Nếu Tần Tri đã nói vậy thì Tô Đoạn đành phải nghe lời đi tắm. Cậu nhìn phấn hoa của mình lần cuối rồi mang tâm trạng là lạ rửa sạch nó.
Tắm rửa xong, Tô Đoạn gọi hắn, Tần Tri mở một khe cửa phòng tắm ra đưa khăn tắm và đồ thay.
Tô Đoạn không hề cảnh giác trần trụi chạy tới lấy, tuy Tần Tri biết mình nên rời mắt đi vì an toàn cho cậu, nhưng làn da ướt đẫm nước của Tô Đoạn như dính chặt vào tầm nhìn của hắn khiến hắn không sao rời mắt được, thậm chí quên buông tay ra.
Tô Đoạn nắm đầu kia của chiếc khăn rồi kéo đi, lại phát hiện không kéo được, ngờ vực hỏi Tần Tri-Người đang ngày càng lại gần: "Sao anh không đưa cho em?"
Lúc này Tần Tri mới e hèm bừng tỉnh lại, buông bàn tay đang nắm chặt chiếc khăn tắm ra: "Ngoan, em lau đi, cẩn thận trượt chân."
Tô Đoạn gật đầu: "Ò ò." Thật ra thì trừ lần đầu tiên mới tắm, sau đó cậu không còn trượt chân trong phòng tắm nữa.
Khi Tần Tri đang định đóng cửa phòng tắm lại thì khóe mắt hắn đột nhiên thấy một điều không ổn.
Hắn lại mở cửa ra, nhíu mày nhìn vài giây rồi bước tới nhìn vào vai Tô Đoạn.
Trên người Tô Đoạn có vài vết đỏ chói, thỉnh thoảng xen lẫn vài dấu tay nhỏ bầm tím.
Cậu chủ nhỏ được chăm bẵm cưng chiều từ nhỏ đến lớn, ngay cả khi cha mẹ từ trần và anh hai vào tù thì vẫn còn quản gia chăm lo mọi mặt trong nhà, cuộc sống chưa bao giờ chịu bất kỳ khó khăn nào nên làn da của cậu không chỉ trắng sáng mà còn mềm mại như véo một cái sẽ bị ửng đỏ.
Một vết ấn chỉ để lại vết trắng trong vài giây trên người bình thường sẽ trở thành một vết đỏ dễ thấy trên người Tô Đoạn, còn sức nặng hơn một chút sẽ để lại vết bầm tím nghiêm trọng hơn.
Khóe miệng Tần Tri mím chặt, những dấu về này rõ ràng là mẻ mới ra lò, còn đầu sỏ là ai thì khỏi cần nói cũng biết.
Nhìn vào vết thật nhỏ nhưng lại chói mắt trên người Tô Đoạn, yết hầu Tần Tri lên xuống, tâm tư vốn kiều diễm ướt át giờ đây lại như bị hất một chậu nước lạnh. Yết hầu Tần Tri lên xuống, như sợ lại làm người ấy bị thương, bàn tay ấn lên vai Tô Đoạn hơi buông ra.
Mỗi khi hắn ngỡ là lỗi lầm mình mắc phải đã đủ nghiêm trọng thì hiện thực lại luôn mang đến cho hắn hình phạt mới.
Tô Đoạn vẫn ngây ngốc cầm khăn tắm, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra hỏi hắn: "Sao vậy? Bọt trên người em chưa rửa sạch sao?"
Tần Tri sờ vết đỏ hỏi: "Có đau không em?"
Hỏi xong cảm thấy như đang tự an ủi mình một cách vô nghĩa vậy. Tô Đoạn mỏng mang như vậy thì sao mà không đau được?
Tô Đoạn lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không đau ạ." Thật ra khi nước nóng xông vào người cậu hơi khó chịu đôi chút, nhưng nếu không chạm vào nó thì không có cảm giác gì cả. Nếu Tần Tri không nhắc đến chắc cậu cũng sắp quên luôn rồi.
