Kiều Minh Hạ không ngờ tránh được Dương Dịch Lạc và nhóm bạn xấu trong đội bóng rổ của cậu ta, nhưng vẫn không tránh được rượu.
Tô Hà lấy ra một chai rượu whisky còn lại 1/3 trong tủ đông nhỏ ở sát của căn bếp, anh cầm theo chai rượu và hai chiếc ly thủy tinh thấp đến trước mặt Kiều Minh Hạ.
Trong ly có những viên đá nửa hình tròn, khi Tô Hà rót rượu, bên ngoài các viên đá phát ra tiếng khi bị rượu làm tan chảy.
Cổ họng Kiều Minh Hạ trở nên khàn đặc, đợi Tô Hà đưa ly rượu cho cậu, vội vàng nói:
"Thầy, em không biết uống rượu."
“Để đó đi, có hứng thú thì cứ nếm thử một chút.”
Tô Hà không có ý ép buộc.
Kiều Minh Hạ nói xong, Tô Hà bật TV lên xem một chương trình giải trí rất nổi tiếng gần đây.
Vài cô gái trạc tuổi Kiều Minh Hạ đang hát hò nhảy múa, trang điểm dễ thương, nụ cười ngọt ngào.
Cậu quan sát biểu hiện của đối phương, Tô Hà xem cũng không quá chú tâm, một mặt mơ hồ được phản chiếu qua cửa sổ đằng xa, đan xen với đường bờ biển.
Anh càng làm cho mọi người cảm thấy trước giờ không ai có thể chạm được đến anh.
Tô Hà rất đẹp trai, khí chất an nhàn sung sướng khiến mỗi cử động của anh đều có sự khống chế tuyệt đối.
Anh cởi ra bộ vest chỉnh tề vào ban ngày, tháo cà vạt, cúc áo sơ mi mở tới ngực, ngón tay thon dài cầm chiếc ly đến bên môi nhưng không uống, vẻ mặt lười nhác, ánh mắt mơ màng, không biết đang nhớ ai.
Một Tô Hà không nguy hiểm như thế, làm Kiều Minh Hạ không thể giải thích được muốn đến gần anh.
Cậu di chuyển khoảng cách về phía ghế sô pha nhỏ bên cạnh, Tô Hà giật mình quay đầu lại, nhấp một ngụm rượu, nói chuyện phiếm với cậu về chương trình kia:
"Mấy cậu trẻ tuổi bây giờ thích xem mấy cái như này?"
“Em không có thường xem.”
Kiều Minh Hạ thành thật nói:
“Em không có thời gian…”
Tô Hà khen một câu rất ngoan, bấm vài lần vào màn hình điện thoại, rèm vải trắng bên trong sau lưng từ từ tự động đóng lại.
Anh không thay đổi chỗ, đưa tay ra để Kiều Minh Hạ qua ngồi lên.
Tất nhiên giống với trong văn phòng ngày hôm đó, để cậu ngồi trên đùi anh.
Kiều Minh Hạ vẫn mặc đồng phục học sinh bình thường, bên ngoài là một chiếc áo khoác thể thao rộng rãi màu đen, trắng và đỏ tía.Tô Hà ép sát mông cậu, khiến cậu cúi người về phía trước. Kiều Minh Hạ cảm thấy ánh đèn quá sáng, hai mắt cứ đoản loạn xung quanh, nhưng không nhìn rõ Tô Hà.
“Em bấm vào đây.”
Tô Hà đưa màn hình điện thoại cho cậu, hiện ra cả một dãy công tắc nhà thông minh: “Tự tắt đèn đi.”
Kiều Minh Hạ không nhìn kỹ, trực tiếp nhấn tất cả các công tắc.
Phòng khách đột nhiên tối om, chỉ có TV vẫn bật sáng nhưng cũng không quá chói mắt, màu sắc và độ sáng được thay đổi kèm theo nhạc nền nhẹ nhàng sống động, ánh sáng và âm thanh trong phòng khách trống trải được trung hòa một cách phù hợp nhất để tiếp xúc thân mật.
Kiều Minh Hạ nhanh chóng thả lỏng người, cậu đưa tay lên chạm vào mặt Tô Hà.
Khi nhìn từ bên cạnh gương mặt anh có một đường nét sắc sảo, đôi môi mỏng như lưỡi dao.
