Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 71: Tẩu mã thượng nhiệm



Ngày hai mươi tháng mười một năm bảy tám ba, trời vừa hừng sáng, Tử Xuyên Tú từ Đế đô lên đường đến nhậm chức ở Đán nhã quân khu tây nam. Với tư cách một vị thống soái mười một hành tỉnh, chỉ huy mười vạn quân đội, đội ngũ tùy hành của gã có vẻ hơi đơn bạc.

Không có đám đông thân hữu tống biệt, không có quân nhạc đội tấu khúc hùng tráng, không có tiên hoa mỹ tửu mỹ nữ, duy nhất đến tiễn chỉ có Tư Đặc Lâm.

Bởi vì khởi hành quá sớm, Quân vụ xứ trưởng dậy sớm mắt hơi thâm quầng, hai người chậm rãi tản bộ dưới Đế đô thành, Tử Xuyên Tú thỉnh thoảng quay đầu nhìn về con đường sau lưng mờ ảo trong sương sớm, gã mong đợi hai thân ảnh khác xuất hiện, hai người mà gã vừa muốn nhìn thấy lại vừa sợ phải đối diện.

Nhưng Đế Lâm không có xuất hiện, Tử Xuyên Trữ cũng không đến, Tử Xuyên Tú thất vọng trong lòng.

Thôn làng xa xa truyền đến tiếng gà gáy sáng, sương sớm cũng đã dần tan.

Kì bổn Phổ Hân bước qua kính lễ: "Đại nhân, xa đội đã chuẩn bị sẵn sàng xuất phát".

Tử Xuyên Tú và Tư Đặc Lâm nắm chặt tay cáo biệt, trong thời loạn, mỗi lần li biệt đều có khả năng là sinh ly tử biệt, mọi người đều có ít thương cảm, trân trọng thời gian.

Nghênh đón mặt trời đang ló dạng đằng đông, xa đội lên đường.

Tử Xuyên Tú không hề muốn quấy nhiễu các nơi, nhưng thủ não các hành tỉnh dọc đường biết được thông tin từ Quân vụ xứ, bọn họ ân cần tiếp đãi, hộ tống, mời tiệc, tặng quà..., đi đến đâu cũng gặp những gương mặt tươi cười ân cần và hoa tươi.

Tử Xuyên Tú trước giờ chinh chiến liên miên ở Viễn Đông, lúc này mới cảm thụ được lạc thú làm quan viên cao cấp của gia tộc, đến Đán nhã quân khu làm thống lĩnh Hắc kì quân, có vẻ không khó tiếp thụ như suy nghĩ ban đầu của gã.

Xa đội đi về hướng tây được một tuần thì đến Đa Luân hành tỉnh, hạm đội Đa Luân hồ phái năm chiến hạm đang cung kính chờ sẵn.

Thế là, xa đội đổi sang đường thủy, cả xe ngựa lẫn người đều lên thuyền, theo Lãng thương vận hà dọc Đa Luân hồ mà tiến.

Rất kì tích, lần đầu tiên ngồi thuyền nhưng Tử Xuyên Tú không biết bơi lại không bị say thuyền.

Nhìn đám vệ binh tùy hành ói mửa vật vã, gã thấy rất tò mò, chạy đến hỏi: "Các ngươi vì sao ói thế? Ói rất vui à?"

Người trời sinh không bị say sóng đem vấn đề này ra hỏi chính là tội ác à, tuy thân thể mệt mỏi nhưng chúng nhân vẫn ráng vùng dậy, ánh mắt phóng ra quang mang kiên nghị bao vây Tử Xuyên Tú.

Mắt thấy nếu không chạy thì rất có thể bị đánh hội đồng, tân nhiệm thống lĩnh Hắc kì quân vội chạy vào khoang thuyền, nhìn kì bổn Phổ Hân đang ngồi cạnh cửa ngắm phong cảnh, Tử Xuyên Tú thấy lạ hỏi: "Kì quái, ngươi không say sóng sao?"

Kì bổn Phổ Hân vội hành lễ chào hỏi, đáp: "Đại nhân, khi xưa tôi lần đầu ngồi thuyền thì cũng bị say sóng, sau này dần quen. Bất quá người lần đầu ngồi thuyền mà không bị say sóng như đại nhân đúng là rất hiếm có, tôi là lần đầu thấy!"

Khi trên đường rảnh rỗi chẳng có gì làm, Tử Xuyên Tú kiếm kì bổn Phổ Hân tán gẫu để giết thời gian. Tiếp xúc đã một thời gian, Phổ Hân cũng không còn quá câu nệ, từ trong miệng y, Tử Xuyên Tú biết sơ qua hiện trạng của Hắc kì quân.

Từ sau khi thống lĩnh Phương Kính và phó tư lệnh quân đoàn tuẫn quốc ở Viễn Đông năm bảy tám mươi, gia tộc vẫn chưa bổ nhiệm tân tư lệnh cho Hắc kì quân, chỉ là phong nguyên tham mưu trưởng quân đoàn là Ngõa Đức lên làm phó tư lệnh quân đoàn. Sau đó đề bạt Hồng y kì bổn Văn Hà, vốn là sư đoàn trưởng đệ nhất kị binh sư đoàn của Trung ương quân đảm nhiệm tổng tham mưu trưởng Hắc kì quân đoàn, hàm Phó thống lĩnh.

Không chỉ Văn Hà, vì để trọng kiến Hắc kì quân gần như tan nát đội ngũ, thượng tầng gia tộc phái đến rất nhiều quân quan rút từ Trung ương quân, bọn họ cùng với các quân quan Hắc kì quân may mắn còn sống sót, cấu thành tầng trung kiên của Hắc kì quân mới, lại thêm chinh triệu dự bị đội của gia tộc thêm gần mười vạn sĩ binh, Hắc kì quân lại khôi phục khí thế hoành tráng của một trong ngũ đại quân đoàn gia tộc.

