Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 70: Quyết biệt Tử Xuyên



Ngày tám tháng mười một, trải qua một chặn đường dài, tín sứ Viễn Đôngt dưới sự hộ vệ của một đội vệ binh Bán thú nhân cuối cùng đã đến Đế đô, báo cáo một tin dữ, ma tộc xác thật đã phát động tấn công đại quy mô, trước mắt đã xác nhận binh lực địch nhân có hai quân đoàn là quân đoàn Lăng Bộ Hư lão đối thủ của nhân loại và quân đoàn Cổ Tư Tháp nổi danh khát máu hung tàn, tổng binh lực đạt hai mươi lăm vạn người.

Không giống như La Tư quân đoàn đại bại trước đó không lâu, lần này xâm phạm toàn là tinh binh cường tướng, hơn nữa vương quốc tùy thời có khả năng tăng viện bộ đội, đông bộ đã có vài hành tỉnh luân hãm, Viễn Đông đối mặt với khảo nghiệm sinh tử!

Tổng thống lĩnh La Minh Hải kiên nhẫn lắng nghe tín sứ bán thú nhân xì xồ xí xố hồi báo, trên đầu như bốc khói.

Mặc bà Viễn Đông của ngươi đối diện khảo nghiệm sinh tử hay là sinh tử khảo nghiệm, hiện tại gia tộc chỉ quan tâm đến an toàn của bổn thổ, hứng thú duy nhất đó là ma tộc quân rốt cuộc thông qua biện pháp nào để tiến nhập vào nội địa gia tộc?

"Ngươi nói cái gì? Ma tộc quân đã tiến vào nội địa gia tộc?" Bán thú nhân đó chính là Đức Luân đại thúc ra vẻ ngạc nhiên, mắt trợn trừng, "Cứ điểm Ngõa Luân bị ma tộc đánh hạ lúc nào? Không có à, tôi mới vừa đi từ nơi đó à!"

Các quân quan cao cấp nhìn nhau, Viễn Đông lại chẳng biết gì chuyện này? Như thế, vấn đề chẳng phải lại quay về nguyên điểm sao?, ma tộc quân rốt cuộc làm sao vượt khỏi Cổ kì sơn mạch đây?

Vì để giải đáp nghi hoặc, Thống lĩnh xứ đặc biệt mời các học giả địa lý của Đế đô đại học đến.

Lúc các lão tiên sanh râu dài phất phơ tiên phong đạo cốt tiến đến, mọi người ở Thống lĩnh xứ đều nghiêm túc đứng lên, tuy học vấn của mấy lão gia hỏa này bình thường chẳng ai thèm quan tâm, nhưng mà hiện tại, cứu giúp quốc gia phải dựa vào bọn họ. Tri thức chính là sức mạnh, chân lý này chưa lúc nào được trọng thị như bây giờ.

Nghiên cứu tấm bản đồ chi tiết to đùng về Viễn Đông cả đêm, các chuyên gia đưa ra một đáp án không chắc chắn, căn cứ hình thế chiến lược của Viễn Đông hiện nay, rất có khả năng là ma tộc sau khi phát động tấn công Viễn Đông, bọn chúng đoạt lấy Nhược Kiền hành tỉnh ở đông bộ, theo vị trí của Nhược Kiền hành tỉnh đối với Cổ kì sơn mạch, có lẽ, hoặc giả, có khả năng, nói không chừng sẽ có một tiểu đạo có thể xuyên qua Cổ kì sơn mạch nối với Viễn Đông.

"Chiếu theo phân bố sơn mạch của Cổ kì sơn mạch mà nói, tồn tại một vài tiểu đạo từ các hành tỉnh bị chiếm cứ thông với nội địa gia tộc, trên lí luận điều này là đủ cơ sở để lập luận cứ!" Vị lão giáo thụ râu dài nhất, cũng là người có học thức cao nhất, có quyền lớn nhất nói như trảm đinh tiệt thiết.

Còn về ma tộc làm sao biết tiểu đạo bí mật đó, trước đây vì sao không lợi dụng nó, các chuyên gia đều cho rằng, có lẽ ma tộc cũng là mới khám phá được tiểu đạo này gần đây.

Hai tay kính cẩn dâng phong bì thù lao cho các lão học giả, cung cung kính kính tiễn bọn họ ra về, chư vị thống lĩnh ai nấy hai mất đỏ ngầu do mất ngủ cả đêm, phát hiện bản thân vẫn chẳng có thu hoạch gì.

Các chuyên gia nói về cơ bản là toàn lời thừa, ngoại trừ một đoạn thoại lão già uyên bác nhất dự đoán: "Xét theo địa hình, cho dù có một tiểu đạo như thế thì cũng rất khó để di chuyển, với một tiểu đạo hẹp dài đến cả ngàn dặm, ta cho rằng, muốn thông qua tiểu đạo như thế để di chuyển cả một đại quân đoàn và đội hậu cần vận tải thì gần như không có khả năng".

Nghe được câu này, Thống lĩnh xứ mừng như bắt được vàng, điều đó cho thấy, xâm lược vào nội địa gia tộc chỉ là một chi bộ đội ma tộc nhỏ, chẳng phải cả trăm vạn quân như trong chiến tranh Viễn Đông.

Sau khi có được báo cáo, Tử Xuyên Tham Tinh lập tức vỗ bàn, "Còn do dự gì? Tấn công đi, thu phục lại Bỉ Đặc hành tỉnh!"

Thế là, bánh xe chiến tranh lại bắt đầu chuyển động.

Quân lệnh từ Đế đô truyền ra, từng sư đoàn nhổ trại từ Đế đô xuất phát về đông, đồng thời cứ điểm Ngõa Luân cũng phối hợp xuất binh, năm vạn bộ binh từ bên cánh phải bao vây Bỉ Đặc hành tỉnh, uy hiếp mặt phải quân đội ma tộc.

Quân đội nhân loại thuận lợi tiến thẳng vào Bỉ Đặc hành tỉnh gần như không còn người, không hề ***ng phải sự kháng cự nào của ma tộc quân, sự tình kì quái nhất đã phát sinh, ma tộc đại quân hung hăng trong các báo cáo trước đây đột nhiên biến mất!

Mười lăm vạn quân đội nhân loại đóng lại Bỉ Đặc hành tỉnh, phái trinh sát tỏa ra bốn hướng truy tra, cho dù một cây kim cũng không lọt khỏi mắt bọn họ. Kết quả hồi báo lại là chẳng có thu hoạch, mà các hành tỉnh xung quanh cũng báo cáo không phát hiện dấu vết ma tộc xâm nhập, như thế, giải thích duy nhất đó là, chi quân đội ma tộc đó đã rút chạy thông qua Cổ kì sơn mạch!

Mọi chuyện quả thật rất hoang đường, ma tộc quân đội hung hăn kéo qua, chỉ mới đến Bỉ Đặc hành tỉnh đã rút về?

Tin tức truyền về Đế Đô, tổng trưởng và các lão đại thống lĩnh ngó nhau, đều không dám tin vào tai mình.

Mọi thứ cứ kết thúc như thế sao?

Đương nhiên không thể kết thúc như thế, do sự tồn tại của con đường bí mật đó, mặt đông của gia tộc chịu sự uy hiếp rất lớn, do đó, gia tộc không thể không điều chỉnh chiến lược trọng điểm đã vạch ra.

Trong hội nghị liên hợp giữa Thống lĩnh xứ và Giám sát thính do tổng trưởng chủ trì, tổng thống lĩnh La Minh Hải đề xuất, "Một tiểu đạo bí mật như thế tồn tại là uy hiếp cự đại đến an toàn của gia tộc, chúng ta cần phải xem xét, ma tộc đại quân bất cứ lúc nào cũng có thể thông qua tiểu đạo để xâm nhập phúc địa chúng ta, dưới tình huống như thế, kế hoạch Long kị binh dồn hết binh lực gia tộc lên tây tuyến liệu có ổn thỏa? Thỉnh tổng trưởng điện hạ và chư vị đại nhân suy xét cẩn thận".

