Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 241: vô danh



Ca Ấm thì sao? Con người này là bộ não của một bộ tộc lớn, hơn nữa ông ta nhất định sẽ không tình nguyện vứt bỏ vị trí tộc trưởng trong tầm tay của mình, chạy tới Hoàng đình, nhậm chức hữu danh vô thực.

Lôi Báo? Xuất thân của ông ta thực ra rất phù hợp nhưng ông ta là một kiểu quân nhân thẳng tính, bộc trực, thật sự không thích hợp ngồi trên vị trí này.

Lỗ Đế? Tử Xuyên Tú ngay lập tức vứt cái tên này ra khỏi đầu khi chưa nghĩ tới chứ đừng nói tới nói chơi...

Tạp Đan? Tử Xuyên Tú có vẻ do dự khi nghĩ tới cái tên này, tài năng và sự từng trải của nàng là không thể nghi ngờ, năm xưa khi ở phủ đệ của Tử Xuyên Trữ, Tử Xuyên Tú hắn đã từng thấy nàng không chỉ là một cô gái tài hoa mà còn là người có sự nhanh nhạy chính trị và khả năng nhìn xa trông rộng của nàng khiến người khác phải giật mình kinh hãi, những điều xảy ra sau này đã chứng minh điều này, vào thời điểm nguy cấp Tạp Đan đã cứu cả Tắc Nội Á tộc, cho dù dưới bất kỳ góc độ nào thì nàng là một nhân tài hiếm có, có thể nói là một thiên tài.

Bây giờ Tạp Đan cố ý nương tựa vào hắn, trong khi đó Tắc Nội Á tộc sau khi trải qua sự tấn công đã sa sút, không còn là một bộ tộc lớn của vương quốc. Tạp Đan coi như xuất thân từ một bộ tộc trung bình, cũng có thể miễn cưỡng phù hợp với điều kiện.

Nhưng Tử Xuyên Tú vẫn do dự không dám quyết định, sự cường hãn của Tắc Nội Á tộc khiến người khác phải kính sợ, bây giờ giao quyền lực của vương quốc một lần nữa vào trong tay một người của Tắc Nội Á tộc, tương lai xảy ra hậu quả như thế nào thì không một ai biết chắc.

Nói ra thật sự rất khó tin, Quang Minh hoàng đế có mười mấy vạn thuộc hạ Ma tộc nhưng lại không thể tìm được một quân sự phù hợp.

Cuối cùng vì không thể có quyết định, cuối cùng Tử Xuyên Tú đành triệu tập Tạp Đan tới hỏi: “Tạp Đan, căn cứ theo truyền thống của vương quốc Ma tộc các vị...”.

“Bệ hạ, xin thứ cho vi thần cả gan, ngài đã lên ngôi thì vì sao còn nói ‘căn cứ theo truyền thống vương quốc Ma tộc các vị’” Tạp Đan tiếp tục uốn nắn: “Còn nữa Ma tộc là từ mà loài người dùng để miệt thị Thần tộc vĩ đại chúng ta, xin bệ hạ ngài lưu ý điểm này”.

Ngay lập tức Quang Minh hoàng biết nghe lời phải đã sửa lại: “Căn cứ theo truyền thống vương quốc chúng ta thì quân sư có chức trách gì?”.

“Bệ hạ, vương quốc không có chức vụ tể tướng, Ma Thần Hoàng bệ hạ tự mình xử lý việc quân sự và chính trị, quân sư chính là phụ tá của Bệ hạ, trợ giúp Bệ hạ thống lĩnh bá quan, vào thời kỳ chiến tranh chính là tổng tham mưu trưởng, tham tán xử lý quân cơ và chính sự. Bệ hạ, ngài có ý định bổ nhiệm quân sư sao?”.

“Đúng vậy, khanh có ứng cử viên xứng đáng có thể đề cử với Trẫm không?”.

Đôi mày thanh tú của Tạp Đan cau lại khoảng hai phút, nàng không nói câu nào, Tử Xuyên Tú không thúc giục, hắn chỉ mỉm cười nhìn nàng.