Tần Tri lại thấp giọng nói xin lỗi với cậu, cúi xuống hôn lên bầu má hãy còn hơi nước, sau đó lấy khăn tắm trong tay cậu đi, dùng lực nhẹ nhàng nhất lau đi nước trên người cậu cho đến khi khô hơn phân nửa, rồi không cho cậu mặc bộ quần áo vừa lấy mà là lấy khăn bọc người cậu lại bồng cậu ra ngoài.
Hai tay Tô Đoạn nắm chiếc khăn tắm quấn quanh đầu, đòi quần áo với Tần Tri: "... Không mặc quần áo nữa ạ?"
Tần Tri nói: "Ừa, lát nữa anh sấy khô tóc cho em rồi anh bôi thuốc cho em."
Trong phòng ngủ bật máy sưởi, Tô Đoạn quấn khăn tắm nhỏ nhưng không hề lạnh, Tần Tri sấy tóc cậu cho mềm mượt xù lên rồi tìm trong hộp thuốc một chai dầu thuốc bôi lưu thông máu, đổ vào tay cho ấm rồi giúp cậu xoa lên vết đỏ.
Tô Đoạn được hắn xoa rầm rì rên khẽ, dầu thuốc mát rượi xoa lên vết bầm hơi nhức, kích thích đến nỗi khiến cậu không kiềm được muốn bỏ chạy, nhưng lập tức bị Tần Tri đè kéo lại.
"Đoạn Đoạn nhịn xíu nữa thôi." Tần Tri hôn lên đỉnh đầu cậu rồi nói: "Tan máu bầm là xong rồi em."
Tô Đoạn: "... Dạ."
Song tuy Tần Tri dỗ dành cậu rất dễ nghe nhưng bàn tay xoa thuốc vẫn không dừng lại, Tô Đoạn bị hắn xoa đến nỗi khóe mắt tràn đầy nước mắt, cả cây cỏ đều héo rũ không có sức nói chuyện.
Bôi thuốc xong, Tần Tri không cho cậu mặc bộ quần áo đã chuẩn bị lúc nãy. Hắn tìm một bộ đồ ngủ bằng sợi bông mềm mại, bảo đảm sẽ không cọ xát đến vết thương của cậu.
Tô Đoạn bị giữ ngồi trên mép giường, đã lâu lắm rồi cậu mới được chăm sóc mặc quần áo như một đứa bé không thể tự chăm sóc mình, cảm thấy thật ngại ngùng, bèn đưa tay nắm bộ đồ ngủ trong tay Tần Tri rồi nhỏ giọng nói với hắn: "Em tự mặc."
Kể từ khi Tần Tri rời khỏi nhà họ Tô, vì không quen có một người hầu lạ lẫm phục vụ mình nên cậu bắt đầu học cách tự mặc quần áo, đã lâu lắm rồi cậu không để người khác mặc giúp cậu.
Tần Tri mở những ngón tay gầy bé ra nắm trong tay, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cậu: "Anh muốn giúp cậu chủ mặc quần áo, được không em?"
Tô Đoạn sửng sốt, cuộn ngón tay lại, "Ừm thì, đã bảo là đừng gọi em là cậu chủ nữa rồi mà."
Tần Tri cúi xuống hôn lên trán cậu, cố ý không nghe thì thầm gọi lại vào tai cậu.
Hơi thở nóng bỏng theo hô hấp thổi vào tai cậu, vành tai Tô Đoạn bỗng chốc đỏ bừng. Khi Tần Tri dời ra, cậu bèn sờ lên vành tai nóng bừng của mình.
♡♥♡♥
Mãi đến khi Tô Đoạn mặc xong quần áo thì đã sắp năm giờ chiều, bây giờ là mùa xuân, sắc trời chẳng mấy chốc tối mịt, ánh nắng ngoài cửa sổ cũng trở nên dễ chịu.
