Hình như Dương Dịch Lạc giận rồi.
Kiều Minh Hạ nghĩ, hắn đã hai ngày liên tiếp không đến tìm cậu sau khi kết thúc buổi tự học.
Dù đã thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng cậu vẫn không yên như cũ, sợ Dương Dịch Lạc sẽ làm chuyện gì.
Tâm trạng tồi tệ kéo dài mãi, cho đến khi kết thúc kiểm tra, cậu vẫn còn hơi sợ hãi, lo lắng sẽ xảy ra việc bất ngờ nào đó.
Thứ Sáu, có tiết tiếng Anh muộn.
Lúc này là thời điểm bốc đồng nhất của lòng người, ngay cả lớp 7 vốn luôn yên lặng cũng chốc chốc có tiếng nói chuyện.
Kiều Minh Hạ rất nhanh chóng làm xong bài tập và bắt đầu sửa bài kiểm tra.
Bởi vì Dương Dịch Lạc không quấy rầy cậu, Tô Hà cũng không chủ động bảo cậu đến chỗ anh ngủ, mấy ngày này cậu sống thoải mái một cách bất ngờ, thậm chí còn có một chút cảm giác thỏa mãn với cuộc sống trung học bình thường.
Trước cậu hai dãy, Tô Hà đang dạy một bạn nữ viết văn.
Giọng anh bị ép rất thấp, thỉnh thoảng có thể nghe rõ một hai từ lọt ra.
Bạn nữ đang ôm lấy hai má, không biết vì nhiệt độ trong lớp quá cao hay là vì ngượng ngùng, làn da hiện lên màu phấn hồng xinh xắn.
Thỉnh thoảng cô bạn lại đáp lời, eo càng khom càng thấp xuống, gần như sắp chạm tới Tô Hà.
Kiều Minh Hạ thu ánh mắt lại, lấy điện thoại trong hộc bàn ra xem, không có cuộc gọi nhỡ hay thông báo mới nào, tâm trạng cậu cũng tốt hơn một chút — cuối tuần Phương Bình Bình thường cùng chị em ra ngoài, sẽ không tìm cậu gây phiền phức gì.
Kiều Minh Hạ từng hỏi bà đi làm gì, đối phương chỉ nhắm mắt làm ngơ, bảo trẻ con đừng có quan tâm.
Từ đó về sau, dù như thế nào Kiều Minh Hạ cũng mặc kệ.
Có lúc cậu cảm thấy Dương Dịch Lạc nói đúng, việc gì mà phải quan tâm mẹ cậu sống chết thế nào, bà sống còn chẳng bằng một cái xác không hồn.
Thế nên lúc đó cậu đã từ chối ý định giúp Phương Bình Bình tìm công việc của Tô Hà.
Kiều Minh Hạ cảm thấy bà thật sự hết cứu nổi, người đã động đến thuốc phiện, có mấy ai có được kết cục tốt đẹp.
Thỉnh thoảng khi cậu ôm chặt chỗ bị đánh ngồi xổm ngoài cửa nhà mình, cậu sẽ ác độc mà nghĩ: Tại sao bà ta còn chưa chết?
Chết là giải thoát được rồi, không chỉ có Phương Bình Bình sẽ được giải thoát mà mình cũng sẽ được giải thoát rồi.
Kiều Minh Hạ không muốn phải gánh lấy đau khổ của bà, cũng không có cách nào thực sự vứt bỏ bà — kéo lấy một người sống dở chết dở lết qua ngày, chi phí sinh hoạt ít ỏi mỗi tháng không đủ cho Phương Bình Bình dùng.
Ngay cả tiền trợ cấp học tập của cậu, bà cũng đòi nộp hết cho bà, thỉnh thoảng phải đối mặt với chủ nợ đến đòi tiền, mặt đất toàn kim tiêm...
Đôi lúc cậu muốn nhắc Phương Bình Bình rằng mình còn chưa tới 18 tuổi, vẫn cần bà nuôi sống, nhưng nghĩ là biết nếu Phương Bình Bình có một chút ý thức trách nhiệm của người làm cha mẹ thì đã chẳng biến thành con nghiện.