Cuối cùng Tạp Đan lắc đầu nói: “Quân sư là chức trách quan trọng, không thuộc phạm vi bình luận của vi thần, việc này chỉ dựa vào sự anh minh của Bệ hạ”.

Tử Xuyên Tú cười hỏi: “La Tư có được không?”.

“La Tư trung thành tận tâm với Bệ hạ, có nhiều kinh nghiệm”.

“Còn Ca Ẩm?”.

“Ca Ấm là người khôn khéo, có tài năng, thu hút được lòng người”.

“Lôi Báo thì sao?”.

“Lôi Báo dũng mãnh hơn người, đánh đâu thắng đó, là một bậc lương tướng không gì cản nổi”.

“Lỗ Đế thì sao?”.

“Lỗ Đế... Có vẻ như hôm nay tâm trạng của Bệ hạ rất tốt”.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, trong nụ cười tươi ẩn chứa ý hợp tâm đầu.

“Vậy còn Tạp Đan khanh, thì là người như thế nào?”.

Có vẻ như Tạp Đan đã biết trước Tử Xuyên Tú sẽ hỏi câu này nên nàng không có biểu hiện kinh ngạc, Tạp Đan chỉ nhướng mày hỏi: “Vi thần?”.

“Đúng vậy, Tạp Đan, trẫm muốn mời khanh làm quân sư mới phụ trách chính phủ của vương quốc, khanh có ý kiến gì không?”.

Công chúa Tạp Đan không trả lời ngay câu hỏi của Tử Xuyên Tú, đôi mày thanh tú của nàng cau lại, rồi hạ xuống. Tử Xuyên Tú nhìn qua là biết Tạp Đan không nhận lời. Tạp Đan không trả lời ngay không phải vì nàng do dự có nên tiếp nhận hay không mà suy nghĩ xem nên từ chối như nào để Tử Xuyên Tú không mất mặt.

“Bệ hạ có lòng ủy thác trách nhiệm cao quý này là vinh quang của vi thần và Tắc Nội Á tộc, vi thần khắc sâu ân huệ này trong lòng nhưng quân sư là người nắm giữ quyền lực Hoàng quyền xin Bệ hạ hãy ủy thác cho tâm phúc của mình đảm nhiệm, vi thần chỉ là một hàng thần mới, thật sự không gánh được trách nhiệm này, vi thần thực sự không dám nhận ý tốt của Bệ hạ”.

Tử Xuyên Tú thở dài nói: “Xem ra đức hạnh của Trẫm không đủ nên ngay cả quân sư cũng không mời được”.

Tạp Đan cúi người thật sâu nói: “Bệ hạ nói quá lời, thật sự là vi thần đức bạc tài mỏng, chỉ sợ làm hỏng đại sự của Bệ hạ, bệ hạ cần gì ý kiến của vi thần mới có nhân tài? Đại nhân Bạch Xuyên trung thành và tận tâm với Bệ hạ, đại nhân Lâm Băng là người thông thạo việc quân vụ, tài năng hai người này hơn xa vi thần. Mặc dù không thể nhận chức quân sư của Bệ hạ nhưng Bệ hạ có ơn cứu mạng với bộ tộc của thần, nếu như Bệ hạ có gì sai phái, vi thần đương nhiên sẽ tận tâm, tận lực thi hành mệnh lệnh”.

Tử Xuyên Tú gật đầu nói: “Nếu như khanh, đã không muốn chuyện này thì ngày khác chúng ta thương nghị tiếp”.

Tử Xuyên Tú biết dù gì Tạp Đan cũng tự hào về thân phận của mình, dù gì đi nữa Tạp Đan cũng là con của Ma Thần Hoàng trước đây, bây giờ hắn muốn nàng đảm nhiệm vai trò trợ thủ cho hắn nên đương nhiên nàng không muốn. Điều thứ hai Tạp Đan e ngại Tắc Nội Á tộc đã thống trị vương quốc cả trăm năm, là đại tộc, cây to đón gió mạnh, gánh chịu biết bao ánh mắt đang âm thầm quan sát, nàng lên làm quân sư cũng không hẳn là một chuyện tốt.