Một trận đấu tranh phái hệ lại bắt đầu diễn ra, bởi vì kế hoạch Long kị binh là do Đế Lâm đề nghị, Tư Đặc Lâm chủ trì thực thi, một khi kế hoạch này có thể thuận lợi hoàn thành, địa vị và quyền thế của hai người bọn họ nhất định sẽ tăng vọt không hạn định.

Không nói đến cái khác, một khi khai chiến, Tư Đặc Lâm với thân phận Quân vụ xứ trưởng chỉ huy thực chiến, thống soái toàn bộ quân đội gia tộc, án chiếu điều lệ chiến sự, trong chiến tranh, nhu yếu của tiền tuyến và quân đội luôn được đặt lên hàng đầu.

Tuy chức vị của La Minh Hải cao hơn Tư Đặc Lâm, nhưng cũng không thể không chiếu theo mệnh lệnh quân phương mà hành sự, lão tuyệt đối không thể nhịn được việc này, vì thế, lão phải nắm bắt cơ hội phá hủy kế hoạch Long kị binh, vừa hay lúc này xuất hiện sự kiện ma tộc đông xâm, đối với tổng thống lĩnh La Minh Hải, sự kiện này đúng như là đang nắng hạn gặp mưa rào!

Tiếp đến hai bên dùng đủ thủ đoạn, dè bỉu, sỉ nhục, châm biếm, phát huy đủ dạng công kích, thế nhưng rất rõ ràng, lần này La Minh Hải đã chiếm thượng phong.

Do sự kiện này gây chấn động rất lớn đối với gia tộc, các tướng lĩnh trung lập như Minh Huy, Bì Cổ đều phát biểu, dưới tình huống mặt đông gia tộc chưa được bảo đảm an toàn, lúc này phát động công kích Lưu Phong gia là hành động không thông minh.

Đương nhiên, bọn họ nói rất uyển chuyển, rất khách khí, nhưng ý tứ là như thế.

Không khí hội nghị hầu như nghiêng về La Minh Hải, cả minh hữu của Đế Lâm là Tư Đặc Lâm cũng sinh ra dao động, y nói: "Có thể suy xét kéo dài thời gian thực thi kế hoạch Long kị binh, đợi sự kiện Bỉ Đặc hành tỉnh được điều tra rõ ràng".

Trong hội nghị lần này, tân nhiệm thống lĩnh Tử Xuyên Tú rất kiên nhẫn, chúng nhân đều biết, gã là bằng hữu thủ túc của Đế Lâm, nhưng gã lại không hề có phát ngôn nghiêng về phe nào.

Thế là chúng nhân ẩn ước suy đoán, gã cũng không tán thành kế hoạch của Đế Lâm, chỉ là ngại tình bằng hữu nên không ra mặt phản đối.

Đế Lâm không có người cùng phe, hắn thần sắc lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn qua từng người một, nói, "Long kị binh là kế hoạch được tổng trưởng đích thân quyết định, nếu như muốn phủ quyết, cũng phải do tổng trưởng gật đầu, các vị làm như thế, phải chăng là quá thất lễ!"

Chúng nhân như tỉnh mộng, nhận ra Đế Lâm còn có một chỗ dựa vững chắc đó là tổng trưởng. Tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh thù hận Lưu Phong gia đến tận xương tủy.

Mọi người vội ngồi ngay ngắn, dùng thần thái và khẩu khí của nịnh thần nói: "Tổng trưởng điện hạ..."

Sắc mặt Tử Xuyên Tham Tinh rắn lại, "Hừ" một tiếng đứng dậy bỏ đi, để lại đám thống lĩnh ngồi trong hội nghị ngó lẫn nhau.

Thế là, kế hoạch Long kị binh gặp trở ngại ở đây, La Minh Hải tuy thắng mà bại, Đế Lâm tuy bại mà vinh.

Li khai hội nghị thất của tổng trưởng, thời gian còn sớm, mặt trời vừa mới xuống núi, chư vị thống lĩnh ồn ào chia tay.

Tư Đặc Lâm đề nghị chở Tử Xuyên Tú về, gã mỉm cười từ chối, Bạn sự xứ của Hắc kì quân ở Đế đô đã chuẩn bị một xe ngựa chuyên dụng cho gã, như thế gã không cần phải ngồi nhờ xe của người khác.

Bước nhanh về xe ngựa của mình, Tử Xuyên Tú đột nhiên dừng chân, bên cạnh xe ngựa của gã, một thân ảnh cao gầy đứng yên lặng, Đế Lâm chăm chú nhìn gã.

Không biết vì sao, tiếp xúc nhãn thần kiên định bình tĩnh của Đế Lâm, Tử Xuyên Tú hơi hoảng hốt trong lòng.

"Đại ca? Huynh, huynh đang đợi tôi?"

"Uhm". Đế Lâm rất thận trọng gật đầu, "A Tú, liệu có thể cho xe ngựa của ngươi về trước được không? Ta muốn nói chút chuyện với ngươi".

Tử Xuyên Tú nhìn hắn, "Được thôi". Đế Lâm hôm nay có chút khác lạ, tuy là thương lượng nhưng ngữ khí lại như mệnh lệnh không cho phép từ chối.

Tử Xuyên Tú căn dặn xa phu đánh xe về, cảm giác hoảng hốt vẫn hiện diện trong lòng.

Đế Lâm nhìn gã, "Lên xe ta đi".

Màn đêm thâm trầm, đèn đường mông lung, đạo lộ ảm đạm, xe ngựa chạy nhanh trên con đường chính của Đế đô.

Không biết cố ý hay vô ý mà song cửa xe đã được phủ rèm kín mít, không nhìn thấy được cảnh sắc bên ngoài.

Xe ngựa chỉ dừng lại ở trạm gác nơi cổng thành một chút, Tử Xuyên Tú nghe vệ binh trên thành hét, "Cửa đông thành đã đóng, sáng mai mới mở!"

Cận vệ ngồi trước xe lên tiếng đáp, "Giám sát trưởng Đế Lâm đại nhân có công vụ khẩn cấp phải xuất thành! Lập tức mở cổng!"

Tiếp theo, Tử Xuyên Tú nghe tiếng cổng thành kin kít mở ra, tiếng ván cầu nặng nề đập xuống đất, xe ngựa lại bắt đầu di chuyển.

Rất rõ ràng là xe ngựa đã rời khỏi thành, bởi vì đường xá đã không còn bằng phẳng, toa xe đã bắt đầu lắc lư.

Ở đầu xe có treo một ngọn đèn phòng gió, vầng sáng mờ mờ trong đêm đen hắc ám, ánh hồng hồng hắt qua kẽ song chiếu lên gương mặt lãnh tuấn của Đế Lâm khiến sắc mặt hắn càng thêm âm trầm.

Xe ngựa chạy thẳng hướng đông, rất có thể đã tiến vào khu rừng phía đông Đế đô bởi vì Tử Xuyên Tú đã ngửi thấy mùi gỗ mục ẩm thấp lẫn trong không khí mát lạnh đặc trưng của rừng cây, nghe được tiếng côn trùng, tiếng chim đêm bị xe ngựa làm hoảng hốt đập cánh vọt lên không.

Gã nhịn không được vén rèm cửa, nhìn lên bầu trời, một vầng trăng rất lớn treo lơ lẳng trên không trung khu rừng, xe ngựa đang chạy trên một tiểu đạo giữa rừng, hai bên là cây cối và cỏ dại um tùm.

Xe ngựa thỉnh thoảng chạy qua một vài cái cầu nhỏ, ánh trăng chiếu bàng bạc lên mặt suối.

Xe chạy rất lâu, hai người đều im lặng, giống như bị sắc đêm thôi miên rồi.

