“Đứng lại, không được chạy! Còn chạy, ta liền đánh chết ngươi!”
Hai tiểu nữ hài chừng bảy tám tuổi, một trước một sau, đứa ở trước thì liều mạng chạy, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn đứa còn lại sau lưng, vẻ kinh hoảng thất thố đủ để thấy nội tâm nó đang sợ hãi, tóc búi lên cũng tán loạn, có điều nó cũng không nghe theo nữ hài phía sau nói, như cũ cứ thở hồng hộc chạy đi, dù sắp chạy hết nổi, nhưng nó vẫn cắn răng kiên trì.
Chỉ là, dưới hoàn cảnh đang xấu đi rất rõ, có nghị lực nữa cũng vô dụng, nó vẫn bị nữ hài sau lưng đuổi kịp, bị hung hăng đẩy ngã trên đất.
Quả đấm nhỏ không ngừng nện lên người, lên mặt mũi nó, nữ hài cưỡi lên người nó dương dương tự đắc nói: “Phượng Tử Sam, ngươi còn chạy? Ta cho ngươi chạy này! Chạy này!”
Dường như khí lực cánh tay không đủ lớn, nữ hài đứng dậy, sau đó dùng chân đá lên người nó, từng cái từng cái.
“Cho ngươi đối nghịch ta, cho ngươi xen vào chuyện người khác! Rõ ràng không được sủng ái, còn một bộ mắt cao hơn người, ghét nhất! Nếu không phải tại ngươi, nương thân của ta cũng không chết, ngươi chính là một con yêu tinh hại người! Nhưng mà nói lại cũng tốt, nương thân ngươi chết rồi, mẹ ta mới được sủng ái, thành thật mà nói, ta còn phải cảm ơn ngươi!”
Nữ hài híp mắt, cười rất thoải mái, dù vậy, đáy mắt lại không có một chút ý cười châm chọc, mà là sâu đậm khinh bỉ và khát máu.
Rõ ràng là hai đứa bé đánh nhau, nhưng ở trong hoàng cung to lớn này, thì không phải là vậy.
Những tên người hầu, thị vệ nọ cũng cẩn trọng ở một bên nhìn, e sợ cho nữ hài mặc quần áo hoa lệ sang trọng sẽ xảy ra sơ xuất gì, còn đối với Phượng Tử Sam bị đánh bầm dập trên mặt đất cũng không hề để ý.
Con người, vốn là như vậy.
“Phượng Hãnh Kha, ngươi —— ta không cho phép ngươi nói như vậy!”
Dường như đã đâm trúng nơi cấm kỵ của Phượng Tử Sam, vốn người đang không một tếng động, không buồn bực vì bị đánh đột nhiên giơ cái đầu nhỏ lên, một mảnh lạnh lẽo nhìn vào mắt Phượng Hãnh Kha, tràn đầy thù hận làm người kinh sợ.
“Không cho phép!”
Nàng mới không phải yêu tinh hại người! Không phải! Nàng không hại chết mẫu phi, không có!
Dù trong lòng hết lần này tới lần khác tự nhủ, đây không phải lỗi của nàng, nhưng mà, thật sự không có ư? Nếu không phải bởi vì sinh nàng, mẫu phi cũng sẽ không mất máu quá nhiều mà qua đời, còn mẫu hoàng cũng sẽ không một lần tới thăm nàng. Có lẽ, nàng thật sự mang đến điềm không lành, như Sắt phi người nuôi dưỡng nàng, thân người ngày càng sa sút, mà người nọ cho tới bây giờ cũng không một lần ghé qua.
Mẫu bằng tử quý, tử bằng mẫu quý*, loại chuyện này, vĩnh viễn sẽ không phát sinh trên người nàng.
Bị ánh mắt kinh người của Phượng Tử Sam dọa, Phượng Hãnh Kha sợ lùi lại một bước, sau khi lấy lại phản ứng, lại phẫn nộ không thôi.
“Tiện chủng!”
Trực tiếp nhào đến trên người Phượng Tử Sam, cùng nàng uốn éo đánh nhau một trận.
Dù tuổi tác Phượng Hãnh Kha không chênh lệch mấy với Phượng Tử Sam, nhưng thân hình cùng thể chất rõ ràng tốt hơn không biết bao nhiêu lần với thân hình như bị trúng gió của nàng, một đứa thì khỏe mạnh, một đứa thì gầy yếu, kết quả đã có thể tưởng tượng ra.
