Tướng Quân Của Trẫm Chạy Rồi

Chương 1: Muốn làm đại hiệp



Sau khi Chung Thừa Chí hạ triều, vừa vào cổng trong chợt nghe tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc của cha hỏi từ trong các của Phá Lỗ truyền ra, “Vương quản gia đâu? Ta bảo ông ta đi tìm gia pháp, ông ta đi tìm ở đâu vậy? Đã sắp nửa canh giờ rồi, ông ta đặc biệt đi tìm thợ mộc làm theo yêu cầu sao?”

Hắn ta quay đầu thì thấy Vương quản gia đang đứng sau lưng hắn ta, trong tay lão cầm một cây gậy to bằng cổ tay, nhìn thấy hắn ta về, lập tức chạy lên, gạt nước mắt cầu xin: “Đại công tử đã về, ngài mau đi khuyên lão gia đi. Tam công tử còn nhỏ, sao có thể chịu được sức mạnh của bàn tay lão gia đây?” Nói xong dùng sức vung gậy mấy cái, tựa như chứng minh với hắn ta biện pháp trừng phạt này không ổn.

Chung Thừa Chí liếc mắt đi vào sân nhỏ.

Vừa vào tới cửa thì nhìn thấy cha đi tới đi lui trong sân, sắc mặt đỏ bừng, nhìn qua thật sự rất tức giận.

Trong lòng Chung Thừa Chí lộp bộp, chẳng lẽ lại muốn đánh thật? Từ trước tới giờ hắn ta chưa từng thấy cha tức giận đến mức này, mà ngay cả mùa hè năm nay, tiểu tử Phá Lỗ kia đánh Lục hoàng tử, chỉ sau khi thỉnh tội với đương kim Hoàng đế, cha cũng chỉ về nhà đánh Phá Lỗ hai cái mà thôi.

Lần này tiểu tử kia lại phạm tội gì nữa đây?

Hắn ta vừa đảo mắt liền nhìn thấy Phá Lỗ quỳ trong sân.

Đứa nhỏ này năm nay 11 tuổi, trổ mã càng tuấn tú sạch sẽ, cực kỳ giống mẫu thân. Đôi mắt trong suốt, trắng đen rõ ràng gần như trong veo lấp lánh, rõ ràng người đã ở tuổi thiếu niên, nhưng nhìn ánh mắt nó, ngươi sẽ không tự chủ nhớ tới những đứa bé bi bô tập nói, đơn thuần mà sạch sẽ.

Chung Thừa Chí vẫn luôn ghét người khác cưng chiều ấu đệ, nhưng người cưng chiều Phá Lỗ nhất trong nhà lại chính là hắn ta, người huynh trưởng này. Lúc mẫu thân đi, cha lại ở biên quan xa xôi không về được, Thừa Chí mới 13 tuổi đã chịu trách nhiệm chăm sóc ấu đệ, có thể nói Phá Lỗ lớn lên trong ngực hắn ta.

Chung Phá Lỗ vốn quỳ trên mặt đất, cổ ngửa lên, bộ dạng kiên trung bất khuất, thấy đại ca đi tới, lập tức cười tươi với hắn ta, cười đến mức Thừa Chí có thể nhìn thấy răm hàm trắng như tuyết và đầu lưỡi của y.

Thừa Chí trừng liếc Phá Lỗ một cái, vội vàng đi qua, đỡ y đi về phía cha đang trong nhà trên, “Cha, vết thương cũ của cha mấy hôm trước mới tái phát, trời lạnh lắm đừng đứng ngoài nữa.” Nói xong đi vào trong sân quát mấy người hầu cúi đầu giả chết, “Đều là đầu gỗ hết à? Không biết khuyên lão gia quý thân thể mình, các ngươi làm vật trang trí à? Có thể làm việc không, nếu không bảo Vương quản gia tìm môi giới, đổi đám người có mắt nhìn một chút!”

Cha Chung rất thương đám người hầu, thấy con cả như vậy, lập tức bị dời sự chú ý, tập hợp lửa giận bắt đầu phun vào con cả: “Thể hiện uy phong đại chủ tử gì thế! Sớm nói với các con, chớ học tật xấu của đám quần là áo lượt kia, ông cố con năm đó cũng là người ngồi ghế gia chủ nhưng còn không bằng nó. Người nhà họ Chung các con là kiểu, lớp người trưởng bối quê mùa sinh ra lớp người vãn bối quê mùa, nếu còn dám mang tật xấu này về nhà, xem ta đánh con hay không!”

“Dạ dạ dạ! Cha dạy đúng ạ, chúng ta vào nhà sưởi ấm trước đã.” Vẻ mặt Thừa Chí đang thụ giáo, một tay để ra sau lưng ngoắc một cái với đám người hầu.

