Khối bột đã được nhào thành hình rơi khỏi giấy bạc trở thành một đống hỗn độn trên sàn.
Tô Tranh quay đầu nhìn cậu: "Sao vậy em?"
Tô Đoạn ngơ ngác giơ hai tay trước ngực giống như con chuột nhỏ bị mất hạt dưa không biết nhặt lên, vẻ mặt ngơ ngác đáng thương.
Tô Tranh nhặt khối bột vừa mới nặn vào tay em trai, đầu ngón tay xoa xoa chóp mũi cậu để lại vết bột mì trắng nho nhỏ, lại gọi: "Đoạn Đoạn ơi?"
Tô Đoạn chớp mắt, nhìn bột bánh sữa trứng có hình dáng kỳ lạ được anh trai nhào ra trong tay, hơi mím môi nói: "Dạ anh hai."
Cậu nói trong lòng: "Hệ thống, tôi chưa đi à?"
Hệ thống nói: "Có vẻ là vậy á ký chủ."
Tô Tranh lấy khăn giấy cúi xuống nhặt khối bột Tô Đoạn làm rơi, hỏi cậu: "Hồi nãy sao em ngẩn người ra thế?"
Tô Đoạn lắc đầu, "Không có gì ạ." Không thể nói cho anh được đâu anh hai.
"Uầy, em không nói anh hai cũng biết, Tần Tri đi một cái là em cứ ngơ ngác cả ngày như thế." Tô Tranh u sầu thở nói, nói: "Bé con à, em nhìn người anh neo đơn* này của em được hông?"
*Tác giả chế từ câu người già neo đơn í, ý của anh Tranh là em Đoạn có người yêu cái là quên anh hai mình luôn.
Tô Đoạn ngẩng đầu lên, rất ngoan đáp: "Em đang nhìn nè."
Song, được thỏa mãn mong muốn cũng không làm Tô Tranh vui vẻ, anh ngờ vực hỏi: "Khoan, em không phản bác hả?"
Tô Đoạn: "Ơ..."
Tô Tranh: "..........."
Mặc dù người thường tranh giành em trai với anh không ở đây, nhưng sếp Tô vẫn không cảm nhận được niềm vui khi có em trai ở riêng với mình hôm nay, khó chịu lắm.
Thời gian Tần Tri ra nước ngoài ngắn hơn so với lần ra nước ngoài trước của Tô Tranh, hắn chỉ đến đó có ba ngày rồi vội vàng về, nhanh đến nỗi khiến người ta nghi ngờ hắn chỉ ra nước ngoài ngắm cảnh.
Sau khi về nước, Tần Tri bắt đầu lộ diện là người nắm giữ hơn 50% cổ phần Tần thị. Hắn không thể đứng sau mãi được.
Người sếp mới này thoạt nhìn là người của nhà họ Tần, bởi lẽ hắn trông quá giống gia chủ của nhà họ Tần hồi đó, các đường nét trên khuôn mặt như được đúc ra từ một khuôn, tự nhiên có nét giống với Tần Phong bị đuổi đi. Tuy trông hắn lạnh lùng và trầm ổn hơn hẳn Tần Phong nhưng vẫn khiến người ta liên tưởng khi lần đầu nhìn thấy hắn.
Trong cuộc họp hội đồng quản trị, các cổ đông nhìn sếp mới trông như anh em với sếp cũ, "anh nhìn tôi tôi nhìn anh", vẻ mặt khó tả.
Có điều mối quan hệ giữa nhà họ Tần vốn đã hỗn loạn, huống chi hơn một nửa cổ phần của Tần thị nằm trong tay họ, trên thực tế thì một mình Tần Phong đã có thể quyết định mọi việc của Tần thị. Hầu hết các giám đốc phòng ban ngoài nói thầm trong lòng đôi câu ra thì không dám mù quáng đối đầu với Tần Tri.