Không tìm được quân sư, Tử Xuyên Tú cũng không nóng vội, việc chính sự của vương quốc sau này xử lý cũng được, việc quan trọng nhất cần phải xử lý lúc này chính là sự uy hiếp của người dã man. Trên đường giải vây cho Ma Thần bảo, Tử Xuyên Tú đã giết khá nhiều Hung lang và Bá vương long nhưng những người dã man vẫn cuồn cuộn xuất hiện, Tử Xuyên Tú càng lúc càng cảm thấy bất an khi thấy bên ngoài tường thành xuất hiện rất nhiều người dã man đi lại.

Cũng may đôi vợ chồng Tạp Đan và Vân Thiển Tuyết đã cho Tử Xuyên Tú ăn một viên Định tâm hoàn, hai người nói với Tử Xuyên Tú rằng: ba ngàn năm qua vương quốc đã trải qua vô số cơn thủy triều đen nhưng Ma Thần bảo chưa một lần bị người dã man đánh chiếm, người xưa truyền lại rằng trong Hoàng cung của Ma Thần Hoàng và lăng mộ của các đời Ma Thần Hoàng lưu lại thánh khí khắc chế người dã man, chính vì vậy Vân Thiển Tuyết cam đoan rằng: “Chỉ cần Bệ hạ ở trong đại nội Thần Bảo, chúng tôi cam đoan bảo vệ an toàn cho Bệ hạ ngài, căn cứ theo quy luật thì thủy triều đen sẽ rút sau một năm, khi đó người dã man sẽ quay về thảo nguyên Đông Đại Hoang.

Tử Xuyên Tú thoáng yên tâm nhưng vẫn còn lo lắng sự việc chưa kết thúc: cho dù Ma Thần bảo rất kiên cố, đảm bảo an toàn nhưng hắn có hơn mười vạn quân dưới trướng, tụ tập lại một chỗ, một khi người dã man cắt đứt con đường tiếp tế lương thảo, lương thảo trong thành Ma Thần bảo không đủ cho tất cả mọi người chống đỡ tới khi người dã man rút lui.

Việc bảo vệ Ma Thần bảo chỉ cần để lại một ít tinh binh, Tử Xuyên Tú có ý định dẫn đại quân rút về phía tây vương quốc khiến cho việc cung cấp lương thảo thuận tiện hơn, thế nhưng chuyện này lại liên quan tới vấn đề thể diện, các chiến sĩ vương quốc Thần tộc coi trọng nhất chính là dũng khí và sự can đảm, đường đường là Ma Thần Hoàng của vương quốc há lại cùng các chiến sĩ của mình vì sợ hãi người dã man mà vứt bỏ chạy trốn sao? Nếu như Tử Xuyên Tú làm chuyện này thì nhất định sẽ bị người đả kích, bêu xấu.

Chính vì vậy Tử Xuyên Tú khổ tâm suy nghĩ một kế sách thoát thân hoàn hảo.

Cũng may cho dù ở bất kỳ nơi nào, ma hay là con người thì luôn có những thuộc hạ có ý tốt.

Trong buổi triều, trưởng lão giám quốc tộc Ca Ngang, Ca Ấm có đề nghị: ‘Quang Minh hoàng bệ hạ lên ngôi, dù đã phái sứ giả hoàng kỳ chuyên, lời hịch đi khắp nơi nhưng rất nhiều bộ tộc và khu vực của vương quốc chưa nhìn thấy mặt Bệ hạ. Bệ hạ vì cần phải hiểu rõ tình huống vương quốc, đưa ra những quyết sách khiến con dân trong vương quốc có thể được hưởng vinh quang từ lòng nhân từ, thánh minh của Bệ hạ, Quang Minh hoàng bệ hạ cần phải tiến hành một cuộc tuần du khắp vương quốc’.