"Thế nhưng Ngõa Đức đại nhân và Văn Hà đại nhân, hắc hắc...bề ngoài thì mọi người đều rất khách khí".

Tử Xuyên Tú minh bạch ý Phổ Hân chưa nói ra: trong một tổ chức không có trưởng quan tối cao, hai quan viên đồng cấp, hơn nữa một là đại biểu cho phái hệ nhảy dù của Trung ương quân, một là đại biểu cho bổn thổ phái hệ của Hắc kì quân, quan hệ giữa bọn họ tự nhiên là vi diệu, mà tân binh vừa bổ sung càng khác biệt với đám lão binh thiện chiến cũ.

Ánh mắt của Tử Xuyên Tú nhìn cây xanh lướt dọc hai bên bờ, trong lòng tràn trề xung động muốn thử tài.

Rời Viễn Đông đến tây nam, bản thân đối diện với một sự khiêu chiến mới, một thế giới mới sắp phơi bày ra trước mắt gã.

Hạm đội ngừng lại đổ người lên Lạc khả thị thuộc Đán nhã hành tỉnh, hạm đội hộ tống theo đường cũ quay về, một đoàn người của Tử Xuyên Tú tiếp tục lên xe ngựa theo quan đạo về thủ phủ Đán nhã thị.

Đán nhã thị là thủ phủ của Đán nhã hành tỉnh nằm ở biên thùy tây nam gia tộc, càng đến gần Đán nhã, độ cao so với mặt nước biển càng thấp, khí hậu dần ấm áp, trong gió đã ngửi thấy mùi biển cả đặc trưng.

Tuy chỉ là hành tỉnh địa phương nằm ở biên thùy, nhưng mức độ giàu có của tây nam địa khu không hề thua kém Đế đô, thậm chí còn có vẻ hơn.

Trên đường đi, Tử Xuyên Tú nhìn thấy hai bên đường là những gian nhà trang trí hoa lệ, khách sạn, cửa tiệm, xưởng thủ công, người qua lại trên đường chóng mặt, xe ngựa vận tải hàng hóa nườm nượp trên đường.

Tử Xuyên Tú nghĩ đến chỗ trú ngụ đơn giản của dân chúng Viễn Đông, mái lều dơ dáy, dùng bùn đất và rơm cỏ bết thành tường nhà, tổng bộ thủ phủ Khoa nhĩ ni có thể nói là có kiến trúc hào hoa nhất Viễn Đông, nhưng dường như chỉ so được với một nhà tư nhân ở đây.

Cuộc sống là những khái niệm phong phú, dân chúng nội địa gia tộc truy cầu sinh sống giàu sang thì dân chúng Viễn Đông mưu cầu quyền lợi sinh tồn cơ bản nhất. Trong nhất thời, Tử Xuyên Tú cũng không biết là cảm khái cho may mắn của dân chúng tây nam địa khu hay là cảm thán cho sự bất hạnh của dân chúng Viễn Đông.

Một đoàn người vào hoàng hôn ngày ba mươi tháng mười một năm bảy tám hai tiến nhập Đán nhã thành, trước đó, một đội khoái mã đã sớm vào thành thông báo có trưởng quan đến.

Đón gió lạnh phà vào mặt, tất cả quân quan cao cấp Hắc kì quân đều đứng chờ ở cổng Đán nhã thành, trên cổng thành căng một băng rôn rất lớn: "Nhiệt liệt hoan nghênh vị anh hùng Viễn Đông, Tú Xuyên thống lĩnh đại nhân!"

Thân ảnh của Tử Xuyên Tú vừa xuất hiện ở cổng xe ngựa thì Lễ nghi binh đã cao giọng hô: "Kính lễ!" Hai hàng quân quan cao cấp nghiêm cẩn hành lễ, trên vai đám quân quan huy chương sáng loáng, tay phải ôm hoa sắp thành hai hàng dài.

Quân quan đứng đầu đội ngũ nghênh đón, kính lễ: "Đại nhân từ xa đến Đán nhã, dọc đường khổ cực rồi!"

"Không có gì". Tử Xuyên Tú một thân khoác áo choàng đen, đầu quấn khăn trắng, dáng vẻ cao cao, so với nhung trang của các quân quan thì phong thái của gã càng toát ra khí độ và thân phận bất phàm.

Gã ngước mặt lên, cảm thụ gió lạnh mang theo hơi nước ùa vào mặt.

Khí hậu tây nam quả nhiên rất khác so với khí hậu Viễn Đông, ở Viễn Đông, gió lạnh tháng mười một đã thổi rát như đao liếc, không khí khô hanh, mà ở Đán nhã, hiện tại chỉ coi như là gió thu, vừa đủ lạnh để người ta cảm thấy sảng khoái.

Hiện trường yên ắng, tất cả người đều thở nhẹ quan sát tân nhiệm trưởng quan quân đoàn đang xuất thần.

Là một quan lớn nắm binh quyền độc đương đến nhận nhiệm, trình độ ngạo mạn nhất định phải cao.

Một lúc lâu Tử Xuyên Tú mới định thần, đưa tay bắt tay đeo găng của hai vị phó thống lĩnh: "Hai vị trưởng quan cực khổ rồi, mệt nhọc mọi người phải đợi lâu".

Vị quân quan đó lại kính lễ, nói nhỏ: "Đại nhân, hạ quan là Ngõa Đức, hoan nghênh ngài đến Đán nhã!"

Nếu lần đầu thấy Ngõa Đức, ít ai có thể nghĩ một người mập mạp nung núc này lại là một tướng lĩnh cao cấp của quân đội, nhìn hắn giống như một địa chủ sống trong nhung lụa hơn, ăn nói khéo léo, bộ dáng kệch cỡm, khi đi trên đường thì giống như một quả cầu thịt đang di động.

