Ôn Yến đã từng nghĩ đợi khi Trần Vũ Trúc vào cung sẽ phái người đến bảo vệ, bởi vì nàng ta là Trần Vũ Trúc, cô và Tống Vĩnh Kỳ đều mang lòng áy náy với nàng ta.
Nhưng mà có ý định lại không có nghĩa là bản thân nhất định phải làm, huống hồ Trần Nguyên Khánh lại nói như ra lệnh thế này.
"Dựa vào năm đó muội ấy bởi vì bị ngươi ghen ghét mới phải rời khỏi thế giới này năm năm, dựa vào việc ngươi thiếu nợ muội ấy." Trần Nguyên Khánh không ngờ Ôn Yến còn cãi lại, vì vậy khi nói chuyện trên mặt đều mang theo vài phần oán hận.
Nghe xong lý do của Trần Nguyên Khánh, Ôn Yến suýt nữa bật cười thành tiếng, cô nhìn Trần Nguyên Khánh, lại lần nữa nghiêm túc nói rõ ràng với hắn ta từng câu từng chữ: "Trần Nguyên Khánh, việc Trần Vũ Trúc khi ấy ta đã cố hết sức rồi, ta không thẹn với lương tâm, ta không nợ nàng ấy."
"Còn nữa, phiền ngươi ra ngoài rẽ trái, đến chỗ Nhu quý phi trong nội cung cũng kiêu ngạo như thế này một lần, bởi vì năm đó là do nàng ta hạ độc, cho hên bây giờ nàng ta nhất định phải bảo vệ tốt muội muội của ngươi." Ôn Yến càng nghĩ càng tức, trước đây cô còn kính nể tình cảm của người đàn ông này với muội muội, kính hắn ta là nam tử hán, lại không ngờ, bây giờ lại bị bóp méo thành như vậy, không biết lẽ phải cũng thôi đi, ngay cả nói thẳng ra mà vẫn nghe không hiểu sao?
"Ôn Yến, trên tay ngươi có Phi Long Vệ, hiện giờ Phi Long Vệ đang chịu trách nhiệm bảo vệ trong cung, vì vậy ngươi có thể bảo vệ được muội ấy." Giọng Trần Nguyên Khánh đột nhiên nhỏ đi, không còn ngang ngược không nói lý như lúc trước, mà giống như đang trần thuật khách quan sự việc, hoàn toàn mang dáng vẻ của chủ nợ.
"Chỗ của Như quý phi có thị vệ Nam Chiếu, đối với việc bảo vệ muội muội ngươi nàng ta càng không thể đổ trách nhiệm sang cho người khác, hay là ngươi đi tìm nàng ta." Ôn Yến nói dứt lời thìchuẩn bị đứng dậy, bây giờ cô đã không muốn nói chuyện gì với Trần Nguyên Khánh nữa.
Tự đại, kiêu ngạo, tự cho là đúng, cuối cùng Ôn Yến cũng hiểu được vì sao Tống Vĩnh Kỳ nói Trần Nguyên Khánh đã không còn là Trần Nguyên Khánh trước đây nữa rồi.
"Ôn Yến, ta tin ngươi có năng lực như thế, hiện giờ bốn phía trong cung đều có thế lực của ngươi, chỉ có ngươi mới có thể bảo vệ tốt muội ấy." Thái độ của Trần Nguyên Khánh lại mềm xuống lần nữa, nhưng trong lời nói vẫn mang ý tứ việc Ôn Yến bảo vệ Trần Vũ Trúc là việc phải làm.
"Vậy Trần tướng quân, ngài bây giờ thay mặt Binh Bộ Thượng Thư, có thể thống lĩnh trăm vạn binh lính, càng có năng lực để bảo vệ tốt muội muội của mình, hơn nữa, chúng ta không thân." Ôn Yến vẫn không nhịn được mở miệng mỉa mai, cô vừa dứt lời, Trần Nguyên Khánh đã thấp giọng nói một câu: "Ngươi cho rằng ta không muốn sao? Nhưng mà Phi Long môn của ngươi chịu trách nhiệm bảo vệ hậu cung, người của ta muốn vào trong cũng không được."
