Tướng Quân Của Trẫm Chạy Rồi

Chương 2: Bênh vực kẻ yếu



Sau khi Chung Phá Lỗ vào cung, bị cha Chung ép đi bái kiến Hoàng đế, ông thật sự không quản được đứa con trai này, ngày hôm qua lại muốn thu dọn hành trang học nhị ca nó, chơi trò một mình rời nhà trốn đi, nếu không phải con dâu cả phát hiện sắc mặt nha hoàn trong sân nó bất thường, không dám nói trước được thật đúng là cũng để nó chạy thoát.

“Bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn an.” Cha Chung đi vào ngự thư phòng, sau đó dắt con trai quỳ xuống.

Đương kim Hoàng thượng cùng độ tuổi trung niên như cha Chung, nhưng nhìn qua thì trẻ hơn cha Chung cả mười tuổi, mái tóc đen bảo dưỡng rất tốt, khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ luôn nở nụ cười tao nhã, dù là nhìn bằng khiếu thẩm mỹ của Phá Lỗ, cũng phải thừa nhận nhan sắc của vị Hoàng đế này không kém gì những chú ở đế quốc đã trải qua cải tạo gen trội.

Khi Hoàng đế nhìn thấy cha con nhà họ Chung đi tới, nụ cười càng nở rộ, khóe mắt nổi nếp nhăn, càng tăng thêm sức quyến rũ. Ông ta giơ tay lên, “Ái khanh ngồi đi, đây đâu phải tảo triều, ta vốn là anh rể ngươi, cần gì đa lễ như vậy?”

Cha Chung làm lễ đâu ra đấy xong, lúc này mới nghiêng người ngồi xuống chiếc ghế bành bên cạnh, Phá Lỗ thấy ánh mắt chuyển lên người y, vội vàng cười rất sáng lạn, khiến Hoàng đế bật cười ha ha.

“Ai chà, Cẩu Nhi, sao hôm nay lại ngoan như vậy, không giống khỉ con leo lên người trẫm như lần trước à?” Hoàng đế vẫy tay với Phá Lỗ, Phá Lỗ lập tức đi qua, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Đại cữu ngài có thể đừng gọi con là Cẩu Nhi nữa được không? Con đã 11 tuổi rồi, nếu bị người ta nghe thấy vậy thì không hay lắm.” (Đại cữu – Cậu cả)

Cha Chung thấy thấy bộ dạng con trai không biết lớn nhỏ, vội vàng trừng mắt liếc y một cái, “Trước mặt bệ hạ không được làm càn!”

Hoàng đế phất tay áo, “Không sao không sao, trẫm thích Cẩu Nhi như vậy, nó không cổ hủ kém thú vị như ái khanh ngươi. Nhìn thấy Cẩu Nhi, trẫm liền nhớ tới hoàng muội, nếu nàng ấy còn sống, nhìn thấy bây giờ Cẩu Nhi đáng yêu như vậy thì tốt quá. Hơn nữa, Cẩu Nhi đây là thân mật với trẫm, thích trẫm, có phải không?”

Phá Lỗ vội vàng gật đầu, thấy cha lại bắt đầu nổi giận, không dám oán giận nhũ danh đẹp tuyệt trần này nữa.

Hai người Hoàng đế và Phá Lỗ trò chuyện về bí quyết thuần ngựa nửa ngày, Phá Lỗ thấy cha và Hoàng đế có việc cần bàn bạc, rất có mắt nhìn cáo lui: “Đại cữu, con đi thăm con tuấn mã mà ngài nói đây.”

Hoàng đế sờ đầu nhỏ của y, phân phó nội quan bên cạnh, “Đi theo tiểu công tử, đừng để người ta làm nó bực mình, Cẩu Nhi, chỉ cho phép xem không được chạm vào nhé, tính tình nó rất nóng nảy, còn chưa thuần phục hoàn toàn, chớ để nó làm con kinh hoảng.”