Kiều Minh Hạ đã suy nghĩ không biết bao nhiêu lần trong đầu, báo cảnh sát là có người dùng ma túy, chính tay đưa mẹ cậu đến trung tâm cai nghiện.
Nhưng khi cơn nghiện bùng phát, Phương Bình Bình nằm bò trên mặt đất, ôm lấy chân cậu, nước miếng nước mắt dính đầy mặt, liên tục van xin cậu cho một ít thuốc, chửi rủa và rên rỉ lộn xộn đan xen.
Cảnh tượng kia quá khó coi, trái tim của Kiều Minh Hạ không đủ cứng rắn, lần nào cũng chịu khuất phục trước sự hành hạ tinh thần như vậy.
Nếu không phải quá thiếu tiền, nếu không phải quá cần tiền...
Cậu ngừng tay lại, phát hiện mình đang lẽ một đường màu đỏ vặn vẹo trên bài kiểm tra.
Trong lớp học vẫn đang sáng trưng, nhưng sắc đêm bên ngoài đã sa sầm xuống rồi.
Sau khi bạn nữ trên bục giảng hỏi bài xong, cô ấy lưu luyến nói "cảm ơn" với Tô Hà, nhìn anh thêm vài lần nữa rồi mới trở lại chỗ ngồi của mình một cách e dè và ngượng ngùng.
Tô Hà bên cạnh đột nhiên im lặng, mắt Kiều Minh Hạ nóng lên, cầm tờ giấy thi bước sang đó.
Một cơn gió nhẹ tràn vào từ ô cửa sổ hé mở, mang theo sự dịu êm của hơi mát sau khi nhiệt độ hạ xuống, cuốn qua quyển sách bài tập được học sinh dãy đầu đặt ở góc bàn, kêu “loạt soạt” một lúc, rất nhanh đã ngừng hẳn.
“Sao vậy?” Tô Hà hỏi lại bằng ngữ khí tiêu chuẩn và mẫu mực của một giáo viên tiếng Anh.
Kiều Minh Hạ mở bài thi, chỉ vào câu sửa lỗi sai bị khoanh đỏ.
Câu định ngữ cơ bản nhất, kỳ thi vào đại học bắt buộc sẽ thi, cậu học cả những cách dùng tỉnh lược và đảo ngược đến thuộc làu làu.
Nhưng trên bài thi này chỉ có câu đó viết sai, nếu muốn hỏi chỉ có thể là hỏi câu này — Kiều Minh Hạ chỉ là muốn nói với Tô Hà vài câu.
Ở chỗ ngồi, cậu bị các bạn học yên lặng siết chặt cổ đến không thở được, gấp gáp muốn giãy ra.
Tô Hà nhìn một cái, ngồi nhích về phía trước một chút, cầm lấy cây bút đỏ trên tay Kiều Minh Hạ và viết một câu ngắn bên cạnh câu sai của cậu và nhẹ giọng giải thích rốt cuộc giới từ nào đã bị lược bỏ ở đây.
Sau khi nói xong, anh nhướng mày hỏi Kiều Minh Hạ với một nụ cười im ắng rằng cậu có hiểu không.
Kiều Minh Hạ gật đầu, cầm lại tờ giấy kiểm tra, cũng không có ý định đi về.
Cậu đứng ở mép bục giảng cúi người xuống, cầm bút đỏ viết mấy chữ rồi lại đẩy tờ giấy kiểm tra đến trước mặt Tô Hà.
Ở chỗ trống góc trên bên trái, nét chữ của Kiều Minh Hạ khác với tính cách e dè của cậu, vô cùng sắc bén.
“Buổi tối có thể đến nhà thầy không?”
Cậu cũng không thể nói rõ tại sao mình lại đột nhiên muốn ôm Tô Hà, thật ra thì những gì Tô Hà làm với cậu về bản chất cũng không khác gì Dương Dịch Lạc.
Có lẽ là do khả năng biểu hiện bên ngoài của Tô Hà thích hợp nên cậu mới dám dò xét.
