Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 169: Tham lam ma tộc (2).



Chiến tranh đường phố tiếp tục đến hai giờ sáng, diễn biến vẫn là ma tộc tấn công, nhân loại phòng thủ, tuy nhân loại cũng tổ chức mấy lần phản công linh tinh, nhưng đối với ma tộc hùng dùng thúc đẩy tiến công thì cũng giống như đá ném xuống sông, vô pháp lay động đại thế tiền tiến của ma tộc.

Tuy đoạt được những cứ điểm trọng yếu nhưng ma tộc bộ đội cũng đồng dạng thương vong không nhỏ, sự mệt mỏi của bọn chúng cũng đã đến cực hạn. Nhưng không giống với thủ quân đó là, ma tộc có quân lực khổng lồ, có thể luân phiên tác chiến.

Tổng chỉ huy ma tộc là Vân Thiển Tuyết hạ lệnh Vũ lâm quân, đệ tứ quân, đệ lục quân và đệ thập nhị quân đình chỉ tiến công, đổi cho đệ tam quân, đệ thập nhất quân ngoài thành tiến nhập công kích.

Sinh lực quân đổi công, bộ đội tiền tuyến triệt thoái về sau, nhường vị trí tiến công cho bọn họ.

Thất thập nhất đoàn của thập nhị quân từ tiền tuyến rút ra, lúc này mới thảnh thơi đi trên đại nhai trung ương, hứng thú tham quan phồn hoa nhân loại thành thị, bọn chúng lần đầu nhìn thấy một thành thị mĩ lệ đến như thế!

Kiến trúc mĩ lệ tuyệt luân, tượng đài hoành tráng, hoa viên xinh đẹp, đại đao rộng rãi, cho dù vừa trải qua chém giết vẫn không vùi lấp được sự mĩ lệ vốn có của nó. Ma tộc binh đến từ man hoang tán thán không thôi, ngó đông ngó tây, nhìn thấy hàng hóa chất đống trong các cửa hàng, ma tộc sĩ binh xuất thân bần cùng hưng phấn đỏ bừng mặt, bọn chúng chưa từng thấy nhiều hàng hóa đến vậy.

Một ma tộc binh bất chấp kỉ luật, đột nhiên từ trong đội liệt chạy thẳng đến một cửa hàng hoàng kim sức.

Khi đám đồng bọn còn trừng mắt ngạc nhiên nhìn hắn, hắn đã ôm cả đống trang sức ráng nhét vào người, quân quan dẫn đội đang định tiến lên trừng trị hắn, nhìn thấy ánh vàng ánh bạc chói mắt, tên quân quan cũng há miệng: "Trời ạ! Chỗ này biết bao nhiêu tiền! Trong vương quốc cũng chỉ có hoàng công quý tộc mới có nhiều bảo bối như vậy a!"

Ma tộc binh đó rất biết điều: "Trưởng quan, trong này còn rất nhiều, tôi không có lấy nữa đâu!"

Kích động nhìn châu báu chất đống, yết hầu ma tộc chạy lên chạy xuống, bọn chúng đưa mắt nhìn nhau, đều thấy sự tham lam như nhau trong mắt đối phương.

Một tiếng hoan hô, đội liệt chỉnh tề khoảng khắc tan vỡ, các sĩ binh tranh nhau xông vào trong cửa tiệm, tiếp đó là thanh âm lục xoát, tranh giành truyền ra.

Đúng vào lúc này, binh mã thất thập nhị đoàn cũng từ tiền tuyến triệt thoái, nhìn thấy tình hình trong cửa tiệm vàng bạc, đám sĩ binh nôn nóng hét lên: "Trưởng quan! Trưởng quan! Bọn chúng đoạt châu báu tiền tài, phải làm sao!"

Mắt thấy cơ hội kiếm tiền trước mặt, đoàn trưởng thấp thập nhị đoàn đương cơ lập đoạn quyết định: "Toàn bộ giải tán! Lúc quay về nhớ dâng lên một phần chiến lợi phẩm cho ta!"

"Ngao ngao ngao ngao!" Ma tộc binh hưng phấn gào lên, lập tức xông vào các cửa tiệm, nhà dân hai bên đường, tiến hành lục soát cướp bóc.

"Ngừng tay! Các ngươi đang làm gì vậy!" Một thanh âm uy nghiêm cất lên chấn trụ binh tốt ma tộc, dưới sự bảo hộ của đại đội nhân mã, một hoàng tộc ma tộc đang tiến qua.

Nhìn thấy hắn, ma tộc đang cướp bóc sợ đến nhũn chân: người đến là Quân đoàn trưởng của thập nhị quân đoàn, Mông tộc tộc trưởng Mông Hãn!

Nhìn thấy cảnh tượng tiêu điều sau khi bị soát cướp, Mông Hãn căm phẫn: "Các ngươi còn là quân nhân của vương quốc sao? Đoàn đội trưởng ở đâu? Lăn ra cho ta!"