Bên này cha Chung vừa vào nhà ngồi xuống, chỉ vừa chớp mắt thì thấy con trai nhỏ vừa rồi còn quỳ ở sân nhà đã theo vào, đám người hầu vừa đưa khăn ấm, vừa bưng canh gừng, nhìn bộ dạng như thế giống như hận không thể ôm nó vào ngực che chở ôm ấp.

Thấy một màn như vậy, cha Chung lại bắt đầu tức giận, Thừa Chí vội nháy mắt cho Vương quản gia, đám người bên này lại xông lên vây quanh cha Chung, tái diễn phát huy cảnh yêu thương trên người ông, khiến cơn giận của ông vừa mới nổi lên lập tức tan rã.

Thừa dịp cha uống canh lau mặt, Thừa Chí tiến đến bên cạnh Phá Lỗ, vỗ đầu y, hỏi: “Tiểu tử thối, vừa rồi đệ làm gì khiến cha tức đến như vậy?”

Phá Lỗ mỉm cười, lén lén lút lút ghé sát tai đại ca, vừa muốn kể thành tích vĩ đại hôm nay cho hắn ta nghe thì bị cha Chung quát to cắt ngang.

“Nghiệt tử, quỳ xuống!”

Phá Lỗ cười toe toét miệng nhìn đại ca, vội vàng chạy tới, ‘quen việc dễ làm’ quỳ gối chính giữa nhà.

“Cha, trước tiên ngài đừng tức giận, nói con nghe thử chuyện xấu tên tiểu tử hư hỏng này làm, khiến cha tức thành như vậy? Là lại đánh Lục hoàng tử, hay là chọc muội muội Phương Phỉ tức khóc?”

Cha Chung còn chưa nói gì, Phá Lỗ đã ồn ào mở lời trước: “Đại ca, đây là huynh vu oan! Gì mà làm chuyện xấu? Đánh Lục hoàng tử là vì hắn vu oan cha ngồi không ăn bám, trong lời nói mơ hồ ám chỉ cha và Bắc Hồ lén lút thông đồng, cho nên đánh hơn mười năm cũng chưa bình ổn được phương Bắc. Đó, nên đệ mới nói cho hắn biết, làm người không thể miệng phun đầy phân được! Còn nó tỷ Phương Phỉ, lần đấy là nàng ta nhớ nhà rơi nước mắt, đệ qua an ủi nàng ta, sao lại thành đệ chọc nàng ta tức khóc?”

Lúc trước cha Chung cũng bị Lục hoàng tử làm khó chịu, nhưng mình chinh chiến nửa đời, phu nhân rong huyết mà chết ông cũng không kịp về chịu tang, còn đang giao chiến với người Hồ ở biên quan, vì nước vì dân, cho dù chết cũng không tiếc. Chung Phái ông dám vỗ ngực nói, cả đời này ông có lỗi với con cái, có lỗi với phu nhân, nhưng chưa từng có lỗi với triều đình, có lỗi với dân chúng trong thiên hạ!

Có điều bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, cha Chung nhớ tới hôm nay nghe được lời nói và giọng điệu kiên định của Phá Lỗ, cảm giác ngực bực bội lợi hại.

“Câm miệng! Đệ tên nghiệt tử này, đệ thật sự muốn chọc giận cha tức chết sao?”

Thừa Chí chạy lên trước vỗ vỗ lưng cha, quay đầu hung hăng liếc Phá Lỗ một cái, “Rốt cuộc đệ nói gì với cha khiến cha tức giận đến như vậy?”

Phá Lỗ lén lút liếc nhìn cha, cất cao giọng nói: “Đệ nói đệ không muốn vào đội quân Phá Lỗ, không muốn đi làm lính! Đệ muốn bước chân vào giang hồ, trở thành một đại hiệp hành nghĩa!”

Hả…. H…ả!

Thừa Chí bị giọng điệu hùng hồn cãi lại này đánh gục.

Chẳng trách cha lại tức giận đến như vậy. Quân Phá Lỗ là người có máu trong xương trong cốt nhà họ Chung, là bao nhiêu con cháu nhà họ Chung phục vụ quên mình đúc thành Kim tự chiêu bài. Đối với Chung Phái người một lòng đền nợ nước mà nói, để con trai kế thừa đội quân Phá Lỗ là chấp niệm cả đời của ông.

Từ tên ba người họ có thể nhìn ra cha kỳ vọng thế nào với họ, lão đại tên Thừa Chí, lão nhị tên Bình Hồ, lão tam trực tiếp lấy tên của đội quân Phá Lỗ, có thể nhìn ra tâm tư của ông không sót gì từ tên của mấy người con trai.