Ít ra thì Tô Hà không to tiếng với cậu, không tỏ vẻ ghê tởm, không mắng mỏ cậu là đồ đê tiện khi làm tình.
Tai Kiều Minh Hạ đỏ bừng, cậu hiếm khi chủ động, sợ sau khi bị Tô Hề từ chối, cậu sẽ không thể dính lấy anh nữa.
Khi làm những điều này, cậu nghĩ bản thân thật rẻ mạt, điều đó ít nhiều có thể xoa dịu lòng tự trọng của cậu — dù sao cũng đã chẳng có mặt mũi rồi, còn sợ người khác sỉ nhục nữa sao?
Kiều Minh Hạ không đợi câu trả lời của Tô Hà, nụ cười trên miệng Tô Hà vẫn chưa tan, anh rút cây bút ra khỏi tay cậu và đánh dấu vào chữ "có thể".
Kiều Minh Hạ thở phào nhẹ nhõm, tảng đá đè nặng trên tim cậu ầm ầm vỡ ra từng mảnh, thậm chí trong đôi mắt cậu có toát lên nét vui mừng: Hôm nay không cần phải trở về ngôi nhà ngập tràn tuyệt vọng kia rồi, cậu có một gian phòng rộng lớn để ngủ, còn có thể ở bên cạnh Tô Hà.
Những tưởng tượng này khiến cậu thoải mái, như thể mọi áp lực đã biến mất trong nháy mắt.
Cậu không biết phải diễn đạt thế nào, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn thầy ạ.”
Tô Hà gật đầu, ở góc khuất giữa cơ thể và bục giảng nắm lấy mấy ngón tay của Kiều Minh Hạ.
Buổi tự học tối kéo dài đến 9 giờ 15 phút, hành lang bên ngoài ngay lập tức bắt đầu ồn ào dữ dội sau khi tiếng chuông tan học vang lên.
Lớp 7 không có duyên phận với niềm vui, đều tự thu xếp sách vở, thỉnh thoảng xen lẫn đôi ba câu thảo luận về chuyến xe cuối.
Tô Hà cầm vở bài tập đi ra khỏi phòng học trước tiên, Kiều Minh Hạ liếc mắt trông thấy, trong lòng trầm xuống, lập tức tăng tốc độ thu xếp đồ đạc.
Cậu nhét tùy tiện một vài cuốn sách bài tập phải làm cuối tuần này vào cặp sách của mình rồi đứng dậy, khóa kéo vẫn còn mở một nửa, ôm vào trong ngực rồi chạy ra ngoài.
Cậu sợ Tô Hà lật lọng, nếu lỡ chuyến xe cuối cậu sẽ không về nhà được, Kiều Minh Hạ không có tiền đi taxi nên chỉ có thể bám lấy Tô Hà để nhắc nhở anh về chuyện tối nay.
Kiều Minh Hạ biết rất rõ rằng khả năng cao sẽ làm tình khi ngủ cùng nhau, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc rút lại lời đề nghị.
Trong hành lang, những học sinh mang cặp sách hàng hiệu tốp năm tốp bảy đang vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài.
Bọn nó mặc kệ quy định nhà trường, khẽ quơ bật lửa trong tay, cũng coi như không quá phóng túng, không hút thuốc ngay trong khu dạy học.
Kiều Minh Hạ nhìn thoáng qua đã phát hiện Dương Dịch Lạc ở trong đám đó.
Tầm mắt của họ gặp nhau, Dương Dịch Lạc nhăn mày, nhưng không đi tới túm lấy cậu như một con thú nhỏ giống hồi trước nữa.
Dương Dịch Lạc hơi khác thường, mà Kiều Minh Hạ cũng không đến gần cậu ta, tránh ánh mắt chăm chăm của Dương Dịch Lạc rồi lao xuống lầu.
Khi cậu đến bên ngoài văn phòng, Tô Hà đang chậm rãi đi ra.
Kiều Minh Hạ đi theo sau Tô Hà, giữ nguyên khoảng cách an toàn tầm 5, 6 mét, sẽ không có ai nghi ngờ bọn họ đang đi cùng một hướng.