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu Trần Nguyên Khánh tìm đến Ôn Yến, thật ra hắn ta muốn sắp xếp người của mình vào trong cung, nhưng mà người của Phi Long vệ có thể nói đã bảo vệ vô cùng kín kẽ, người của hắn căn bản không vào được hậu cung.
Lúc trước vì cái chết của Trần Vũ Trúc, hắn ta vẫn luôn chỉ lôi kéo thế lực của mình ở trong triều, hắn ta không ngờ Trần Vũ Trúc sẽ sống lại, vì vậy đến khi hắn ta bắt tay vào sắp xếp, mới phát hiện ra đã muộn rồi.
Nếu như thế lực của hắn ta có thể bảo vệ tốt cho Trần Vũ Trúc, đương nhiên hắn ta sẽ không tới tìm Ôn Yến.
"Ôn Yến, cho ngươi măt mũi ngươi cũng đừng không biết xấu hổ, bảo vệ muội muội của ta vốn là trách nhiệm của ngươi, nếu như Vũ Trúc xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào trong hậu cung, ta tuyệt đối sẽ khiến cho Tống Vĩnh Kỳ phải trả một cái giá vô cùng nghiêm trọng." Trần Nguyên Khánh không ngờ Ôn Yến lại thờ ơ với đề nghị của mình, còn nói lời mỉa mai.
Không có cách nào khác, chỉ có thể uy hiếp cô, tuy rằng không thích Ôn Yến, nhưng mà hắn ta cũng biết rõ, Tống Vĩnh Kỳ chính là điểm yếu của Ôn Yến.
Ôn Yến nghe thấy Trần Nguyên Khánh nói vậy, đột nhiên cười ra tiếng, cô nhìn Trần Nguyên Khánh, rồi nói rõ ràng từng câu từng chữ một lần nữa: "Ta đây cũng nói cho ngươi biết, bảo vệ Trần Vũ Trúc không bị bất kỳ thương tổn gì ta không thể làm được, nhưng mà nếu như ngươi dám làm khó Tống Vĩnh Kỳ, ta tuyệt đối sẽ trả lại gấp bội lần lên người Trần Vũ Trúc."
Ôn Yến nói xong câu cuối cùng, khóe miệng đều mang theo nụ cười, cô rất ít khi uy hiếp người khác, nhưng mà kiêu ngạo uy hiếp Trần Nguyên Khánh như vậy, cảm giác cũng không tệ.
"Ôn Yến ngươi..."
"Trần Tướng quân bây giờ có lẽ nên suy nghĩ thật kỹ muốn ra tay với hoàng thượng ở chỗ nào, nếu như ngươi vẫn kiêu ngạo ương ngạnh như trước, ta không ngại nói hết những sự tích của ngươi trên triều đình với muội muội của ngươi, lúc đó..." Ôn Yến làm khó rồi nhìn Trần Nguyên Khánh, còn Trần Nguyên Khánh cũng xanh mét mặt mày.
Nhưng mà chỉ là một lát sau, sắc mặt của hắn ta đã khôi phục như thường, cố ra vẻ bình tĩnh nói một câu: "Vũ Trúc vô cùng khéo hiểu lòng người, đương nhiên muội ấy sẽ hiểu ta làm tất cả những chuyện này đều vì hoàng thượng, nếu như ta không phải hạ thần đắc lực của người, nếu như ta không có thế lực của mình làm cho người phải kiêng kị, thì làm sao Hoàng thượng có thể để muội muội của ta được hạnh phúc."
Trần Nguyên Khánh đang giải thích với Ôn Yến, nhưng càng giống giải thích cho mình hơn, Ôn Yến không nói thêm điều gì, chỉ cười nhìn Trần Nguyên Khánh, Trần Nguyên Khánh bỗng dưng lại thấy rất ghét Ôn Yến, vì hắn ta nhận ra trong mắt Ôn Yến sự thương cảm.