“Biết rồi ạ thưa bệ hạ, thảo dân cáo lui. Cha, con đi trước.” Phá Lỗ vội vàng chạy đi, cha y nhìn y, sắc mặt mặt càng lúc càng xấu. Y thật sự không hiểu, vị này là Hoàng đế, cũng là người có quan hệ huyết thống với mình thật sao? Mẫu thân y và Hoàng đế là huynh muội cùng thân nương, Hoàng đế này chính là cậu y, có gì mà phải câu nệ chứ. Kiếp trước bọn họ lúc nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì tám chuyện của hoàng thất, Tổng thống còn thường xuyên lướt mạng trên Tinh tế nói chuyện phiếm vớ vẩn cùng đám binh sĩ trấn thủ cứ điểm bọn họ, không đến mức nơm nớp lo sợ như thế này mà?

Thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của người thời đại này, quá phức tạp quá kỳ quái.

Đất hoàng cung này Phá Lỗ khá quen thuộc, măm đó Hoàng đế thương y mất mẫu khi còn nhỏ, thường đón y vào nuôi bên người một thời gian. Đám tiểu thái giám đi theo cũng rất quen thuộc với y, thấy y đi vào ngự hoa viên, một tên thái giám có vẻ lanh lợi liền tiến lên nói: “Tam công tử, bây giờ bắt đầu mùa đông rồi, hoa trong ngự hoa viên đều rụng hết, nếu ngài muốn ngắm hoa, nô tài dẫn ngài tới điện Cam Lộ ở phía bắc Hương Tuyết Hải thưởng mai được không? Hôm nọ sau khi tuyết rơi một trận, hoa mai nở hết, đẹp mắt lắm.”

Kiếp trước Phá Lỗ chỉ thấy biển hoa mai qua lý thuyết, vừa nghe có thể nhìn tận mắt hoa mai thật, vội vàng đi theo tiểu thái giám kia.

Vài thái giám và cung nữ bên cạnh liếc nhau, nhưng vẫn không nói gì. Tiểu thái giám này không biết là người của ai, cứ nhất định phải dẫn vị này tới Hương Tuyết Hải. Bọn họ đều là người lăn lộn trong cung nhiều năm, tất nhiên biết rõ có một số việc chỉ nhìn chứ không thể nói.

Dù sao trong cung cũng không ai dám gây bất lợi cho vị này, không thấy lần trước vị này đánh cho Lục hoàng tử bị bầm dập mặt mũi, Trữ tần dẫn Lục hoàng tử chạy tới chỗ thánh nhân tố cáo, ngược lại bị phạt cấm túc ba tháng, vị này chẳng những không có chuyện gì, trái lại thánh nhân còn khen y dũng mạnh ngoan ngoãn, có hiếu tâm. Reup đều là thứ mặt dày vô liêm sỉ

Phá Lỗ đi theo tiểu thái giám tới vườn mai, chỉ thấy khe núi thanh tịnh và đẹp đẽ này trồng đầy mai, nhiều cành mai đang phải gánh chịu sức nặng của gió bắc, không phải tuyết nhưng trắng hơn tuyết. Nghe mùi hương gió bắc đưa tới như có như không, lần đầu tiên Phá Lỗ hiểu được câu người xưa từng chép lại – Gió đưa mùi hương tới, con chim trông thật tuyệt.

Y nhớ năm đó lúc nhàm chán lại lướt qua mạng Tinh tế xem tiểu thuyết võ hiệp mà người đương thời dịch đăng lên, không nhịn được muốn làm giống như mấy thiếu hiệp trong tiểu thuyết kia, múa kiếm trong rừng mai.

“Cầm kiếm tới đây!”

Một đám người sau lưng y lập tức ngẩn người.

Vẫn là tiểu thái giám dẫn y tới kịp phản ứng trước, khom người hỏi: “Không biết công tử muốn dùng kiếm gì, vừa vào cung là phải bỏ binh khí, trong cung thật sự không có thứ công tử cần dùng.”

Lúc này Phá Lỗ mới nhớ ra, hình như có quy định như vậy, không khỏi thấy chán nản, muốn thử một lần sao lại khó như vậy. Quên đi, vẫn nên đi ngắm hoa, đây mới là chân thật! Nếu mang cánh rừng này tới kiếp trước của y, vậy quả thật y thành đại gia rồi.

Nhưng khi vừa đi vừa tự sướng (YY), Phá Lỗ chợt nghe cách đó không xa truyền tới một tràng cười to chói tai.

