Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 242: vô danh



Sáng ngày 23 tháng 10 năm 755, chủ lực liên quân tiến tới ngoại ô thành Phật Cách La Tư Bỉ Á.

Có thể nói khí thế tiến quân của Quang Minh hoàng cực kỳ hùng mạnh, từ xa có thể nhìn thấy chiến kỳ đủ các màu sắc rực rỡ, phất phới trong ánh nắng mặt trời, giống như một đóa hoa nở rộ. Ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu lên áo giáp của lính kị sĩ phát ra ánh sáng chói mắt kéo dài vô tận, cả lộ quân này trông giống như một cự mãng khổng lồ với lân giáp rực rỡ trong nắng.

Từ trên lâu thành đã có thể nghe thấy tiếng trống rung trời xa xa của hàng trăm lính Bán thú nhân đang gõ những cái trống đại: “Thùng thùng thùng thùng thùng thùng thùng thùng thùng”. Như để hưởng ứng tiếng trống, đội hình hình vuông của lính bộ binh Bán thú nhân trong quân phục màu đen bắt đầu xuất hiện.

Tử Xuyên Tú lấy được từ trong quốc khố ở Ma Thần bảo mấy ngàn vạn lượng bạc có thể coi đó là thu hoạch khổng lồ, nhưng thu hoạch lớn nhất của hắn không phải là vàng bạc tích trữ mấy trăm năm của Ma tộc, mà là vũ khí và trang bị quân đội chồng chất như núi mà Ma tộc thu được qua các cuộc giao tranh trước đây với loài người, rất nhiều bộ áo giáp vì binh lính Ma tộc vóc người thấp bé không thể mặc được, vì vậy được để trong kho vũ khí của Thần Bảo để minh chứng cho chiến tích, bây giờ tất cả làm lợi cho Tử Xuyên Tú.

Mỗi bộ áo giáp nặng hai mươi lăm cân này vốn là trang bị tiêu chuẩn cho lính thiết giáp kị binh, nhưng đối với lính Bán thú nhân cường tráng thì sức nặng này không phải là vấn đề, chỉ trong vòng một đêm, mười mấy vạn đại quân bộ binh Viễn Đông với trang bị đơn giản đã biến thành lính trọng giáp bộ binh, tất cả binh lính đều mặc áo giáp với những vảy giáp chằng chịt, đầu đội mũ sắt chóp nhọn màu đen, ở giữa miếng che mặt có hình tượng chim ưng Viễn Đông, hai chân có miếng hộ giáp, đầu gối, mắt cá cũng có miếng giáp bảo vệ.

Bây giờ hiện ra trước mắt quân trấn thủ thành Phật Cách La Tư Bỉ Á là một quân đoàn bộ binh, trọng giáp bộ binh chưa từng có, sự hùng mạnh của nó, tác phong quân sự có thể khiến bất kỳ Hoàng đế nào cũng kiêu ngạo vì có binh mã như vậy.

Binh lính áo giáp màu đen giống như từ chân trời bay tới, cuồn cuộn không có điểm cuối, những mũi thương nhọn chỉ thẳng lên trời như rừng, những lá chiến kỳ màu đen bay phất phới. Hơn một vạn binh lính bước chân chỉnh tề, những bước chân kiên cường đồng loạt nâng lên hạ xuống, tiếng giẫm chân gây nên những âm thanh, như động đất, “ầm ầm ầm...”, mỗi bước chân tiến lên trước đều gây ra cơn chấn động nhỏ, trong tiếng bước chân nặng nề của trọng giáp bộ binh, mặt đất như rên rỉ, oằn xuống.

Đội hình hình vuông của lính Bán thú nhân trông giống như một bức tường đồng vách sắt vô cùng uy nghiêm, tràn ngập sát khí và uy phong, từng hàng từng hàng đội hình màu đen tiến tới phủ kín tầm nhìn, bầu trời và mặt đất. Tiền đội của đội hình đã tiến tới gần chân thành Phật Cách La Tư Bỉ Á nhưng ở đường chân trời vẫn liên tục xuất hiện những đội hình hình vuông màu đen mới.