"Hạ quan đảm nhiệm phó tư lệnh Hắc kì quân từ khi Phương Kính đại nhân tuẫn quốc ở Viễn Đông, hạ quan tạm thời phụ trách công tác của Hắc kì quân, cảm thấy rất đuối sức. Hiện tại gia tộc ủy phái Tú Xuyên đại nhân ngài đến chỉ huy quân đoàn, hạ quân cảm thấy vô cùng vui sướng, trên dưới quân đoàn kiên quyết phục tùng sự chỉ huy của đại nhân, chỉ nghe theo lệnh đại nhân! Đại nhân, mười vạn tướng sĩ Hắc kì quân là dựa vào ngài rồi!" Ngõa Đức cúi người, trang nghiêm dâng lên một cái khay bằng vàng, trên khay là một đại ấn được phủ bởi một mảnh lụa đỏ, chính là đại ấn tượng trưng cho quân quyền.

Tử Xuyên Tú trịnh trọng tiếp nhận, mỉm cười: "Ngõa Đức trưởng quan, đối với thành tích trong thời gian công tác của ngài, thống lĩnh xứ và quân vụ xứ đều rất tán thưởng. Bổn quan vừa mới đến, tình huống không rõ, về công tác của Hắc kì quân, sau này còn phải nhờ ngài chỉ điểm nhiều".

Ngõa Đức đứng nghiêm: "Nguyện ra sức vì đại nhân! Hạ quan nhất định toàn lực phụ trợ đại nhân, một dạ trung thành!"

Tử Xuyên Tú hờ hững cười, có những lời chỉ nên nghe không nên cho là thật.

Ngõa Đức vốn trước giờ một tay chủ trì quản lý mọi việc, Tử Xuyên Tú đột nhiên từ Viễn Đông bay qua tây nam, leo lên đầu hắn mà ngồi, Ngõa Đức sao có thể hoan hỉ? Khả năng hắn đang lôi mẹ Tử Xuyên Tú ra rủa không biết bao nhiêu lần.

Phó tham mưu trưởng Văn Hà đứng cạnh Ngõa Đức, thân hình gã không cao nhưng đứng rất thẳng, khí vũ đàng hoàng, tóc cắt ngắn, trên mặt có mấy vết thẹo, nhãn thần sắc bén, tinh thần mạnh mẽ.

Tử Xuyên Tú chào hỏi y: "Văn Hà tướng quân, chúng ta đã lâu không gặp. Lần trước hình như gặp tại Viễn Đông năm bảy tám mươi phải không? Lúc đó ông còn là Kì bổn, hiện tại đã thăng đến phó thống lĩnh, ông thăng chức cũng quá nhanh đó chứ!"

Văn Hà hành động dứt khoát kính lễ: "Tôi thăng chức dù nhanh cũng không bằng đại nhân à!" Trong ngữ khí ẩn hàm mùi thuốc nổ, không che giấu thần sắc khinh miệt nhìn tân nhiệm Quân đoàn trường, mục quang ẩn hàm sự kiệt ngạo.

Lúc ở Viễn Đông năm đó, Văn Hà dưới sự thống soái của Tư Đặc Lâm đánh nhau vào sống ra chết với phản quân, mà Tử Xuyên Tú lại không đánh một trận, ngược lại còn buôn bán với phản quân, Văn Hà sớm đã nhìn thấy không thuận mặt tên tiểu bạch kiểm này, kết quả gã lại thăng đến thống lĩnh, trở thành thượng ty của y!

"Tên tiểu bạch kiểm này có gì hơn lão tử chứ? Gã chẳng phải nhờ bám váy Trữ tiểu thư mà thăng tiến sao!"

Phảng phất không nghe thấy mùi hỏa dược trong ngữ khí của Văn Hà, Tử Xuyên Tú chẳng để tâm cười nói: "Đúng a! Ta thật có chút vận khí, không so được với tướng quân công lao đao thật thương thật. Văn Hà tướng quân ngài là mãnh tướng nổi danh của gia tộc, tôi tài học sơ hiển, sau khi chấp chưởng Hắc kì quân còn phải nhờ ngài chống đỡ nhiều à!"

Văn Hà miễn cưỡng ráng nặng nụ cười: "Đâu có đâu có, Tú Xuyên đại nhân ngài quá khách khí rồi. Sự tích của ngài ở Viễn Đông tôi đã nghe từ lâu, có lúc rảnh rỗi phải nhờ đại nhân chỉ giáo".

Tử Xuyên Tú khoan khoái vỗ vai Văn Hà, đi đến trước một hàng quân quan cao cấp mặc chế phục chỉnh tề: "Ngõa Đức các hạ, mời ngài giới thiệu các vị tài tuấn của Hắc kì quân với ta!"

"Nguyện vì đại nhân ra sức!" Ngõa Đức nhắm mắt theo đuôi bước tới: "Đây là Âu Dương kì bổn của đệ tam thập nhất kị binh sư, cũng là quân quan kì bổn trẻ tuổi nhất của quân ta!"

Người quân quan thanh niên đó đứng nghiêm hành lễ: "Âu Dương tham kiến Quân đoàn trưởng đại nhân!"

Tử Xuyên Tú mỉm cười nắm tay y: "Âu Dương trưởng quan, là lực lượng đầu tiên tiến vào Lam Hà trong Lam Hà hội chiến phải không? Người trẻ tuổi quý nhất là duệ khí, Hắc kì quân rất cần mãnh tướng như ngài, ngài và kị binh sư của ngài là kiêu ngạo của quân ta!"

"Vị này là Đức Long kì bổn của đệ tam thập bộ binh sư, là quân quan dày dạn của Hắc kì quân".

"Đức Long tham kiến Quân đoàn trưởng đại nhân!"