Tiếng cười kia quả thật đâm ngang phá hư bầu không khí, vừa rồi Phá Lỗ còn cảm thấy chỗ này rất thanh lịch và đẹp đẽ, đứng đây ngửi mùi hương hoa, cả trái tim như được thả lỏng, cuối cùng không rối rắm chuyện đánh giặc vì cha, hay là nghe theo tâm ý của mình bước chân vào giang hồ.

“Công tử, chúng tôi đi trước nhé.” Lại là tiểu thái giám kia đi lên trước, bộ dạng kinh hồn táng đảm, nhìn qua như hận không thể chạy đi ngay.

Phá Lỗ bị người ta quấy rầy vốn định rời đi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của tiểu thái giám, không kiềm chế được tò mò: “Làm sao vậy? Ngươi biết bên trong là ai hả, sợ hắn như vậy sao?”

Mấy cung nhân đều cúi đầu thấp tới ngực, trời ơi công tử ngốc của ta ơi, ngươi thật sự đưa đầu ra, người ta đây là ngẩng cao đầu chờ ngươi hỏi đấy.

Bộ dạng tiểu thái giám muốn nói lại thôi, ấp úng hồi lâu mới vừa tức vừa nói: “Bên đó chắc là Tam hoàng tử, hắn rất không vui khi mấy hoạn quan bọn ta tới chỗ này, nói là sẽ làm ô uế hoa mai tinh khiết. Nghe động tĩnh này, sợ là tiểu ca ca nào đó bị hắn bắt được, tiểu công tử chúng ta mau đi thôi, tính tình Tam hoàng tử hơi nóng nảy, không thích người ngoài, ngài….”

Lời còn chưa dứt, bên kia lại truyền tới tiếng kêu thảm thiết thê lương, nghe giọng thì vẫn còn trẻ con.

Phá Lỗ người này không nhìn được nhất chính là có người tổn thương trẻ con, y men theo tiếng hét thảm thiết đi tới, không phát hiện vẻ mặt tiểu thái giám vừa rồi còn hoảng sợ giờ đã cúi đầu thở phào nhẹ nhõm một cái.

Đi được một lúc, Phá Lỗ đi tới gần chỗ đình nghỉ mát, y tập trung nhìn qua, quả thật tức sùi bọt mép. Chỉ thấy hai thái giám đè chặt một đứa bé, gã thái giám lớn tuổi nhất còn dùng sức ấn đầu đứa bé xuống đất. Đứa bé kia liều chết không từ cố sức giãy dụa, còn mấy tiểu thái giám phía sau hắn thấy hắn không khuất phục, lập tức vung roi đánh vào bắp chân hắn không ngừng, y phục cũ nào chống lại được trận đánh như vậy, sớm rách nát lộ da thịt xanh xao sưng đỏ bên trong.

Còn xung quanh đình nghỉ mát đã được vây kín lớp vải nỉ dày, một thiếu niên thân thể mập mạp, đầu đội kim quan mặc áo dài ngọc gấm vừa uống rượu, vừa cười nói nhìn một màn trước mắt.

“Tiểu tạp chủng, đừng nói gia không nể tình, hôm nay ngươi trộm cành mai của ta, ta cũng không muốn so đo nhiều, chỉ cần ngươi liếm sạch sẽ đống bẩn thỉu dưới đất này gia sẽ bỏ qua cho ngươi. Nếu không, hôm nay ngươi phải để lại đôi chân này!” Nói chuyện chính là Tam hoàng tử Cơ Huyên.

Lúc này Phá Lỗ mới phát hiện trên mặt đất có mấy bãi phân, còn thiếu niên này lại muốn đứa bé kia liếm! Đây là hành vi ác độc ti tiện cỡ nào!

“Dừng tay!” Phá Lỗ đi lên trực tiếp đá văng gã thái giám đang đè đứa bé kia, một tay ôm lấy đứa bé vào ngực, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn bị lạnh trắng xanh, không nhịn được đưa tay sờ, ôi trời lạnh quá! Lại sờ y phục mỏng manh rách nát trên người hắn, Phá Lộ cậy mạnh đưa tay ôm lấy hắn xoay người bỏ chạy.