Hôm nay Tô Đoạn ăn tối trong phòng ngủ của mình.
Tuy cậu cảm thấy bôi dầu thuốc xong ngoài cảm giác mát rười rượi ra thì không có gì bất ổn cả, nhưng Tần Tri căng thẳng như cậu bị gãy xương cả người vậy, không cho cậu xuống lầu luôn.
Mà cậu thì không lay chuyển được Tần Tri nên đành nghe lời ngồi trong phòng chờ cơm.
Khi quản gia giúp bưng cơm lên, thấy Tô Đoạn thay đồ ngủ sớm thì hỏi cậu có chuyện gì.
Tô Đoạn nói cậu thấy hơi khó chịu.
Quản gia ngửi thấy mùi dầu thuốc ngập tràn trong phòng, cau mày xắn tay áo cậu lên thì thấy vết bầm trên cánh tay, đôi mắt chứa vẻ nghiêm trọng hỏi: "Cậu chủ, cánh tay của con bị sao vậy? Còn chỗ nào khác không?"
Tô Đoạn vờ như thật thà nói lí nhí: "Lúc tắm bị đụng trúng ạ, nhẹ hều à, Tần Tri đã xoa cho con rồi."
Quản gia im lặng xốc quần áo lên xem kỹ người cậu, sau khi xác nhận không có gì nghiêm trọng và cũng đã xử lý xong vết thương thì không nói tiếp chuyện này nữa.
Tô Đoạn thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu vốn không biết nói dối, nếu quản gia lại hỏi tiếp thì chắc cậu sẽ bế tắc mất.
May mà quản gia không nghi gì nữa.
Mà quản gia "không nghi ngờ gì" trong mắt Tô Đoạn bỗng sầm mặt lại ngay khi bước ra khỏi phòng.
Ông sống trên đời ngần ấy năm, về cơ bản đã trải qua đủ thứ chuyện trên đời, cũng có mắt nhìn đời, vết bầm trên cánh tay Tô Đoạn không thể nào là do bị đụng, rõ ràng là bị ai đó véo mạnh, đây là dấu ngón tay.
Khi quản gia xuống lầu, Tần Tri vẫn ở dưới lầu ép nước trái cây cho Tô Đoạn.
Cối xay trong máy ép trái cây không ngừng quay, chàng thanh niên cao lớn xắn tay áo lên, nghiêm túc quan sát tình hình trong máy ép nước trái cây.
Quản gia đi đến bên cạnh hắn khách sáo nói: "Cậu là khách, chuyện này nên để tôi làm."
Tần Tri cũng khách sáo nói: "Chú đừng khách sáo với con, con ép một ly trái cây cho Đoạn Đoạn thôi ạ."
Quản gia lại nói: "Cậu chủ nhà chúng tôi được nuông chiều từ thuở còn bé, không chịu nổi cực khổ, ngay cả nước trái cây cũng kén chọn. Tôi rành khẩu vị của cậu chủ hơn nên cứ để tôi làm đi."
Tuy ông nói khách sáo là thế nhưng giọng điệu lạnh lùng, đôi ngươi vẩn đục là vẻ lạnh lùng hăm dọa.
Quản gia luôn dõi theo Tô Đoạn từ nhỏ đến lớn, thương yêu Tô Đoạn như con ruột của mình, cũng vì vậy mà ông nghe Tô Đoạn nhiều hơn cả Tô Tranh, chỉ cần Tô Đoạn bằng lòng ở bên cạnh Tần Tri thì ông sẽ không ngăn cản.
Nhưng bây giờ Tần Tri đã làm tổn thương Tô Đoạn. Tuy ông hiểu rõ ràng thể chất của Tô Đoạn, biết những vết bầm đó chỉ nhìn đáng sợ thế thôi chứ không nghiêm trọng lắm. Nhưng dựa theo kinh nghiệm sống của ông, chuyện này chỉ cần có lần đầu thì sẽ có lần hai lần ba.
