" Tiếng nhạc báo thức " reo lên. Cô nằm xoay qua xoay lại, muốn nằm ườn thêm một chút nhưng tiếng báo thức lại dai dẳng như đang cố kéo cô thoát khỏi cơn ngái ngủ. Đôi mắt mơ màng chẳng thấy rõ ràng, cô dùng lực để ngồi dậy, nhẹ nhàng dụi đôi mắt không muốn dậy của mình. Lén nhìn khung cảnh buổi sáng qua tấm rèm cửa, ánh sáng nắng sớm chiếu vào một nửa khiến gương mặt cô theo phản xạ nhăn lại. Đồng hồ bây giờ mới chỉ điểm 7h. Cô từ từ đưa chân xuống sàn để đi ra ngoài. Dù còn đang buồn ngủ nhưng dựa vào thói quen rồi cứ hoạt động như một người máy được lập trình sẵn mà làm theo. Cô rửa mặt bằng nước lạnh giúp bản thân dễ tỉnh táo hơn. Sau đó, là đánh răng nhưng mới đánh một nửa cô lại ngủ gật rồi giật mình tiếp tục đánh, liên khúc mỗi sáng này khiến cô mất tận 15 phút mới có thể rời khỏi được phòng tắm. Lựa đại một bộ thể dục và rời khỏi nhà để tiếp tục nhiệm vụ chạy bộ buổi sáng. Chạy bộ một vòng cũng đã hiệu quả giúp cô tỉnh giấc hẳn. Cô chạy ngang bờ sông nơi anh hay ngồi, cố tình xem thử hôm nay anh có đến hay không. Nhưng cô chẳng thấy bóng dáng anh mà thay đó lại là hai cụ già đang ngồi ở đó. Vẻ mặt của cô có chút buồn buồn, thất vọng. Tâm trạng như hụt hẫng một bước, cô nói nhỏ trong lòng: - Anh ấy không đến sao? Không biết từ khi nào mỗi buổi sáng gặp được anh đã hiển nhiên trở thành một phần trong cuộc sống thường ngày của cô. Cảm giác khi không thấy anh lại có chút gì đó cô đơn, tẻ nhạt. Bỗng cô nghĩ thầm:
- Hay hôm qua mình hỏi nhiều quá nên khiến anh ấy khó xử. Bước đi chậm chạp mà suy nghĩ: - Chuyện cũ như vậy sao mình lại hỏi anh ấy. Nhưng sau một hồi tự trách bản thân thì phản ứng lúc này đột ngột thay đổi: - Chuyện nhỏ mà lại để bụng. Con trai gì mà ích kỷ, nhỏ nhen thế. - Mình ứ quan tâm nữa. Chỉ là không thấy anh ta thôi mà, anh ta cũng đâu phải là thần tài mà mình phải muốn gặp chứ. "Giận cá chém thớt" cô đá bay cục đá chắn ngang đường, gương mặt vừa tức nhưng lại không thể nói gì được. Chẳng muốn nhớ đến anh, cô gạt bỏ hết suy nghĩ trong đầu rồi quay lại đi về nhà. Vừa đi ra thang máy, thì thoáng thoáng ở cửa nhà cô có bóng dáng rất quen. Tưởng bản thân bị hoa mắt, nên cô cố nheo mắt và từ từ bước đến. Trong lòng nôn nóng khiến bước đi của cô càng ngày nhanh hơn. Cô muốn biết phía sau tấm lưng này thì rốt cuộc là ai. Vì bản thân cô vốn không quen nhiều nam giới và tỉ lệ thậm chí ở mức âm. Dáng người cao cao tầm khoảng m8 trở lên. Diện một outfits áo thun trắng ngắn tay cùng chiếc quần đen, vừa thanh lịch lại rất ưa nhìn. Cô nhanh nhẹ đưa tay vỗ vào vai người này, giọng nghiêm nghị hỏi: - Anh là ai?