Y vội mang đứa bé kia chạy tới nơi ấm áp, xua đuổi gió lạnh cho hắn, nếu còn bị lạnh nữa sợ là đứa bé sẽ chết trong mùa đông này mất.

Cơ Huyên vốn ngồi bên cạnh hả hê xem, ai ngờ chớp mắt một cái đã có người xông ra đá ngã lăn người của gã ta, cứu tiểu tạp chủng kia, còn nhanh chóng chạy đi.

“To gan! Đứng lại cho ta!”

Phá Lỗ vốn mặc kệ hắn ta, ôm đứa bé tiếp tục chạy ra ngoài, Cơ Huyên cảm thấy vô cùng mất mặt, nháy mắt với thị vệ và đám tiểu thái giám bên cạnh, ý bảo bọn chúng đuổi theo bắt người.

Đám hạ nhân liếc nhìn nhau, cười khổ đuổi theo.

Ai chẳng biết vị cứu người này chính là người nằm trên đầu quả tim của bệ hạ, không phải con ruột, nhưng đối xử không kém mấy vị hoàng tử chỗ nào. Còn vị sau lưng này lại là chủ tử thật sự của bọn họ, chủ tử có lệnh, bọn họ có thể không theo sao được?

Có điều nếu bọn họ dám đả thương một cọng tóc gáy nào của vị họ Chung kia, sợ là sẽ bị thánh nhân rút gân lột da, cân nhắc hai chuyện, đám người kia nhìn như truy đuổi, trên thực tệ lại hận không thể kéo dài tới thiên hoang địa lão (Thời gian dài đăng đẵng – Theo QT).

Phá Lỗ chẳng buồn để ý tới Cơ Huyên, bại tướng dưới tay mà thôi, mắt thấy Cơ Huyên phía sau đuổi theo không kịp thở, y quay đầu làm mặt quỷ: “Ha ha… Mập mạp chết bầm, bộ dạng ngươi như vậy đừng đuổi theo ta, đuổi theo ta nữa ta cũng không thích ngươi đâu.”

Cơ Huyên tức giận đỏ bừng cả mặt, gã ta ghét nhất người ta nói gã ta mập, đặc biệt người này lại là Chung Phá Lỗ được phụ hoàng vô cùng thương yêu, đối thủ sống chết với gã ta!

“Chung Phá Lỗ, có gan đừng chạy, xem gia không lột da ngươi, rút gân ngươi không!”

Phá Lỗ nghe gã ta nói như vậy, ngược lại càng bước nhanh hơn, cũng không quay đầu lại hét lên: “Mập mạp chết bầm, ta đã nói không thích ngươi, sao người cứ đuổi theo ta? Mệt muốn chết rồi, đại cữu sẽ đau lòng.”

Mắt thấy Phá Lỗ sắp chạy khỏi tầm mắt của gã ta, lại thấy đám thị vệ chạy xung quanh còn chậm hơn cả gã ta, thở hổn hển vô cùng giả dối, Cơ Huyên đưa tay đoạt lấy roi trong tay thái giám, nhắm vào đầu đánh xuống.

Bọn thị vệ không dám phản kháng, vội quỳ xuống mặc gã ta đánh cho hả giận, dù sao bị đánh vài roi cùng lắm là đau vài ngày, nhưng nếu như làm bị thương vị kia, sợ là bọn họ cũng sẽ bị bệ hạ đánh, hơn nữa là theo kiểu đánh chết không bàn cãi.

Cơ Huyên đánh một lúc, cánh tay đau mỏi, ném roi xuống oán hận trừng mắt nhìn về phía Phá Lỗ rời đi, “Ha ha, Chung Phá Lỗ, ngươi đã muốn đối nghịch với ta như vậy, vậy cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác, tiễn ngươi và tiểu tạp chủng kia cùng quy thiên.” Một thiếu niên mà lời nói ra lại vô cùng độc địa, phối hợp với vẻ mặt dữ tợn của gã ta, cả người đều u ám, dọa mấy tiểu thái giám bên cạnh run rẩy như đong sàng (Có nơi gọi là giần).