Á Ca Mễ đứng trên lâu thành Phật Cách La Tư Bỉ Á với sắc mặt trắng bệch khi ông ta nhìn thất uy thế của quân đoàn Viễn Đông, cho dù Á Ca Mễ là người ngông cuồng nhưng cũng là người biết cầm quân. Năm xưa cho dù vào thời kỳ hoàng kim của Ma Thần Hoàng Tạp Đặc thì quân đoàn thú áo giáp chỉ có năm vạn người, nhưng quân đoàn bộ binh trọng giáp trước mắt ông ta có khoảng mười vạn người.

Đi theo sau quân đoàn bộ binh áo giáp Viễn Đông là quân đoàn kị binh cuồn cuộn kéo tới, gió cuốn bụi bay mù trời, lính kị binh sắc mặt nghiêm nghị, lanh lợi, nhanh nhẹn dũng mãnh... Bọn họ mặc giáp nhẹ bảo vệ trước ngực và tứ chi, áo khoác ngoài màu đen, khi chiến mã phi nước kiệu, áo khoác ngoài rộng thùng thình, đón gió tung bay trông giống như chim ưng khổng lồ giang rộng hai cánh, như muốn quét sạch quân thù. Tất cả lính kị binh đeo cung, bao tên ở sau lưng, ở bên hông là mã đao sắc bén, cho dù chiến mã chạy rất nhanh nhưng đội ngũ không bị rối loạn. Hết đội này tới đội khác, trên cây đại kỳ tung bay trong gió có một chữ “Tú” rất to.

Sau trận chiến thành Ba Đan, Tú Tự doanh đối trận trực tiếp với quân đoàn thú áo giáp Ma tộc đã uy danh khắp đại lục, tất cả gia tộc đều biết dưới trướng thống lĩnh quân Viễn Đông Tử Xuyên Tú có một đội kị binh, tinh nhuệ với chữ “Tú” trên cờ hiệu của mình, đội quân kị binh này vừa giỏi võ thuật, lại có ý chí kiên cường chém giết trên sa trường như sắt thép, vô cùng cường hãn, luôn xuất hiện vào thời khắc mấu chốt nhất, chém giết như vào chỗ không người. Bây giờ đơn vị quân đội trong truyền thuyết này đã xuất hiện dưới chân thành Phật Cách La Tư Bỉ Á khiến tâm trạng Á Ca Mễ vô cùng nặng nề.

Sau binh mã quân Viễn Đông là binh mã các bộ tộc Ma tộc, bọn họ là quân đội đến từ khắp nơi của vương quốc Ma tộc, tộc Ca Ngang, Lôi tộc, Cương tộc, Thất Tháp tộc, Đồ tộc, Ma tộc, những chiến sĩ này cũng mặc chiến bào uy phong, ưỡn ngực hành quân theo đội nhóm, từng đội, từng đội tiến tới, phía trước là lá chiến kỳ với đủ các hình thù: búa, hắc dương, phi ưng, ngưu đầu giác, mãnh hổ, bảo kiếm...

Đương nhiên Á Ca Mễ hiểu những hình vẽ đó hàm ý mỗi lá cờ đại diện cho một bộ tộc thiện chiến, một nửa bộ tộc trong vương quốc đã quy thuận Tử Xuyên Tú, nói một cách chính xác bọn họ đã quy thuận Ma Thần Hoàng mới, phục tùng chính quyền mới của vương quốc thống nhất.

Binh mã bộ tộc trong quân đoàn uốn lượn hơn mười dặm, ở giữa trung quân là một lá cờ Hoàng kim sư tử bay phất phới thu hút được sự chú ý đặc biệt của mọi người, cho dù lá cờ này không phải đi trước nhất trong đội ngũ vô cùng khổng lồ này, nhưng khi nhìn thấy lá cờ này xuất hiện trong đội ngũ của Tử Xuyên Tú, tất cả quan binh Ma tộc cho dù là binh lính tộc Á Côn trên tường thành Phật Cách La Tư Bỉ Á hay binh lính các bộ tộc Ma tộc đều có một cảm xúc rất phức tạp.