Tử Xuyên Tú một lúc sau bỗng hỏi, "Chúng ta đi đâu đây?"

Đế Lâm âm trầm đáp, "Sắp đến rồi".

Quả thật là sắp đến rồi, khi lời nói vừa dứt thì phía trước đã lờ mờ thấy một vùng sáng mông lung, xuất hiện nhân ảnh chuyển động và vũ khí phản chiếu ánh sáng chấp chới.

Xe ngựa dừng lại, hai hiến binh vũ trang xách đèn xuất hiện ở cửa xe ngựa, Đế Lâm lấy chứng kiện đưa ra, các hiến binh nghiêm túc kiểm tra, nghiêm túc kính lễ, "Đại nhân!"

Đế Lâm gật đầu, "Cực khổ rồi!"

Xe ngựa lại chạy tiếp, thế nhưng chạy không đến mấy bước lại dừng xe tiếp nhận kiểm tra, sau đó lại chạy tiếp, Tử Xuyên Tú canh chừng khoảng nửa tiếng lộ trình thì bọn họ chạy qua bảy cửa kiểm soát.

Giới bị càng lúc càng sâm nghiêm, có một cửa kiểm soát Tử Xuyên Tú thấy đám hiến binh trang bị cả nõ liên kích, còn ở một cửa kiểm soát khác, Tử Xuyên Tú bắt gặp cả một trung đội khinh kị binh vũ trang.

Kiểm tra cũng càng lúc càng gắt gao, thậm chí cả thân phận Giám sát trưởng của Đế Lâm cũng không giúp bọn họ thêm chút tiện lợi nào, không chỉ là chứng kiện của Đế Lâm, cả chứng kiện của xa phu, cận vệ và Tử Xuyên Tú đều bị kiểm tra.

Cuối cùng, xe ngựa dừng lại, bên ngoài có người mở cửa xe, Đế Lâm nhảy xuống trước, Tử Xuyên Tú nối bước theo.

Xuất hiện ở trước mặt gã là một vòng tường cao chừng ba mét đen ngòm, trên tường có mấy chữ lớn, "Hoàng gia lĩnh địa, vọng nhập giả tử!"

Trên đầu tường có bóng ảnh dao động, không biết có bao nhiêu vệ binh đang cảnh giác giám thị bọn họ.

Tử Xuyên Tú càng lúc càng kinh hãi, ở sâu trong khu rừng này rốt cuộc ẩn tàng thứ gì?

Dường như đoán được suy nghĩ của gã, Đế Lâm nói nhỏ: "Khu rừng này là đất riêng của tổng trưởng, đối ngoại, chúng ta nói đây là sơn trang tránh nóng của tổng trưởng, nghiêm cấm ngoại nhân xuất nhập. Nhưng thực tế, đây là Quân công nghiên cứu thất bí mật của Quân vụ xứ và Giám sát thính.

Tử Xuyên Tú hỏi liền: "Một xưởng công nghiệp quân sự?"

"Có thể nói như thế, nhưng đây không giống với xưởng công nghiệp quân sự, nơi này rất bí mật nằm dưới sự không chế của gia tộc, danh xưng bên ngoài là 777. Hiến binh bộ đội phụ trách an toàn ở đây đều là người được chọn lựa từ Giám sát thính. Cho dù trong tầng lớp tướng lĩnh cao cấp cũng có rất nhiều người không biết sự tồn tại của nó, ngay cả Ca San thống lĩnh, cô ta chỉ biết có 777 tồn tại nhưng không biết cụ thể 777 nằm ở chỗ nào".

Tử Xuyên Tú nhíu mày, "Vậy thì vì sao lại để tôi biết?"

Đế Lâm nhìn gã, "Thứ nhất, ngươi đã bước vào tầng lớp có thể được cho biết. Thứ hai, cần phải cho ngươi biết".

Cánh cửa trên tường hé mở, Đệ Lâm đưa chứng kiện của Giám sát thính lên cho vệ binh. Tử Xuyên Tú cũng đưa ra kim sắc chứng kiện của thống lĩnh, vệ binh rất nghiêm túc gật đầu, "Hai vị đại nhân đều phù hợp với tư cách tham quan".

Y dùng một cái dùi sắt nhỏ gõ lên cửa mấy tiếng ngắn dài, cánh cửa mở ra.

Tử Xuyên Tú bước vào trong, cánh cửa lập tức đóng sập lại sau lưng hai người bọn họ.

Bên trong tường vây, một dãy nhà ngói chỉnh tề liên tiếp, rất nhiều công cụ bằng kim loại có hình dáng kì lạ, trong nhất thời, Tử Xuyên Tú cũng vô pháp biết được công dụng của mấy công cụ đó.

Tuy đêm đã khuya, nhưng nhờ vô số ngọn đèn thắp sáng treo trên cao, ánh sáng chiếu rõ như ban ngày, bên mỗi công cụ đều có người đang làm việc, xe cút kít vận chuyển tài liệu qua lại không ngớt, tiếng người huyên náo.

Mắt thấy có mấy quân quan đang đứng nghiêm túc chờ đợi, một quân quan thấp bé đứng trước thi lễ, "Giám sát trưởng đại nhân, hoan nghênh ngài đến thị sát!"

Đế Lâm hoàn lễ, mỉm cười: "Ngô kì bổn, ta lại đến quấy nhiễu rồi".

Hắn giới thiệu với Tử Xuyên Tú, "Vị này là người phụ trách 777, Ngô Kì Bổn". Lại hướng sang đám quân quan giới thiệu, "Vị này là tân nhiệm thống lĩnh Hắc kì quân, Tử Xuyên Tú đại nhân".

Các quân quan đồng loạt kính lễ, "Đại nhân hảo! Chúc mừng đại nhân!"

Ngô kì bổn nhướng mày, dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Tử Xuyên Tú, "Tân nhiệm thống lĩnh Hắc kì quân? Tôi nhớ thống lĩnh Hắc kì quân hình như là Phương Kính đại nhân mà? Ông ta sao rồi?"

Tử Xuyên Tú giật mình, thống lĩnh Phương Kính bốn năm trước đã tráng liệt chiến tử ở Viễn Đông, được gia tộc tứ phong "Trung liệt", đây là đại sự cả thiên hạ đều biết, làm sao vị kì bổn này lại mấy năm nay không hay không biết?

Gã nghiêm túc quan sát vị kì bổn trước mắt, hình dáng lùn, mặt đen, chế phục kì bổn trên người y dơ dáy như miếng chùi tay, trên cơ thể toát ra mùi mồ hôi pha lẫn mùi dầu máy nồng nồng, nhìn y giống hệt một tên công nhân cơ khí chứ chẳng giống một quân quan cao cấp chút nào.

Đế Lâm liếc mắt ám hiệu với Tử Xuyên Tú, điềm đạm nói: "Gia tộc có trọng nhiệm khác cho Phương Kính thống lĩnh, a Tú thống lĩnh, đưa chứng kiện của ngươi cho Ngô kì bổn xem đi".

Tử Xuyên Tú lấy ra chứng kiện, Ngô kì bổn xua xua tay, "Không dám không dám, Giám sát trưởng đại nhân nói thì đúng rồi. Tử Xuyên Tú thống lĩnh, là tôi quá thất lễ rồi".

Khóe miệng Tử Xuyên Tú khẽ giật, cười khổ nói: "Không có gì".

"Giám sát trưởng đại nhân và a Tú thống lĩnh đại nhân đêm khuya đến đây, không biết có chỉ thị gì?" Ngô kì bổn này xem ra rất quen thuộc với Đế Lâm, nói chuyện rất thoải mái.

Đế Lâm nhìn công nhân bận rộn, cảm thán: "Các người đêm khuya thế này vẫn còn làm việc sao?"