Kiều Minh Hạ còn tưởng rằng sẽ tự làm chính mình bị thương. Hiện tại cậu lấy hết can đảm để chạm vào Tô Hà, anh mở đôi môi mềm mại của mình ngậm lấy ngón tay của Kiều Minh Hạ.
Trong chương trình tạp kỹ, nhóm nhạc nữ mới bắt đầu nhảy một điệu nhạc dance quyến rũ, ánh đèn chuyển thành màu đỏ tím mê ly.
Đầu lưỡi Tô Hà quấn lấy đầu ngón tay cậu, nuốt sâu thêm vài phần, liếm trên vân tay cậu như muốn in những dấu ấn có một không hai giữa môi lưỡi anh. Anh giơ tay đè lên vai Kiều Minh Hạ, tư thế ôm ấp, dùng ngón tay mở dây kéo áo khoác thể thao, khóa kéo từ từ di chuyển xuống dưới.
Kiều Minh Hạ cúi đầu, hai mắt Tô Hà như muốn nhắm lại, lông mi nhẹ nhàng rung động.
Môi anh rất đỏ, nhưng vì quá hẹp và mỏng nên nếu không mím chặt sẽ nhìn không ra màu máu.
Nhịp tim đập nhanh dữ dội, Kiều Minh Hạ theo chuyển động của anh đẩy một cánh tay ra.
Áo khoác đồng phục bị Tô Hà nắm ở khuỷu tay, lộ ra áo phông bên trong.
Tay áo ngắn, chính diện vẽ một con gấu ấu trĩ.
Tô Hà thấy kỳ lạ, phun ra ngón tay cười nói:
"Làm sao mặc cái này?"
Dù không phải là mối quan hệ chính đại gì nhưng chuyện thân mật nhất cũng đã làm.
Kiều Minh Hạ vẫn còn xấu hổ không chịu được.
Vốn tưởng rằng sẽ giống như lần trước vào nhà tắm cởi quần áo, như thế Tô Hà sẽ không phát hiện quần áo cũ của cậu, cũng không phát hiện được sự nghèo nàn của cậu, kết quả lại bị nhìn thấy rõ ràng như thế.
Cậu muốn che con gấu lại, nhưng Tô Hà đã mở ngón tay ra trước, gom mặt con gấu lại, ngẩng đầu lên, nụ cười có vẻ càng rạng rỡ hơn bình thường:
"Sao lại đáng yêu như vậy? Đây là quần áo hồi nhỏ của em sao?"
Mỗi lần bị Tô Hà nói ‘dễ thương’, Kiều Minh Hạ đều vui đến mức trong lòng ê ẩm, có một số lời cũng không cố ý giấu đi nữa.
Cách lớp quần áo, tay Tô Hà nhéo nhéo một bên đầu v* của cậu, Kiều Minh Hạ có chút rên rỉ, thở hổn hển giải thích về bộ quần áo:
"...!Mấy năm gần đây không cao thêm bao nhiêu, cho nên vẫn có thể mặc."
Trong nhận thức của Tô Hà, không có khái niệm một bộ quần áo mặc mấy năm, anh vặn núm vú rồi ấn vào, trong khi Kiều Minh Hạ đang thở hổn hển từ từ kéo áo lên.
“Có chút suy dinh dưỡng, em gầy quá.”
Tô Hà hàm hồ nói, cắn đầu v* hồng hồng mút lấy:
“Nhưng không sao, sau này anh sẽ lo chuyện ăn uống.”
Kiều Minh Hạ ngồi không vững, mông áp lên đùi Tô Hà, còn bị một tay của anh vói vào lưng quần, kéo quần lót bên hông ra xoa xoa làn da mịn màng.
Cậu đáp lời, không rõ câu này là hứa hẹn giả vờ lúc động tình hay là thật sự nghiêm túc, cậu chỉ hi vọng Tô Hà sau khi làm xong vẫn nhớ được lời anh thuận miệng nói ra.
Không cần mỗi ngày quan tâm, cũng không cần ưu đãi nhiều, cậu quá cần sự quan tâm của Tô Hà rồi.
Từ nhỏ đến lớn không có ai quan tâm cậu cả.
Kiều Minh Hạ nghĩ vậy, sợ bị Tô Hà nhìn thấy, vội vàng rụt cổ cô xuống, những giọt nước mắt trong suốt lại không kìm được rơi trên má Tô Hà, như thể bị mắc mưa, anh nhìn Kiều Minh Hạ một cách kỳ lạ.