"Đức Long trưởng quan, tạo nghệ của ngài ở phương diện chỉ huy vận trù là quá xuất sắc, trí tuệ và kinh nghiệm phong phú, sau này còn cần ngài chỉ điểm thêm!"

Qua một hồi giới thiệu, Tử Xuyên Tú và chúng quân quan nhất nhất thân thiết bắt tay, đối với mỗi người gã đều tán thưởng mấy câu, biểu hiện gã đã có nghiên cứu lý lịch và sự tích của từng quân quan cao cấp của quân đoàn, phong thái của gã tự nhiên thoải mái, nụ cười thường trực ấm áp lòng người, chúng quân quan không ai không hài lòng.

Giới thiệu đến gần cuối đội hình, nhìn thấy vị quân quan đó, thân hình Tử Xuyên Tú đột ngột hơi đơ ra.

"Vị này là..."

"Không cần giới thiệu, vị này là Mã Duy bá tước phải không?"

Bất ngờ ở nơi này gặp được Mã Duy, biểu tình kinh ngạc của Tử Xuyên Tú nhanh chóng biến mất, lập tức khôi phục lại vẻ mặt tươi cười ôn hòa.

Gã quan sát tình địch của mình, nửa năm không gặp, Mã Duy dường như không có biến hóa gì, vẫn anh tuấn, dáng vẻ cao lớn, trên mặt vẫn tươi cười hấp dẫn người khác. Vị hoa hoa công tử ngày trước giờ vận chế phục quân quan cao cấp sắc xanh đen của Tử Xuyên gia, một ngôi sao bạc sáng loáng trên quân hàm biểu minh hắn hiện là một kì bổn của gia tộc, nhìn ngoại biểu, xác thật là một vị tướng mạo đường đường, là một quân nhân mà gia tộc có thể dựa vào.

Mã Duy kinh ngạc nói: "Thống lĩnh đại nhân biết hạ quan, đúng là vinh hạnh của hạ quan. Chỉ là thứ cho hạ quan ngu muội không nhớ đã may mắn gặp đại nhân lúc nào".

Tử Xuyên Tú lúc này mới nhớ Mã Duy chưa từng thấy qua chân diện mục của mình, liền chữa lại cười nói: "Ta ở Đế đô có thấy qua lệnh huynh Mã Khâm, huynh đệ hai người tướng mạo rất giống! Lệnh huynh có nhắc qua ngài với ta!"

Mã Duy cười đáp: "Thì ra là thế, sự quan sát của đại nhân quả thật rất mẫn duệ!" Lại rất thành tâm nói: "Đại nhân, biết ngài sắp đến Đán nhã, gia huynh thập phần cao hứng, dặn dò tôi nhất định phải chào hỏi ngài. Đại nhân đến nhận nhiệm tây nam là phúc của vạn dân tây nam, Mã gia chúng tôi nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ đại nhân làm việc, có sự tình gì xin đại nhân cứ tận tình phân phó!"

"Lệnh huynh quá khách khí rồi, Mã thị là vọng tộc ở tây nam, đức cao vọng trọng ở địa phương, có các người giúp đỡ, bổn quan hết sức an tâm, sau này không thể tránh khỏi có việc phải nhờ, thỉnh Mã Duy các hạ chuyển dùm ý ta đến lệnh huynh".

Hai người khách khí một hồi, biểu tình của Tử Xuyên Tú nghiêm túc trở lại: "Mã Duy các hạ, ta và lệnh huynh là hảo bằng hữu, chỉ là có chuyện này khiến ta cảm thấy không ổn, ta nhớ bá tước ngài hình như là thành viên nguyên lão hội? Thành viên nguyên lão hội lại kiêm quân chức, chuyện này vi phạm pháp quy của nguyên lão hội và điều lệnh của quân đội".

Phó tư lệnh Ngõa Đức ở bên cạnh giải thích: "Tú Xuyên đại nhân, Mã Duy các hạ nửa năm trước trong lần bổ sung quân mới gia nhập quân đội, được nguyên lão hội và tổng trưởng phê chuẩn, ngài ấy đã từ chức nguyên lão, hiện đảm nhiệm tổng đốc Ngõa Lâm và sư trưởng của đệ tam thập ngũ bộ binh sư, trú thủ Ngõa Lâm hành tỉnh, lần này vì đặc biệt đón chào đại nhân nên qua đây".

Tử Xuyên Tú kinh ngạc: "Từ bỏ thân phận nguyên lão tôn quý để làm quân quan? Mã Duy các hạ, hành động của ngài rất hiếm có a!"

"Đại nhân, Mã gia chúng tôi có truyền thống nhiều đời phục vụ quốc gia".

"Mã Duy các hạ, chẳng lẽ đảm nhiệm nguyên lão thủ tịch không phải là phục vụ quốc gia sao?"

"Gia tộc đang lúc nguy nan, Viễn Đông phỉ bang, ma tộc, Lưu Phong tặc khấu, cường địch ở khắp nơi đều đang dòm ngó gia tộc, lúc này quốc gia đang cần quân nhân bảo vệ biên cương. Vào lúc tổ quốc nguy nan, tôi chịu ơn sâu gia tộc há có thể tụ thủ bàng quan?"

Phó thống lĩnh Ngõa Đức tán thán: "Mã Duy các hạ tâm hoài trung nghĩa, vì quốc lo lắng, không hổ là tấm gương cho quân nhân chúng ta".

Tử Xuyên Tú mắng thầm trong lòng: "Tiểu cẩu nói năng cũng khá lắm". Ngoài mặt tươi cười: "Mã Duy trưởng quan bỏ văn theo võ, tinh thần rất tuyệt! Ta chờ xem nỗ lực của ngài!"

Mã Duy đứng nghiêm hồi lễ: "Vâng! Xin đại nhân yên tâm, hạ quan nhất định không cô phụ kì vọng của đại nhân!"