Kẻ thức thời là người tài giỏi, ai lên làm chủ tịch mà chả được, dù sao chia lợi nhuận cho họ là được.
Hơn nữa sự thật chứng minh sếp mới này có năng lực hơn Tần Phong hẳn, tuy Tần Phong cũng có tài nhưng quá dư lòng hăng hái và quá bốc đồng, lập được nhiều thành tựu to lớn nhưng cũng khiến Tần thị thua lỗ khá nhiều.
Tần Tri thì khác, dù rằng hắn nhỏ tuổi hơn Tần Phong nhưng không biết mài giũa từ đâu, thoạt trông nam tính trầm ổn thế thôi chứ nhiều mưu mô hơn cả bọn cáo già như họ. Ít nhất là sau khi đổi chủ thì Tần thị vẫn chưa có dấu hiệu suy tàn.
Một số người chưa chịu bỏ cuộc, định thăm dò lai lịch của Tần Tri, nhưng ai ngờ chưa kịp ra tay thì từng người một đều bị xui, sau khi cổ phần của một trong những thành viên Hội đồng quản trị bị Tần Tri lấy đi thì ai nấy cũng im lặng như gà, chẳng dám nói một lời.
Sếp mới này cứng rắn hơn cả gia chủ nhà họ Tần năm đó.
Khi Tần Tri chính thức bước vào giới xã giao thương nghiệp của thành phố A, những tin đồn nhỏ bắt đầu lặng lẽ lan truyền khắp giới.
Phận con riêng, cuộc sống thời thiếu niên, và mối thù hận với Tần Phong của hắn, cùng tất cả những lời đồn thổi về quá khứ phong lưu của Tần Phong... Tất cả đều bị moi ra như nhổ củ cải.
Những lời bàn tàn này lên đến đỉnh điểm khi mà Tô Đoạn khoác tay hắn tham dự bữa tiệc do nhà họ Tô tổ chức, cả hai trông như một cặp đôi đang yêu nhau nồng nàn.
Họ có ấn tượng về Tô Đoạn - Đấy chả phải là cậu chủ nhỏ hay ốm đau của nhà họ Tô sao, nghe nói do thiếu hụt bẩm sinh điều gì đó, dù sao cậu cũng luôn ở nhà, hiếm dịp ra ngoài chơi. Có điều nghe người ta bảo trông không tệ, không hề lãng phí gen của ba mẹ.
Tuy chuyện cậu chủ nhỏ đòi chết đòi sống vì Tần Phong đã qua sáu năm, quả thực đã lâu rồi, nhưng trí nhớ của những kẻ ngồi lê đôi mách rất tốt, mà dù không nhớ được chi tiết thì cũng có thể tự ảo tưởng hợp lý, chỉ cần có ai đó nhắc sơ qua thì chuyện năm đó sẽ có người nhớ ra thôi.
Tần Phong và Tần Tri chẳng những giống nhau mà còn giống gu nữa à?
Không biết cậu chủ Tô đang nghĩ gì mà Tần Tri đúng là trông giống người trong lòng của cậu thật, đã vậy còn cùng một nửa dòng máu, làm thế thân gì đấy đúng là không chê vào đâu được, nhưng Tần Tri đã hại Tần Phong thảm thế kia, sao cậu không hận thù mà còn ngọt ngào với người ta?
Chẳng lẽ buông bỏ thật rồi?
Nhưng nếu buông bỏ thật, cần gì phải tìm một người yêu trông giống Tần Phong chứ?
Với cả người thân duy nhất của Tô Đoạn, cũng là người đứng đầu hiện tại của Tô thị - Tô Tranh, chẳng biết anh đang nghĩ gì mà chẳng hề dòm ngó tới, chẳng lẽ thấy Tần Tri phát đạt nên muốn lân la làm quen à?
Nhưng với tính cách mạnh mẽ và địa vị hiện giờ của Tô thị thì Tô Tranh đâu đến nỗi phải bán em trai mình nhỉ?
