Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta

Chương 44



Lσạи ɭυâи

Thái nữ Phượng Tử Sam, ngoại tử tôn quý nhất Tây Phượng Quốc, được nữ đế Tây Phượng cưng chiều, đến tột cùng là dạng nhân vật gì?

Người ngoài chỉ nói thái nữ khiêm nhường lễ độ, nhã nhặn khiêm tốn, tài trí hơn người, cũng không biết ở trong lòng là chảy loại máu gì, càng sẽ không thể biết Phượng Tử Sam để ngồi lên được ngai vàng thái nữ, rốt cuộc đã phải đánh đổi điều gì?

Tính mạng, tình yêu, thậm chí cả tôn nghiêm.

Haha, thật nực cười, rõ ràng là sự tồn tại không một ai bì kịp, nhưng cũng là sự tồn tại đáng thương nhất.

Phượng Tử Sam nhìn Đông cung vô cùng hoa lệ, lạnh tanh yên tĩnh, khắp nơi đều tiết lộ bi thương để người không thể nào quên.

“Điện hạ, nữ đế đang chờ người ở điện ‘Thiếu Phụng’.”

Người hầu thấy Phượng Tử Sam chậm rãi bước tới, đúng mực tiến lên nói.

“Nữ đế đã chờ ngài rất lâu, xin điện hãy tức tốc tới.”

Ánh mắt Phượng Tử Sam như dao bén nhọn nhìn người hầu trước mặt, tên này cũng không phải người Đông cung, mà là thị nữ kề cận nữ đế, rất được nữ đế tín nhiệm, mà nàng ta là người ý hướng quá chặt, cho nên luôn một mực đi theo nữ đế, đến nay Nhâm Nhiên rồi mà vẫn còn sống.

“Bổn điện hạ đã biết, ngươi lui trước đi!”

Phượng Tử Sam cau mày, dõi mắt về phía xa xa, bóng đêm đen tối giống như tâm cảnh bây giờ của nàng, không nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào.

“Nữ đế đang đợi điện hạ, xin điện hạ tức tốc tới.”

Người hầu vẫn không vì lời Phượng Tử Sam mà rời nửa bước, chẳng qua chỉ yên lặng đứng đó cúi đầu, tựa như không hề nghe thấy lời nói ban nãy của nàng, chẳng qua cứ tái diễn một câu, nữ đế đang chờ người.

Phượng Tử Sam chỉ cảm thấy một cỗ uất khí xông thẳng lên ngực, toàn bộ thân người tựa như bị tên hầu không thức thời này chọc tức, khẽ nghiến răng, căm hận trợn mắt nhìn nàng, sau đó dùng lực phủi tay áo, hướng điện ‘Thiếu Phụng’ đi.

Điện ‘Thiếu Phụng’ là một phần của Đông cung, thuộc về tẩm cung, cũng chính là chỗ ngủ của thái nữ, không được gọi thì không được phép vào trong, đương nhiên, nữ đế không nằm trong nhóm này, thiên hạ này đều là của nàng, lại có chỗ nào nàng không đi được?!

Thái nữ Phượng Tử Sam đến nay không có lập phi, thậm chí ngay cả thiếp thị cũng không nạp một ai, vì thế, sớm có không ít đại thần hướng nữ đế dâng sớ, nhưng kỳ quái chính là, nữ đế dù không nói từ chối, nhưng cũng để mặc cho nó trôi qua, tựa như không hề nóng ruột trước hôn sự của thái nữ, mơ hồ còn có ý dung túng. Một lần, rồi thêm dăm ba lần, đại thần dâng sớ cũng ít đi, cho tới nay, cơ bản không đề cập tới nữa.

Phượng Tử Sam ngẩng đầu nhìn cửa gỗ màu đỏ vừa nặng vừa dày, tay hơi có chút run rẩy cuối cùng hạ quyết tâm, liền đẩy phiến cửa khiến nàng liên tục mơ thấy ác mộng.

Bên trong cánh cửa có quá nhiều hồi ức làm người không vui, cũng có bí mật lớn nhất giữa nữ đế Tây Phượng và thái nữ.

Bí mật này, có thể khiến toàn bộ Tây Phượng Quốc chao đảo.