Bọn họ không hiểu chính mình đang nhìn thấy cái chết của một thời kỳ vĩ đại, suy nghĩ của bọn họ rất đơn giản nên không hiểu được cảm giác không nói nên lời này, bọn họ chỉ cảm thấy trong lòng hoảng hốt, mũi mắt cay cay, nước mắt không ngừng chảy xuống gò má rất nhiều lông tơ, nhưng không ai có ý định dùng bàn tay có nhiều vết bẩn của mình để lau sạch.

Quân tiên phong đi tới trước cổng thành, trong tiếng trống rung trời xen vào đó là tiếng leng keng của áo giáp, binh khí, tiếng chiến mã hí vang, tiếng hô mệnh lệnh của sĩ quan, tiếng kèn lệnh, vô số âm thanh đan quyện vào nhau tạo thành một sự hỗn loạn. Đột nhiên, trong khùng cảnh hỗn loạn đó, một kị binh, Ma tộc toàn thân mặc áo giáp đen chạy ra trước đội ngũ, giọng nói lanh lảnh của người này trấn áp tất cả những âm thanh khác: “Bệ hạ giá lâm! Vì sao tộc trưởng tộc Á Côn không ra ngoài nghênh đón? Tắc mục hắc lâm, hoàng thượng vạn tuế”.

Đội quân kị binh tiên phong đồng loạt hô to: “Tắc mục hắc lâm, hoàng thượng vạn tuế! Tộc trưởng tộc Á Côn hãy quỳ xuống nghênh đón ngự giá!”.

“Tắc mục hắc lâm!”. Đội hình hình vuông một vạn lính bộ binh thiết giáp bắt đầu hô to, ngay sau đó là tiếng hô như sóng triều, sóng sau sao hơn sóng trước.

“Tắc mục hắc lâm!”. Mười đội hình hình vuông một vạn người đồng thanh hô to, binh lính Bán thú nhân giơ cao thương, đại đao, những cánh tay to khỏe của bọn họ quấn giáp đen giơ cao vũ khí trong ánh nắng mặt trời chói chang như cơn sóng biển, mười vạn yết hầu cường tráng cùng hô tới khản cả giọng: “Tắc mục hắc lâm! Hoàng thượng vạn tuế”. Tiếng hô như sóng biển truyền đi xa, có thể chấn động dãy núi xa xa, âm thanh dội lại trận thế: “Tắc... Mục... Hắc... Lâm!”.

“Tắc mục hắc lâm!”. Quân đoàn kị binh Tú Tự doanh cũng hô to, hơn hai vạn mã đao nhất loạt chỉ lên trời.

“Tắc... Mục... Hắc... Lâm” ba vạn chiến sĩ Lôi tộc cũng đồng thành hô to, công tước Lôi Báo đi trước đội ngũ, hô tới mức mặt đỏ tía tai.

“Tắc... Mục... Hắc... Lâm!”. Lỗ Đế và binh lính Tắc Nội Á tộc cũng gào tới khản cả giọng.

“Tắc... Mục... Hắc... Lâm”. Ca Ấm, trưởng lão giám quốc tộc Ca Ngang vung tay trong không trung, mặt đỏ ửng, phía sau ông ta là sáu vạn binh mã tinh nhuệ của tộc Ca Ngang.

“Tắc... Mục... Hắc... Lâm!”. Cương tộc, Thất Tháp tộc, Đông Nhật tộc, Đồ tộc, các tộc trưởng và chiến sĩ các tộc say mê gào lên tới mức nhập thần như si như say. Trong tiếng hô, bọn họ dường như đang nhớ lại thời đại hoa lệ, sự cường thịnh của vương quốc, thời đại máu tanh và kiêu ngạo, khi đó bọn họ đã dùng tiếng hô này để ca ngợi Ma Thần Hoàng của bọn họ, bây giờ một Ma Thần Hoàng mới đã xuất hiện, vị Ma Thần Hoàng này cũng tài năng như tiên hoàng của bọn họ, một lần nữa Hoàng đế lại dẫn dắt bọn họ bước vào thời kỳ huy hoàng của Thần tộc.