Lòng Tử Xuyên Tú như nở hoa khi nghe được đề nghị này, hắn nghiêm túc gật đầu nói: “Ca Ấm khanh nói rất có lý, theo như khanh thì Trẫm nên đi kinh lý khu vực nào của vương quốc trước?”.

“Bệ hạ, tộc Ca Ngang của thần trung thành với Bệ hạ nhất, con dân tộc của thần thành kính mong đợi được gặp long dung của Bệ hạ giống như nắng hạn lâu ngày chờ mưa, nếu như trạm tuần du thứ nhất của Bệ hạ ở lãnh địa tộc Ca Ngang của thần, thì đó chính là vinh quang của vi thần và tộc Ca Ngang, vi thần cả gan kính xin bệ hạ tuần du phía tây”.

Hay! Ca Ấm, không uổng công ta đề bạt ngươi làm chủ tịch hội trưởng lão.

Chuyện đã được quyết định như vậy, các sử quan ghi lại trong Thần điển như sau: ‘Thần lịch năm 3123, tháng mười, Ca Ấm, Ngự tiền tham chính đại thần tấu xin mời Hoàng thượng tuần du phía tây, Ma Thần Hoàng đồng ý, ngày hôm sau khởi hành cùng các thần tử. An Quốc tướng Vân Thiển Tuyết ở lại trấn thủ thành được Hoàng thượng phong là Thánh đô lưu hoàn bị”.

Không có ai là người ngu, các đại thần cũng biết Bệ hạ đã nhận ra quốc khố của người Tắc Nội Á tộc cạn kiệt, bây giờ muốn chuồn ra ngoài. Chạy trốn cũng tốt, chạy trốn thì mang theo chúng ta cùng đi, người dã man đánh tới thì trong lòng chúng ta cũng đều sợ hãi.

Còn về chuyện Vân Thiển Tuyết ở lại trấn thủ Ma Thần bảo thì các thần tử đều nhất trí với nhau: “Vũ Lâm tướng quân là người trí dũng song toàn, kiên định hơn người, là đệ nhất danh tướng của vương quốc chúng ta. Có ngài trấn thủ, Ma Thần bảo sẽ vững vàng như núi Thái Sơn. Xin Bệ hạ hãy yên tâm”. Trước kia Vân Thiển Tuyết cũng được ân sủng của Ma Thần Hoàng Tạp Đặc, làm phò mã thân vương, bây giờ không hiểu nguyên nhân gì nhưng Tử Xuyên Tú Bệ hạ cũng rất coi trọng Vân Thiển Tuyết, gã mặt trắng ghê tởm đó tốt nhất là hãy để người dã man ăn thị gã đi.

Sau khi suy nghĩ việc Vân Thiển Tuyết quen thuộc phòng thủ Ma Thần bảo, Tử Xuyên Tú cũng đồng ý với ý kiến đó, cũng may là Quang Minh hoàng bệ hạ còn không có ý đồ xấu muốn cho người dã man ăn thịt Vân Thiển Tuyết, Tử Xuyên Tú hạ lệnh cho Lỗ Đế lấy bốn đoàn, một vạn lính Tắc Nội Á tộc dưới trướng bổ sung cho lực lượng quân đội phòng thủ Ma Thần bảo đã thương vong nặng nề, mặt khác Tử Xuyên Tú còn hạ lệnh lấy từ kho lương của liên quân một lượng lớn lương thực để quân trấn thủ có thể phòng thủ lâu dài.

Vợ chồng Tạp Đan, Vân Thiển Tuyết quỳ xuống tạ ơn ân sâu nặng của Hoàng đế.

Tử Xuyên Tú xua tay ý bảo hai người đứng dậy: “Nhị vị ái khanh, không nên như này, quân Tắc Nội Á tộc phòng thủ vững chắc Ma Thần bảo chính là bảo vệ vững chắc cánh cửa phía đông của vương quốc, chỉ cần Ma Thần bảo còn thì người dã man không thể nào tiến về phía tây vương quốc với quy mô lớn, nói gì thì nói Trẫm vẫn phải cảm ơn các ái khanh...”.

