Đêm trước buổi lễ sắc phong một ngày, Khanh Nhi lại đến Thải Vi cung.
Nàng ta vẫn mang khăn che mặt, chỉ để lộ vầng trán trắng bóng và một đôi mắt xinh đẹp nhưng lại không còn sự quyến rũ và kiều diễm trước đây, nàng ta giống như đoá hoa đẹp mất đi chất dinh dưỡng và không được tưới nước.
“Ôn Yến, ngươi đã nghĩ xong chưa? Ngươi thật sự để nàng ta vào cung sao?” Khanh Nhi thấy dáng vẻ thanh thản của Ôn Yến thì oán hận nói.
Người Ôn Yến yêu nhất không phải sư huynh sao? Nếu đã yêu như thế thì sao còn để người phụ nữ khác vào cung, huống hồ người phụ nữ đó còn là Trần Vũ Trúc, sự áy náy của sư huynh dành cho nàng ta rất rõ ràng.
Ôn Yến ngẩng đầu nhìn khanh Nhi, chỉ nở nụ cười lãnh đạm, cô không ngờ Khanh Nhi sẽ vì chuyện này mà tới chất vấn mình, nàng ta thật sự cho rằng trong chuyện này cô có thể có chung mối thù với nàng ta sao?
Dường như đang đàm phán, Khanh Nhi thấy cảm xúc Ôn Yến không chút dao động, đáy lòng đã hoàn toàn kinh hoảng, nàng ta không dám trái lời Tống Vĩnh Kỳ nên chỉ có thể trông cậy Ôn Yến ra tay.
“Chỉ cần ngươi không cho nàng ta vào cung, ta có thể đưa thuốc giải của Lãnh Ninh cho ngươi. Ta biết trong lòng tỷ cũng không muốn Trần Vũ Nhu vào cung, như vậy vẹn cả đôi đường, không phải sao?”
“Môn chủ muốn làm gì thì làm, không cần cố kỵ Lãnh Ninh, hắn có chết cũng không để Như quý phi nương nương được như ý.” Thiên Sơn ngồi sau lưng Ôn Yến nghe Khanh Nhi nói như vậy thì sắc mặt ngưng trệ, sau đó trào phúng cười ra tiếng.
“Chuyện này đã định sẵn kết cục, không thể thay đổi, thứ lỗi cho ta bất lực.” Ôn Yến nhẹ giọng nói xong thì tiếp tục cúi đầu đọc sách, còn Khanh Nhi lại nhìn Ôn Yến, thăm dò hỏi một câu: “Ngươi thật sự không thích sư huynh ta sao?”
Khi trong cung truyền ra những lời đồn nói rằng Ôn Yến và sư huynh giận dỗi nhau, nàng ta còn cảm thấy không thể nào vì dù sao sư huynh cũng vì Ôn Yến mà giữ thân năm năm, có điều những người phụ nữ không quan trọng kia, Ôn Yến chắc hẳn sẽ không…, nhưng bây giờ xem ra cô có vẻ thật sự không để ý sư huynh có thêm hay bớt đi một nữ nhân nữa.
“Vì sao ta phải thích chàng? Chỉ vì thứ gì chàng cũng không cho được ta? Hay là vì chàng có thể không quan tâm cảm nhận của ta mà sớm nắng chiều mưa với người phụ nữ khác?” Nói đến Tống Vĩnh Kỳ, dường như Ôn Yến hơi nổi nóng.
“Nếu đã không thích thì vì sao không rời đi? Ngươi đến cả danh vị đường đường chính chính cũng không có, rời đi không phải là tốt nhất sao?” Nghe lời Ôn Yến nói, Khanh Nhi đã không thể kiềm chế được sự vui vẻ trong lòng, nàng ta dò hỏi nhưng trong mắt lại là sự mong đợi sắc bén.
Nàng ta không ngờ Ôn Yến sẽ từ bỏ, chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà quan hệ giữa ả và sư huynh lại…
Có điều dường như Khanh Nhi cũng biết nguyên do của chuyện này, sư huynh và Ôn Yến đều là người kiêu ngạo, ở bên cạnh lâu dài mà không có danh phận sẽ khiến Ôn Yến nôn nóng, mà sư huynh dù sao cũng là một người đàn ông…
“Ta vào cung không phải vì chàng, nếu không phải vì hai con vẫn ở trong cung thì ta đã đi từ lâu rồi.” Ôn Yến nhẹ giọng nói, dáng vẻ tâm trạng rất tốt.
“Ngươi quỷ kế đa đoan, còn lâu ta mới tin.” Khanh Nhi nói xong thì xoay người rời đi, nụ cười trên mặt đã không thể che giấu nổi.
Cho dù sư huynh và Ôn Yến vẫn chưa đến mức cá chết lưới rách, bây giờ hai người cũng đã có hiềm khích, cuối cùng mình cũng chờ được cơ hội.
Bản thân nàng ta không thể khống chế được sự vui mừng trong lòng, nàng ta đợi lâu như thế, cuối cùng cũng đợi được tới lúc giữa hai người họ có vết nứt.
Khanh Nhi cảm thấy nếu bây giờ mình không ra tay thì thật có lỗi với cơ hội trời cho này.
Ôn Yến, ngươi đợi đi, ngày mai sẽ là ngày ngươi rời khỏi cung, sau này ngươi sẽ không thể xuất hiện giữ ta và sư huynh nữa.
Sư huynh, chỉ có thể là của ta.
Khanh Nhi vừa đi thì Tống Vĩnh Kỳ đến.
Đã ba ngày rồi chàng không vào Thải Vi cung, vừa bước vào cửa điện thì thấy Ôn Yến đang yên lặng đọc sách.