Cả lộ đại quân cùng gào lên, ba mươi vạn hổ báo, ba mươi vạn mã đao, đây chính là tập hợp của sức mạnh, máu và sắt thép, đó chính là bạo lực và thế giới của đàn ông, tiếng hô điên cuồng như có một lực hấp dẫn, binh lính giống như bị ma pháp là say mê nhất loạt, trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ: “gầm lên, tiếp tục gầm lên”, cho dù là binh lính Bán thú nhân, loài người hay Ma tộc, tất cả bọn họ đều thả lỏng yết hầu, thả tất cả sức lực trong ***g ngực, gào lên câu nói đó: “Tắc mục hắc lâm!”, hòa cùng với tiếng hô của ba mươi vạn hán tử cường tráng đó là làn sóng âm thanh, từng lớp, từng lớp như lũ quét tiến thẳng tới thành trì. Thanh thế, sự uy hiếp của nó khiến người khác kinh hãi, chấn động thiên địa.

Trong tiếng gầm như cơn cuồng phong đánh sâu vào chân thành, quân trấn thủ thành Phật Cách La Tư Bỉ Á chỉ cảm thấy như bản thân mình giống như lá cây trong cơn bão tố, tiếng hô khiến binh lính không đứng vững, bọn họ vứt bỏ vũ khí, bịt chặt tai, quỳ rạp xuống đất.

Một viên sĩ quan tộc Á Côn trên lâu thành, sắc mặt tái nhợt chạy tới chỗ Á Ca Mễ bẩm báo: “Khởi bẩm Tước gia, sứ giả quân địch mới gửi thông báo tới, Quang Minh hoàng hạ lệnh cho chúng ta nếu như không ra khỏi thành đầu hàng thì sau khi thành bị phá, toàn bộ người trong thành sẽ bị tàn sát, chó gà cũng không tha. Đây chính là tối hậu thư của Quang Minh hoàng, xin mời Tước gia ngài xem”.

Nhìn trọng giáp bộ binh dưới chân thành như đại dương, tiếng hô như núi lở, tuyết tan. Tộc trưởng tộc Á Côn và các trưởng lão đều tái mặt, Á Ca Mễ cầm lá thư, liếc nhìn rồi tức giận ném xuống đất.

“Tước gia!”. Một trưởng lão run rẩy nói: “Quân uy Tân Hoàng rất khủng khiếp, tộc chúng ta không thể nào ngăn cản, vì toàn bộ con dân trong tộc, xin ngài nhanh chóng quyết định”.

“Quyết định?”. Á Ca Mễ nhìn ba trưởng lão còn lại, sắc mặt ai nấy cũng tái nhợt, có thể nhìn thấy sự kinh hoàng trên nét mặt.

“Tước gia, ngài không có quyền mạo hiểm tính mạng của toàn bộ người dân trong tộc”.

“Đây là lúc lập uy của tân Hoàng, xin tộc trưởng đại nhân hãy nhanh chóng sửa lỗi nếu không thì sẽ không kịp nữa rồi”.

“Quân uy của tân Hoàng như bão táp, như hổ lang, tộc chúng ta tuyệt đối không có khả năng chống lại, ngài tùy tiện khiêu khích đã phạm sai lầm lớn, lúc này sửa lỗi vẫn còn kịp”.

Trong tiếng hô rung chuyển đất trời, sắc mặt Á Ca Mễ trắng bệch như tờ giấy trắng, ông ta cười thê thảm rồi vứt thanh trường kiếm trong tay xuống, mặt tái nhợt nói nhỏ: “Tùy vào các ngươi đi”.

Các trưởng lão tộc Á Côn nhìn Á Ca Mễ với ánh mắt thương hại, bọn họ như trút được gánh nặng, sau đó mấy người cùng hô to: “Tộc chúng tôi nguyện ý đầu hàng, hãy mau mở cổng thành, nghênh đón đại quân của Bệ hạ”.