"Cấp trên mới có chỉ thị mới, đối với bộ kiện số 7, số 9, số 10 đều đang cần gấp, số lượng lại nhiều, một lần đến năm vạn, kì hạn lại gấp, muốn trong hai tháng phải giao. Bất đắc dĩ, chúng tôi phải tăng ca làm suốt 24 tiếng không nghỉ".

"Có thành phẩm bộ kiện số 7 và số 9 không? Ta muốn cho Tú thống lĩnh xem một chút".

"Đương nhiên có, hai vị đại nhân xin theo tôi qua bên này".

Ngô kì bổn đi trước dẫn đường, Tử Xuyên Tú và Đế Lâm theo sau.

Nhân lúc bên cạnh không có người, Đế Lâm nhỏ giọng nói với Tử Xuyên Tú: "Xưởng này cách tuyệt với nhân thế, sự tình trong này bên ngoài không thể biết, sự tình bên ngoài cũng không truyền vào đây. Ngô kì bổn vào xưởng năm 778, y hiện còn chưa biết gia tộc đã trải qua Viễn Đông đại chiến, thống lĩnh Phương Kính tuẫn quốc. Chiếu theo quy cũ, chúng ta cũng cố gắng không để bọn họ biết chuyện bên ngoài nhắm giúp bọn họ bảo trì tâm tình bình thường tập trung nghiên cứu, mỗi nhân viên ở đây đều là báu vật của gia tộc".

Tử Xuyên Tú gật đầu, nhìn những thân ảnh bận rộn dưới ánh đèn, những công nhân làm việc không nghỉ không ngủ, gã bất giác sinh lòng kính trọng bọn họ.

Báo ân tổ quốc có nhiều phương thức, những người công nhân này dâng hiến tuổi thanh xuân và hạnh phúc của bọn họ, mấy chục năm ngày cũng như đêm chỉ biết công việc, so với sự hi sinh khẳng khái giết địch trên sa trường, sự hi sinh này tuy thầm lặng nhưng cũng vô cùng bi tráng.

Nhìn thấy trường bắn trước mặt, Tử Xuyên Tú giật mình, gã là lần đầu nhìn thấy trường bắn lớn như thế.

Độ dài trường bắn bình thường gồm các khu vực từ 100 mét đến 300 mét, xa nhất là 400 mét, bởi vì với kĩ thuật thời đại này, còn chưa có cung tiễn nào có thể bắn xa hơn bốn trăm mét, cho dù có bắn trúng thì lực tên cũng đã hết, căn bản không gây ra lực sát thương.

Hiện tại, hiển hiện trước mặt gã là một trường bắn dài hun hút, xa xa, mấy ngọn đèn treo làm mục tiêu biến thành mấy điểm sáng mông lung, phảng phất như sao trên trời cao, thị lực căn bản không nhìn rõ.

Gã không khỏi lẩm bẩm, "Cái này chắc đến cả ngàn mét?"

"Chính xác là chín trăm ba mươi lăm mét!" Ngô kì bổn tự tin nói, sau khi đến trường bắn, tinh thần y liền rất hăng hái, sắc mặt tràn trề sức sống, thanh âm tự tin vững vàng.

"Vũ khí gì có thể bắn xa đến thế? Đầu thạch cơ à?"

Ngô kì bổn và Đế Lâm nhìn nhau, Ngô kì bổn cung kính đáp: "Tú đại nhân, Đầu thạch cơ loại mới chúng tôi cũng đã thí nghiệm qua, nhưng chúng tôi cảm thấy, chẳng thể cải tiến thêm Đầu thạch cơ, một ngàn một trăm mét đã là xạ trình tối đa của Đầu thạch cơ, muốn xa hơn sẽ phải giảm độ chuẩn xác và lực sát thương, vậy thì chẳng còn ý nghĩa. Nếu đại nhân muốn kiểm tra, chút nữa chúng tôi sẽ thực hiện cho ngài xem. Hiện tại, theo phân phó của Giám sát trưởng đại nhân, chúng tôi trước tiên thí nghiệm bộ kiện số 7 và số 9".

"Đó là thứ gì?"

"Mời đại nhân xem!"

Một sĩ binh đẩy một cái "Tiểu xa" tới, sở dĩ Tử Xuyên Tú nghĩ nó là "Tiểu xa" là vì thứ cổ quái này gã chưa từng thấy qua, bộ dạng giống như liên kích trọng nõ dùng thủ thành, bất quá bên dưới lại có bốn bánh xe, hơn nữa so với liên kích trọng nõ, thể tích và trọng lượng của vật này nhỏ hơn nhiều, lại có rất nhiều chi tiết cổ quái.

Thần thái tự hào, Ngô kì bổn giới thiệu: "Cái này là một thành quả bí mật của 777, là bộ kiện số 7 còn chưa được đặt tên chính thức".

"À, là liên kích nõ sao? Bất quá mấy cái bánh xe..."

Ngô kì bổn há miệng trợn tròn mắt, giống như không tin có người ngu muội như thế, lại không nhìn ra ý nghĩa lịch sự to lớn của thiết bị do mình phát minh, "Đại nhân, cái này khác với liên kích nõ như trời với đất. Liên kích nõ một lần chỉ bắn được bảy phát, vô pháp nhắm chuẩn, tính chuẩn xác rất kém, xạ trình chưa đến hai trăm mét, trọng lượng nặng nề rất khó di động. Bộ kiện số 7 này có thể đồng thời bắn ba mươi sáu mũi tên, cũng có thể nhắm chuẩn điểm bắn, trên đó có trang bị kính ngắm tầm xa, tầm bắn lên đến chín trăm năm mươi mét, trong hai trăm mét bắn xuyên trọng giáp kị binh. Càng đáng quý đó là, bộ kiện số 7 rất nhẹ, dùng một con ngựa cũng kéo được nó, không những có thể dùng phòng ngự, bộ đội dã chiến cũng có thể trang bị!"

Tử Xuyên Tú động dung, xạ trình đạt đến chín trăm mét rất khủng khiếp, gã thất thanh: "Thật chứ?"

"Mời đại nhân xem!"

Hai tên sĩ binh đứng ở sau nõ cơ, dùng một công cụ đặc chế lắp tên lên nõ, sau đó đứng thẳng, "Báo cáo trưởng quan, xạ kích đã chuẩn bị hoàn tất!"

Ngô kì bổn rất trang trọng hạ lênh, "Mục tiêu, ba, bốn, năm, sáu, lập tức chấp hành!"

Hai sĩ binh lại quay về nõ cơ, một kính ngắm tầm xa được bật lên, chỉ nghe một tiếng "Sưu" chói tai, mắt thường căn bản không thể thấy rõ, một điểm sáng ở đằng xa đã bị tắt.

Hai sĩ binh không ngừng động tác, nõ cơ dịch chuyển một chút sang mục tiêu khác, thanh âm "Sưu sưu" liên tục, từng điểm sáng lần lượt tắt ngúm.

"Tuyệt!" Tử Xuyên Tú và Đế Lâm cùng lúc vỗ tay cất tiếng hoan hô.

Ngô kì bổn hơi ngượng ngịu, cúi người, "Tiếp theo, mời hai vị đại nhân kiểm duyệt bộ kiện số 9!"

Mấy nhân viên công tác đem đèn đến treo ở mục tiêu cách chừng ba trăm mét, một sĩ binh cầm một Khinh tiễn nỏ đến, so với Khinh tiễn nỏ bình thường, cây Khinh tiễn nỏ này dài gần gấp đôi, Tử Xuyên Tú không tự tin nói: "Cái này...chắc là Khinh tiễn nỏ quá? Có điều lớn quá!"

"Đúng thế! Đại nhân, đây là Khinh tiễn nỏ do xưởng 777 chúng tôi cải tiến, một lần có thể nạp mười hai mũi tên, đồng dạng có thể chọn cùng bắn, bắn lẻ. Bắn lẻ xạ trình đạt ba trăm mét, độ chính xác là lực xác thương khá cao, năm mươi mét bắn xuyên trọng giáp, càng đáng quý đó là thao tác của nó khá đơn giản, chỉ cần một ngày tập luyện thì một binh sĩ thể lực trung bình có thể nạp tên xạ kích chính xác. Đại nhân, mời ngài xem chúng tôi diễn luyện!"