Chẳng lẽ nửa năm ở tù đã làm thay đổi tính tình của anh?
Tất nhiên người khó hiểu nhất trong chuyện này vẫn là Tần Tri - sếp mới của Tần thị, việc trước đây hắn không biết quá khứ giữa bạn trai và anh trai mình là chuyện dễ hiểu, dù sao đã qua lâu vậy rồi, ai lại rảnh nhắc đi nhắc lại mấy chuyện đau trứng thế này, nhưng bây giờ sự việc lại bị đào lại và lan truyền huyên náo ở thành phố A, lúc này hắn mà không biết thì lại thành vô lý.
Còn biết thì chẳng phải sẽ cảm thấy trên đầu mình xanh mướt mượt ư?
Nhưng Tần Tri cứ như không có chuyện gì xảy ra cả, sự hợp tác giữa Tần thị và Tô thị vẫn ngày càng thân thiết hơn, hơn nữa theo lời đồn thì ảnh của Tô Đoạn vẫn còn trong văn phòng chưa hề xóa.
Tô Đoạn cũng thỉnh thoảng đến thăm Tần thị, ngồi trong phòng làm việc của Tần Tri cả ngày. Hai người dường như không hề bị ảnh hưởng gì.
Về phần một nhân vật chủ chốt khác - Tần Phong à? Hắn ta vẫn đang ở nước ngoài, không biết trốn đi đâu mà mãi không tìm thấy.
... Thật kỳ lạ.
Thấy các chính chủ bình tĩnh đến lạ, đám người ngồi lê đôi mách đều ôm một bụng hóng hớt trầm ngâm nghĩ suy.
Nhưng thật ra họ cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Chẳng hạn, sếp Tô rất tức giận khi có người đồn đoán anh bán em trai mình.
Mấy người sao lại ăn nói xà lơ thế nhỉ? Nếu lúc trước anh không tiện tay giúp Tần Tri thì bây giờ biết đâu Tần Tri đang chơi bùn trong một xó nào đó, đâu ra cái trò công khai dành em trai với anh chứ?
Tô Tranh giận đến nỗi không chú ý uống cà phê, nhấp một ngụm lớn cà phê vẫn còn nóng hổi, nóng đến nỗi giám đốc bá đạo suýt bật khóc.
Tô Đoạn căng thẳng bảo anh lè lưỡi ra xem, sếp Tô không thể chịu nổi chuyện mất mặt thế này trước mặt em trai nên ậm ừ mãi không chịu vươn lưỡi ra để cậu xem, ai ngờ bị em trai rót một ngụm nước lạnh lớn vào miệng, còn bị cưỡng ép kiểm tra đến khi chắc chắn anh không sao mới được buông ra.
Tô Tranh: "..."
Thực ra nói về sức lực thì Tô Đoạn kém hẳn anh, nhưng vấn đề là ngay từ đầu anh đã không dám phản kháng với cậu em trai tay chân gầy bé.
Tô Đoạn rót xong nước, hỏi anh: "Anh còn đau không ạ?"
Tô Tranh bình tĩnh lau nước trên khóe miệng, nói: "Không đau nữa."
Tô Đoạn lanh lợi phản bác anh: "Anh hai nói dối." Hệ thống bảo đầu lưỡi bỉ bỏng dù xử lý kịp thời thì cũng sẽ đau thật lâu.
Tô Tranh im lặng một chốc, cúi thấp cái đầu cao quý của một tổng giám đốc nói: "... Đau chút xíu hà."
Tô Đoạn dặn dò anh: "Về nhà anh phải để bác sĩ khám nha, không thì ăn tối cũng sẽ đau đấy."
Tô Tranh đáp: "Ừa."