Nhưng làm gì được lúc phu nhân mang thai lão đại, bản thân mình bị vây ngoài biên quan, dưới sự lo lắng bồn chồn sinh non Thừa Chí, thân thể vốn đã yếu, đừng nói múa đao múa kiếm, cưỡi ngựa nửa canh giờ thân thể đã phải nằm hai ngày, không có hi vọng gia nhập quân Phá Lỗ.

Lão nhị Bình Hồ thì thế này, ngược lại thân thể khỏe mạnh, nhưng biết làm thế nào khi vị thiếu niên này nhiều chí hướng đặc biệt, sinh ra ở thế gia võ tướng, thế mà thích văn ghét võ. Vì không để cha áp tải vào quân Phá Lỗ, nên lúc mười bốn tuổi đã dẫn theo người hầu rời nhà chạy trốn, chạy tới thư viện Đông Lâm ở Giang Nam bái sư học văn. Lúc ấy cha Chung tức giận hai ngày không ăn cơm, nhưng thư viện Đông Lâm là nơi sinh ra rất nhiều văn nhân danh sĩ, là Thánh địa trong lòng đám học trò, ông lại không thể phái binh đi tới chỗ đó bắt con trai về, bất đắc dĩ chỉ có thể gửi gắm hi vọng trên người con trai út.

Nói tới lão tam này thì, mất mẫu thân từ nhỏ, cha Chung thương yêu y nhất, mà đứa bé này cũng cực kỳ thông minh, một tuổi đã biết nói, ba tuổi đã có thể mạnh mẽ đầy uy lực múa đao kiếm cao hơn y. Sau khi sờ thử xương cốt con trai út, Chung Phái quả thật muốn vào từ đường bái tạ tổ tông phù hộ, đứa nhỏ này trời sinh thể trạng võ tướng, khung xương cường tráng, kinh mạch khỏe khoắn, hơn nữa phần đầu óc lanh lợi, không còn lo quân Phá Lỗ sẽ bị đứt người truyền thừa ở đời ông!

Tuy luôn cảm thấy con trai không có hứng thú gì với nghiệp đao thương nhà họ Chung, ngược lại rất thích luyện kiếm, nhưng cha Chung cũng cảm thấy không có vấn đề gì, trẻ con ấy mà, lúc nào cũng thích tưởng tượng này nọ, lớn lên thì sẽ khác. Ai ngờ sáng sớm hôm nay, con trai út thế mà kích động nói với ông, nó tính tới kiếm phái Thiên Hải nổi tiếng nhất hiện nay bái sư học nghề, và sau đó dự định trở thành đại hiệp!

Xác nhận hết lần này tới lần khác, phát hiện con trai đã quyết tâm muốn đi, điều này thật sự khiến cha Chung nổi cơn nóng giận, hận không thể đánh sấp mặt đứa con trai ngỗ nghịch bất hiếu này.

“Phá Lỗ! Sao đệ có thể nói với cha vậy, đệ không biết tâm tư của ông sao? Đệ!” Lần này Thừa Chí cũng không có ý định đứng về phía đệ đệ. Thân thể mình không khỏe, không cách nào hoàn thành tâm nguyện của cha, nên trong lòng Thừa Chí vẫn luôn tiếc nuối. Lúc trước thấy đệ đệ có thiên phú vượt trội trên phương diện học võ, hắn ta vô cùng vui mừng, không khỏi cũng mong chờ người này có thể gia nhập quân Phá Lỗ giống như cha, bảo vệ tổ quốc.

Kết quả tiểu tư hư đốn này muốn đi học kiếm pháp gì đó, sau đó bước chân vào giang hồ? Đây không phải là hồ đồ thì là cái gì?

Phá Lỗ mở to hai mắt nhìn, hỏi ngược lại: “Tâm tư của cha đệ biết chứ. Mặc dù quân Phá Lỗ cho nhà họ Chung chúng ta thành lập, nhưng không có nghĩa là cần phải người nhà họ Chung chúng ta thừa kế? Thuộc hạ cha nhiều võ tướng như vậy, tìm vài người bồi dưỡng đến nơi đến chốn, sau này sẽ có thể gánh vác trọng trách.” Cậu thật sự không rõ người thời đại này rốt cuộc suy nghĩ thế nào, không ngờ xem chuyện tham gia quân ngũ đánh giặc thành sự nghiệp của gia tộc. Đối với người kiếp trước nửa đời người đánh giặc vì đế quốc, cuối cùng lại bị ép lái tàu chiến cùng kẻ thù đồng quy vu tận Phá Lỗ mà nói, y thật sự ghét chiến tranh.

Kiếp trước làm trong phòng thí nghiệm đào tạo ra Robot vì chiến tranh của đế quốc, sứ mạng của y chính là chiến đấu vì đế quốc, không còn lựa chọn nào khác. Nhưng kiếp này y là người sống sờ sờ có cha có đại ca, vì sao còn phải đi tham chiến?