Tên sĩ binh đó lên dây, xạ kích, tiếng xé gió "Sưu sưu sưu" rít bên tai, từng ngọn đèn treo ở bia ngắm cách ba trăm mét lần lượt tắt, cả quá trình không đến mười lăm phút.

Tử Xuyên Tú kinh hãi thất thanh, "Mười hai mũi liên tiếp, xa trình ba trăm mét?" Gã không dám tin vào mắt, nhãn tình vừa kinh hãi vừa hưng phấn.

Là chiến binh từng trải sa trường, gã đương nhiên biết giá trị của chủng vũ khí này, với xạ trình hiện nay của cung tiễn binh chỉ từ một trăm đến một trăm năm mươi mét, trước khi kị binh địch áp sát, bọn họ chỉ có thể bắn được ba đến bốn lần tên.

Nháy mắt đã bắn mười hai mũi tên, xạ trình hiệu quả đến ba trăm mét, đó không chỉ là vấn đề gia tăng lực sát thương mà là kị binh địch căn bản không thể áp sát. Hơn nữa thời gian huấn luyện cho một cung tiễn binh chỉ mất một ngày, thể chất binh sĩ cũng không yêu cầu cao. Đây tuyệt đối là binh khí có thể cải biến hình thái chiến tranh thời này!

"Lúc nào nghiên cứu ra thứ này vậy?"

"Đại khái trong năm778, lúc đó Ngô kì bổn đề xuất sơ đồ thiết kế, chế tạo ra cái hoàn chỉnh đầu tiên đại khái là cuối năm 779, khi đó ta cũng tiếp thu Giám sát thính mới biết chuyện này".

"Có thứ đồ tốt thế này, vì sao không sớm đưa ra sử dụng?" Tử Xuyên Tú oán trách.

Ngô kì bổn vội giải thích: "Đại nhân, lúc đầu chế tạo rất khó khăn, có rất nhiều chi tiết cần hoàn thiện, vật liệu chế tạo phức tạp và đắt tiền, cũng không thể sản xuất với số lượng nhiều ngay lập tức. Mãi đến tháng bảy năm nay chúng tôi mới tìm ra công thức vật liệu thích hợp nhất, sau đó sản lượng sản xuất mới tăng nhiều".

"Hiện tại, một tháng các người có thể sản xuất được bao nhiêu chiếc?"

"Trước đây một tháng chúng tôi sản xuất được hai mươi bộ kiện số 7, ba trăm bộ kiện số 9. Nhưng từ tháng tám, chúng tôi được tăng cường nhân thủ và kim loại vật liệu, sản lượng hiện nay đã gấp sáu lần trước đây. Hơn nữa, nhân viên kĩ thuật của chúng tôi vẫn không ngừng cải tiến phương thức sản xuất, sản lượng vẫn còn có thể tăng thêm!"

Nếu chủng vũ khí này có thể trang bị đại quy mô cho quân đội, Tử Xuyên Tú kinh nghi nhìn Đế Lâm, nhận thấy sự quyết ý trong mắt hắn.

Gã nhớ, Đế Lâm lúc đề xuất kế hoạch Long kị binh đối phó Lưu Phong gia chính là tháng chín năm nay, vừa hay cũng là lúc các loại vũ khí này đột phá, được sản xuất hàng loạt.

Tử Xuyên Tú ngập ngừng, "Lưu Phong Sương?"

Đế Lâm kiên định, "Lưu Phong Sương!"

Gã minh bạch dụng ý của Đế Lâm, mấy vạn kị binh dưới tài thống soái của Lưu Phong Sương chính là cơn ác mộng nhiều năm của Tử Xuyên gia, đó là đội kình lữ không thể bị phá, Tử Xuyên gia chính diện giao phong năm lần thì đều thất bại cả năm.

Trong chiến tranh thảo phạt lần ba, Lưu Phong Sương dẫn tám ngàn kị binh bộ đội xung kích vòng vây của trên mười vạn bộ binh Tử Xuyên gia, quân đội Tử Xuyên gia mặc dù có danh tướng Tư Đặc Lâm tọa trấn nhưng vẫn bị Lưu Phong Sương phá vỡ vòng vây.

Thế nhưng Liên kích nỏ và Khinh tiện nỏ đã được cải tiến, mọi chuyện giờ đây đã khác. Tử Xuyên Tú tưởng tượng một tràng cảnh, mấy vạn kị binh Lưu Phong Sương hung hãn tấn công, thế không thể ngăn, nhưng lần này, đối phó với bọn chúng không phải là trường mâu, cũng không phải là biển đao, mà là từng cơn mưa tên liên miên không dứt.

Một trận hình cung tiễn có khả năng giết địch cách ngàn mét, trong phạm vi năm trăm mét có thể bắn rụng toàn bộ địch nhân, cho dù là chiến mã dũng mãnh nhất cũng không đủ tốc độ đột phá lộ trình ngàn mét, đó sẽ là một cơn ác mộng đẫm máu đối với kị binh!

Tử Xuyên Tú thở khì một hơi, "Ta sẵn sàng đánh đổi một sư đoàn bộ binh để lấy một đại đội nỏ cơ thế này! Có thể đối kháng vũ khí này chỉ có thuẫn bài bộ binh và trọng giáp kị binh. Ngày tàn của khinh kị binh đến rồi, từ hôm nay trở đi, chiến thuật kị binh xung phong đại quy mô đã xóa sổ trong sách binh pháp, chiến tranh sau này là so tài của vũ khí viễn trình".

Lúc nói những lời này, thần tình của gã buồn bã, bởi vì bản thân gã chính là đại hành gia về kị binh chiến, vốn liếng của gã lúc đầu ở Viễn Đông chính là tám ngàn kị binh Tú tự doanh, hiện tại, bản thân dù có chiến thuật cao siêu cũng khó có đất mà dùng.

Đế Lâm hiểu ý gã, châm chọc nhìn gã.

Đến đây coi như tham quan hoàn tất, hai người bắt tay với các quân quan xưởng 777, cổ vũ bọn họ chuyên cần công tác.

Lúc cáo biệt Ngô kì bổn, Tử Xuyên Tú cảm khái nói: "Tổng giám sát trưởng nói không sai, các người đều là báu vật của gia tộc, phát minh của các người đủ sánh với cả trăm vạn đại quân. Gia tộc phải ghi công của các người, nhất định phải lưu danh các người vào sử sách!"

Ngô kì bổn nghe nói cảm động không thôi, tròng mắt ươn ướt muốn rơi lệ, cực khổ bao lâu cuối cùng đã được thượng tầng gia tộc ghi nhận, cảm xúc của y lúc này rất phức tạp.

Y tiễn hai vị đại nhân ra tận cửa xe, xe ngựa chạy một đoạn xa nhưng y vẫn đứng tại chỗ, thân ảnh thấp bé đưa tay vẫy vẫy chào theo.

Xe ngựa theo đường cũ trở về, Tử Xuyên Tú vẫn còn bị cảm xúc chấn kinh bao trùm, cả khi xe ngựa tiến vào cổng thành Đế đô gã cũng không để ý.

Đợi khi gã hồi thần, ngoài song cửa đã xuất hiện đèn sáng trưng trên trung ương đại nhai.

"Chúng ta xuống đi bộ đi!"

Hai người sánh vai chậm rãi đi trên trung ương đại nhai, cảm giác gió thu lạnh lẽo. Huy chương trên chế phục bọn họ lấp lánh dưới ánh đèn, thu hút ánh mắt của nhiều người đi đường, nhiều thiếu nữ say mê đứng nhìn bọn họ, không muốn ly khai.