Bởi vì, đây là đoạn tình cảm dị dạng khiến người ta không hổ thẹn không được.

Ánh nến vàng lập lòe lúc sáng lúc tối, điện ‘Thiếu Phụng’ nguy nga lộng lẫy hoa lệ mà rộng rãi, nhưng lúc này lại cho người ta loại cảm giác áp lực, có lẽ do liên quan tâm cảnh, rõ ràng vô cùng xa hoa, lại vô cớ khiến lòng người thấy chán ghét.

“Thái nữ, ngươi để trẫm đợi ngươi rất lâu ——”

Nữ nhân mặc cẩm bào màu đen nằm nghiêng trên giường, tay cầm bầu rượu bạc, tay phải chống đầu, cười như không cười nhìn Phượng Tử Sam đang chậm rãi bước tới, mỹ tửu màu trắng theo miệng bầu chậm rãi chảy ra, tạo thành đường cong xinh đẹp. Không kềm chế được cười lên, khá tự nhiên dùng ống tay áo lau chùi khóe miệng.

“Hôm nay, lại đi nơi nào?”

Mí mắt khẽ nhếch, từ trên xuống dưới quan sát nữ nhi trước mặt một lần, sau đó lười biếng ngửi một hơi, giống như không hề e dè nói: “Mùi vị của rượu này, cũng không phải trẫm hay uống.”

“Mẫu hoàng, người đến so với nhi thần tưởng tượng còn sớm hơn.”

Phượng Tử Sam kéo khóe miệng, không lạnh không nóng nói.

“Nhi thần đi đâu, chẳng phải so với bất kỳ ai người đều phải biết sao? Làm sao cần phải hỏi tới nhi thần?!”

“Nga? Thái nữ, đây là đang trách trẫm sao?”

Nữ đế liếc nhìn bờ môi Phượng Tử Sam, thản nhiên nói: “Đồ của trẫm tự nhiên phải ở trên tay trẫm, há cho người khác chạm vào?”

Ánh mắt mặc dù đang nhìn chăm chú Phượng Tử Sam, nhưng lại phảng phất xuyên thấu qua nàng nhìn một người khác.

“Thái nữ, ngươi và mẫu thân ngươi ngày càng giống rồi ——”

Nàng híp mắt, hai con ngươi mang theo chút mê ly của men say nhìn thiếu nữ quật cường không chịu nhận thua trước mặt, tựa như trở lại thời còn trẻ.

“Ngươi nói, trẫm nên làm gì với ngươi?”

Đặt bầu rượu xuống, lười biếng đứng dậy, từng bước từng bước, chậm rãi nhưng lại vô cùng kiên định.

Phượng Tử Sam đứng yên không động đậy, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, khóe miệng tràn đầy khinh bỉ và khinh thường.

“Ngươi để cho trẫm, làm thế nào cự tuyệt?”

Gắt gao nắm lấy cằm Phượng Tử Sam, trong đôi mắt đen láy phản chiếu gương mặt tuấn nhã trẻ tuổi, giống y nàng ấy năm đó.

“Cho dù trẫm chết, trẫm cũng phải ——” môi đặt lên liếm chiếc cổ trắng nõn của Phượng Tử Sam, cái lưỡi đỏ tinh xảo chui vào tai, “Kéo ngươi, cùng theo.”

Phượng Tử Sam nghiêng đầu qua, nhắm mắt, cắn răng thật chặt, dù vậy, thân người vẫn không nhịn được run rẩy.

“Ngươi, dừng tay!”

Dường như không chịu được nữ nhân bá đạo trước mặt hí nhục, Phượng Tử Sam theo bản năng mở miệng hô lên.

“Đã nhiều lần như vậy, còn chưa quen sao?”

Khóe miệng cong lên, tà mị cười nói.

“Bộ dạng này của ngươi, chỉ càng khiến trẫm muốn khi dễ hơn thôi!”

Càng giam cầm thân người giãy giụa của Phượng Tử Sam, cũng không lo đến nàng có đồng ý hay không, trực tiếp hôn lên làn môi mím chặt của nàng, thấy nàng vẫn không tỉnh ngộ há miệng, răng nhọn cắn nát môi, thừa dịp khoảnh khắc nàng bị đau há mồm, thừa dịp khoảng trống tiến vào.