Nếu cứ tiếp diễn thì sớm hay muộn nó cũng sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Mà cậu chủ nhỏ rõ ràng không nhận ra sự nghiêm trọng của chuyện này, vẫn che đậy giúp Tần Tri.
Vì vậy ông phải cảnh cáo Tần Tri đôi điều.
Tần Tri ngẩng đầu nhìn vào mắt ông, không trả lời ông, mãi đến khi máy ép nước tự động dừng lại kêu tiếng "bíp" nhắc nhở mới thấp giọng nói: "Sẽ không có lần sau đâu, con hứa."
*
Ba ngày sau Tô Tranh về nước.
Lúc này máu bầm trên người Tô Đoạn vẫn chưa tan hết, Tần Tri vẫn phải thường xuyên xoa dầu thuốc cho cậu, đương nhiên không thể giấu được mùi thuốc khắp người, có điều sếp Tô độc thân đến giờ kém nhạy bén hơn quản gia về mặt này, nghe Tô Đoạn giải thích xong thì ngỡ là những dấu vết đó đụng trong phòng tắm thật.
Trông thấy Tần Tri cẩn thận trân trọng Tô Đoạn đến thế thì còn thấy hài lòng nữa cơ.
Vì đã về nước rồi nên Tô Tranh sẽ dựa theo kế hoạch đã hẹn trước với Tần Tri, định nói với hắn về vấn đề của Tần Phong.
Anh đã chuẩn bị một đống lời nói lý lẽ để hắn hiểu và lời nói tình cảm để chạm đến trái tim hắn, thậm chí còn định nín thở thuyết phục Tần Tri có thể sẽ tức giận.
Dù sao chuyện này đúng là họ giấu trước, với cả bây giờ Tô Đoạn đã lún quá sâu, nếu lúc này cả hai xảy ra mâu thuẫn rồi chia tay, em trai anh sẽ buồn lắm.
Nếu cậu buồn đến nỗi đổ bệnh nặng như chuyện của Tần Phong lần trước, Tô Tranh cảm thấy mình thật sự không chịu nổi.
Ai ngờ Tần Tri nghe anh kể xong thì không hề có cảm xúc tiêu cực như trong dự đoán, hắn chỉ bình tĩnh gật đầu, giọng nói không hề dao động: "Em biết rồi."
Tô Tranh: "..." Lý trí thế cơ à? Một đống lý do anh định thuyết phục hắn không có đất dụng võ luôn.
Anh thiết nghĩ nếu mình gặp phải chuyện kiểu này thì đầu tiên sẽ cảm thấy đầu mình xanh mướt mượt, khoan nói đến bình tĩnh, không nhào lên đánh người ta đã là chút lý trí cuối cùng của một người đàn ông rồi.
Sao Tần Tri lại có thể rộng lượng đến vậy được?
Hay là - Người này trông thì bao dung, bình tĩnh là thế nhưng thực chất trong lòng tức giận đến đầu óc văn vẹo?
Tô Tranh nhíu mày, nghiêng về khả năng Tần Tri che giấu cảm xúc của mình quá sâu.
Vì vậy Tô Tranh không dám lơ là mà vẫn tinh tế nói những lời giải thích đã chuẩn bị sẵn với Tần Tri, hòng làm rõ chuyện "Tuy em trai tôi từng thích anh trai cậu nhưng bây giờ em ấy yêu cậu nên cậu yên tâm" với hắn.
"Nếu Đoạn Đoạn còn tình cảm với Tần Phong thật, cậu hại Tần Phong thê thảm đến vậy thì em ấy không đời nào đến gần cậu đâu, mà em ấy vốn không hề trù tính như vậy, điều này chính cậu chắc cũng hiểu." Tô Tranh nói lại những lý do lúc ấy Tô Đoạn thuyết phục mình.