“Tam điện hạ, dừng tay lại, bằng không sẽ thật sự xảy ra chuyện đó.”
Lão nữ cung quản sự một đường theo sau Phượng Hãnh Kha thấy nếu còn đánh Phượng Tử Sam thì sẽ thật sự xảy ra chuyện, ngay lập tức tiến tới can ngăn, nịnh nọt với Phượng Hãnh Kha.
“Đến lúc đó, sợ rằng Mẫn phi nương nương sẽ tức giận. Tam điện hạ, người cũng không muốn Mẫn phi nương nương tức giận, đúng không?”
Nhớ tới Mẫn phi của mình, Phượng Hãnh Kha không thể không ngừng tay, căm hận hướng người bên dưới phun một bãi nước bọt.
“Phượng Tử Sam, hôm nay ta bỏ qua cho ngươi, lần sau còn nhìn thấy, ta gặp một lần đánh một lần!”
Lúc này Phượng Tử Sam sớm đã chật vật không chịu nổi, đối mặt với Phượng Hãnh Kha cao cao tại thượng trong mắt tràn đầy hận ý khắc cốt ghi tâm.
Ta không đánh lại nó, cũng không thể đánh nó.
Bất kể đây là trò đùa giỡn giữa con nít hay là gì, Phượng Tử Sam cũng không thể động thủ.
Bởi vì, Phượng Hãnh Kha là hoàng nữ có quyền thế nhất hậu cung, mà nàng bất quá chỉ là một hoàng nữ bị lãng quên trong xó, chời đợi ngày chết.
Sắt phi nuôi dưỡng nàng cũng không được tốt, chỉ có thể nói tạm được, mà mẫu phi Phượng Hãnh Kha lại là nội tử xuất thân từ đại gia tộc.
Cho nên, nàng không thể.
Không thể gây phiền toái cho Sắt phi nương nương, bởi vì, nàng là người duy nhất trong thâm cung đối xử tốt với mình.
Phượng Tử Sam cũng không biết, nhẫn nhịn một mặt đôi khi sẽ không giúp mình an toàn hơn, mà ngược lại sẽ càng nguy hiểm.
Có lẽ, nàng biết, chỉ là đối mặt với hoàn cảnh như vậy của bản thân, thì có thể làm được gì?
Có một Phượng Hãnh Kha như vậy, thì sẽ càng có nhiều Phượng Hãnh Kha hơn nữa, nô tài vượt mặt chủ, cũng là vậy.
Lúc bấy giờ Phượng Tử Sam chỉ có thể mở to mắt cố gắng ghi nhớ những kẻ đã khi dễ nàng, cũng một lần rồi lại một lần ở trong lòng nói với bản thân, sẽ có một ngày nàng phải để bọn chúng hối hận! Vĩnh viễn hối hận!
Lúc đó nàng thế nhưng chỉ tự an ủi bản thân, tuyệt nhiên không nghĩ tới sau này mình sẽ trở thành thái nữ, hơn nữa còn thật sự dưới một người trên vạn người, để cho những kẻ khi dễ nàng kể từ đó phải trải qua cuộc sống kinh hãi trong run sợ.
Nếu không có ngày hôm đó, cũng sẽ không có nàng sau này.
Bản thân cùng nàng ấy trên ý nghĩ chân chính lần đầu tiên gặp mặt.
Đời người nếu chỉ như ban đầu nhìn thấy, liệu có phải ta sẽ chỉ nhớ đến ngươi khi đó, đã đối tốt với ta thế nào?
Kéo ta từ trong vực sâu ra ngoài, để ta nhìn thấy ánh sáng lần nữa, nhìn thấy nét mặt tươi cười ấm áp như mặt trời của ngươi.
Nhưng mà, lòng người, tại sao cứ phải thay đổi?
Đêm 30 trong tiếng pháo nổ, gió xuân ấm áp thổi vào rượu Đồ Tô*.
*Rượu Đồ Tô, tên một loại rượu thời xưa, được cổ nhân uống vào dịp giao thừa để phòng trừ ôn dịch>
Hàng vạn ngôi nhà ở Thiên Môn sáng lấp lánh như ban ngày, tất cả đều cắm cành đào lên mái nhà*.