Thế nhưng những người đi đường không hề nhìn ra, tâm tình của hai vị quân quan cao cấp đó không giống như biểu hiện sáng láng bên ngoài của họ.

Sắc mặt Đế Lâm ưu tư, thần thái trầm trọng.

Một cơn gió lạnh thổi qua, hắn kéo vạt áo sát lại, hờ hững nói: "Gió nhiều rồi, sắp qua thu vào đông rồi".

Hắn quay sang Tử Xuyên Tú, "A Tú, ta vì sao dẫn ngươi đi xem mấy thứ đó, ngươi chắc biết chứ?"

Tử Xuyên Tú xác thật chưa đoán được, "Chẳng lẽ, mấy thứ vũ khí mới đó là muốn trang bị trước cho bộ đội của tôi?"

"Đây chỉ làm một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân chủ yếu chính là ta muốn củng cố lòng tin của ngươi trong việc tiêu diệt Lưu Phong Sương, chúng ta có chuẩn bị rất tốt, không những chiếm ưu thế về chính trị, chiến lược, mà còn có rất nhiều vũ khí chuyên để đối phó với bọn chúng".

"Dựa vào những vũ khí mới này cùng với yếu tố bất ngờ, có thể chúng ta sẽ chiến thắng vài trận nhưng chưa chắc thắng lợi chung cuộc".

"Chỉ cần thắng một trận then chốt là đủ rồi, tiêu diệt được Lưu Phong Sương và bộ đội tinh duệ của cô ta, Lưu Phong gia coi như mất đi móng vuốt, chỉ đợi chúng ta làm thịt".

Đế Lâm cảm thán: "Ngươi nói đúng, ưu thế kĩ thuật không thể giữ vững vĩnh viễn, nhưng ta có lòng tin, chí ít trong một năm, Lưu Phong gia không thể nghiên cứu ra vũ khí có uy lực tương tự như chúng ta. Mà một năm đã đủ để định đại cục".

Tử Xuyên Tú chùng lòng, gã nặng nề nói: "Huynh trách ta không ủng hộ huynh trong hội nghị phải không? Nhưng hiện tại xác thật kế hoạch Long kị binh không thể thực hiện, tôi cảm thấy Tư Đặc Lâm nói cũng có đạo lý, chậm một chút để xem tình huống thế nào rồi hãy quyết định".

Nghe gã nói, Đế Lâm nhẹ nhàng hỏi: "A Tú, ngươi thật sự tin ma tộc có thể từ cái tiểu đạo thần bí nào đó đột ngột xâm lấn sao?"

"À, mọi người đều nói như thế, mấy chuyên gia địa lý cũng nói như thế..."

"Hừ, mọi người đều nói như thế sao?" Ngữ khí Đế Lâm có sự châm biếm: "A Tú thống lĩnh nghe mọi người nói thì tin liền ư? Đây có phải là tên đệ đệ xảo trá của ta không, có phải là Quang minh vương một tay thu lấy giang sơn Viễn Đông không?"

Tử Xuyên Tú nhíu mày, "Đại ca, huynh rốt cuộc muốn nói gì?"

Tử Xuyên Tú nhíu mày: "Đại ca, huynh rốt cuộc muốn nói gì?"

"Từ sau khi Lưu Phong Tây Sơn khứ thế, nội bộ Lưu Phong gia nơi nơi rơi vào trạng thái phân liệt, muốn tiêu diệt bọn họ, đây là cơ hội tốt nghìn năm có một. Nếu như chúng ta cứ ngồi nhìn, đợi đến khi bọn chúng xuất hiện một nhân vật chính trị cường thế tọa trấn, tỉ như Lưu Phong Sương hoặc Lưu Phong Sâm, đứng ra chỉnh hợp lực lượng, vậy thì chúng ta rất khó hạ thủ, chiến tranh đại lục vẫn tiếp tục như trước. Không cần quan tâm đến đám linh tinh như Ca San, mấy kẻ chủ nghĩa hòa bình đó đều không hiểu, chỉ cần hai phía có lực lượng vũ trang và nền chính trị đối lập nhau thì chiến tranh là không thể tránh. Hiện tại đánh, là trả giá một lần mà giành được hòa bình lâu dài, đau dài không bằng đau ngắn, tuy nhất thời đổ máu rất nhiều, nhưng kết quả sẽ là chấm dứt sự phân liệt ba trăm năm nay của nhân loại. Chúng ta nếu bỏ qua cơ hội lần này, chúng ta sẽ là tội nhân đối với gia tộc, đối với dân chúng, đối với con cháu chúng ta ngày sau".

"Đại ca, mấy chuyện này tôi đều hiểu".

"Ngươi đã hiểu, vậy ngươi vì sao câu dẫn ma tộc quân nhập quan, quấy nhiễu sự thực thi kế hoạch Long kị binh?"

Giống như sét đánh ngang mày, Tử Xuyên Tú chấn kinh, gã giật mình ngẩng đầu, thất thanh kêu lên: "Đại ca! Huynh..."

"Chớ nói với ta là ngươi không biết, chớ nói với ta không phải ngươi làm, đó là vũ nhục trí lực của ta". Đế Lâm bình tĩnh nói, nhịp chân vẫn bình tĩnh.

"Thứ nhất, vệ đội trưởng Cổ Lôi của ngươi vào năm giờ sáng ngày mười lăm tháng mười vội vàng phóng ngựa chạy khỏi Đế đô, xuyên suốt một đường hướng đông qua các hành tỉnh Đạt Khải, An Nhiên, Kiết Nạp, Sư Địch Uy, lộ trình vốn mất tám ngày hành trình nhưng y ngày đêm không nghỉ, chỉ mới năm ngày đã đến cứ điểm Ngõa Luân, ngày hai mươi tháng mười vượt qua cứ điểm tiến vào Viễn Đông, biến mất khỏi tầm mắt bọn ta, ngoài việc phải truyền tin khẩn cấp, ta thấy y không có lý do gì khác để phải vội vã như thế. Đại khái sau mười ngày, vào ngày một tháng mười một, phát sinh sự kiện ở Bỉ Đặc hành tỉnh!"

"Thứ nhì, trước đây lúc giúp ngươi tải lén lương thực vật tư chiến lược ra Viễn Đông, ta phát hiện bí đạo xuất cảnh của ngươi nằm ở sơn mạch thuộc Bỉ Đặc hành tỉnh, hiện tại ma tộc binh đầu tiên xuất hiện cũng ở Bỉ Đặc hành tỉnh. Ta không tin lại có sự thấu xảo như thế, hơn nữa một lượng lớn ma tộc quân thông qua sơn mạch mà phía Viễn Đông của ngươi không hề hay biết là chuyện rất khó tin!"

"Như thế, huynh đang hoài nghi tôi sao, tổng giám sát trưởng?" Tử Xuyên Tú tự trấn định bản thân, lạnh lùng hỏi.

Đế Lâm lắc đầu, "Không chỉ là hoài nghi, ta là tin chắc. Ma tộc binh xuất hiện và rút lui đều rất đột ngột, cả một quá trình đều không tự nhiên, người đạo diễn vở kịch này chỉ có thể là ngươi, Quang minh vương của Viễn Đông. A Tú, thủ pháp của ngươi quá vụng về rồi, ở cách xa ngàn dặm ta còn ngửi được mùi vị của âm mưu".

"Khà khà khà!" Tử Xuyên Tú ngửa mặt cười lớn mấy tiếng, "Huynh tố cáo tôi cấu kết ma tộc quân nhập quan, vậy thì, giám sát trưởng đại nhân, xin hỏi tôi là thống lĩnh của gia tộc, tôi có lý do gì để làm thế?"