Sau đó Tô Đoạn lại về ngồi trên sô pha chơi trong văn phòng, bây giờ thời gian cậu ở nhà không nhiều, hoạt động chính của cậu chuyển từ quang hợp ở nhà sang tham quan công ty, một ngày đến Tô thị một ngày đến Tần thị, vô cùng đều đặn.
Liếc nhìn em trai đang nằm trên sô pha cầm điện thoại cười mim mỉm, Tô Tranh bĩu môi, ai ngờ đụng chiếc lưỡi bị thương suýt chút nữa rít lên.
Khỏi nghĩ cũng biết em trai đang chat với ai, Tô Đoạn không quen bạn bè, trong app trò chuyện cũng chỉ có anh và Tần Tri thôi, mà bây giờ anh đang ngồi đối diện Tô Đoạn, vì vậy người đang chat với Tô Đoạn là ai khỏi cần nói cũng tự dưng biết hà.
Nhớ đến cái avatar heo hồng vô liêm sỉ của Tần Tri mà anh vô tình nhìn thấy, anh lại tức chết chỉ muốn trợn trắng mắt lên thôi. Ai nhìn cũng biết heo và cải trắng có nghĩa gì.
Sao cái con người này có thể để cái avatar vô liêm sỉ đến thế nhỉ?
Tức nhưng không làm gì được, anh cũng đã chấp nhận thằng em rể này rồi, không có chuyện trả con hàng này lại được.
Thời gian thong thả trôi qua, lời bàn tàn nhiệt tình đến rồi đi cũng nhanh, khi người trong cuộc không hề phản ứng gì thì họ cũng nhanh chóng chuyển sự hứng thú sang chủ đề khác.
Chẳng mấy chốc Tần Tri và Tô Đoạn đính hôn rồi cũng nhanh chóng kết hôn, luật hôn nhân cho đồng giới có ở thế giới này, các cặp đôi đồng giới có quyền kết hôn như các cặp đôi khác giới.
Họ chọn một hòn đảo nghĩ dưỡng nhỏ làm địa điểm tổ chức hôn lễ. Ngày kết hôn là một ngày nắng vô cùng đẹp, bầu trời lớp lớp mây xanh, làn nước biển trong xanh cuốn theo rong biển dạt dào vỗ về vào bãi biển như những tín đồ thành kính cúi mình dưới ngai vàng của Thần Sáng Thế và dâng lên nụ hôn.
Khách mời đều là những người thân thiết, người thân và một số đối tác làm ăn khá thân thiết. Mời không nhiều người nhưng buổi tiệc rất ấm áp.
Sau khi trao nhẫn, Tô Đoạn chủ động ngẩng đầu lên để Tần Tri hôn mình, Tần Tri ôm eo cậu hôn trọn vẹn ba phút, khán giả ồ lên cười vang, mãi đến khi sếp Tô gần đó lo lắng đến nỗi đứng ngồi không yên như bị trĩ thì hắn mới dứt cái hôn với Tô Đoạn bị hôn đến mặt đỏ bừng.
Sếp Tô nhìn em trai mặc âu phục trắng tinh trông sạch sẽ và thanh tú hơn thường ngày, vừa thấy vui mừng vì em trai đã hoàn thành một sự kiện trọng đại trong đời nhưng cũng vừa thấy trong lòng trống rỗng, hốc mắt thấy đau xót bèn vội ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Nói thế nào nhỉ... Tâm trạng của một ông cha già gả con gái của mình chăng?
Mẹ Tần ngồi bên cạnh chào hỏi anh: "Chào cậu Tô."
Mẹ Tần trông rất đỗi hiền lành nhưng khuôn mặt tang thương vì cuộc sống mài giũa, bà cũng dịu dàng, không giống hai mẹ con của cậu em rể nham hiểm xảo quyệt của anh.
Tô Tranh vội đáp: "Dì gọi tên của con là được rồi ạ."