Trong ánh nắng chói chang, ánh nắng gay gắt cả một ngày trời thiêu đốt làn da Á Ca Mễ, lưng áo ông ta hết ướt đẫm rồi lại khô khốc, rồi chuyển sang ướt, đầu choáng váng, đôi môi khô nẻ khát nước, trong cổ họng Á Ca Mễ như có một cây đuốc đang cháy.

Trước cửa đại doanh vang lên tiếng kèn lệnh đổi phiên trực của binh lính Ma tộc, khi nhìn thấy một viên sĩ quan dẫn theo một đội lính đi tuần tra, Á Ca Mễ hô to: “Quân gia, thỉnh cầu ngài hãy bẩm báo với Hoàng thượng: ‘Vi thần Á Ca Mễ thỉnh cầu được bái kiến Quang Minh hoàng bệ hạ, tộc Á Côn tình nguyện quy thuận Bệ hạ, chỉ cầu được bái kiến Bệ hạ’”, giọng nói khàn khàn, khô nẻ, gần như không giống tiếng người.

Sự đồng cảm hiện lên trong mắt viên sĩ quan Ma tộc khi hắn nhìn thấy gương mặt sạm đen vì phơi nắng, đôi môi khô nẻ, thân hình run rẩy của Á Ca Mễ.

“Tước gia Á Ca Mễ, chúng tôi chỉ là binh lính canh gác đại doanh, không có quyền gặp mặt Bệ hạ”.

Á Ca Mễ trầm ngâm, ông ta đứng phơi dưới ánh nắng chói chang này cả một ngày, đã nhiều lần thỉnh cầu được gặp mặt nhưng vẫn không có câu trả lời. Lúc này Á Ca Mễ cũng không có dũng khí bỏ chạy, lính Bán thú nhân đã vào trong thành, tiếp quản công việc phòng ngự trong thành, thành Phật Cách La Tư Bỉ Á và tính mạng hai mươi vạn người tộc Á Côn chỉ dựa vào một câu nói của Tử Xuyên Tú.

Á Ca Mễ sợ hãi tới mức cả linh hồn cũng run rẩy khi ông ta nghĩ tới thủ đoạn tàn khốc các đời Ma Thần Hoàng trước đây đối phó với phản nghịch, so với những cái đó, sự mệt mỏi, khát khô khiến cho thân thể đau đớn hoàn toàn không đáng giá.

Á Ca Mễ hoàn toàn không thể hiểu được, vì sao phản tướng loài người Tử Xuyên Tú lại trở nên hùng mạnh như này? Tộc Á Côn là bộ tộc lớn thứ nhất, thứ hai trong vương quốc nhưng lại không thể chịu được một đòn của Tử Xuyên Tú, có phải thực lực của mình và Tử Xuyên Tú đã chênh lệch tới mức đó rồi sao?

Khi mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống, vệ binh canh gác bên cạnh Á Ca Mễ đã thay phiên mấy lần nhưng Á Ca Mễ vẫn không rời đi, bóng dáng ông ta đơn độc kéo dài trên mặt đất.

“Tộc trưởng tộc Á Côn”.

Á Ca Mễ vui mừng, cả sợ hãi ngẩng đầu khi rốt cuộc nghe có tiếng gọi tên mình, thì ra người đó là Ca Ấm.

Tộc Ca Ngang và tộc Á Côn có mối quan hệ hữu hảo truyền thống, vào lúc Ca Đạt Hãn còn sống, đảm nhiệm ngôi vị tộc trưởng, các sĩ quan cao cấp của hai tộc thường xuyên gặp mặt nhau, Ca Ấm và Á Ca Mễ cũng quen biết nhau, Á Ca Mễ như người chết đuối vớ được cọc khi nhìn thấy Ca Ấm, ông ta nói giọng khàn khàn: “Trưởng lão Ca Ấm”.

Ca Ấm nhìn Á Ca Mễ với ánh mắt khác thường, sắc mặt vô cùng cổ quái.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lát rồi Ca Ấm mới nói: “Tộc trưởng tộc Á Côn, bệ hạ triệu kiến ngài, xin hãy đi theo ta”.