Người con trai quay người về hướng cô, gương mặt điển trai, không tì vết có thể lấy cắp trái tim của một thiếu nữ nào đó. Cô giật mình, hốt hoảng: - Hoàng Dương. Cô chăm chăm nhìn phía anh từ đầu đến cuối, ánh mắt suy xét rồi hạ chốt một câu: - Nhà tôi đâu có tiệc, anh có đi nhầm chỗ không? Anh gõ nhẹ vào trán cô, nói: - Nói linh tinh gì đó. Mau mở cửa đi, tôi đợi cô mỏi đến tê cả chân rồi này. Cô đến mở cửa, anh tự nhiên đi vào. Cô dùng tay chắn anh lại, dò hỏi: - Anh đến đây làm gì vậy? Không trả lời câu hỏi, anh chỉ giơ tay đang túi thức ăn. Vẫn ngờ ngợ, cô hỏi tiếp: - Không lẽ anh làm thêm giao hàng à nhưng đi làm mà ăn mặc kiểu này cũng quá phô trương rồi. Anh thở dài một hơi, cũng chẳng biết cô gái này vô tư hay là cố tình không biết. Anh vẫn kiên nhẫn nhấn mạnh từng chữ cho cô nghe: - Đến! Đưa! Đồ! Ăn! Sáng! Cho! Cô
Anh quan sát tìm kiếm khu vực phòng bếp rồi cứ thản nhiên một mạch đi vào. Thấy vậy, cô liền đi theo anh. Vẫn không mọi chuyện đang xảy ra và lại càng không biết tại sao anh đến đưa bữa sáng cho cô. Cô bỗng nhiên bảo: - Anh ra ngoài chơi đi! Tôi mang phần ăn sáng ra cho. Cũng chẳng có ý định từ chối, anh đi ra ngoài để cô lại trong phòng bếp. Sau đó, vọng ra là tiếng mừng rỡ của tín đồ ẩm thực như cô: - Phở sao! Phở ngon, phở ngon. Nghe giọng vui vẻ của cô, bất giác khuôn miệng của anh cũng cong lên. Chỉ cần một niềm vui nhỏ của cô thì cũng đủ khiến anh hạnh phúc, mãn nguyện. Làm mọi thứ và tìm hiểu mọi điều về cô để có thể nhìn thấy nụ cười của người con gái đấy mỗi ngày. Cô đem ra hai bát phở với giai điệu ngân nga: "Phở, phở ngon tới, phở ngon tới". Anh đỡ phụ giúp cô một bát đặt xuống bàn. Bữa ăn anh đem qua được cô bày trí rất ngon mắt. Trước khi dùng bữa, cô có thắc mắc muốn hỏi anh: - Sao anh biết nhà tôi? Anh thản nhiên trả lời: - Tôi không biết thật nhưng chị chủ của chung cư này hỏi tôi tìm ai. Tôi nói tìm cô nên chị ấy đã chỉ ra nhà cô ở đây. [ 30 phút trước tại cửa vào chung cư ] Anh đứng ở bậc thang ra vào ở nơi cô sống, kiên nhẫn chờ đợi cô về. Đang nhìn vào đồng hồ xem giờ thì có một người phụ nữ tầm khoảng 30 đi đến, mái tóc ngang vai cùng mùi nước hoa khá nồng. Đó cũng chính là chủ của tòa chung cư sang trọng này. Giọng nói của một người phụ nữ lạ được truyền đến tai anh khiến anh bất giác khó chịu lùi ra phía sau. Chị chủ: Cậu tìm ai sao? Gương mặt tuấn tú, trắng trẻo của anh va phải vào mắt khiến chị chủ bối rối, đỏ mặt mà nghĩ thầm: "Con cái nhà ai mà đẹp trai thế." Hoàng Dương: Chị là ai? Không trả lời thẳng câu hỏi của người này, dường như anh rất đề phòng với người ngoài. Thận trọng dò hỏi. Chị chủ: À! Chị là chủ của toà chung cư này. Hoàng Dương: Chủ sao? Thế chị biết hết những người đang sống trong tòa chung cư này. Chị chủ: Dĩ nhiên! Hoàng Dương: Chị có biết cô gái có tên Bảo Vy không? Mai Ngọc Bảo Vy. Chị chủ: Biết chứ! Cô bé võ sĩ đó à. Em tìm con bé hả? Hoàng Dương: Vâng. Chị chủ: Đơn giản để chị chỉ nhà con bé ở đâu cho. Anh đi theo mà tìm kiếm được nhà cô. Nó ở tầng số 17, phòng gần cuối dãy hành lang. Chị chủ: Em đi đến phòng kế cuối hành lang là nó đấy. Nhà con bé ở đó. Hoàng Dương: Cảm ơn chị. Chị chủ vẫy vẫy tay rồi mỉm cười rời đi. Anh cũng nghe lời chỉ dẫn của người chủ ấy mà lần theo kiếm được nhà của cô. [ Nghe anh nói xong ] Cô nghĩ thầm: - Trai đẹp có khác. Muốn gì là được đó mà. Cô hỏi anh: - Đến chỉ đưa đồ ăn sáng cho tôi thôi à! Anh nhíu mày nói: - Cô muốn tôi làm thêm gì à? Không đáp không trả, cô ngó lơ câu nói của anh mà nghiêm túc ăn bữa sáng và cũng chẳng buồn hỏi thêm gì nữa. Trông cô ăn say sưa, anh nhìn cô mà hỏi: - Ngon không? Cô chỉ ngước lên, vội lau mép miệng mà đáp lại: - Không biết. Anh nghiêng đầu, chống cằm khó hiểu: - Ăn hết sạch mà bảo không biết. Cô cầm bát đứng dậy, giương mắt về phía anh hỏi: - Cần dọn giùm không?