“Tộc chúng tôi cảm tạ thánh ân của Bệ hạ”. Vân Thiển Tuyết vẫn quỳ nói: “Bệ hạ, vi thần có một chuyện khẩn cầu Bệ hạ ân chuẩn”.

“Ồ, có chuyện gì vậy?”.

“Vi thần hy vọng khi Bệ hạ đi tuần du phía tây có thể mang theo chuyết thê của thần để nàng có thể mở mang tầm mắt, mặc dù nàng là người ngu muội nhưng ít nhiều cũng biết một số tình hình của vương quốc, có thể ít nhiều trợ giúp được Bệ hạ trên đường tuần du. Khẩu cần Bệ hạ ân chuẩn”.

Tử Xuyên Tú vô cùng kinh ngạc khi thấy Vân Thiển Tuyết đột nhiên có thỉnh cầu này, Tử Xuyên Tú quay nhìn Tạp Đan nhưng sắc mặt nàng vẫn bình thường như thể trước đó hai vợ chồng đã thương lượng với nhau.

Tử Xuyên Tú không biết Vân Thiển Tuyết và Tạp Đan đang chơi trò gì nhưng mà có một mỹ nữ tinh thông quốc sự của vương quốc bầu bạn, là phần thưởng miễn phí, Tử Xuyên Tú cao hứng còn không kịp, lẽ nào lại có thể từ chối.

Tử Xuyên Tú cười nói: “Vân ái khanh, trẫm chưa kết hôn, khanh giao thê tử cho Trẫm, chẳng lẽ khanh yên tâm với Trẫm sao?”.

Vân Thiển Tuyết không cười, gã bình tĩnh nói: “Bệ hạ hay nói đùa, không nói chuyện ngày xưa Bệ hạ quen biết với chuyết thê, vi thần biết rõ Bệ hạ là bậc chính nhân quân tử.

Bệ hạ, quyết định vi thần phòng thủ Ma Thần bảo không thể thay đổi, nhưng chiến sự nguy hiểm, nếu vi thần vạn nhất... Vi thần rất yên tâm khi phó khác chuyết thê cho Bệ hạ, vi thần van cầu người...”.

“Vân!”. Tạp Đan kiên quyết cắt ngang lời nói của Vân Thiển Tuyết, nàng nói vẻ vô cùng nghiêm túc: “Không nên nhắc khiến thiếp sợ hãi, nếu như chàng không sống được thì thiếp nhất định sẽ không sống một mình”.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt yêu thương ẩn chứa tình cảm vô hạn, bọn họ đang quỳ gối nhưng lúc này đã hồn nhiên quên mất chính mình đang ở trước mặt Ma Thần Hoàng bệ hạ, chỉ biết ngây người nhìn nhau.

Nhìn đôi nam nữ này Tử Xuyên Tú lại nghĩ tới Tư Đặc Lâm với đôi mắt u buồn, âm trầm. Hắn thở dài, quay người đi ra ngoài, để lại một câu nói: “Vân ái khanh, hãy yên tâm, Tạp Đan rất an toàn, khanh hãy bảo trọng, các khanh nhất định sẽ gặp lại nhau”.

“Cảm ơn Bệ hạ đã chu toàn”.

Mọi người đều đồng ý với quyết định của Tử Xuyên Tú, trừ một người, Lỗ Đế. Khi biết tin thuộc hạ của mình sẽ bớt đi một vạn người, Lỗ Đế vội vàng chạy tới kỳ kèo với Tử Xuyên Tú: “Bệ hạ, ngài hãy làm chủ cho thần, binh mã của thần chia cho Vân Thiển Tuyết quá nhiều”.

Tử Xuyên Tú trầm trầm nói: “Việc này quả thật Trẫm cũng rất lo lắng, vậy bốn đoàn này vẫn do khanh tiếp tục chỉ huy đi”.

Lỗ Đế tươi cười tới mức lộ cả hàm răng vàng khè: “Cảm ơn Bệ hạ, cảm ơn Bệ hạ”.