Á Ca Mễ đi theo sau Ca Ấm vào trong quân doanh, với bước chân cứng đơ.

Quân doanh đóng trong một khu rừng cây cối xanh tốt bên ngoài thành, những lều vải dựng trên mặt đất thành từng dãy dài, trên con đường mòn trong rừng, từng đội lính áo giáp Bán thú nhân đi tuần tra, trong mắt Á Ca Mễ hiện lên vẻ hâm mộ khi nhìn đám binh lính cường tráng, khí lực cường hãn.

“Tước gia!”.

Khi tới trước một lều vải ở chỗ rẽ, đột nhiên Ca Ấm đi chậm lại, Á Ca Mễ suýt chút nữa đâm sầm vào người Ca Ám.

Ca Ấm thì thào: “Tước gia, việc ngài từ chối thuần phục Bệ hạ, lại còn đánh đuổi sứ giả của Bệ hạ khiến Bệ hạ rất tức giận”.

Á Ca Mễ vội vàng nói: “Trưởng lão, hai tộc Ca Ngang và Á Côn chúng ta giao hảo nhiều đời, hãy giúp ta, ta van ngài đó”.

“Ta đã cố hết sức nhưng không biết có kết quả hay không”.

Hai người nhanh chóng đi tới trước doanh trung quân, ở giữa là một chiếc lều lớn màu vàng thể hiện thân phận hiển hách của chủ nhân, bên trên nóc lều màu vàng là cây ưng kỳ bay phất phới.

“Phi ưng kỳ màu vàng?”Á Ca Mễ thì thào hỏi Ca Ấm: “Chẳng ra cái gì cả”, tiêu chí của nhà Tử Xuyên chính là cây Ưng kỹ màu đen, còn dấu hiệu của vương quốc Ma tộc chính là lá cờ Hoàng kim sư tử, bây giờ thống lĩnh của gia tộc Tử Xuyên Tú trở thành Hoàng đế của vương quốc, cờ hiệu của hắn lại biến thành ưng kỳ màu vàng, phương thức dung hòa này khiến Á Ca Mễ không kịp thích nghi.

“Tước gia, ngài nói năng cẩn thận, bệ hạ là thần thánh, vinh quang vô thượng, không thể bôi nhọ”.

Á Ca Mễ cắn vào miệng mình, ông ta nhớ tới người sĩ quan loài người sắc mặt tái nhợt, chém giết tới mức cả người đẫm máu bây giờ lại trở thành “Hoàng đế bệ hạ” thần thánh, tối cao vô thượng sao?

Đại Ma Thần trên trời, ngài đùa giỡn với Thần tộc như này sao?

Bên ngoài lều vải, hai lính Bán thú nhân lục soát người Á Ca Mễ sau đó vẫy tay ý cho phép hai người vào trong.

Á Ca Mễ giẫm lên thảm đỏ tươi, bước vào trong lều vải.

Bên ngoài trời tối đen nhưng trong lều rộng rãi, đuốc cháy sáng ngời, ngồi chính giữa chính là Ma Thần Hoàng trong bộ quân phục trên chiếc ghế màu vàng, đứng xung quanh Ma Thần Hoàng chính là những trọng thần, tướng quân của vương quốc nhưng những vì sao vây xung quanh... Lúc này Á Ca Mễ nhận ra có rất nhiều tộc trưởng các bộ tộc, Tạp Đan của Tắc Nội Á tộc, Lôi Báo của Lôi tộc, Cương Ngõa của Cương tộc...

Bên người Tử Xuyên Tú còn những thần tử cũng mặc trang phục cung đình truyền thống, bên ngoài khoác áo khoác nhưng rộng thùng thình, trước ngực, trên áo dài màu tím là những tấm huân chương lấp lánh, trong tay là những cây quyền trượng khảm nạm kim cương và đá quý, cảnh tượng vô cùng phồn hoa, long trọng.