Mẹ Tần dịu dàng nói được, tiếp tục dịu dàng nói: "Đoạn Đoạn là một đứa bé rất ngoan, khi thằng bé cười với dì, lòng dì như tan chảy. Nếu sau này Tri Tri nhà dì dám đối xử tệ với thằng bé, dì sẽ đánh gãy chân nó trước."
Hầu hết các bậc cha mẹ đều thích bé con nhà mình được người ta khen, sếp Tô có sự nghiệp thành công cũng vậy.
Anh nói hai câu trái lòng "đâu có, đâu có đâu ạ", sau đó có qua có lại mới toại lòng nhau, nói: "Tri Tri cũng rất tốt."
Tô Tranh: "......"
Tô Tranh:???
Cái giống gì vậy, anh vừa gọi Tần Tri là gì cơ?
Nghĩ đến cái tên đáng sợ mà mẹ Tần vừa gọi, trước mắt Tô Tranh tối sầm, không kìm lòng được đưa tay chà sát cánh tay của mình, cảm thấy hôm nay có lẽ đã thành công giết chết hết nổi da gà trên người.
♪♪♪
Dù lượng khách đến dự không đông nhưng quá trình tổ chức đám cưới vẫn rất mệt mỏi.
Tần Tri vẫn ổn, thể lực rất tốt nên thấy khỏe re. Nhưng Tô Đoạn thì không, tuy sức khỏe của cậu mấy năm nay đã tiến bộ rất nhiều nhưng vẫn kém hơn người bình thường. Đến lúc sau thì đều là Tần Tri ôm hờ dẫn cậu hoàn thành các bước.
Cuối cùng cũng về phòng tân hôn, Tô Đoạn mệt mỏi đến nổi sắp ngủ thiếp đi, cả người treo trên khuỷu tay như sợi mì mềm.
Tần Tri cởi âu phục của cậu ra, cắn nhẹ vào má cậu: "Bé con ơi."
Tần Tri cởi sạch đồ của hắn và Tô Đoạn rồi bồng cậu vào phòng tắm.
Tô Đoạn mệt mỏi thật, sau khi bồng cậu cùng vào bồn tắm, Tô Đoạn bèn tựa đầu vào vai hắn bình yên ngáy khò khò nho nhỏ.
Sợ cậu ngủ rồi bị trượt xuống nước, Tần Tri đành một tay ôm vai Tô Đoạn, tay còn lại tắm giúp cậu. Quả là khó khăn cho hắn.
Hơn nữa điều tra tấn hắn hơn là cậu bạn trai nhỏ nhắn đã được nâng cấp lên thành bạn đời của mình. Yết hầu Tần Tri lên xuống, bắt đầu làm chuyện xấu một cách hợp lý...
Cuối cùng Tô Đoạn cũng tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn phấn hoa mà cậu và Tần Tri rải trong bồn tắm.
Sau khi điểm chữa bệnh đầy, cậu không còn hạn chế Tần Tri chạm vào mình nữa, chỉ là anh trai cậu không cho họ thụ phấn trước khi kết hôn, nên cậu và Tần Tri vẫn chưa thụ phấn.
Có điều ngoài việc thụ phấn ra thì hình như có thể làm đều làm hết rồi.
Không biết lần đầu tiên thụ phấn có đau như tư liệu đã nói hay không nữa.
Thất thần một lúc, Tô Đoạn khẽ nhích lên trên lồng ngực nóng bỏng của Tần Tri, sau đó thấy đùi hơi đau, hàng lông mày thanh tú nhíu lại, gọi hắn: "Tri Tri ơi..."
Tần Tri từ phía sau hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của cậu, hỏi: "Sao vậy bé?"
Tô Đoạn nhỏ giọng nói: "Nước bẩn rồi anh."
"Vậy tụi mình ra ngoài tắm đi."
Tần Tri nói xong bèn bồng cậu lên, lúc hắn đứng dậy nước từ trên người ào ào chảy xuống bắn tung tóe ra ngoài bồn tắm.