Trong mắt Tần Tri thỉnh thoảng lóe lên một thứ cảm xúc phức tạp gì đó, nhưng hắn vẫn bình tĩnh hòa nhã nghe từ đầu đến cuối, mãi đến khi Tô Tranh nói xong miệng khô lưỡi khô thì hắn cực kỳ chu đáo rót cho anh một ly nước.
Tô Tranh: "..."
Anh nhìn lom lom ly nước kia vài giây rồi ngẩng đầu uống hết, sau đó nhíu mày nói với Tần Tri: "Nếu cậu thấy khó chịu, hay còn thắc mắc gì thì cứ nói thật với tôi, hoặc là nói chuyện với Tô Đoạn chứ đừng rộng lượng như thế."
Sếp Tô nổi danh với thủ đoạn cứng rắn bá đạo trong giới thương nghiệp thành phố A thề rằng ngoài người nhà ra, đây là lần đầu tiên anh kiên nhẫn với người khác như vậy.
Tần Tri vẫn tốt tính cười: "Anh hai đừng lo lắng, Đoạn Đoạn thích em hay không em cảm nhận được mà."
Tâm trạng Tô Tranh phức tạp: "... Thật ra tôi rất bất ngờ vì cậu lý trí đến thế."
Trong lúc này mà lại nghe được Tần Tri gọi mình là anh hai, lần đầu tiên anh cảm thấy cái xưng hô này không đến nỗi đáng ghét.
Tần Tri cụp mắt thấp giọng nói: "Anh hai yên tâm, dù có ra sao em cũng sẽ không làm tổn thương Đoạn Đoạn."
Không biết đang hứa với Tô Tranh hay là đang hứa với chính hắn.
❦❦❦
Không lâu sau, Tần Tri cũng ra nước ngoài đi công tác.
Đương nhiên công việc chỉ là bề ngoài, thật ra lần này hắn ra nước ngoài để gặp một người.
Người anh hai ruột thịt của hắn - Tần Phong.
Tuy hai người đã đấu đá với nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng Tần Tri chẳng nói chuyện được mấy câu với Tần Phong, thậm chí còn chưa gặp mặt được mấy lần.
Năm đó hắn vừa tốt nghiệp, chỉ là một đứa con riêng hèn mọn không tiền không quyền cũng không được yêu thương, tất nhiên không đáng để Tần Phong đích thân ra mặt, hắn ta cứ ra lệnh bừa cũng sẽ có một đống người ra sức cản trở hắn.
Rồi sau đó hắn cướp đoạt Tần thị với Tần Phong, hắn cũng không đích thân ra mặt mà nấp phía sau, ăn mòn thế lực của Tần Phong từng chút một.
Mãi đến khi Tần Phong bị đuổi ra khỏi Tần thị, nhếch nhác trốn ra nước ngoài hắn cũng chưa bao giờ đối mặt trực tiếp với Tần Phong.
Hắn những tưởng mình không muốn gặp Tần Phong bởi lẽ quá đỗi ghét hắn ta, nhưng lần mất khống chế trước khiến hắn bỗng hiểu ra trong đó có một phần là do trốn tránh.
Nguyên nhân sâu xa khiến hắn trốn tránh Tần Phong có lẽ là sợ mạng sống của mẹ gặp nguy hiểm.
Khi đó hắn vừa tốt nghiệp một trong những trường đại học top đầu cả nước, theo học chuyên ngành hot nhất, thành tích tốt nghiệp cũng dẫn đầu trong ngành. Lúc ấy hắn không có dã tâm gì về tương lai, chỉ muốn mau chóng tìm việc làm kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ.
Đó là một nguyện vọng bình thường không hề làm tổn hại đến ai, nhưng vì trông hắn quá giống một người anh trai chưa từng gặp mặt nên hắn đã bị dẫm nát một cách tàn nhẫn dù không làm gì cả.
