

"Vậy làm phiền các vị rồi". Một đoàn người Viễn Đông lên lầu, chúng nhân vây quanh vội nhường đường cho bọn họ.

Lúc này, chuyện ngoài ý phát sinh.

Hai hán tử giả dạng hương dân say lúy túy nãy giờ nằm ngủ gục trên bàn, cả tràng diện ồn ào nãy giờ cũng không khiến bọn chúng tỉnh giấc, lúc nữ tử đó đi qua, một hán tử đột nhiên tỉnh lại, mắt say nhèm ngẩng đầu lè nhè: "A, mĩ nữ!"

Hán tử say đó giang tay chồm tới định ôm nữ tử.

Chúng nhân đại kinh, vội chửi: "Hỗn đản, mau ngừng tay!"

Mấy hộ vệ đứng chắn trước người nữ tử, xuất thủ đánh hán tử say đó.

Một hán tử say khác thấy đồng bạn bị đánh thì hồ đồ gia nhập chiến đoàn, trong nhất thời, tiếng đánh nhau, tiếng mắng chửi hỗn tạp thành đoàn.

Trong hỗn loạn, không có ai lưu ý trên mặt nữ tử đó thoáng qua biểu tình kinh ngạc.

"Ngừng tay!" Nàng uy nghiêm hạ lệnh: "Hai cuồng đồ này dám vô lễ với ta, dẫn chúng đi, ta muốn xử lý chúng!"

"Tuân mệnh, đại nhân!" Các hộ vệ lôi hai tên say đi lên lầu.

Chúng nhân vây quanh chẳng ai thương xót, đều nói hai thằng ngốc dám đắc tội với đại nhân, xem ra lần này phải ăn đòn đau rồi.