Dùng vòi hoa sen tắm lại lần cuối, Tần Tri bồng Tô Đoạn sạch sẽ ra khỏi phòng tắm.
Tô Đoạn vừa nằm trên chiếc giường mềm mại thì lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ôm lấy cánh tay Tần Tri mà ngủ.
Tuy hắn rất muốn Tô Đoạn hoàn toàn trở thành của mình nhưng dầu gì cũng đã công khai cậu là của hắn, chịu thêm một hai ngày nữa cũng chẳng hề gì.
Vì thế Tần Tri và Tô Đoạn trao nhau nụ hôn thật lâu rồi ôm cậu vào lòng, nói: "Ngủ đi bé, ngủ ngon nha."
"Ngủ ngon nha Tri Tri." Tô Đoạn nhẹ giọng nói.
Nói xong thì khẽ cựa mình tìm một tư thế thoải mái trong lòng hắn, rồi yên bình chìm vào giấc ngủ.
❀❀❀
Sáng hôm sau, Tần Tri dậy rất sớm, Tô Đoạn vẫn ngủ say trong lòng hắn, hắn muốn cho Tô Đoạn ngủ thêm một lát nữa nên hôn lên mái tóc mềm mại của cậu hai cái rồi nhẹ nhàng buông người thương ra.
Chợt không còn cái ôm quen thuộc nữa khiến Tô Đoạn hơi bất an, cựa quậy hai lần.
Tần Tri lấy chiếc gối ôm con heo mềm mại trong góc giường nhét vào trong ngực cậu, Tô Đoạn ôm gối rồi mới an tĩnh lại.
Sau khi thức dậy đánh răng rửa mặt và ăn uống đơn giản, Tần Tri cần cù ra vườn hoa trên đảo hái hoa. Vì đang là mùa hoa nên hoa trên đảo đã nở rộ, e ấp nở rộ trong ánh bình minh.
Tần Tri cắt một giỏ đầy hoa bày trên giường tân hôn của hắn và Tô Đoạn. Hắn chọn những cành hoa không gai, vết cắt nhẵn, dù Tô Đoạn vô tình áp má vào cũng không lo bị thương.
Dù biết làm vậy là trẻ con nhưng Tần Tri vẫn cảm thấy dâng trào một cảm giác thỏa mãn đến lạ khi thấy người yêu mỏng manh mềm mại của mình được bao quanh bởi những bông hoa tươi sáng do chính tay mình hái.
Tưởng tượng ra dáng vẻ ngơ ngác của Tô Đoạn khi vừa tỉnh giấc phát hiện quanh mình là một chiếc giường đầy hoa khiến Tần Tri thấp giọng cười, hai tay chống trên giường nhẹ nhàng hôn Tô Đoạn rồi mới ra ngoài làm việc chính.
Hòn đảo nhỏ này không chỉ là nơi tổ chức hôn lễ mà còn là trạm đầu tiên cho tuần trăng mật của họ, vì vậy sau hôn lễ, các vị khách sẽ lần lượt rời đi, chỉ có hắn và Tô Đoạn ở lại đây, ở trên đảo nhỏ vài ngày rồi theo lộ trình đến những nơi khác.
Mặt trời dần mọc lên, những đợt sóng lấp lánh chiếu sáng lên mặt nước biển tựa như Thượng đế rải rác vô số viên kim cương vàng trên thế gian vậy.
Những vị khách dần dần thức giấc, ăn sáng xong thì tạm biệt Tần Tri rồi lên du thuyền chậm rãi rời khỏi đảo.
Tô Tranh ở lại lâu hơn, anh có trực thăng riêng nên đi lúc nào cũng được.
Nhưng Tô Tranh không định ở lại lâu, dù rất luyến tiếc sự thật là em trai đã trưởng thành, có gia đình, có cuộc sống tự lập riêng tư, sau này sẽ ngày càng có ít điều mà anh có thể can thiệp vào.