Nhìn thấy Mã Duy trong đám bộ hạ, Tử Xuyên Tú cảm giác giống như nhìn thấy ruồi trong chén cơm của mình, ăn mất cả ngon.

Gã tiếp kiến qua loa các bộ hạ còn lại và tỉnh trưởng Đán nhã hành tỉnh, đại biểu nguyên lão hội địa phương, đại biểu quan viên giám sát thính đóng ở Đán nhã đến nghênh tiếp, lấy cớ đi đường mệt mỏi từ chối lời mời tiệc rượu của bọn họ.

Đợi chúng nhân ly khai, Tử Xuyên Tú đặc biệt lưu lại Phổ Hân, hỏi: "Trong tư liệu quân quan ngươi đưa ta trước đây, sao không có tên Mã Duy?"

"Rất xin lỗi đại nhân, Mã Duy đảm nhiệm sư đoàn trưởng đệ tam thập ngũ sư là chuyện tôi cũng vừa mới biết, hắn vừa mới nhận nhiệm".

Phổ Hân giải thích nguồn gốc sự tình, tháng sáu năm nay, Quân vụ xứ trưởng Tư Đặc Lâm phụng lệnh tổng trưởng chỉnh đốn tư binh của quý tộc và hào phú, hạ lệnh phải đem tư binh nhập vào chính quy quân, trong đó bao gồm cả hai vạn lính đánh thuê của Mã Duy các hạ, Mã Duy đồng ý thu biên, điều kiện là cấp cho hắn một chức vị quân đội, cấp bậc phải ít nhất là kì bổn.

Lúc đó Quân vụ xứ chỉ cầu có thể thuận lợi hoàn thành thu biên, điều kiện của Mã Duy cũng không tính là quá phận, thế là đáp ứng cho hắn chức vị sư đoàn trưởng một bộ binh sư, gần đây hắn mới nhậm chức.

"Thì ra như thế". Tử Xuyên Tú minh bạch, nhíu mày hỏi: "Phổ Hân, ngươi cảm thấy làm vậy thế nào?"

"Đại nhân, tôi rất tôn kích Tư Đặc Lâm đại nhân, bất quá theo thiển kiến của hạ quan, cách làm đó của Quân vụ xứ không ổn. Đối với người có cống hiến cho quốc gia có thể dùng kim tiền tài vật để ban thưởng mà không nên phong quan chức, quan chức phải dành cho người đã qua khảo hạch và tôi luyện, có năng lực đảm trách công việc, hà huống tướng lĩnh quân đội quan hệ đến khí vận của quốc gia, mệnh vận của sĩ tốt, há có thể tùy ý?"

Tử Xuyên Tú lớn tiếng khen hay.

"Bất quá," Gã cười cười: "Phổ Hân, cái chức kì bổn của ngươi cũng là năm đó Phương Kính đại nhân tùy ý ban cho a!"

Phổ Hân lộ ra biểu tình xấu hổ: "Đại nhân ngài chê cười rồi. Kì bổn như tôi há có thể so sánh với Mã Duy. Hắn là đại quan nắm cả vạn tinh binh hùng cứ một tỉnh, tôi chẳng qua là một lão bản quán ăn. Đại nhân, chúng ta cũng quá quen rồi, lão nhân gia ngài không phải có ý để tôi về tiệm rửa chén chứ?"

Tử Xuyên Tú cười đến ho sặc, hổn hển nói: "Phổ Hân, ngươi tính coi lúc nào thì quay về Đế đô?"

"Nếu đại nhân ngài cho phép, sáng mai tôi xuất phát. Tôi đến đây chỉ là hộ tống đại nhân thượng nhiệm, hiện tại nhiệm vụ hoàn thành nên phải mau trở về, bên phía Đế đô không thể không có người chủ trì".

"Ta không cho phép ngươi quay về".

"A, vì sao?"

"Người phụ trách Bạn sự xứ ở Đế đô, ta sẽ an bài nhân tuyển khác đảm nhiệm. Còn ngươi, Phổ Hân, ngươi lưu lại làm trợ lý cho ta, chức hàm vẫn là kì bổn, sắp xếp vậy ngươi hài lòng không? Đương nhiên, làm trợ lý của ta, béo bở không bằng làm thủ lĩnh Bạn sự xứ ở Đế đô, nhưng theo ta, ta sẽ không để cho người theo ta bị thiệt thòi đâu".

Ngớ ngẩn nhìn Tử Xuyên Tú, Phổ Hân cuối cùng minh bạch ý của gã, thủ trưởng quân đoàn xem trọng y, muốn chiêu lãm y làm tâm phúc.

Y kích động đứng nghiêm kính lễ: "Đại nhân, tôi vốn chỉ là một lão bản tửu điếm, nhờ Phương Kính đại nhân yêu mến mới chiêu lãm tôi vào quân đội, lại được đại nhân ngài ân sủng ủy thác trọng nhiệm, tôi dám không lấy chết hồi báo đại nhân? Xin đại nhân yên tâm, tôi thề cật lực cống hiến!"

Tiễn Phổ Hân đi, Tử Xuyên Tú mới có thời gian nhìn qua chỗ ở của mình.

Tòa tiểu lâu này tọa lạc ở ngoại ô nhìn bề ngoài không quá sang trọng, nhưng trang trí bên trong hào hoa dị thường, lầu một làm khách sảnh, lầu hai làm phòng ngủ, lầu ba làm thư phòng và văn phòng.

Tử Xuyên Tú quan sát bố trí trong đại sảnh: thảm lót bằng da gấu dày, trên đầu là đèn treo thủy tinh, sa lông bọc bằng da nai, bàn trà thủy tinh, chén uống bằng gốm sứ lâu năm lên nước bóng loáng, còn có cả một tủ đựng rượu bằng gỗ hồng hương, bên trong bày đày các loại rượu và các giấy tờ chứng minh rượu này xuất xứ từ đâu, đã sản xuất bao lâu.