Cảm giác mạng sống của người thân duy nhất của mình rơi vào tay người khác vẫn để lại ám ảnh khó phai mờ trong lòng hắn.
Dẫu sau này hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn và có thể dễ dàng chà đạp những kẻ chèn ép mình khi ấy, nhưng hắn vẫn không vượt qua được rào cản đó.
Khi hắn biết Tô Đoạn từng thích Tần Phong, hắn đã mất kiểm soát vi phạm lời hứa chạm vào Tô Đoạn. Tuy đúng là có cảm giác như hắn đang phản bội, nhưng suy cho cùng thì vẫn là vì cái tên "Tần Phong" này là vết sẹo mà hắn không dám chạm vào.
Tiềm thức của hắn sợ hãi, sợ hãi người đã suýt cướp đi mẹ của hắn lại cướp đi người thương của hắn.
♠♠♠
Xuống máy bay, Tần Tri không vội khảo sát các chính sách và môi trường ở đây theo kế hoạch công tác mà là thay một bộ quần áo thường ngày, giấu đi dung mạo rồi lái xe đến một quán bar ở thành phố lân cận.
Đây là một quán bar nhỏ phổ biến, diện tích chưa đến một trăm mét vuông, môi trường ở mức trung bình thậm chí hơi bẩn, lượng tiêu thụ thấp, về cơ bản những người đến đây đều là kẻ nghèo.
Tần Phong nhếch nhác bỏ chạy ra nước ngoài, trên người vốn không có bao nhiêu tiền, huống chi hắn còn tìm người, rồi ngáng chân Tần Phong khắp nơi khắp chôn như cách hắn ta đã từng làm với hắn hồi đó. Vì vậy cuộc sống của Tần Phong ngày càng túng quẫn, đành phải mua say ở quán bar kiểu này.
Chẳng qua hắn tốt bụng hơn Tần Phong một xíu, không đuổi cùng giết tận mà là cho hắn ta chút hy vọng vào lúc tuyệt vọng, để hắn tiếp tục kéo dài hơi tàn.
Theo lời kể của người cung cấp thông tin theo dõi Tần Phong ở nước ngoài thì hắn ta hiện đang ở quán bar này.
Tần Tri cau mày bước vào quán bar trông không sạch sẽ lắm, ấy rồi bị ngột ngạt bởi mùi rượu qua đêm trộn lẫn các loại mùi lạ đến nỗi không khỏi nín thở, Tần Tri mất công tìm kiếm bóng dáng của Tần Phong trong đó.
Trong quán bar không nhiều người lắm, chỉ có bảy tám người nhưng ai cũng say như chết, đủ loại tư thế ngả nghiêng ngả ngửa ngủ say khò khò trong góc quán.
Đa số không thấy mặt đâu cả, để xác nhận ai là Tần Phong, Tần Tri đành phải lật từng người một nhìn xem.
Bảo vệ của quán không thấy đâu, người phục vụ thì làm ngơ với hành vi làm phiền khách của hắn.
Thực ra sau khi vào quán bar, người phục vụ uể oải chỉ hỏi hắn "Quý ngài muốn uống gì?", sau khi nhận được câu không uống gì từ hắn thì mất hứng tựa vào quầy pha chế.
Có vẻ quán bar này không đảm bảo an toàn cho khách, Tần Tri nghĩ bụng.
Khi lật người thứ tư, Tần Tri bị mùi rượu xộc vào đến nỗi đầu váng mắt hoa, sắp nôn mửa bất cứ lúc nào không khỏi để tay lên ngực suy tư rốt cuộc vì sao hắn lại phải đến cái nơi này để gặp Tần Phong?
Chẳng phải chọn một con đường lớn sạch sẽ sẽ tốt hơn à?
May mà cuộc sống vẫn thương yêu hắn, cuối cùng người thứ tư chính là mục tiêu của hắn.