"Vũ Trúc sẽ hiểu cho nỗi khổ của ta, sau này muôi ấy nhất định sẽ hạnh phúc."
"Ừ, hy vọng tất cả sẽ như ngươi mong muốn."
Thấy Trần Nguyên Khánh quyết định nói hết lời ra, trong lòng Ôn Yến chỉ có trào phúng, phần áy náy của Tống Vĩnh Kỳ với Trần Vũ Trúc bây giờ đã bị Trần Nguyên Khánh làm hao mòn còn lại càng ngày càng ít, nếu như Trần Nguyên Khánh tiếp tục làm mưa làm gió trên triều đình, cho dù Tống Vĩnh Kỳ không giận chó đánh mèo, thì những người phụ nữ trong hậu cung này cũng không phải ngồi không, bọn họ muốn nịnh bợ Tống Vĩnh Kỳ đã muốn đến điên cuồng.
Cho nên, tất cả sẽ không như Trần Nguyên Khánh mong muốn...
Trần Nguyên Khánh đứng nhìn Ôn Yến một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy bản thân không nên tới chỗ này của Ôn Yến, đây thực sự là tự rước lấy nhục, vì vậy hắn xoay người đi khỏi, chính hắn ta cũng không ngờ, trên trường về trong đầu hắn đều vang lên những lời Ôn Yến nói, cuối cùng bản thân hắn ta đứng ở phía đối lập với Tống Vĩnh Kỳ, khi đó Vũ Trúc phải làm sao?
Nghĩ đến Trần Vũ Trúc khi nghe nói đến Tống Vĩnh Kỳ trong mắt đều sáng lên, Trần Nguyên Khánh vẫn không nhịn được thở dài.
Trần Nguyên Khánh sẽ không ngờ, vào lúc này, suy nghĩ của hắn ta và Ôn Yến giống nhau như đúc, bọ bọ đều không hiểu, Trần Vũ Trúc từ trước đến nay đều thông minh, vì sao biết trong lòng Tống Vĩnh Kỳ đã có người khác rồi mà vẫn muốn ngã vào trong vực sâu hậu cung này?
Ôn Yến không tin có tình yêu như vậy, còn Trần Nguyên Khánh hiển nhiên bị sự si tình của muội muội làm cảm động, trong lòng còn âm thầm thề, nhất định phải để cho muội muội đạt được ước muốn.
Sau khi chấm dứt cuộc nói chuyện tan rã không vui này, Ôn Yến và Trần Nguyên Khánh đều bắt đầu bận rộn vì cùng một việc, Nhu phi tiến cung.
Mãi đến khi được người sắp xếm xong điển lễ sắc phong Nhu phi Ôn Yến mới giật mình nhớ tới, Dương Bạch Phi cũng từng được phong làm Nhu phi.
Tất cả chuyện trong quá khứ vì một danh hào này sống lại trong lòng Ôn Yến, mà qua những chuyện ấy cũng làm cho Ôn Yến càng quyết tâm sau này sẽ sống cùng với Tống Vĩnh Kỳ.
Ôn Yến cho rằng mình có thể bình tĩnh xử lý điển lễ phong phi cho Tống Vĩnh Kỳ, nhưng khi tất cả chương trình xuất hiện trước mắt cô, trong lòng cô vẫn không nhịn được nỗi chua xót.
Tống Vĩnh Kỳ cưới nhiều người phụ nữ như vậy, nhiều cô gái không được chàng yêu như vậy, bản thân lại là một người con gái được chàng yêu, ngay cả con cái cũng đã sinh cho chàng, nhưng cô vẫn không có cách nào giống như Trần Vũ Trúc dùng thân phận thật của mình quang minh chính đại bước vào trong sinh mạng của chàng.
Ôn Yến thật sự rất hâm mộ Trần Vũ Trúc, cũng rất hâm mộ những người phụ nữ mang danh nữ nhân của Tống Vĩnh Kỳ kia.