Anh từ từ đứng dậy, đáp: - Không cần. Cô vào bếp trước đi, tôi dọn xong đống này rồi vào sau. Cô chỉ "ừ" một tiếng, ngoảnh mặt lại đi vào trước. Anh lúi húi dọn sạch sẽ vết bẩn trên bàn, cầm bát đi vào sau. Anh đến gần bồn rửa, người anh gần sát vào người cô thủ thỉ hỏi: - Hôm nay cô không có việc à? Cô tập trung rửa bát mà hờ hững nói: - Không nhớ nữa. Anh cảm giác như cô có chuyện gì đó nhưng cũng chẳng để tâm, anh nói: - Để tôi rửa cho, cô nghỉ ngơi đi. Cô cũng không dễ dàng nghe theo mà ngược lại đối đáp lại với anh: - Anh đã mua bữa sáng rồi thì phần dọn dẹp để tôi làm vẫn hơn. Anh đi sang kéo ghế ngồi đối diện, trầm ngâm hỏi: - Tối qua cô ngủ ngon chứ? Sau một hồi im lặng, cô bỗng cất giọng: - Không nhớ! Chuyện hồi tối qua sao tôi có thể nhớ được. Gương mặt sửng sốt, anh tròn mắt nhìn cô phía sau, rồi hạ giọng cười: - Cô là đang có thù với tôi? Cô nghiêng đầu, quay lại nhíu mày: - Thù gì? Tại sao phải thù với anh. Đứng dậy, anh đến gần với cô: - Thế sao cô lại dùng cái giọng như muốn mỉa mai tôi vậy? Cô lùi lại, quay mặt qua một bên: - Tôi không có ý đó. Những chuyện tối qua thì làm sao tôi có thể nhớ được với lại hôm nay muốn làm gì thì làm sao tôi biết. Chẳng phải hỏi khó tôi à? Anh cúi thấp đầu xuống gần với cô, lên giọng nói: - Hỏi khó? Cô dùng tay đẩy anh ra và bảo:
- Nhưng tại sao tôi phải trả lời cho anh biết. Tôi không có nghĩa vụ phải làm như vậy. Anh càng ngày có ưu thế tiến gần vào cô, muốn dùng lực đẩy ra cũng chẳng hề có tác dụng. Ánh nhìn như muốn xuyên thủng của anh khiến cô chẳng biết nên hành xử như thế nào. Ngượng ngùng khi gần với anh, bản thân cô cúi người thấp xuống để tránh được ánh mắt đó. Bỗng nhiên có tiếng chuông bên ngoài reng lên, cô tức tốc đẩy anh rồi vụt chạy ra ngoài. Trong lòng mừng thầm: - May thật! Nếu không có tiếng chuông cửa thì mình đã bị anh ta đè ngộp mất. Anh lần lần đi theo sau cô, không biết vào giờ này ai lại tìm cô. Cô nhẹ nhàng mở cửa thì đối phương chính là cô bạn thân – Kỳ Duyên. Kỳ Duyên xoay lại vui mừng, giơ lên hộp bánh kem trên tay: - Cậu xem tớ mang gì cho.... Cô nàng sửng sốt, ngạc nhiên khi thấy ông chủ của quán bar nơi bọn họ từng đến đang đứng phía sau bạn thân mình. Kỳ Duyên ngập ngừng hỏi, gương mặt đầy sự khó hiểu, cặp mặt tía sét hướng về Hoàng Dương phía sau. Kỳ Duyên nhìn anh đến mức đáng sợ như một con hổ đang tia về phía con mồi. Anh cũng dè chừng, toát mồ hôi mà chẳng dám phản ứng tiếp. Gương mặt Kỳ Duyên nghiêm nghị, lạnh lùng đáp: - Hai người...