Hai tên ma tộc khoác áo choàng trắng căng thẳng bước ra, hoảng sợ thi lễ với Mông Hãn: "Đại nhân, không liên quan đến chúng tôi! Chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ tác chiến, các huynh đệ muốn kiếm chút tiền...Chúng tôi biết sai rồi!"

Ma tộc binh vừa cướp đoạt châu báu tiền tài vội vàng đem hết chất đống trước mặt Mông Hãn, vô số trân bảo chất thành một đống lớn, ánh sáng kim tài chói ngời, ma tộc binh nhìn thấy bất giác hô hấp đình trệ.

Mông Hãn trừng mắt: "Các ngươi đoạt hết tài bảo của Đế đô rồi sao?" Nhìn thấy nhiều châu bảo như thế, thanh âm của lão cũng không còn nghiêm lệ, trở nên hòa ái.

"Đại nhân, còn kém rất xa! Chúng tôi bất quá chỉ lục soát nửa con đường, nhân loại Đế đô thật là giàu có, mấy tiểu thành trấn chúng ta chiếm được chẳng đáng là gì so với ở đây!"

"Thế à!" Mông Hãn đảo tròng mắt lia lịa, giống như đang suy nghĩ gì đấy.

Hai đoàn đội trưởng tâm tình hoảng sợ: "Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng! Chúng tôi không dám cướp đoạt nữa!"

"Vì sao không đoạt!" Mông Hãn bất ngờ hạ quyết tâm: "Phóng tay cướp cho ta! Nhân lúc bộ đội khác còn chưa đến, các ngươi mau động thủ, cướp hết những thứ giá trị cho ta!"

Đám tham mưu biết quân kỉ nghiêm lệ, đại kinh thất sắc ngăn cản: "Tước gia, làm như thế không hay đâu, quân kỉ rất nghiêm!"

"Đế đô thành là chiến sĩ Mông tộc chúng ta đổ máu đánh hạ, bệ hạ đáp ứng ai hạ được Đế đô thì thưởng cho một tỉnh, không phải vậy sao? Hiện tại chúng ta chỉ là cấp cho huynh đệ chút ủy lạo, có gì không đúng chứ?"

Mông Hãn trừng mắt liếc trái liếc phải, đám quân quan suy nghĩ, đúng a, trước giờ thần tộc sau chiến thắng thường cho binh sĩ đồ thành để ủy lạo chiến sĩ, hiện tại đánh bại nhân loại chỉ là vấn đề thời gian, thập nhị quân không có nhiệm vụ chiến đấu, các sĩ binh bất quá kiếm chút tiền, xem ra cũng không có gì không đúng...bất quá hình như cũng có gì đó không ổn...

Không cần bọn chúng nghĩ rõ, ma tộc binh nghe nói thì ồn ào tung hê: "Tước gia anh minh! Tước gia anh minh!" Bọn chúng vừa có thu hoạch, bị bức giao nên trong lòng rất khó chịu, mắt thấy Mông Hãn có ý phóng túng, ai nấy đều kêu hay.

Đoàn đội trưởng của thất thập nhất đoàn đội cười nịnh: "Tước gia, ngài yên tâm! Lục soát hết, chúng tôi sẽ theo ước định dâng một phần mười cho tước gia!"

"Cái gì mà một phần mười!" Mông Hãn hung hăn trừng mắt nhìn hắn: "Là chiếu theo luật năm năm! Chiến lợi phẩm thu được, các ngươi lấy một nửa, một nửa dâng lên!"

Tuy một nửa là quá nhiều, nhưng nghĩ đến Đế đô giàu có, cho dù chỉ có được chia một nửa chiến lợi phẩm cũng đủ biến thành một đại phú ông rồi, ma tộc binh kích động hoan hô: "Tước gia vạn tuế!"

"Các hài nhi, động thủ đi, giản tán!"

Ma tộc binh rùng rùng giải tán, nhập vào đường lớn ngõ nhỏ Đế đô, tiếp đó là tiếng phá cửa, tiếng đồ đạc bị ném loảng soảng cất lên.

Tưởng tượng đến tài phú cự đại sắp vào tay, Mông Hãn hài lòng vuốt vuốt chòm râu dê của lão.

Đột nhiên, lão nghĩ đến gì đấy, hỏi tham mưu: "Chúng ta còn có bao nhiêu bộ đội ở ngoài thành vậy?"

"Khải bẩm đại nhân, thập nhị quân tiến thành chỉ có một phần ba, còn có hai mươi đoàn đóng ở đại doanh ngoài thành".

"Kêu bọn chúng vào thành đi, Đế đô rất lớn, chúng ta không đủ nhân thủ. Ngoài ra, báo tin cho các huynh đệ của thập tam quân, bọn họ cũng là con cháu Mông tộc, cũng phải có chỗ tốt".

"Vâng, tước gia!"

Truyền lệnh binh chạy đi, Mông Hãn nói theo: "Thông báo bộ đội nhập thành, mỗi người mang theo mười cái túi lớn!"

-o0o-