Tử Xuyên Tú tắc lưỡi, không nói cái khác, nội cái tủ rượu này e là lương thống lĩnh nửa năm không ăn không uống cũng chưa mua nổi. Căn biệt thụ này xem ra tốn không biết bao nhiêu tiền, xem ra bọn Ngõa Đức kiếm chác ở đây cũng không tệ.

Đẩy song cửa ở phòng ngủ lầu hai nhìn ra không gian, sắc đêm đã đen kịt.

Mặt trước biệt thự là một hoa viên, cây cối hoa cỏ được cắt xén chỉnh tề, mùi hoa thoang thoảng trong không khí. Quanh tường rào do cây cảnh tỉa thành, cảnh vệ vũ trang qua lại nghiêm cẩn tuần tra, tất cả vị trí yếu hại đều bị khống chế, đội ngũ cảnh vệ bố trí tương hỗ hô ứng, thủ vệ rất nghiêm mật.

Rửa mặt xong, ngoài cửa có tiếng gõ. Tử Xuyên Tú mở cửa, ngẩn người: Ngay cửa có một thiếu nữ phục trang cổ quái đang đứng.

"Cô...cô tìm ai?"

Thiếu nữ cúi thấp người thi lễ, ngẩng đầu, ánh đèn rọi qua song cửa vừa hay chiếu vào mặt nàng ta.

Trước mắt Tử Xuyên Tú bừng sáng, thiếu nữ thanh xuân, mỹ mạo, điềm đạm nho nhã, bên má trắng sạch như ngọc, tóc búi cao, váy xanh tao nhã, eo quấn dây gấm, sau lưng còn có một bao phục cổ quái.

Nàng ta nhấp khẽ môi hường hỏi: "Xin hỏi, ngài chính là thống lĩnh đại nhân?" Thanh âm rất ôn nhu, bất quá trong thoại ngữ có một kiểu giọng điệu kì quái.

"Ta là Tử Xuyên Tú". Tử Xuyên Tú lui một bước quan sát nàng ta, hỏi: "Cô là ai? Cảnh vệ đội sao lại để cô vào đây?"

Thiếu nữ cười khẽ: "Đại nhân, thiếp không phải là người có thân phận khả nghi, là Ngõa Đức đại nhân phái thiếp đến, có thể cho thiếp vào trong không?" Không đợi Tử Xuyên Tú đáp lời, nàng ta đã từ khoảng trống bên cạnh gã mà vào, Tử Xuyên Tú chỉ đành tránh đường.

Lúc nàng ta đi bộ thì tầm chân vừa ngắn vừa nhẹ, váy dài khẽ phất phơ, cả người giống như đang phiêu hành trên đất, yên hành vân bộ, Tử Xuyên Tú nhìn đến ngây ngốc.

Thiếu nữ ưu nhã cúi người nói: "Đại nhân, cho phép thiếp tự giới thiệu, thiếp gọi là Thiển Dã Tĩnh Tử, rất vinh hạnh đảm nhiệm bí thư sinh hoạt cho đại nhân, chăm sóc nơi ở của ngài, xin ngài quan tâm nhiều".

"Bí thư sinh hoạt?"

Thiển Dã Tĩnh Từ trịnh trọng nói lại: "Đúng vậy. Ngõa Đức đại nhân phái thiếp đến. Tuy thiếp tay chân vụng về nhưng thiếp nhất định nỗ lực hầu hạ đại nhân thật tốt".

Tên mập kia đang làm trò quỷ gì đây? Tử Xuyên Tú nhíu mày đáp: "Thiển Dã tiểu thư, hảo ý ta xin ghi lòng. Nhưng trước mắt ta có thể tự chiếu cố cho bản thân được, không cần bí thư sinh hoạt gì gì đó đâu".

Thiển Dã cúi thấp đầu, thần sắc ảm đạm, nhỏ giọng hỏi: "Đại nhân, ngài chê thiếp không đủ xinh đẹp ư?"

"Sao nói thế! Chuyện này liên quan gì đến xinh đẹp hay không xinh đẹp?"

"Vậy ngài vì sao không chịu thu nhận thiếp?" Nữ tử thương tâm nhỏ giọng thút thít, hai vai khẽ run run, tiếng khóc truyền ra bên ngoài, cảnh vệ trị ban bên ngoài ai nấy mặt vô biểu tình, mắt không liếc xéo, khóe miệng tươi cười.

Tử Xuyên Tú đại hận, lúc này gã mới minh bạch bản thân phạm sai lầm lớn, tưởng tượng ngày mai có lời đồn ra ngoài kiểu: tân nhiệm quân đoàn trưởng Tử Xuyên Tú đại nhân có vướng víu bí mật với nữ tử thần bí...Nữ tử đó vừa thấy đại nhân đã khóc...Hai người bọn họ cùng ở chung một căn phòng, thỉnh thoảng truyền ra tiếng khóc thút thít...khóc lóc...mang thai...có mới nới cũ...ruồng bỏ...phụ bạc...phá thai...phí chia tay...

"Ngõa Đức, ta muốn lột da ngươi!" Tử Xuyên Tú gầm gừ trong cổ họng.

"Đại nhân, ngài nói gì vậy?"

"Không có gì". Tử Xuyên Tú áp chế lửa giận, hòa ái nói với nàng ta: "Thiển Dã tiểu thư, ta ở nơi này có một mình, cô là một nữ hài tử ở đây không tiện đâu".

"Chính vì đại nhân ngài chỉ có một mình nên cần phải có người chiếu cố a!"

"Thế nhưng cô muốn chiếu cố ta chuyện gì? Ta đã quen ở một mình rồi".