Chen chúc trong dòng người cũng không thể tách họ ra, Kiều Minh Hạ một mực cùng anh đi đến bên ngoài tiểu khu.
Phải cần có thẻ ra vào mới có thể vào được, Tô Hà không ngừng chân, không quay đầu, đưa một tay ra với cậu.
Đêm đó không có trăng, gió biển rót đầy những khe hở to nhỏ giữa những chiếc lá.
Đèn đường màu trắng bạc, rải trên con đường sỏi đá, giống như một mảnh thủy tinh vụn bị mặt trời thiêu đốt thành một cái bóng rực rỡ.
Trống ngực Kiều Minh Hạ đập dồn dập, hơi đau, bước chân nhẹ như bay mà chạy đến.
Cậu nắm lấy tay Tô Hà, như thể đó là ngọn cỏ cứu mạng của cậu.
Tô Hà đưa thẻ ra vào cho Kiều Minh Hạ, bảo cậu quẹt, sau khi vào cổng rồi, Kiều Minh Hạ muốn trả lại thẻ cho Tô Hà nhưng bị anh từ chối.
“Em cầm đi.” Tô Hà nói: “Về sau có thể đến đây nghỉ trưa.
Khóa cửa mở bằng vân tay, tí nữa lưu vào là được rồi.
Nghỉ trưa anh thường không ở đây, hai gian phòng chọn cái nào là tùy em.”
Lý trí của Kiều Minh Hạ rối tung rối mù, cậu dường như chỉ biết nói “được” và “cảm ơn”, khiến Tô Hà cảm thấy buồn cười.
Tô Hà nắm chặt tay cậu: “Sao lại sợ anh thế?”
Kiều Minh Hạ bảo không có.
Họ đi vào thang máy, Tô Hà dạy cậu cách sử dụng thẻ ra vào để quẹt tầng.
Nhà cao tầng nhỏ muốn đi lên có giới hạn thời gian, Kiều Minh Hạ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Hà khi nghiên cứu nút bấm trong thang máy, đột nhiên hôn anh.
Cậu muốn nói với Tô Hà là mình không sợ, nhưng lại không thể nói ra là “thích” được.
Tô Hà cao hơn cậu nửa cái đầu, cậu phải nhón gót mới có thể bám vào vai Tô Hà.
Bởi vì có gió thổi, môi Tô Hà lạnh hơn lần trước một chút.
Anh nhanh chóng ôm lấy sau lưng Kiều Minh Hạ, để mặc cho Kiều Minh Hạ vừa mút vừa liếm, khả năng dùng miệng của cậu tốt hơn kỹ thuật hôn nhiều, có thể cảm nhận được rất ít hôn người khác, khi Tô Hà vươn đầu lưỡi đáp lại, Kiều Minh Hạ dường như hơi hoảng sợ, sau lưng đều rụt cả lại.
Khi hôn sâu hoàn toàn, Kiều Minh Hạ thở không ra hơi, cũng không biết cách hô hấp, rên rỉ “ư ư”.
Tô Hà bịt mũi cậu, xấu xa ngăn cản, buộc cậu phải há miệng ra.
Một ít không khí lọt vào, Kiều Minh Hạ không kịp chuẩn bị, ho khan kịch liệt, đôi mắt ướt đẫm.
Thang máy mở ra, đèn cảm ứng ở lối vào cũng sáng lên.
Tô Hà dắt tay cậu một mực không buông, lúc này giúp cậu lấy dép lê ra, tựa vào khung cửa nhếch mép cười xấu xa, mũi chân đạp trên vớ trắng của Kiều Minh Hạ, ấn ấn nhè nhẹ: “Thật ra anh không thích chủ động quá đâu.”
Động tác của Kiều Minh Hạ cứng lại, cho rằng cậu đã mạo phạm Tô Hà, không biết phải làm như thế nào mới được.
“Nhưng mà không sao, em rất đáng yêu đó.” Tô Hà nói, xoa xoa chóp mũi xinh xắn của cậu: “Hôm nay chúng ta uống một chút rượu nhé?”.