Chỉ là ba ngày mà chàng cảm thấy như đã qua một đời, chàng tham lam nhìn nữ nhân ở đó không xa, sự ngột ngạt đè nén trong lòng lúc này càng chèn ép khiến chàng không thở nổi.
“Nàng quậy cả hậu cung này đến long trời lở đất còn mình thì lại vui vẻ, nhàn nhã.” Trong giọng nói mang theo vài phần phẫn uất, mặc dù chàng vốn không quan tâm hậu cung này thế nào nhưng lực hấp dẫn của mình lại không bằng cuốn sách trong tay nàng, Tống Vĩnh Kỳ đường đường là vua một nước mà lại cảm thấy mình rất thất bại.
“Chàng cho rằng ta muốn trêu chọc những nữ nhân như bị điên đó sao, ta làm vậy là vì ai?” Nghe thấy vài phần tủi thân trong lời nói của Tống Vĩnh Kỳ, Ôn Yến không khỏi cười hỏi.
“Vừa nãy Khanh Nhi đến đây, nàng ta không…” Tống Vĩnh Kỳ lo lắng nhìn Ôn Yến, mặc dù chàng có ước định với Khanh Nhi, dù Ôn Yến có y thuật hơn người nhưng nghe nói Khanh Nhi tới đây, chàng vẫn không khống chế được mà tới.
Cuối cùng chàng vẫn không yên lòng, đặc biệt kể từ ngày hai người ở bên nhau, chàng đến nằm mơ cũng nghe thấy lời của đạo trưởng, chàng sợ Ôn Yến sẽ rời xa mình lần nữa.
Ôn Yến không trả lời, chỉ bất đắc dĩ cười nhìn Tống Vĩnh Kỳ, đến khi chàng thở dài nói một câu: “Ta chỉ hơi lo lắng…”
“Ta không sao, chàng có thể về rồi.”
“Ôn Yến, nàng chắc chắn thật sự muốn làm vậy sao?” Mặc dù trước đây hai người đã lập xong kết hoạch nhưng nước đã đến chân, chàng lại có chút e ngại, sợ mình không bảo vệ được cho cô.
“Phần thưởng đã đưa trước cho chàng rồi, sao bây giờ lại muốn đổi ý à?” Ôn Yến có chút bất đắc dĩ, cô thích đàn ông rõ ràng không lật lọng nha.
“Ta chưa từng nói với nàng, là kế hoạch nàng đơn phương tự làm.” Tống Vĩnh Kỳ rất nghiêm túc nói với Ôn Yến, sự bất mãn trên mặt giống như đang nói mọi sai lầm đều là của Ôn Yến, cho nên chàng có tư cách đổi ý.
Ôn Yến chỉ cười nhìn Tống Vĩnh Kỳ, khi đó tình thế nguy cấp, cô không thể vì chuyện này mà nhìn Tống Vĩnh Kỳ vì phát độc mà chết, hơn nữa nếu cô thương lượng với chàng thì chàng có khả năng sẽ đồng ý không? Hôm đó sở dĩ chàng đồng ý cũng chỉ vì sau khi hoan ái với cô xong, đáy lòng đều là sự áy náy nên Ôn Yến nói gì chàng đồng ý cái đó.
“Vậy bây giờ chàng muốn đổi ý?” Ôn Yếnn nhìn vẻ ngây thơ của Tống Vĩnh Kỳ, rất trịnh trọng hỏi.
Tống Vĩnh Kỳ không nói gì, nếu chàng có thể dừng lại thì hôm nay chàng cũng không phiền não như thế. Nhưng chàng vẫn không yên lòng, chuyện sắp xảy ra rồi chàng mới phát hiện bản thân thật sự không có dũng khí đẩy Ôn Yến vào nguy hiểm. Cho dù sự nguy hiểm đó có thể dự trù trước, cho dù sự nguy hiểm đó có thể Ôn Yến sẽ không sao, nhưng Tống Vĩnh Kỳ vẫn cảm thấy trái tim mình như có một bàn tay bóp chặt, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến mình ngạt thở.
“Dây cung đã kéo không thể lấy lại mũi tên, chúng ta đều không thể quay đầu lại được, Kỳ, tiếp tục làm một người đàn ông bạc tình trước mặt họ đi, với chúng ta đều tốt, cho dù là trước triều hay hậu cung.” Ôn Yến nói thành khẩn, khi nói cô cũng đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tống Vĩnh Kỳ.
Hơi thở Tống Vĩnh Kỳ hơi ngưng lại, chàng nhìn Ôn Yến, rất lâu sau mới nghiêm túc nói một câu: “Rõ ràng nàng biết, đối mặt với nàng, ta không bao giờ làm được chuyện bạc tình.”
“Nếu chàng không muốn khiến sự nỗ lực của ta đều uổng phí thì hãy làm một lần, ta không trách chàng.” Ôn Yến dịu dàng nói, cô không phải không rõ sự đau khổ xoắn xuýt của Tống Vĩnh Kỳ lúc này, nhưng nếu đã lựa chọn con đường này thì họ chỉ có thể đi tiếp, hơn nữa còn phải đi cho vững.
Ôn Yến vừa nói vừa kéo tay Tống Vĩnh Kỳ đi tới cửa cung, cô buông tay đẩy chàng một cái khiến mọi người đều cho rằng cô đẩy Tống Vĩnh Kỳ ra khỏi cửa cung.
Tống Vĩnh Kỳ giật mình vì hành động đột ngột của Ôn Yến, đương nhiên mọi sự kinh ngạc trên mặt chàng lại càng vì câu nói trước khi Ôn Yến đẩy chàng ra: “Kỳ, ta yêu chàng.”