"Vấn đề này lúc đầu cũng khiến ta mê hoặc khó hiểu". Đế Lâm nói đều đều, chân chuyển hướng đi, Tử Xuyên Tú đành phải đi theo, "Nhìn bề ngoài, trong sự kiện Bỉ Đặc hành tỉnh lần này ngươi không có chỗ nào tốt, duy nhất có được lợi ích là La Minh Hải, ban đầu ta còn hoài nghi liệu có phải lão đạo diễn hay không, nhưng rất hiển nhiên là không phải. Lão không có điều kiện, càng không có sự kiên quyết, nếu để trên vạn ma tộc binh tiến nhập nội địa thị uy, chuyện này cần phải có dũng khí ngút trời và sáng ý, người có thể nghĩ ra trò này, không phải thiên tài thì là thằng điên.

"La Minh Hải là một người quy củ, lão không có sáng ý. Duy nhất dám làm chuyện này, cũng có điều kiện để làm, chỉ có ngươi. Ma tộc quân nhập quan, uy hiếp mặt đông lãnh thổ gia tộc, tất nhiên sẽ dẫn đến kế hoạch Long kị binh bị vướng lại. Đã biết Viễn Đông có một con đường bí mật tiến nhập nội địa gia tộc, gia tộc nhất định sẽ chọn cách an toàn giám thị mặt đông, phải dốc sức bảo vệ Viễn Đông để giữ bình an lãnh thổ, đây chính là mục đích của ngươi!"

Tử Xuyên Tú gần như không còn muốn chống chế nữa, Đế Lâm quá đáng sợ, ngôn ngữ sắc bén phá tan vòng phòng ngự của gã, gã cố gắng lần cuối: "Đây chỉ là phán đoán của huynh..."

"Ngươi định nói là 'Huynh không có chứng cứ' có phải không? Nực cười, mỗi phạm nhân khi bị vạch trần âm mưu đều nói như thế".

Tử Xuyên Tú trầm mặc, gã biết người ở trước mặt mình không phải là nhân vật tầm thường, có nhiều lúc, lời nói của tổng giám sát trưởng đại nhân chính là chứng cứ.

Đế Lâm thở dài, chăm chú nhìn Tử Xuyên Tú, thanh âm hạ rất thấp, "Một lượng lớn ma tộc binh xâm nhập nội địa ma tộc, trong sự kiện lần này, hơn năm trăm bị ma tộc quân sát hại, quân dân trong quá trình đào vong lại chết gần ngàn người, tuyệt đại bộ phận là người già, trẻ em và phụ nữ, thi thể của bọn họ hiện vẫn còn vứt ở dọc đường không ai mai táng.

"Vì sự kiện lần này, gia tộc điều động năm mươi vạn quân ứng biến, hao phí tiền tài và lương thảo trị giá tám ức ba ngàn vạn (1 ức = 10 vạn), ngoài ra, sự kiện lần này gây nên khủng hoảng cực lớn ở đông bộ địa khu, biến rất nhiều vùng trở thành đất trống không người, trên trăm vạn cư dân lưu li thất sở, hoa màu đến vụ không có người thu hoạch.

"Sáu hành tỉnh đông nam cũng rơi vào tình trạng chẳng còn người ở, nhà xưởng đóng cửa, trường học ngừng dạy, tổn thất kinh tế hiện chưa thể tính toán được, nhưng ước chừng không dưới trăm ức kim. Càng đáng sợ đó là trăm vạn dân chúng luân lạc tha hương, tệ nạn trộm cướp gia tăng chóng mặt, nhiều người không có lương thực phải chết đói. Ngay cả Đế đô cũng khủng hoảng nặng nề, chỉ riêng số người tuyệt vọng tự sát đã gần trăm, các loại tôn giáo tà ác khuếch trương truyền bá sự độc hại. A Tú, ta biết, ngươi là vì cứu Viễn Đông, nhưng lần này, ngươi sai rồi".

Tử Xuyên Tú khép mắt, trong đầu gã phập phù xuất hiện một màn thảm kịch, dân chúng chen lấn xô đẩy chạy loạn, dẫm đạp nhau chết, lão ấu khóc lóc thê thiết, người chết đói nằm phơi bên đường, những người phụ nữ mệt mỏi hai mắt sâu như hai hốc thẳm, cả người Tử Xuyên Tú run rẩy, Đế Lâm nói quá nhẹ rồi, đây không phải là sai lầm, đây là phạm tội. Mấy ngàn nhân mạng, tổn thất kinh tế cả trăm ức kim, nếu như sự tình bại lộ, bồi thẩm đoàn chắc chắn phán gã tội tử hình!

"A Tú, chân tướng không thể nào che giấu vĩnh viễn, ta có thể phát giác sự tình, Tư Đặc Lâm, Tử Xuyên Tham Tinh, La Minh Hải đều không phải kẻ ngu, sớm muộn cũng phát hiện. Tư Đặc Lâm hiện tại còn chưa phát giác là vì y quá tin ngươi, căn bản không nghĩ đến, cũng không dám nghị. Ta duy nhất không hiểu đó là, ngươi làm sao điều động được ma tộc quân đội?"

Vấn đề này ngược lại chính là dễ giải quyết nhất, Tử Xuyên Tú nghĩ, nhận được mệnh lệnh của gã, Lỗ Đế đang nhàn hạ chắc hưng phấn gào lên ngao ngao.

Hắn từ đám tù binh ma tộc tập trung mấy ngàn tên liều mạng không sợ chết, Bạch Xuyên phát vũ khí cho bọn chúng, sau đó từ thông đạo bí mật xuyên qua sơn mạch, tiến nhập thế giới nhân loại tại Bỉ Đặc hành tỉnh phòng ngự bạc nhược, gây nên một làn sóng nạn dân kinh hoàng.

Tử Xuyên Tú từng hạ lệnh nghiêm khắc, nghiêm cấm phát sinh xung đột với lực lượng vũ trang nhân loại, nghiêm cấm sát hại bình dân, nghiêm cấm vượt khỏi tây sơn mạch một trăm cây số, nhưng rất hiển nhiên nhân loại kinh hoàng thất thố đã trợ giúp đảm lượng cho Lỗ Đế, kích thích tính hung tàn khát máu khó khống chế của bọn chúng, cho dù Tử Xuyên Tú đã có nghiêm lệnh, bọn chúng vẫn phá phách dẫn đến thương vong của năm trăm người.

Nhưng may mà, trước khi đại quân Tử Xuyên gia đến, Lỗ Đế đã cuốn giáp vỗ đít bỏ chạy, đây đúng là lấy tính mạng gã ra đùa mà, chỉ cần một ma tộc binh bị bắt, âm mưu của bản thân sẽ bại lộ. Có điều hiện tại dù không có ma tộc binh bị bắt, nhưng cuối cùng, sự tình vẫn bại lộ.

Tử Xuyên Tú ngẩng đầu, không né tránh ánh mắt của Đế Lâm, "Đại ca nói mấy lời này là có mục đích gì? Nếu huynh muốn tìm ra chân tướng sự kiện, tôi thừa nhận, xác thật là tôi làm, nếu huynh muốn bắt hung thủ, hiện tại có thể bắt người!"

"Bắt người?" Đế Lâm cười lạnh: "Muốn bắt người thì ta đã không cần phải tốn nước bọt với ngươi, cử một đội hiến binh là được rồi. Ta là cho ngươi cơ hội cứu vãn. A Tú, nghe đây, bỏ qua thời cơ lần này, chúng ta sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội chinh phục Lưu Phong gia thống nhất đại lục, một khi Lưu Phong gia vượt qua được nguy cơ lần này, chúng ta sẽ lâm vào tình trạng khốn chiến hai chiến tuyến, chiến loạn và bi kịch như ba trăm năm qua lại tái diễn. Ngươi hiện ra mặt vẫn còn kịp, báo cáo đã phát hiện con đường bí mật cho tổng trưởng, uy hiếp từ mặt đông tự nhiên giải trừ. Ngươi, ta, còn có Tư Đặc Lâm, giống như trước đây, ba người chúng ta kề vai tác chiến, thiên hạ ai có thể ngăn cản? Chúng ta nhất định bắt được Lưu Phong Sương, đánh hạ Viễn Kinh, nhất thống đại lục, sáng tạo nên thiên cổ vĩ nghiệp của chúng ta!”