Vừa thấy cha bị mấy lời này của Phá Lỗ chọc giận sắc mặt tái nhợt, tay vịn ghế vang lên kẽo kẹt, Thừa Chí vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Phá Lỗ, bảo y mau ngậm miệng lại, ngộ nhỡ cha thật sự tức giận mất lý trí vung ghế ném tới thì sẽ xảy ra chuyện lớn.

Phá Lỗ thấy cha bị mình chọc giận, dường như chuẩn bị ra tay, bản thân y thân kinh bách chiến lập tức nhận được tín hiệu đại ca truyền tới, đứng lên nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng.

“Cha, cha hãy suy nghĩ thêm đi, con thật sự không muốn đi đánh giặc đâu!”

“Bộp!” Một tiếng động vang lên, cha Chung trực tiếp đập nát chiếc bàn bát tiên bên cạnh.

(Bàn bát tiên là bàn vuông to, mỗi phía ngồi được hai người).

Thừa Chí vội vàng bưng trà rót nước cho cha, an ủi ông, nói: “Phá Lỗ còn nhỏ, tâm tính chưa xác định, chờ thêm vài năm nữa có thể hiểu nỗi khổ tâm của cha. Nó là con trai cha, cha còn không hiểu nó à? Hơn nữa, dù nó thật sự không chịu đi thì cũng không sao. Chẳng phải con dâu cha sắp lâm bồn sao? Lần này chắc chắn sinh cho cha một cháu trai mập mạp!"

Bốn chữ cháu trai mập mạp lập tức chữa khỏi cơn đau lòng của cha Chung, ông kéo tay con trai cả, thổn thức nói: “Là cha có lỗi với con, lúc trước nương con mang thai con, cha còn đang chiến đấu kịch liệt với người Hồ, trận đánh đó gian khổ lắm, nương con lo lắng an nguy của ta quá nên mang thai không bình yên, làm hại con bây giờ….. Haizzz….”

“Nỗi khổ tâm của cha con hiểu, cha đừng buồn nữa, chăm sóc thân thể cho khỏe, chờ cháu trai cha hơn 5 tuổi, cha còn phải dạy nó luyện võ chứ.”

Con trai cả phác họa hình ảnh thật sự quá hoàn mỹ cho ông, nét mặt cha Chung cười tươi như một đóa cúc, “Hôm nào đó con ra tự Vô Âm ở ngoại ô thắp nén hương, cầu xin Quan Âm Tống Tử, để ngài ấy phù hộ cho vợ con lần này nhất định sinh được tiểu tử mập mạp, kéo dài hương khói nhà họ Chung ta.”

Phá Lỗ tuy chạy ra ngoài nhưng không đi xa mà đi vòng qua đại sảnh, nghe lén hai người nói chuyện, y cũng sợ chọc tức cha giận xảy ra chuyện xấu.

Nghe thấy mấy lời này của cha, y cảm thấy quả thật không thể hiểu nỗi, nhà họ Chung nào thiếu người hương hỏa, chẳng phải chị dâu cả của mình vừa vào cửa đã sinh hai bé gái, vô cùng đáng yêu, quả thực là thịt trong lòng y. Năm kia lại sinh một bé khác, bộ dạng y chang chị dâu, cực kỳ xinh đẹp.

Tuy xuyên qua đã mười một năm, nhưng y vẫn không thể hiểu suy nghĩ kiểu chỉ có con trai mới là người nhà họ Chung của cha. Nếu đặt vào kiếp trước, nhà ai có thể tự nhiên sinh ra ba cô con gái như vậy, dứt khoát trở thành đầu đề của Tinh tế. Đối với chuyện tự nhiên sinh con, tất cả mọi người trong đế quốc vô cùng chào đón vô cùng coi trọng, nào có tư cách kén cá chọn canh phân biệt nam nữ?

Nhưng thấy cha lúc ấy dường như tức giận đỏ bừng mắt, bộ dạng như muốn khóc, trong lòng Phá Lỗ cũng có chút khó chịu. Không phải y không hiểu tâm tư của cha, nhưng y thật sự không muốn đi đánh giặc nữa. Kiếp trước y xem như sống vì đế quốc, kiếp này y muốn sống cho bản thân mình.

Nhưng, nghĩ đến những năm này cha yêu thương y, trong lòng Phá Lỗ lại trở nên nặng nề. Năm đó sau khi nhị ca rời nhà ra đi, cha buồn xo ngồi một đêm, mái tóc vốn đen nhánh thành hoa râm hơn phân nửa, nên biết rằng ông mới hơn bốn mươi tuổi, đặt vào kiếp trước của Phá Lỗ, chỉ là độ tuổi mới bắt đầu của một đời người!

Rốt cuộc mình nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ thật sự muốn gửi gắm hi vọng vào đứa cháu nhỏ không biết có tồn tại hay không?