Bất kể ở đâu trên đất nước, việc ăn Tết, luôn để ai ai cũng cảm thấy khoan khoái một cổ dáng vẻ vui mừng.
Cho dù thân ở trong hoàng cung, cũng vậy.
Tây Phượng Quốc, ngày quan trọng nhất trong năm, nhà nhà đều phải mặc đồ mới, để chúc mừng năm mới, cuộc sống mới trong năm mới theo nông lịch.
Vào ngày này, nữ đế sẽ bày biện gia yến ở hậu cung, tất cả phi tử chỉ cần từ phi trở lên đều phải nhập tiệc, chúng hoàng nữ cũng vậy.
Có thể nói, vào ngày này, hậu cung sẽ trăm hoa đua sắc, nữ đế thì chỉ có một, nữ nhân trong hậu cung lại càng không ít, cho nên mọi người đều nghĩ cách ăn mặc cho mình, hy vọng có thể được nữ đế xem trọng.
Còn chúng hoàng nữ, được sủng ái thì không nói, cuộc sống của không được sủng ái, đại khái đây là lần duy nhất có thể gặp được nữ hoàng trong năm.
Sắt phi vốn cũng trong nhóm người được mời, đáng tiếc thân thể nàng không khỏe, đối với loại dạ tiệc phù phiếm* này cũng không có bao nhiêu hảo cảm, cho nên hàng năm đều lấy cớ thân thể yếu ớt, mượn lý dó này để từ chối, năm nay cũng không ngoại lệ. Có lẽ, đối với nữ đế, nàng sớm đã chết tâm, cho nên, tranh hay không tranh, với nàng cũng không có quan hệ quá lớn.
Phượng Tử Sam mặc dù rất muốn đi, nhưng vẫn bồi bên cạnh Sắt phi, tựa như năm ngoái vậy.
Thân thể Sắt phi không tốt, cho nên dù ăn Tết cũng phải đi nghỉ ngơi sớm.
Phượng Tử Sam lưu lại một mình trong điện lạnh lẽo, nhìn bầu trời bên ngoài pháo bông nở rộ, tự dung cảm thấy một cổ phiền não.
Thật ra, nàng có một bí mật chôn giấu trong lòng, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói với ai. Đó chính là, nàng một mực luôn muốn được gặp mẫu thân, nữ nhân cao quý nhất Tây Phượng Quốc —— Phượng Tự Thần.
Ma xui quỷ khiến, Phượng Tử Sam rời khỏi đó, bởi vì trong lòng bỗng nảy lên ý niệm, nàng muốn thấy mặt nữ nhân đó, người mà cho đến giờ nàng chưa bao giờ từng được gặp.
Nữ đế mở gia yến trong ngự hoa viên, đây là truyền thống từ khi Tây Phượng Quốc khai quốc đã có.
Dù ngoài viện giá rét, nhưng không khí lại vui, cảnh ý lại tốt, hơn nữa bên cạnh còn có lò than cũng không cảm thấy lạnh gì.
Nói thật, nhiều mỹ nhân ở bên như vậy, người lạnh nhưng tâm không lạnh.
Bất quá, Phượng Tự Thần có cảm thấy như vậy hay không, mọi người không rõ lắm.
Dù mỹ nhân như trăm hoa đua sắc, nhưng đối với Phượng Tự Thần mà nói, hoa có xinh hơn nữa cũng không bằng đóa tàn lụi ở trong lòng.
Cho nên, đối với mỹ nhân diêm dúa lòe loẹt câu dẫn, nàng chẳng qua chỉ cười nhạt ở trong lòng, xem như xem cuộc vui vậy.
Phượng Tự Thần là một quân chủ có năng lực, nhưng đồng thời cũng là một người lạnh lùng.
Tình cảm của nàng đều đã cho một người, mà người đó cũng do tự tay nàng gϊếŧ chết.
Cho nên, nàng đã không còn tình cảm nữa.
Thật ra, nàng là cô đơn, chỉ là nỗi cô đơn của nàng không có người thấu hiểu, và cũng khinh thường để cho người hiểu.
Người duy nhất hiểu được, cũng đã chết.
Nhắm mắt, mặc cho gió lạnh thổi vào mặt, thở ra một hơi nóng, mở mắt, nhìn nó phiêu tán trong không trung. Nhìn thêm màn biễu diễn dưới đài một chút, thật sự mất hết cả hứng.
