Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 170: Tham lam ma tộc (3).



Nghe tin tức binh mã đệ thập nhị, đệ thập tam tiến vào thành, Vân Thiển Tuyết đang chỉ huy chiến đấu ở tiền tuyến cảm thấy khó hiểu: "Mình không có điều động bọn họ mà? Chẳng lẽ Mông tộc tích cực cầu chiến như thế?" Nhưng liền đó tin tức binh sĩ đệ thập nhị, đệ thập tam quân cướp đoạt khắp nơi trong thành, Vân Thiển Tuyết lúc đó mới bỗng nhiên đại ngộ: "Cái lão hồ li đó, lão ta chính là có chủ ý này từ trước!"

Tiền tuyến đang căng thẳng, Vân Thiển Tuyết không thể thoát thân, gã phái truyền lệnh binh đi tìm Mông Hãn, lấy danh nghĩa tổng chỉ huy tiền tuyến yêu cầu lão ước thúc thuộc hạ, đình chỉ cướp đoạt.

Nhưng Mông Hãn rất cơ linh, sau khi hạ lệnh đã trốn mất tiêu, truyền lệnh binh của Vân Thiển Tuyết không tìm ra lão.

Mông Hãn sớm đã quyết định: "Chỉ cần qua đêm nay, phần lớn tài bảo đã vào tay, lúc đó dù sao đã là sự thật, tiền tài vào tay tuyệt không thể ói ra, cùng lắm là nghe Vân Thiển Tuyết giáo huấn một trận!"

Mắt thấy Mông Hãn có sinh ý lớn như thế, các Quân đoàn trưởng khác sao chịu cam tâm. Á Ca Mễ lập tức hạ lệnh cho thập tứ quân: "Kêu hết bộ đội ngoài thành vào, thấy tiền tài châu báu là đoạt, không thể để cho đám Mông tộc nuốt hết thứ tốt!" Hắn cũng học Mông Hãn, trốn mất dạng không để Vân Thiển Tuyết tìm được.

Các quân đoàn trưởng khác thấy như vậy, đương nhiên cũng không thể khách khí.

Nhìn bộ hạ của Mông Hãn và Á Ca Mễ có thu hoạch cự đại, tướng sĩ đệ tam quân trở nên nông nóng, cường liệt yêu cầu Diệp Nhĩ Mã cho bọn họ một cơ hội.

Diệp Nhĩ Mã suy nghĩ một lúc cũng đồng ý, dù sao tiền tuyến còn có đệ lục quân và Vũ lâm quân, thu thập phế binh của nhân loại, Vân Thiển Tuyết và Ôn Khắp Lạp dư sức giải quyết. So với liều mạng cùng nhân loại, kim tiền tài bảo có sức dụ hoặc cực điểm.

Nghe được tin báo, Vân Thiển Tuyết lúc này mới phát giác sự tình có điểm bất diệu.

Gã tự thân đi tìm Diệp Nhĩ Mã, Diệp Nhĩ Mã cũng không trốn tránh, hùng hổ chất vấn Vân Thiển Tuyết: "Mông Hãn và Á Ca Mễ làm được, đệ tam quân sao không thể làm? Vân, ngươi là chỉ huy quân của Tắc nội á tộc chúng ta, không ngăn cản Á côn tộc và Mông tộc, ngược lại ngăn cản tộc nhân phát tài, ngươi rốt cuộc là đứng về phía nào?"

"Đúng, Vũ Lâm đại nhân, ông rốt cuộc đứng về phía nào!" Các tướng lĩnh của đệ tam quân ào ạt chất vấn, Vân Thiển Tuyết một miệng không đấu lại nhiều miệng, khi mọi người còn đang cãi nhau om xòm thì tin tức xấu lại truyền về: đệ lục quân và đệ thất quân cũng tiến thành, gia nhập hành động cướp đoạt.

Vân Thiển Tuyết tuyệt vọng: Không ổn rồi, không thể ngăn cản bọn họ! Kỉ luật đã bị phá vỡ rồi.

Bộ đội tiến thành bỏ qua nhiệm vụ truy kích bại quân nhân loại mà chuyển sang mục tiêu cướp đoạt tài bảo trong thành. Bởi vì tin chắc thủ quân đã vô lực phản công, các lộ quân đoàn đều truyền đạt một mệnh lệnh giống nhau: "Mau tiến thành đoạt tiền! Đây là cơ hội ngàn năm có một, chậm thì không còn tiền đâu!"

Ma tộc đại quân dũng tiến như thủy triều, tranh nhau chạy trước vào những cổng thành đã bị phá.

Nếu như bình thường, chủng tình hình này căn bản không thể phát sinh trong ma tộc quân kỉ luật sâm nghiêm, nhưng đêm nay vừa hạ được thủ đô của địch nhân, thu hoạch toàn thắng, ma tộc quân từ trên xuống dưới đều mang tâm trạng cuồng hỉ, kỉ luật không tránh khỏi lơ là, hơn nữa quán lệ của ma tộc cũng là cho cướp đoạt sau khi công thành để ủy lạo sĩ binh.

Một dân tộc vốn bần khổ hàn sinh, lần đầu chiếm được thành thị giàu có như thế, tài vật phô bày đầy trước mắt, ma tộc binh khó thể ức chế sự tham lam của bản thân.