Hắn nắm chặt lấy hai vai Tử Xuyên Tú, ánh mắt tràn ngập thần thái thỉnh cầu khẩn thiết.

Tử Xuyên Tú hỗn loạn trong đầu, gã lui lại cố thoát khỏi tay Đế Lâm, quay đầu tránh ánh mắt của hắn, "Như thế, gia tộc sẽ thản nhiên nhìn ngàn vạn nhân dân Viễn Đông bị chà đạp dưới chân ma tộc mà không đưa tay giúp đỡ?"

Đế Lâm ngẩn ra, Tử Xuyên Tú tiếp tục, "Đại ca, tôi có lập trường của tôi, huynh có lập trường của huynh, hiện tại, cũng giống như huynh, tôi đã đi trên con đường không thể quay đầu, Viễn Đông là con đường sinh mệnh của tôi, trừ phi huynh giết tôi, bằng không tôi tuyệt không ngừng. Đương nhiên, huynh có thể tố cáo tôi, có thể bắt tôi, không có gì lớn cả, tôi chết là cùng".

Đế Lâm chăm chăm nhìn Tử Xuyên Tú, tay dần buông lỏng, lùi lại một bước.

Đế Lâm chăm chăm nhìn Tử Xuyên Tú, tay dần buông lỏng, lùi lại một bước.

Nhãn thần của hắn dần biến đổi, lãnh mạc kiên định, thanh âm cũng trở nên băng lãnh, "Không ngờ ngươi lại ngoan cố đến thế, a Tú, hiện tại chỉ có một mình ta biết bí mật này, xung quanh đây không có người, võ công ngươi lại cao hơn ta".

Trong nhất thời, Tử Xuyên Tú cảm giác được sát ý cường liệt.

Gã phản xạ có điều kiện nhảy bắn về sau, lật tay nắm chuôi đao, dường như đồng thời, trường kiếm của Đế Lâm cũng rời vỏ một nửa, "Vì sao không tính giết ta diệt khẩu?"

Lúc này là một giờ sáng, đèn đường hắt ánh sáng u ám vào con hẻm, đêm tối thâm trầm, bốn phía yên tĩnh đáng sợ, xa gần không một bóng người. Hai người đứng yên gườm nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tròng mắt đều rút lại chú thị đối phương.

Không khí ngưng trọng như có thực chất, sát khí vô hình co ép không gian đến khó thở, thanh âm Đế Lâm lào khào: "Tính sao? Giết ta rồi, bí mật của ngươi sẽ giữ kín được!"

Cả người Tử Xuyên Tú đột nhiên co rúm lại, gã suy sụp thả chuôi đao ra, "Đại ca, tôi giết huynh không được. Tôi căn bản không thể xuất thủ với huynh. Huynh ra tay đi!" Trong nhất thời, sát khí ngưng trọng xung quanh liền tiêu tán vô tung.

"A Tú, ngươi khiến ta quá thất vọng, người làm đại sự sao có thể bà bà mụ mụ như thế?" Đế Lâm phẫn nộ, hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng đẩy mạnh kiếm vào vỏ phát ra âm thanh "Choang" vang rõ, chuyển thân sải bước bỏ đi.

"Ngươi tự thu xếp đi!"

Gió thu tiêu sắt, nhìn bối ảnh của Đế Lâm xa dần, Tử Xuyên Tú lại vô lực đuổi theo.

Giữa bản thân gã và bối ảnh đó, một khoảng cách cự đại đã xuất hiện rồi.

So với tranh cãi đêm lưu huyết Đế đô bốn năm trước, phân liệt lần này càng nghiêm trọng.

Bốn năm trước, Tử Xuyên Tú tự tin bản thân chính xác, nhưng lần này, gã chỉ có thể biện luận bản thân không có lựa chọn khác.

Đối với hành động kì quái của Đế Lâm, Tử Xuyên Tú có thể cảm thụ được tâm tình mâu thuẫn của hắn. Hắn vô pháp nhẫn tâm hạ thủ, con đường duy nhất là kích động Tử Xuyên Tú giết hắn, như thế, vì tự bảo vệ, hắn có thể vứt bỏ mọi tình cảm ràng buộc.

Tử Xuyên Tú cảm giác khóe mắt ươn ướt, đại ca à, huynh không thể xuất thủ đối phó tôi, tôi làm sao có thể hạ thủ với huynh?

Huynh từng nói qua, "A Tú, ta có thể giết hết người trên thế giới, nhưng không thể vô tình với ngươi và Tư Đặc Lâm". Có câu nói này, giữa huynh và ta đâu cần phải đến bước người chết người sống chứ?

Sau này, lúc bản thân gây họa, ai đến thu thập tàn cục cho gã, lúc bản thân u mê, ai đến chỉ điểm sáng suốt cho gã, lúc bản thân đau khổ, ai đến chia sẻ với gã.


Đối với Đế Lâm, thế nhân có bình luận rất phức tạp, người đời sau nhận xét, trong thời đại hoàng kim đó, Đế Lâm chính là người khiến người khác khó phán xét nhất.

Hắn nổi danh lãnh khốc tàn nhẫn, nhưng đối với bằng hữu lại toàn tâm toàn ý bảo hộ. Hắn hành sự chu mật, suy xét nghiêm cẩn, nhưng đôi khi lại có hành động phong cuồng bất ngờ. Hắn là thống soái quân sự vô địch, là chiến lược gia vĩ đại có tầm nhìn, đồng thời cũng là nhà chính trị tung hoành chính trường. Hắn phẩm hạnh cao khiết, làm người cao ngạo, nhưng lại thường nói mà không giữ lời, lật lọng, hắn dã tâm bừng bừng, nhưng thủy chung vẫn xuất phát từ lợi ích của gia tộc, làm mọi việc xác thật là để tranh thủ lợi ích lớn nhất cho gia tộc.

Đối thế nhân mà nói, đây là một con người có rất nhiều góc độ đối lập, nhưng đối với người huynh đệ Tử Xuyên Tú của hắn mà nói, hình tượng của Đế Lâm rất đơn thuần, hắn đảm nhiệm vừa là cha vừa là huynh, từ xưa đến giờ, gã là từ dưới cánh của Đế Lâm mà trưởng thành.

Nếu như nói Tử Xuyên Trữ là chỗ dựa tín ngưỡng của gã, Đế Lâm chính là nguồn cổ vũ dũng khí cho gã. Vào lúc nguy cấp quan đầu, nghĩ đến đằng sau có Đế Lâm vẫn tác chiến cùng gã, bản thân gã lại tràn trề dũng khí. Khi Mạt Y bị vây khốn, vào thời khắc gian khổ nhất, nghĩ đến gương mặt kiên định và nụ cười khinh bạc của Đế Lâm, bản thân gã lại tràn ngập tín tâm và kiên trì, Đế Lâm tuyệt không vứt bỏ huynh đệ!

Từ trên người Đế Lâm, có thể cảm thụ được nhiệt huyết và can đảm tượng trưng cho nam tử hán, một bằng hữu cao quý, một huynh đệ đồng sinh cộng tử, Đế Lâm là người mà gã sẵn sàng ký thác sinh mạng không chút do dự.

Trong con hẻm nhỏ hẹp, đèn đêm hiu hắt, Tử Xuyên Tú mệt mỏi vô lực, tinh thần suy sụp.

Gã bất kể trên người đang vận chế phục thống lĩnh nghiêm chỉnh, dựa vào bức tường dơ dáy nghẹn ngào. Sau Tử Xuyên Trữ, gã lại mất đi một người có ý nghĩa trọng yếu trong cuộc đời mình.

-o0o-