"Đại nhân, ngài cứ yên tâm, thiếp tuyệt đối không ảnh hưởng đến công việc của ngài. Thiếp sẽ nấu cơm, làm đồ ăn, giặt y phục, quét dọn phòng, nấu nước cho ngài tắm, làm đồ ăn khuya cho ngài, còn có nhiều công việc khác nữa. Tuy thiếp vụng về, nhưng thiếp nhất định sẽ tận hết sức để làm ngài hài lòng!"

Nàng ta là thật tình không hiểu hay là giả đò không hiểu? Tử Xuyên Tú hết kiên nhẫn nói: "Thiển Dã tiểu thư, tuy ta cho rằng mình không phải là người xấu, nhưng ta dù sao cũng là nam tử thành thục, dưới một vài tình huống đặc thù, nam nhân rất khó khống chế bản thân, đặc biệt cô lại là một cô gái hết sức xinh đẹp. Cô minh bạch ý ta chứ?"

Thiển Dã Tĩnh Tử đỏ mặt, không lên tiếng chỉ gật gật đầu.

Tử Xuyên Tú an ủi: "Rất tốt, cô hiện tại quay về đi".

Thiển Dã Tĩnh Tử lại không có di động cước bộ, cúi đầu, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Đại nhân, vừa rồi thiếp nói còn nhiều thứ phục vụ khác nữa, bao gồm tất cả mọi nhu cầu của ngài, vô luận là ngài muốn gì cũng được...Đây là chức trách của thiếp".

Tử Xuyên Tú ngây ngốc nhìn nàng ta, hai má nàng ta đỏ như quả gấc, cúi đầu không dám nhìn gã.

Nhìn cô nương xinh đẹp đang biểu hiện một dáng vẻ xinh đẹp động lòng trước mặt mình, Tử Xuyên Tú đột nhiên trong lòng xuất hiện một cổ dục vọng, đưa tay xoa nhẹ cái cằm xinh xắn của thiếu nữ, bàn tay cảm giác như đang sờ trên lụa.

Thiển Dã "Ư" khẽ một tiếng, nhu thuận ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn ngân ngấn nước nhìn thẳng vào mắt Tử Xuyên Tú, chầm chậm, nàng ta khẽ nhắm mắt, trong miệng phát ra tiếng kêu khẽ khiến người tiêu hồn: "Tú đại nhân, Tú ca ca..."

"A Tú ca ca!" Một thân ảnh yểu điệu váy trắng thướt tha lướt qua trong đầu gã, giống như thức tỉnh đột ngột từ trong mộng, Tử Xuyên Tú giật lui về sau một bước.

Thiển Dã Tĩnh Tử mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Tử Xuyên Tú: "Đại nhân?"

"Cô đi đi!" Tử Xuyên Tú kiên quyết.

"Đại nhân, vì sao..."

Tử Xuyên Tú chuyển thân ra cửa, vỗ tay mấy cái.

Lập tức hai tên cảnh vệ chạy đến trước mặt: "Đại nhân, có gì căn dặn?"

"Tiễn vị tiểu thư này về, chú ý, phải lễ phép".

"Không cần đâu, tôi tự đi được". Nhìn Tử Xuyên Tú, Thiển Dã Tĩnh Tử đã khôi phục sự bình tĩnh, nàng ta ưu nhã nghiêng người thi lễ: "Đại nhân, quấy nhiễu ngài rồi. Bất quá, ngài là nam nhân rất bản lĩnh".

Đêm đó, Tử Xuyên Tú nằm trằn trọc trên giường, chuyện phiền trong lòng quá nhiều.

Bản thân tuy đã đến đây nhận nhiệm, nhưng chưa hề chân chính nắm thực quyền Hắc kì quân trong tay.

Ngõa Đức dùng mỹ nhân kế với mình, Tử Xuyên Tú cảm thấy hắn là kẻ a dua nịnh bợ đáng ghét, nhưng nghe nói Ngõa Đức là thân tín của tổng thống lĩnh La Minh Hải, nếu đây là sự thật, Ngõa Đức có chỗ dựa rất cứng ở Đế đô, vậy tâm tư thật sự của hắn là gì?

Còn phó thống lĩnh Văn Hà, y thuộc phái hệ Tư Đặc Lâm, là mãnh tướng nổi danh, với quan hệ giữa mình với Tư Đặc Lâm, vốn có thể xem y là người nhà, nhưng Văn Hà căn bản không xem một vị thống lĩnh trẻ tuổi như mình ra gì, ngay cả tôn trọng bề ngoài cũng không có.

Tử Xuyên Tú thở ngắn than dài, cảm giác rất đau đầu: có năng lực thì không nghe lời, không có năng lực thì lại theo đuôi, còn cả tên khốn âm hiểm vừa xấu xa vừa có năng lực Mã Duy đang ở trong quân đoàn nữa chứ!

Cái mớ quan hệ này quá phức tạp, gã nguyện quay về Viễn Đông cầm đao đánh nhau với ma tộc cũng không nguyện bị cuốn vào cái vòng rắc rối này.

"Tên gia hỏa Mã Duy, phải xử lý sao cho tốt đây?" Tử Xuyên Tú nghiến răng suy nghĩ.

Nghĩ đến Mã Duy lại nghĩ đến Tử Xuyên Trữ, nghĩ đến gương mặt đẫm lệ khóc không thành tiếng, đột nhiên gương mặt đó lại biến thành Thiển Dã Tĩnh Tử xinh đẹp, gã vài lúc cảm thấy ham muốn dâng lên, hối hận đã đuổi nàng ta đi, cứ như vậy lăn qua lăn lại, cả đêm cũng chưa ngủ được.

Sáng sớm hôm sau, Tử Xuyên Tú đến tổng tư lệnh bộ Hắc kì quân với hai mắt ngầu đỏ.