“Khanh dẫn theo bốn đoàn này ở lại trấn thủ Ma Thần bảo, hãy nhớ nghe theo sự chỉ huy của tướng quân Vân Thiển Tuyết, không được tự tiện hành động”.

Nhìn vẻ tươi cười của Lỗ Đế đột nhiên cứng đơ trên gương mặt quả thật là một sự tình vui tai vui mắt, lúc này vẻ mặt của Lỗ Đế còn khó coi hơn khóc: “Bệ hạ, vì đại cục vi thần tình nguyện phái ra bốn đoàn ở lại cùng với Vân Thiển Tuyết...”.

Ngày mùng mười tháng mười năm bảy trăm tám mươi lăm, sau nửa tháng ở lại Ma Thần bảo, quân chủ lực của vương quốc bắt đầu hành trình rút lui. Căn cứ vào mệnh lệnh của Tử Xuyên Tú, bọn họ đi tới thành Ngõa Ân Tư Tháp sau đó đi qua sa mạc, dừng lại ở thành Phật Cách La Tư Bỉ Á một thời gian ngắn.

Đại quân hành quân ngày đêm, mặc dù trên đường rút lui vẫn gặp sự tập kích của người dã man và sự ngăn cản nhưng quân đội Ma tộc quy thuận giống như những mũi tên, các đội binh mã thay nhau mở đường, cuối cùng đánh lui tất cả.

Tử Xuyên Tú nhận ra một điều, so với khi tiến quân vào khu đông vương quốc Ma tộc, vùng đất trước đây vô cùng phì nhiêu nay trở nên một mảnh đất vô cùng điêu linh, hoang vu. Đại quân hành quân trên đường cả một ngày cũng không thấy người ở, trên đường hành quân chỉ thấy những thôn trang bỏ hoang và xương trắng khắp nơi, ở những nơi xưa kia là thành thị chỉ còn những đống đổ nát, những dã lang đơn độc đang kêu gào, phần lớn binh lính Ma tộc đều động lòng trắc ẩn khi chứng kiến vùng đất phì nhiêu xưa kia biến thành một khung cảnh thê lương.

Khi chứng kiến tình cảnh này, công chúa Tạp Đan khóc như mưa, nàng nghẹn ngào nói: “Vùng đông bộ vương quốc gặp đại nạn này thì phải mất cả trăm năm mới có thể khôi phục ngụyên khí ngày xưa, khi xuống dưới cừu tuyền, tôi không biết đối mặt với phụ hoàng như thế nào đây?”.

Ngay lập tức Tử Xuyên Tú và mấy tộc trưởng xúm lại an ủi Tạp Đan, nói rằng việc người dã man xâm lấn là thiên tai không người nào có thể chống lại, nhân đó mọi người cùng bùi ngùi trước cảnh tượng xương trắng trải ngàn dặm. Nói gì thì nói trong lòng Tử Xuyên Tú vẫn có điều che giấu, hắn đương nhiên hiểu rõ cảnh tượng thê thảm trước mắt ngoài phần đóng góp của người dã man thì còn chuyện cướp bóc trên đường tiến quân của quân viễn chinh khi trước cũng đóng góp phần lớn. Các tộc trưởng cũng nhận ra, người dã man có thể giết chết người trong thôn trấn nhưng chúng sẽ không nổi lửa thiêu đốt thôn, chỉ là mọi người giả vờ hồ đồ đổ lỗi cho người dã man mà thôi, mọi người cũng thầm yên tâm vì may mắn thay người dã man không chạy tới kháng nghị nỗi oan ức này.

Khi đi ngang qua sa mạc phân chia lãnh thổ vương quốc ra làm hai phần, vì đã có kinh nghiệm vượt qua sa mạc nên lần này đại quân thích ứng rất nhanh với hoàn cảnh, suốt đoạn đường đi không có chuyện gì đáng kể xảy ra. Có lẽ vì sợ hãi sự khốc liệt và nhiệt độ cao của sa mạc nên liên quân rất ít va chạm với người dã man, sa mạc phân chia vương quốc thành hai phần, khi người dã man xâm lấn, sa mạc này đã trở thành lá chắn ngăn cản bước chân của đại bộ phận người dã man, khiến cho một nửa vương quốc được an toàn.