Kỉ luật cũng mặc, tôn nghiêm quân quan cũng mặc, vinh dự quân nhân cũng mặc, không có gì có thể ức chế được lòng tham của chúng, thậm chí cả Vũ lâm quân cũng có đoàn đội gia nhập vào hành động cướp đoạt đó.

Cảnh tượng Đế đô tàn tạ, đuốc sáng di động như rừng, thanh âm tạp loạn, đầu người chao động, đâu đâu cũng là ma tộc binh vác túi lớn túi nhỏ chạy lung tung, tiếng phá cửa ầm ầm liên tục vang lên, ma tộc binh tham đến điên rồi.

Vì tranh đoạt một vòng chuỗi ngọc, sĩ binh dám xuất thủ cả với quân quan. Khi phát hiện một kho tài bảo, vì tranh đoạt quyền sở hữu, hai đoàn đội của đệ tứ quân và đệ thập nhị quân bạt đao quần đả, mấy trăm ma tộc binh đánh lộn với nhau, chết mấy chục tên, quân quan dẫn đội không can ngăn, đứng ngoài cổ vũ: "Đánh đánh! Đánh chết bọn chúng, mọi thứ là của chúng ta!"

Sau chừng hai tiếng tranh đoạt, cửa tiệm điếm phô đều bị lục lọi tan hoang, nhà dân cũng bị cướp sạch, ở đông nam thành khu do ma tộc kiểm soát, tất cả thương điếm, nhà dân, thương khố, cơ quan chính phủ đều bị cướp trống rỗng, ma tộc binh vào thành trễ, mắt nhìn cảnh tượng tiêu điều, còn các đồng bọn thì vác bao lớn bao nhỏ nghênh ngang đi lại, lòng tham và sự đố kỵ bừng lên trong mắt chúng.

Đột nhiên, có người la lớn: "Các huynh đệ, chúng ta đổ mồ hôi, đổ máu đánh hạ thành thị, rốt cuộc đám hỗn đãn này lại chiếm tiện nghi!"

Phẫn nộ ức chế bạo phát, đám đông sĩ binh nhào đến đồng bọn của chúng, cướp đoạt lại của đồng bọn, tay đấm chân đá giựt đồ, thậm chí cả đao kiếm cũng dùng tới.

Có một ma tộc quân quan đứng ra ý đồ chế ngự hỗn loạn: "Ngừng tay cho ta! Ta là đoàn đội trưởng!" Nhưng hồi ứng hắn là một trận quyền cước nặng nề.

Tên đoàn đội trưởng bị đánh đau kêu thảm ngao ngao, sự tham lam đã đốt cháy lí trí ma tộc binh, lúc này cho dù Ma thần hoàng thân lâm cũng không làm gì được.

Tràng diện hỗn loạn càng lúc càng phức tạp, đường lớn ngõ nhỏ, đâu đâu cũng là cảnh đánh lộn giành giật, có chỗ đao quang kiếm ảnh bừng bừng, bất quá đây không phải là chiến đấu giữa ma tộc và nhân loại, mà là hỗn chiến trong nội bộ ma tộc.

Đối diện kẻ nhào tới đỏ mắt đánh cướp, không có kẻ nào có được tài bảo chịu nhường, cho dù mạng đổi mạng cũng không tiếc.

Hành vi tranh cướp nhanh chóng lây lan thăng cấp, từ giữa nhưng cá nhân đơn lẻ đã diễn tiến đến tràng diện các đoàn đội tranh đoạt lẫn nhau.

"Ngũ thập thất đoàn phát sinh tranh chấp nội bộ!"

"Tam thập tam đoàn gặp tập kích bởi phần tử vũ trang không rõ lai lịch! Bọn tập kích cũng là quan binh thần tộc!"

"Bẩm cáo đại nhân, không hay rồi! Người của Mông Hãn đánh cả chúng tôi, thỉnh cầu đại nhân phái binh cứu viện a!"

Kỉ luật băng hội mang tính truyền nhiễm, làn sóng hỗn loạn nhanh chóng lan khắp toàn quân ma tộc, nghe hậu phương đang tranh đoạt tiền tài, sĩ binh tiền tuyến cũng dao động bất an.

Các quan binh cường liệt yêu cầu tạm hoãn tấn công, bằng không bọn họ cự tuyệt tác chiến, có cả đoàn đội thậm chí không đợi mệnh lệnh đã tự động rút khỏi tiền tuyến.

Vân Thiển Tuyết đau đầu nhưng vô pháp tìm cách khắc phục, hỗn loạn giống như một vòng xoáy cuốn lấy càng lúc càng nhiều bộ đội, gã chạy đến xử lý chỗ này thì chỗ khác bị hỗn loạn, sĩ binh vô tâm tác chiến, chỉ muốn quay đầu tìm tài phú.

Vân Thiển Tuyết kêu khổ liên thiên, gã tuy được Thần hoàng tín nhiệm cho thống soái toàn quân, nhưng đối với mấy lão tướng quân như Diệp Nhĩ Mã, bản thân còn quá non nớt, càng không cần nói đến đám Mông Hãn, Mông Đế, Á Ca Mễ.

Bình thường đánh trận thì mọi người còn có thể miễn cưỡng nghe theo lệnh gã, hiện tại không lâm cường địch, các quân đoàn trưởng mạnh ai nấy làm, chẳng thèm để gã vào mắt.

Gã chỉ có thầm kêu may mắn: "May mà nhân loại vô lực phản công, bằng không chúng ta gặp phiền phức lớn rồi".

-o0o-