Ngõa Đức sớm đã đứng chờ ở cửa, đưa cái bản mặt đáng ghét ra cười hắc hắc chào hỏi: "Tú Xuyên đại nhân, ngài dậy thật sớm a!"

Tử Xuyên Tú ngáp một cái: "Ngài càng sớm hơn, Ngõa Đức các hạ".

Ngõa Đức tiến đến gần, ám muội nói: "Đại nhân, mắt của ngài đỏ như thế, đêm qua không ngủ sao? Cô Thiển Dã Tĩnh Tử đó, ngài có hài lòng không? Đó là mỹ nữ đông doanh hiếm có a!"

Tử Xuyên Tú trừng mắt nhìn hắn: "Ta đã đuổi cô ta đi rồi! Ngõa Đức, không phải ta nói ông, có rảnh thì nghiên cứu thêm kiến thức đi, chớ học người ta ba cái trò nhố nhăng đó".

Tuy quan chức chỉ cách nhau nửa cấp, nhưng khoảng cách giữa thống lĩnh và phó thống lĩnh vẫn rất lớn, Tử Xuyên Tú dạy bảo Ngõa Đức cũng giống như dạy con cái ở nhà, chẳng chút khách khí.

Ngõa Đức cũng chẳng chút xấu hổ, Tử Xuyên Tú càng mắng dữ, hắn càng vui vẻ: vậy chứng minh thống lĩnh đại nhân xem ta là người tâm phúc. Hắn tí tởn cười nói: "Đại nhân, đó không phải là chủ ý của tôi".

"Hả?"

"Là Mã Duy nói với tôi, hắn nói đại nhân ngài thích nhất..."

"Nói bậy!"

"Vâng vâng, Mã Duy hắn nói bậy bạ...Bất quá trong tay hắn vừa hay có một nữ tử Uy tộc ở Đông doanh, Uy tộc nữ tử là nổi danh nhu thuận xinh đẹp, tôi nghĩ hắn nguyện ý đưa ra hiếu thuận với đại nhân cũng là một phen hảo ý, tôi thật là quỷ mê tâm khiếu mới nghe lời của hắn, ai, hối hận quá!"

Ngõa Đức lắc đầu than thở, bộ dáng rất hối hận, Tử Xuyên Tú tưởng là hắn đã nhận ra sai lầm rồi, nghe được mấy câu sau của hắn thì sém chút là muốn bạt đao giết người: "Sớm biết đại nhân không thích, tôi đã đem cô ta hưởng dụng, xinh đẹp nhu thuận, mềm mại nhẹ nhàng, cái quỷ tàng của tên Mã Duy đó không biết còn chứa cái gì nữa..."

Tử Xuyên Tú vừa giận vừa tức cười: "Ngõa Đức a, ông là tướng lĩnh cao cấp của quân đội, bên cạnh có nữ tử dị bang thì giống cái gì hả? Ông không sợ cô ta là gián điệp do uy khấu cài đến sao? Hà huống, Mã Duy hắn..." Gã do dự một chút, giả bộ tùy tiện hỏi:

"Mã Duy vì sao muốn tặng mỹ nữ cho ta?"

"Đại nhân, ngài cứ yên tâm đi! Hắn không phải chỉ tặng ngài một người đâu". Ngõa Đức mặt mày rạng rỡ: "Cái tên tiểu tử Mã Duy rất khá, tuy thời gian hắn vào quân đội không lâu, nhưng rất biết đại thể, vung tay với các huynh đệ cũng rất hào phóng. Đại nhân ngài cứ thoải mái, cấp kì bổn trở lên trong quân ta, không có ai không nhận qua lễ của Mã Duy? Hắn là người rất nghĩa khí a!"

Tử Xuyên Tú liếc hắn: "Ta nghe nói Mã Duy tổng cộng tặng cho ông năm mỹ nữ?"

"Đồn đãi bậy bạ! Quá đáng ghét, ai nói năng như thế?" Ngõa Đức ra vẻ căm phẫn buột miệng nói: "Tổng cộng chỉ có ba người, còn có một người tôi nhìn không vừa mắt đã trả về rồi!"

"Ba người, hắc hắc, ba người..." Tử Xuyên Tú lườm lườm Ngõa Đức, miệng cười lạnh không thôi.

Nhìn thần sắc Tử Xuyên Tú bất thiện, Ngõa Đức run tay run chân: "Đại nhân, chúng tôi đã chọn Thiển Dã Tĩnh Tử xinh đẹp nhất để dâng cho ngài rồi a! Cô ta là xinh đẹp nhất, không biết vì sao đại nhân lại cự tuyệt? Mã Duy nhờ tôi chuyển lời với ngài, nói nếu đại nhân không thích dạng nữ tử như vậy, ở chỗ hắn còn có".

Tử Xuyên Tú sải bước về trước: "Nói Mã Duy đừng phí tâm, ta rất yêu nước, chán ghét Uy tộc".

Thấy Tử Xuyên Tú khẩu khí bất thiện, Ngõa Đức không dám nhắc đến thoại đề này nữa. Hắn nục nịch chạy theo: "Đại nhân, hay là dẫn ngài đến xem phòng làm việc của ngài trước?"

"Không vội, Ngõa Đức, ông trước tiên dẫn ta đến phòng làm việc của Phương Kính đại nhân".

"Cái này, phòng làm việc của Phương Kính đại nhân đã niêm phong từ lâu, không có ai đến, rất là dơ bẩn".

Tử Xuyên Tú xua xua tay: "Chớ lo lắng, ta chỉ là đến xem qua".

Ngõa Đức không dám cản trở, dẫn gã đến trước cửa một căn phòng dán giấy niêm phong, đưa tay gỡ giấy niêm phong: "Đại nhân, là chỗ này".

-o0o-