Cậu cho rằng Tô Hà sẽ không thích mình cứ hở là khóc, vội vàng lau nước mắt:
"Em không cố ý, không sao đâu—"
Tô Hà ngừng hôn cậu, kiên nhẫn nắm tay cậu, khẽ chạm môi, dỗ dành:
"Vậy em có thể nói cho anh biết tại sao em cứ khóc không? Chuyện nhà em anh cũng đoán được đôi phần… nhưng các thầy cô đều nói em rất kiên cường."
Cậu một chút cũng chẳng muốn kiên cường.
Kiều Minh Hạ nuốt vào tiếng nức nở, giọng nghẹn ngào hỏi:
"Thầy ơi, em có thể ôm anh một cái được không?"
Cậu vừa nói ra những lời này, Tô Hà có chút giật mình.
Anh lớn hơn Kiều Minh Hạ, từng trải nhiều chuyện hơn, lên giường chỉ để đáp ứng nhu cầu của mình, Kiều Minh Hạ xinh đẹp, lại dễ bắt nạt nên mới chọn cậu. Sự quan tâm khác chỉ là một phần mở rộng thêm thôi.
Bạn nhỏ dường như khác nhiều so với sự kiêu căng ở lần đầu tiên gặp mặt, loại làm tình trong hẻm cũng không quan tâm người khác nghĩ gì.
Thích khóc và mỏng manh, làm người khác đau lòng.
Dù có thể dỗ dành và chiều chuộng nhưng thực ra Tô Hà không phải là người dễ mềm lòng. Bạn giường trước giờ đổi các loại lý do để khiến anh yêu mình hơn một chút cũng không phải không có, nhưng anh trước giờ chưa từng để tâm.
Tô Hà tự thuyết phục bản thân rằng anh chiều chuộng Kiều Minh Hạ nhiều hơn vì đứa trẻ này quá đáng thương.
Khi tìm kiếm thông tin của cậu, Tô Hà đã nghe Chương Tiểu Uyển đề cập đến hoàn cảnh gia đình của Kiều Minh Hạ.
Mặc dù không chi tiết lắm nhưng những từ ‘đơn thân’, ‘trải qua biến cố lớn’ và ‘mẹ luôn thất nghiệp’ cũng đủ để anh hiểu đại khái về hoàn cảnh lớn lên của Kiều Minh Hạ.
Một thiếu niên như vậy Tô Hà cũng từng gặp phải khi còn là thực tập sinh, trưởng thành sớm, biết giả vờ, còn dễ bị sa ngã.
Không phải Kiều Minh Hạ ở trong trường cũng có quan hệ không rõ ràng với một cậu già giàu tên Dương gì đó sao?
Tô Hà đè Kiều Minh Hạ xuống, đứa nhỏ từ trong ra ngoài đều mềm yếu không chịu được, bị bi thương và chua xót lấp đầy, dựa vào vai anh càng khóc to hơn. Hứng thú của anh nhất thời bị gián đoạn, nếu trước đây anh đã đá người ta khỏi giường.
"Được, được rồi."
Tô Hà vỗ vỗ lưng Kiều Minh Hạ, không quan tâm đến việc một bộ quần áo may sẵn đắt tiền có bị ướt hay không.
"Nói cho anh biết tại sao em cứ khóc vậy? Có phải anh đối xử quá tệ với em không?"
Câu trả lời tất nhiên là không, Tô Hà nói vậy chỉ muốn Kiều Minh Hạ biết điều hơn không ồn ào nữa.
Kiều Minh Hạ khóc thút thít, dừng lại, ngượng ngùng lau nước mắt, nở một nụ cười trên miệng.
Cậu thật giống như một con mèo, tâm trạng thất thường, mọi cử chỉ và biểu cảm của anh ta đều quá cẩn thận, nhưng khó có được khiến người ta không phản cảm.
“Thầy, trước đây chưa có ai đối xử tốt với em như vậy.”
Kiều Minh Hạ nói, những ngón tay ướt đẫm nước mắt của cậu nắm lấy anh.
Tô Hà nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, nó giống như loại rối rắm của chim non.
Từ góc độ lý trí, anh không muốn Kiều Minh Hạ thực sự thích anh, nhưng câu nói này khiến Tô Hà không thể giải thích được. Anh là con nhà giàu, gia đình hạnh phúc, được giáo dục tốt, không thiếu tình yêu cũng không thiếu quan tâm, lúc này, nghe Kiều Minh Hạ nói “Không ai đối xử tốt với em như vậy.” Tô Hà không khỏi nghĩ đến Ninh Viễn.