Nói thật thì Tần Tri vừa nhìn không thể nhìn nhận ra đây là Tần Phong.
Hắn ta quá đỗi nghèo túng, tóc dài đến mức che hết khuôn mặt cũng không thèm cắt. Tuy đường nét khuôn mặt không thay đổi gì mấy nhưng làn da đen và thô ráp hơn hẳn, mặt mày cũng suy sút, tinh thần ủ rũ khác hẳn trước kia. Bởi vậy lúc mới nhìn không nhận ra là chuyện bình thường.
Nhờ cái khuôn mặt giống người Phương Đông, không thì hắn phải nhìn thêm hai lần nữa rồi biết đâu không nhìn ra sẽ thất vọng đi về.
Cái kẻ mà hắn nghi là vô gia cư này không còn vẻ hăng hái của người thừa kế nhà họ Tần năm xưa nữa.
Tần Tri nhắm mắt, cảm thấy như thứ gì đó trĩu xuống đáy lòng mình cuối cùng cũng biến mất.
Vốn dĩ hắn chỉ muốn gặp Tần Phong một lần để vượt qua chướng ngại trong lòng, nhưng sau khi gặp hắn ta rồi thì hắn mới nhận ra mọi chuyện dường như đơn giản hơn hắn nghĩ.
Dù sao thì thực lực luôn là thứ có sức thuyết phục nhất.
So với hắn hiện tại thì Tần Phong chỉ là một con kiến mà hắn có thể dễ dàng nghiền chết bất cứ lúc nào thôi.
Tần Tri buông cổ áo Tần Phong ra, mặc kệ gáy hắn ta đập mạnh cái cốp xuống đất, sau đó lấy khăn ướt ra cẩn thận lau đi chất lỏng không biết là gì trên tay.
Tần Phong bị đập đầu rên rỉ đau đớn, chửi thề một câu rồi mông lung mơ màng mở mắt ra, vừa trông thấy người trước mặt là bắt đầu chửi ngay: "Má... Má nó ai đánh tao vậy?... Bố mày, hức, thuê người đánh chết mẹ mày giờ..."
Tần Tri đứng dậy, ngó lơ Tần Phong nói mấy câu uy hiếp mà hắn ta chả bao giờ làm được nữa, mặt vô cảm nhấc chân rời đi.
Hắn không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa, hắn muốn nhanh chóng hoàn thành công việc rồi về nước ở bên bạn trai nhỏ của hắn. Không biết giờ Tô Đoạn làm gì nhỉ? Khi về đến khách sạn thì hắn sẽ rửa sạch vết bẩn dính vào thật kỹ, rồi gọi video cho Tô Đoạn ngay.
Hắn nhớ em ấy lắm.
Song Tần Phong lại không biết khôn ôm bắp chân của hắn, trợn mắt nhìn: "Ủa... Mày là ai? Sao trông giống tao vậy? Mày là..."
Tần Tri thầm nghĩ "Tôi đẹp hơn anh nhiều, đừng đến gần tôi", sau đó chẳng chút nương tay đá hắn ta ra, đi thẳng ra khỏi quán bar nồng nặc mùi khó chịu.
Hít một hơi thật sâu không khí trong lành bên ngoài, cảm thấy mình như được sống lại.
"... Tần Tri." Nhìn bóng dáng cao lớn lạnh lùng mặc đồ thường rộng rãi, Tần Phong nằm trên mặt đất lẩm bẩm một cái tên.
♫♥♫♥♫
Nhà họ Tô, Tô Đoạn không có bạn trai ở bên đang cùng anh trai làm bánh quy sữa, trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh điện tử:
"Ting, điểm chữa bệnh của mục tiêu tăng 4 điểm. Tổng điểm chữa bệnh hiện tại là 100. Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!"
Chiếc bột bánh mới nhào trong tay Tô Đoạn rơi "phịch" xuống đất.