Anh ở lại chỉ vì muốn nói vài lời cuối với Tần Tri thôi.
Tô Tranh hỏi: "Đoạn Đoạn vẫn đang ngủ à?"
Tần Tri gật đầu: "Hôn lễ hôm qua hành em ấy mệt quá, vừa về phòng em ấy đã buồn ngủ không mở nổi mắt ra."
Tô Tranh như suy tư gì đó: "Ừ." Theo ý Tần Tri nghĩa là tối qua không xảy ra chuyện gì thì phải?
Dừng thoáng chốc, e hèm một tiếng, rồi lại không yên tâm nói: "Cậu... Cẩn thận chút nhé, trên đảo có bác sĩ."
Tần Tri khựng lại rồi thấp giọng nói: "Anh hai yên tâm."
Tô Tranh: "..." Em rể nói gì kỳ, chuyện này sao anh yên tâm được chứ? Haiz.
"Thôi được." Tô Tranh duỗi tay vỗ vai hắn, ai ngờ phát hiện Tần Tri cao hơn anh một xíu nên anh phải nâng tay lên một chút mới vỗ được, điều này khiến tâm trạng anh lập tức phức tạp.
Tô Tranh cố vờ như không có gì nói: "Vậy tôi đi trước, trạm tiếp theo của hai người là đến nước C nhỉ? Đến lúc đó nhớ nói với tôi nhé."
Tần Tri nói: "Vâng, em tiễn anh hai lên trực thăng."
♡♡♡
Cuối cùng cũng tiễn mọi người, bao gồm cả anh rể đi, Tần Tri chậm rãi thở phào.
Liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, 10 giờ 50 phút, tối hôm qua họ ngủ cũng rất sớm, tính ra thì ngủ gần mười hai tiếng rồi, Tô Đoạn cũng nên dậy.
Dù Tô Đoạn vẫn còn buồn ngủ đi nữa thì hắn cũng không thể để người yêu nhỏ của hắn ngủ tiếp, đồng hồ sinh học của Tô Đoạn quá chính xác, ngủ nhiều sẽ khó chịu.
Vì thế Tần Tri hạ quyết tâm, dù Tô Đoạn làm nũng không chịu dậy thì hắn cũng phải quyết tâm đánh thức cậu.
Nhờ nhà bếp chuẩn bị bữa sáng cho Tô Đoạn xong, Tần Tri nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ ra.
Ánh nắng vàng óng ùa vào từ cửa sổ trong suốt sát đất, tràn ngập không khí trong lành trong phòng. Hương hoa đã lan tỏa, chóp mũi Tần Tri thoang thoảng một mùi hương nồng nàn ngọt ngào.
Tô Đoạn vẫn đang ngủ, ôm con heo hồng trắng trong lòng, vẫn giữ nguyên tư thế cuộn tròn trước khi hắn ra khỏi phòng.
Cậu đưa lưng về phía mặt trời, hàng mi hơi cong xuống đổ bóng nhỏ dưới mí mắt.
Tần Tri bước đến mép giường, ngứa tay sờ lên lông mi cậu, rồi vén sợi tóc đen mềm mượt trên trán, gọi: "Đoạn Đoạn ơi, dậy nào bé."
Tô Đoạn tiếp tục ngủ, bơ hắn.
Tần Tri thấp giọng gọi "bé heo lười ơi", rồi véo vành tai cậu đến nỗi hơi ửng đỏ.
Vẫn bị bơ.
Tần Tri hơi nhíu mày, em ấy ngủ sâu vậy sao?
Hắn do dự mấy giây, lại bẹo chóp mũi Tô Đoạn, chạm vào miệng cậu, nhưng Tô Đoạn vẫn không có phản ứng gì.
Hắn đã thử mọi cách để đánh thức cậu nhưng người nằm trên giường vẫn không chịu mở mắt ra.