“Trẫm ra ngoài, một hồi sẽ trở lại, các ngươi cứ tiếp tục ——”
Khoát khoát tay, Phượng Tự Thần lười nhìn đám nữ nhân bên kia, trực tiếp xoay người rời đi, thị vệ ở sau muốn đi theo nàng cũng bị nàng vẫy tay chặn lại.
Nàng chỉ muốn đi dạo một mình, chỉ vậy thôi.
Áo đen tóc đen, gương mặt tuấn tú mang theo mị hoặc, trong đêm đen dụ hoặc lòng người.
Ánh trăng mông lung, đồng dạng cũng không biết đã mê hoặc bao nhiêu cánh cửa lòng rồi.
Chỉ là, ai có thể thấu được, bóng lưng đế vương che giấu biết bao trống trãi cùng bất lực?
Ngay lúc Phượng Tự Thần xuất thần nhìn trời, đi lang thang không mục đích, lại bất ngờ nghe thấy một phen tranh chấp, sau đó liền tiếp âm thanh ‘tõm’, giống như có người nào đó rơi xuống nước.
Phục hồi tinh thần, nàng dò tìm theo âm thanh, giấu mình trong bóng tối, ngược lại muốn xem một chút rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Loại chuyện này trong cung xảy ra quá nhiều, chẳng có gì là lạ, nàng cũng không phải người tốt lành gì cho cam, cho nên, Phượng Tự Thần cũng không có tâm tình muốn truy cứu.
Chẳng qua, lúc nhìn thấy người đang đứng trên ao sen, không nhịn được nhíu mày.
Nữ nhi của Mẫn phi, tam hoàng nữ, Phượng Hãnh Kha.
Trong số đông đảo hoàng nữ của Phượng Tự Thần, Phượng Hãnh Kha xem như tương đối được nàng yêu thích, nguyên nhân chính vì trên người Phượng Hãnh Kha có rất nhiều điểm giống nàng ấy, vì thế, số lần nàng đến cung điện Mẫn phi so với phi tần khác đều nhiều hơn.
Chẳng qua, hôm nay trước mặt nhìn thấy một màn này, Phượng Tự Thần không nhịn được sinh ra lòng ngăn cách.
Dù nói đế vương phải lòng dạ độc ác, nhưng mà, Phượng Hãnh Kha bây giờ chẳng qua mới chỉ là một tiểu hoàng nữ nho nhỏ, đã có thể làm ra chuyện này, nếu đợi sau khi lớn lên đạt được quyền thế, vậy mình há chẳng phải sẽ lâm nguy sao?!
Ý niệm này chớp lên như ánh điện, rất nhanh liền tiêu tán trong vô hình.
Phượng Tự Thần không để ý đến người rơi xuống nước kêu lên, chỉ lạnh lùng nhìn phản ứng của Phượng Hãnh Kha.
Phượng Hãnh Kha cũng bị hành động của mình dọa hết hồn, nhìn Phượng Tử Sam giãy giụa trong nước, dường như nhớ ra chuyện gì đó không tốt, đương lúc thần sắc biến ảo khó lường, cuối cùng cắn răng, nhìn bốn phía cũng không có ai, ngoan độc, bước nhanh rời khỏi đây.
Một màn này bị Phượng Tự Thần tránh ở một bên nhìn thấy rõ ràng.
Nàng híp mắt, chậm rãi bước ra ngoài, về phần người đang vùng vẫy dưới nước, cũng là lần đầu tiên, chân chân chính chính nhìn thấy rõ dưới ánh trăng.
Mặt hồ tĩnh mịch, một lần nữa, gợn sóng mãnh liệt.
Bốn mắt chạm nhau, tựa như đang cùng giao thoa từng lượt giữa trời, một lần rồi lại một lần gặp lại ký ức ẩn núp trong chỗ sâu thẳm nhất của nàng.
Nhìn thấy tiểu nhân nọ nhắm mắt lại, thời điểm chậm rãi chìm xuống dưới nàng mới tỉnh ngộ, tung người nhảy vào ao, hướng tiểu nhân nọ bơi tới.
Cánh tay gầy yếu có lực ôm lấy hông nàng, hướng bên bờ gắng sức bơi tới.
Phượng Tử Sam tuyệt đối không biết, lần gặp mặt này, là bắt đầu cho những hạnh phúc cũng như bất hạnh của mình.