Sẽ không có ai ngờ được, trong điện ‘Thiếu Phụng’ của thái nữ sẽ có một màn không thể chịu được này, để cho người không thể tin.

Nữ đế và thái nữ, lại là loại quan hệ này?

Đây chính là lσạи ɭυâи!

Thái nữ là nữ nhi của nữ đế, hai người làm sao có thể có mối quan hệ này?

Đương nhiên, chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ, thái nữ Phượng Tử Sam đến tột cùng không phải con ruột của nữ đế.

Chân tướng chỉ có một, mà người biết được bất quá chỉ có hai người thôi.

“Năm đó, trẫm yêu nàng ấy, nhưng nàng ấy lại yêu phi tử của trẫm, còn sinh ra ngươi.”

Nữ đế liếm lên bờ môi đỏ thẫm, ánh mắt vô tình giống như ngọn dao bén nhọn đâm vào ngực Phượng Tử Sam.

“Hôm nay, các nàng đã yên nghỉ dưới nấm mồ, nhưng còn trẫm! Trẫm có thể cho ngươi tất cả, cũng có thể, phá hủy ngươi!”

Ánh mắt lạnh như băng ngưng mắt nhìn gương mặt quen thuộc của Phượng Tử Sam.

“Tựa như năm đó, trẫm chính tay phá hủy —— các nàng!”

Ma quỷ!

Hai tay Phượng Tử Sam nắm chặt, dường như chỉ có vậy mới có thể cho bản thân dũng khí không ngã xuống.

Không sai, nàng không phải hài tử của nữ đế, nàng với nữ đế không hề có một tia máu mủ nào.

Nàng có thể trở thành thái nữ, là dựa vào gương mặt, thân thể, cùng một người với người năm đó nữ đế vĩnh viễn không có được.

Mẫu thân của nàng.

Một người mà sự tồn tại vang danh khắp chốn giang hồ, làm cho đông đảo hiệp nữ thầm thương trộm nhớ.

Đáng tiếc, một danh kiếm như vậy, lại chết yểu trong chốn thâm cung.

Không mấy ai biết, người mà đương kim nữ đế yêu nhất không phải thiên kiều bá mị trong hậu cung, mà là thiếu hiệp tuấn tú đã từng cùng trường kiếm giang hồ, người mà ngày này qua tháng nọ đều chỉ mặc bộ đồ trắng.

Một bộ đồ trắng, phiêu dạt xuất trần.

Thái nữ chính là cái bóng dáng đó trong lòng nữ đế, bóng dáng đã để lại vĩnh viễn không thể xóa nhòa.

Y Nhân đã qua đời, mà ta, bất quá chỉ là đồ vật thay thế.

Dung nhan dần dần nảy nở, để cho nữ đế đã chết tâm, lần thứ hai rục rịch.

Phượng Tử Sam nhìn nữ nhân trước mặt được mình gọi ‘mẫu hoàng’, mặc dù đã không còn ở cái tuổi mị hoặc, nhưng vẫn không có một chút nét lão thái, khiến cho người không nhịn được nhìn nhiều thêm một chút.

Dấu chu sa đã thâm, tuy nhiên vẫn để cho người cảm thấy quyến rũ nhất, khóe mắt mềm nhẹ dường như đang nhìn ngươi, lại cũng dường như đang không nhìn gì cả.

Đủ để tưởng tượng, lúc còn trẻ, nàng để cho người không theo kịp thế nào.

Rốt cuộc, người như thế nào mới có thể cự tuyệt nàng?

“Phượng Tự Thần, sẽ có một ngày, ta sẽ cho ngươi hối hận!”

“Được thôi. Trẫm, sẽ mỏi mắt mong chờ.”

Cởi ra vạt áo Phượng Tử Sam, Phượng Tự Thần sâu đậm nhìn vào đôi mắt nàng, nói như vậy.

Một người trong mắt quật cường cùng ý hận vô tận.

Một người trong mắt hí ngược cùng mê luyến mông lung.

Không một ai có thể thoát khỏi, lưới tình.

Giữa lúc vô hình, chân đã lún sâu vào bùn rồi.

***

Oimeoi, càng lúc càng hấp dẫn.