Sau bốn ngày năm đêm bôn ba trong sa mạc thì từ phía trước truyền tới thông báo, phía trước đã nhìn thấy cây cỏ xanh tốt!

Tử Xuyên Tú thở phào nhẹ nhõm khi nghe thông báo, có sa mạc ngăn cản, sự uy hiếp của người dã man giảm bớt rất nhiều, đại quân tạm thời được an toàn. Tử Xuyên Tú truyền lệnh cho đại quân tiến thẳng tới thành Phật Cách La Tư Bỉ Á đóng quân nghỉ ngơi.

Vì thành Phật Cách La Tư Bỉ Á là thủ phủ của bộ tộc Á Côn nên trước khi đại quân tới nơi, quân tiên phong đã phái sứ giả cưỡi ngựa tới truyền khẩu dụ cho Á Ca Mễ: “Tộc Á Côn phải chuẩn bị cẩn thận đón tiếp Quang Minh hoàng mới lên ngôi tuần du qua đây”.

Á Ca Mễ nổi cơn lôi đình, khi nhận được khẩu dụ: “Tiểu tặc Lâm Hà này cùng lắm chỉ là một tì tướng nhà Tử Xuyên mà thôi, nhất thời đắc thế trộm được vương quốc của ta, tự nhiên ngồi lên ngôi chí tôn, muốn nhẫn nhịn cũng không thể nhẫn nhịn được nữa. Các bộ tộc khác sợ chết thì thôi, chứ tộc Á Côn chúng ta là danh môn từ xưa tới nay của vương quốc nhất định không thể chấp nhận gã ngụy đế này, còn bắt ta đi phụng dưỡng hắn sao? Không có cửa đâu. Người đâu, mang tên ngụy sứ giả này ra ngoài chém đầu”.

Á Ca Mễ tức giận tới mức mất đi lý trí của mình, cũng may tộc Á Côn từ xưa vẫn là tộc lớn trong vương quốc, các trưởng lão vẫn giữ được sự tỉnh táo, bọn họ biết rằng một khi giết sứ giả của Tử Xuyên Tú sẽ mang tới hậu quả gì nên nhất quyết khuyên can Á Ca Mễ: “Tước gia, không cần biết Lâm Hà lên ngôi chính thống hay không, việc hắn có được ngọc tỷ thần bảo truyền ngôi của tiên hoàng đã là ý trời, huống chi hai nước giao tranh, không giết sứ giả. Cho dù là chiến tranh giữa hai nước hay chiến tranh vì Hoàng quyền, điều này đều là tục lệ, tộc Á Côn chúng ta không được phá vỡ tục lệ này”.

Khi hai sứ giả bị đánh tới mức máu chảy đầm đìa chạy về tới đại bản doanh liên quân thì bộ thống soái phẫn uất sôi trào, các tộc trưởng nhao nhao xin đi đánh: “Á Ca Mễ chỉ là một tiểu tặc mà dám coi thường thần uy của Ma Thần Hoàng. Bệ hạ, xin hãy cho thần mang binh mã bản bộ xuất chiến, bắt Á Ca Mễ tới cho Bệ hạ phán xử”.

Thật sự mà nói Tử Xuyên Tú rất khó có thể hiểu được tâm trạng của các tộc trưởng, hắn không hiểu vì sao bọn họ lại phẫn nộ, chẳng lẽ chỉ vì mình đã đầu hàng loài người nên bây giờ thấy một phần tử trung thành, không chịu đầu hàng khiến những phản đồ này thẹn quá hóa giận hay sao? Nhưng cho dù là gì đi nữa khi thấy sĩ khí này Quang Minh hoàng lập tức hạ lệnh đại quân tiến binh, đè bẹp sự kháng cự của thành Phật Cách La Tư Bỉ Á.