Chẳng qua vào giờ phút này, nàng khắc cốt ghi tâm chỉ cảm nhận được trong hồ giá rét đến muốn đóng băng nàng, hơi ấm duy nhất có được chính là từ trên người người này. Đôi tay này, vào giờ phút này cũng không buông nàng, mà là, thật chặt truyền tới cho nàng ấm áp cùng hy vọng.
Trong mi mắt mờ mịt, ánh lên chính là gương mặt mị hoặc như bóng đêm vậy, cùng với con ngươi hơi có vẻ ướŧ áŧ.
Không biết là vì nước vào, hay do những thứ khác?
Còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, thân thể cũng vì không cầm cự được mà hôn mê, tựa lên bả vai không được coi là rộng lớn của người nọ.
Hết thảy hết thảy tựa như gắn liền với hai chữ số mệnh, bày ra cuộc sống có duyên cũng có nghiệt.
Đôi mắt này giống y như đôi mắt mẫu thân nó, để cho người không nhịn được muốn vùi lấp bên trong.
Lần đầu tiên nhìn thấy Phượng Tử Sam, Phượng Tự Thần liền biết, nàng chính là nữ nhi của người nọ.
Hài tử một mực bị mình nuôi trong thâm cung, nhưng cũng xem như là cấm kỵ.
Phượng Tử Sam.
Quần áo ướt lạnh dính sát vào người để Phượng Tự Thần không khỏi run rẩy, nhìn tiểu nữ hài hôn mê trong ngực mình, mặc dù vô cùng gầy yếu, nhưng vẫn thừa hưởng cốt thần của người nọ. Nếu trưởng thành, đương nhiên sẽ giống nàng ấy ban đầu vậy, sẽ khắc cốt ghi tâm không?!
Vốn con ngươi ôn tình bỗng trở nên ngoan độc, nếu như cũng giống như nàng ấy, có phải cũng đồng nghĩa với cuối cùng, vẫn sẽ rời đi? Rời khỏi mình, phản bội mình, cuối cùng chết trên tay mình?
Phượng Tự Thần nhìn mặt mũi tiểu nữ hài, cuối cùng câu khởi nụ cười tà mị.
Thế thì, cứ nắm thật chặt nó trong lòng bàn tay, là được rồi.
Bắt đầu từ giây phút ngươi xuất hiện trước mặt ta, ta liền biết, ngươi sẽ không thể trốn thoát, ta cũng vậy.
Nếu không an phận thủ thường ở trên thiên đường, vậy thì, liền theo ta cùng chết vậy!
Bồng ngang tiểu nhân phân lượng không có bao nhiêu lên, nàng sãi bước rời khỏi đây.
Dường như bởi vì động tĩnh nơi này quá lớn kinh động đến thị vệ, chỉ thấy không ít thị vệ cầm kiếm chạy tới, khi thấy cả người Phượng Tự Thần ướt sũng quần áo dính sát, dáng vẻ chật vật không chịu nổi lại không nổi giận, ngược lại mỉm cười nhìn người trong ngực, không khỏi sợ hãi, lại nhìn quần áo của tiểu nữ hài trong ngực nàng thì lấy làm kinh hãi, đây chẳng phải hoàng nữ một mực luôn bị tam hoàng nữ khi dễ sao? Hôm nay, nàng thế nhưng lại nằm trong ngực nữ đế, lại còn được nữ để dùng ánh mắt quyến luyến như vậy nhìn?!
Có lẽ bầu trời này, thật sự phải đổi rồi.
Ngôi vị thái nữ một mực trống không, chỉ sợ đã tìm được chủ nhân của nó.
Bởi vì, chưa từng một ai nhìn thấy nữ đế có ánh mắt như vậy, hướng về phía hoàng nữ không một chút tiếng tăm.
Ai là nợ của ai, ai là duyên của ai?
Không ai biết được.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này ta viết 5 ngày, hôn mê.
Mình có lời muốn nói:
Mình không biết edit chương này trong bao tiếng đồng hồ, vừa làm xong thì hồn lìa khỏi xác. Phải hai chương bình thường gộp lại chứ không ít:"(
Hiuhiu sao tự dưng ta cuồng cp Thần x Sam thế lầy, mong là vẫn còn những chương kể về cp này.