Nhưng điều rất bất ngờ là Tử Xuyên Tú ở giữa những người này chỉ mặc một bộ quân phục sĩ quan màu xanh đậm, trên quân hàm ở trên vai chỉ có một một sao vàng khảm kim cương đang phát sáng, ở cổ áo là cành nguyệt quế, trước ngực là một huân chương phi ưng màu vàng, tất cả chỉ là trang phục tiêu chuẩn của một thống lĩnh nhà Tử Xuyên.

Đột nhiên Á Ca Mễ thầm phẫn nộ: “Thật buồn cười một khi đã làm Ma Thần Hoàng thì cứ tuân theo truyền thống của vương quốc, phải mặc Long bào của Hoàng đế, nhưng hắn vẫn chỉ mặc quân phục nhà Tử Xuyên trong khi đảm nhận vị trí Ma Thần Hoàng chính là sự sỉ nhục, khiêu khích với toàn thể vương quốc, thật sự ta không thể chịu nổi...”. Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, Á Ca Mễ đột nhiên nhớ tới mục đích tới đây của mình, rồi nhìn các tộc trưởng đang đứng cúi đầu xung quanh, ngay lập tức cơn phẫn nộ bừng bừng trong đầu Á Ca Mễ biến mất tăm mất tích, bất chợt Á Ca Mễ hiểu được một đạo lý, trước một lực lượng hùng mạnh tuyệt đối này, tất cả phong tục gì đó đều không còn ý nghĩa.

Tử Xuyên Tú không chú ý tới Á Ca Mễ đang đi vào trong, hắn đang chăm chú nghe Tạp Đan nói.

“Bệ hạ, Huyết Nhân tộc bắt nguồn từ thời đại thần thoại, căn cứ theo Thần điển ghi lại vào ba nghìn năm trước thời đại thần thoại, trên mặt đất chỉ có những bụi cây gai hoang dại, khắp mặt đất chỉ có người man rợ ăn thịt người đi lại, Đại Ma Thần sáng tạo ra tổ tiên Thần tộc.

Khi để bọn họ sinh ra trên mặt đất, Đại Ma Thần đã truyền dụ rằng: ‘nơi này là quê hương của các ngươi, các ngươi phải thành lập quốc gia thờ phụng thần ở nơi này cho tới khi ta quay về’.

Tổ tiên của Thần tộc căn cứ theo truyền dụ của Đại Ma Thần, dưới sự lãnh đạo của người bảo vệ, bọn họ đã chiến đấu vô cùng oanh liệt với người dã man, trong vòng hai trăm năm đã xảy ra năm lần chiến tranh với quy mô trăm vạn người, hai bên đã sử dụng tất cả các loại vũ khí thời cổ xưa. Tình cảnh chiến tranh vô cùng thảm thiết, đất trời đảo lộn, núi cao biến thành đất bằng, lửa cháy thiêu rụi ngàn dặm, động đất xảy ra, đại dương bốc hơi, tất cả những điều này đều ghi lại trong Thần điển. Trải qua hai trăm năm chiến tranh đẫm máu, anh dũng, người dã man hoàn toàn bị đánh bại. Hổ răng kiếm, tượng binh, người báo, địa long và hơn mười loại quái vật khủng khiếp hoàn toàn bị tiêu diệt, những quái vật còn sống sót lẩn trốn ở trong biển cây cỏ ở Đông Đại Hoang không dám xuất hiện, Thần tộc chúng ta giành toàn thắng trong cuộc chiến tranh kéo dài hai trăm năm, về sau được xưng là...”.

Nói tới đây Tạp Đan nhìn các tộc trưởng mỉm cười.

Đây chính là cuộc chiến tranh kiêu ngạo nhất trong lịch sử Thần tộc, sớm được người dân Thần tộc truyền miệng từ đời cha tới đời con, tới đời cháu, đời đời truyền miệng, nổi tiếng khắp vương quốc, không ai không biết.

Vào lúc này một cô gái xinh đẹp với giọng nói uyển chuyển, êm dịu kể lại cuộc chiến tranh mấy ngàn năm trước của tổ tiên khiến đám tướng lĩnh Ma tộc mê mẩn lắng nghe, nghe câu hỏi của Tạp Đan, Lôi Báo, Cương Ngõa, Ca Ấm thậm chí ngay cả Á Ca Mễ mới lúc trước còn bước vào với tâm trạng bất an đều cảm thấy như có một ngọn lửa mãnh liệt đang cháy trong ***g ngực, một cảm giác cực kỳ tự hào ngập tràn trong tâm trí.