Trong những năm tháng đau khổ vì tình yêu đơn phương, anh đã truy tìm nguồn gốc, nghĩ đến không biết bao nhiêu lần tại sao bản thân lại thích Ninh Viễn.
Khi anh bằng tuổi Kiều Minh Hạ, anh che chở cho Ninh Viễn khỏi mưa gió, tận hưởng cảm giác được Ninh Viễn cần thiết và ngước nhìn, trong lòng định nghĩa điều đó là yêu thích.
Tô Hà bị chính mình mê muội gần mười năm, làm cho Ninh Viễn trở thành ánh trăng sáng mà anh không có được cũng không thể buông tay.
Bây giờ nghe thấy câu này, anh không khỏi suy nghĩ: Mình yêu Ninh Viễn thật sao?
Có lẽ vào thời điểm Ninh Viễn lần đầu tiên chia sẻ cây kem của mình cho Tô Hà, anh lúc đó thật sự đã từng yêu cậu ấy.
Cũng giống như cậu học sinh trung học đó và Kiều Minh Hạ, họ xuất hiện có đôi có cặp, sau giờ học thì đi tìm, muốn Kiều Minh Hạ xem cậu ta chơi bóng rổ...!Trong nhiều khoảnh khắc, có lẽ có một khoảnh khắc để bọn họ yêu đương ngắn ngủi.
Tình cảm Kiều Minh Hạ dành cho học sinh trung học đó là tình cảm gì? Có giống cậu đối với mình không? Cái kiểu ngước nhìn, ngưỡng mộ, không thể tách rời, khẩn thiết...!bất lực.
Anh lau khóe mắt đỏ bừng của Kiều Minh Hạ rồi hôn cậu, nhưng giọng nói lại bình tĩnh lạ thường:
"Ngày hôm đó cậu học sinh đó đến tìm em."
"Hả? Dương Dịch Lạc."
Kiều Minh Hạ nói một cái tên.
Tô Hà gật đầu:
"Các em hình như thường xuyên đi cùng nhau."
Những từ đó chọt trúng Kiều Minh Hạ, cậu phản ứng rất mạnh rụt về sau.
Tô Hà ôm eo thon, con gấu nhỏ lại đung đưa trước mắt, anh ngẩng đầu nhìn đến, xương quay xanh và mang tai đều hồng cả lên.
"Lúc trước anh rất muốn hỏi, cậu ta là bạn trai của em hả?"
Sau khi Tô Hà nói xong, Kiều Minh Hạ lắc đầu phủ nhận không chút do dự:
"Không phải, nhưng..."
Ngày hôm đó cậu vẫn còn đang làm tình tới Dương Dịch Lạc, bị Tô Hà nhìn thấy, muốn hoàn toàn vứt bỏ có chút khó khăn, vì vậy cậu phải nói cho Tô Hà biết mọi chuyện:
"Tụi em….cậu ta có lẽ cảm thấy đang yêu nhau."
“Em không thích cậu ta?”
Tô Hà có hơi tàn nhẫn hỏi:
“Nếu cậu ta không bảo vệ em, cuộc sống của em ở trường sẽ càng khó khăn hơn.”
Kiều Minh Hạ, giống như lần đầu tiên tiếp xúc với từ ‘bảo vệ’, suy nghĩ nghiêm túc về nó, lại yếu ớt trả lời:
"Em thích cậu ta ít nhất cần cậu ta phải thật sự đối xử tốt với em."
Ngây thơ, tùy tiện, đơn thuần, lỗ mảng,...!những từ này đồng thời xuất hiện trên mặt Kiều Minh Hạ.
Tô Hà đột nhiên có một sự thôi thúc kỳ lạ, loại tình cảm năm mười bảy tuổi mà anh dành cho Ninh Viễn dường như được tìm lại trong tích tắc.
Việc thích hay yêu ban đầu của anh cũng không phải xuất phát từ một câu nói.
"Em thật sự rất cần anh."
Anh nghĩ, anh vẫn thích được yêu.
“Vậy thì anh sẽ đối xử tốt với em.”
Tô Hà hôn cậu thật sâu, nửa câu sau ẩn trong sự quấn quít của môi lưỡi.
"Em đến thích anh đi.".