Tất cả mọi người đồng thành nói: “Chiến tranh lập quốc”.

“Đúng vậy” Tạp Đan đứng thẳng người nghiêm nghị nói: “Đại Ma Thần phù hộ cho tổ tiên chúng ta khiến cho bọn họ có thể quét ngang ngàn dặm sông núi sáng tạo ra vương quốc vĩ đại. Đại Ma Thần cũng phù hộ cho thế hệ con cháu để bảo vệ vĩnh viễn tổ quốc, tâm nguyện của Đại Ma Thần chúc phúc cho bọn họ, chúc phúc cho thế hệ con cháu chúng ta. Những gì chúng ta mất đi sẽ được con cháu chúng ta đoạt lại hết, với nỗi cực nhọc, sự kiên nhẫn sự hy sinh không bao giờ nản chí, tuyệt vọng, cho dù có lâm vào tuyệt cảnh, chúng ta cũng phải ghi nhớ chúng ta là con cháu của Đại Ma Thần, không được làm nhục tổ tiên của chúng ta”.

Câu nói này của Tạp Đan khiến các vị đại thần, tướng quân vô cùng nghiêm nghị, mọi người cùng nhìn về phía Ma Thần Hoàng, bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm nghị.

Ma Thần Hoàng hờ hững nói: “Tạp Đan khanh nói rất đúng, hôm nay chúng ta cũng đối mặt với người dã man hung tàn, chúng ta tuyệt đối không thể lùi bước, sợ hãi, làm nhục sự nghiệp huy hoàng của tổ tiên”.

Các đại thần cùng nói: “Hoàng thượng nói rất đúng”.

Tất cả mọi người đều không phải kẻ ngốc nên đương nhiên nhận ra ý tứ trong câu nói của Tạp Đan, may mắn thay Bệ hạ giả vờ hồ đồ hiểu thành, Tạp Đan khuyển khích mọi người anh dũng chiến đấu với người dã man. Ôi, giải thích như vậy cho dù hơi quái dị nhưng cũng không sai chủ đề.

“Bệ hạ, Huyết Nhân tộc có quan hệ sâu xa với lịch sử vương quốc, hoàng đế khai quốc của vương quốc chính là Lâm Tiêu Phong của Huyết Nhân tộc”.

“Ồ?”. Tử Xuyên Tú kinh ngạc, rất nhiều sự thật và chứng cứ để lại khiến trong tiềm thức của mình, Tử Xuyên Tú đã tiếp nhận việc bản thân mình có huyết thống gần gũi một một Hoàng tộc nào đó của Ma tộc nhưng hắn thật sự không ngờ huyết thống của mình có liên quan tới vị Hoàng đế khai quốc Ma tộc”.

“Vậy vị Hoàng Đế Lâm Tiêu Phong có thân phận gì?”.

“Căn cứ theo Thần điển ghi lại thì Lâm Tiêu Phong vốn là thiếu tướng, phó tham mưu trưởng kiêm trung đoàn trưởng trung đoàn đặc biệt Chỉ huy sứ, Trấn Thủ phủ phòng vệ Đông Nam, xếp thứ mười ba trong danh sách người bảo vệ. Nhưng trong cuộc chiến trăm năm chống lại người dã man, người bảo vệ cũng phải trả một cái giá rất lớn, rất nhiều người bảo vệ cao giai đã chết trận, hơn một nửa trong số bốn ngàn người bảo vệ khai quốc đã tử trận. Trong chiến tranh, Lâm Tiêu Phong bệ hạ dần dần quật khởi trở thành người bảo vệ đứng đầu những người bảo vệ và Thần tộc, sau khi chiến tranh thắng lợi, vương quốc được thành lập, Lâm Tiêu Phong bệ hạ trở thành Hoàng đế bệ hạ đầu tiên của vương quốc”.