Tướng Quân Hảo Khi

Chương 8: Chiếu rơm che xác chết



Tiểu Đức Tử của Huấn hình ti đứng bên ngoài cửa điện, nghe thấy câu này.

Hắn vội vàng tiến lên quỳ xuống: "Nô tài tham kiến Hầu gia."

Tiêu Kì Hàn giọng run run: "Thẩm Tinh Phong bây giờ thế nào?"

Tiểu Đức Tử giọng nói yếu ớt, không dám ngẩng đầu lên: "Bẩm Hầu gia, lúc thần tới chỉ còn một hơi, hiện tại nói không chừng đã...đã.."

Dáng người cao lớn anh tuấn của Tiêu Kì Hàn lắc lư hai lần, bàn tay nắm chặt đến trắng bệch, nhấc chân vội vàng đi đến Huấn hình ti.

Một số cung nhân đi ngang qua quỳ xuống bái kiến, nhìn Tiêu Kì Hàn cau mày vội vàng rời đi.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Ninh Nguyên Hầu ngày thường xảy ra đại sự sắc mặt một chút cũng không thay đổi, sao đột nhiên lại hoang mang lo lắng như thế này?

Khi Tiêu Kì Hàn bước vào Huấn hình ti, hắn nhìn thấy một vài thái giám đang mang một manh chiếu rơm rách nát muốn đi ra ngoài bằng cửa sau.

Bên trong manh chiếu đó có một người!

Một đôi bàn chân tái nhợt lộ ra, đầu ngón chân còn dính máu khô, trên mắt cá chân phải có một hạt Phật châu, được buộc lại bằng một sợi dây màu đỏ.

Đầu óc Tiêu Kì Hàn ù ù, đôi mắt tối sầm lại, loạng choạng suýt chút thì ngã.

Tiểu Đức Tử vội vàng đỡ lấy hắn: "Hầu gia, ngài không sao chứ? Có cần truyền thái..."

Tiêu Kì Hàn đẩy người ra, trực tiếp đi thẳng tới.

Mấy tên thái giám khiêng chiếu rơm đều quỳ xuống.

Tiêu Kì Hàn nhìn tấm thảm rơm cuộn lại kia, đôi bàn chân tái nhợt không có chút huyết sắc, tim hắn đập loạn xạ không ngừng.

Hắn mở miệng nói một cách khó khăn, chất giọng khàn khàn chua xót, như bị một con dao sắc bén đâm vào: "Mở ra."

Tên thái giám kinh hãi: "Hầu gia, tên nô lệ hèn mọn này chết thảm như vậy, e rằng sẽ làm bẩn mắt ngài...."

"Bổn Hầu bảo ngươi mở ra!"

Tiêu Kì Hàn gầm lên.

Thân thể tên thái giám run lên, vội quỳ xuống đi về trước mấy bước, cúi thấp đầu, nhanh chóng cởi bỏ dây thừng trên chiếc chiếu rơm.

Chiếc chiếu rơm màu xám dần dần mở ra....

Bên trong là Thẩm Tinh Phong mặc bộ y phục nô lệ nằm bên trong, y phục trên ngực bị xé toạc, trên làn da nhợt nhạt có những vết roi và những vết bầm tím cả cũ cả mới do bị đấm đá.

Cậu nhắm chặt mắt, miệng hơi hé mở, chóp mũi đầy máu đông lại, hai tay nắm thành nắm đấm đặt trên ngực cho thấy dấu hiệu phản kháng.

Tiêu Kì Hàn yên lặng đứng ở chỗ cũ, nội tâm hắn như con dã thú đang gầm thét đem trái tim xé ra từng mảnh, nhưng vẻ mặt hắn lại hết sức lạnh lùng và bình tĩnh.

"Hầu gia...." Dương công công vừa nghe tin liền lập tức chạy tới, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì sợ hãi không thôi, vội vàng nháy mắt với tên thái giám đang quỳ trên mặt đất.

Tên thái giám cuốn lại tấm chiếu rơm, đem Thẩm Tinh Phong cuốn chặt lại như cũ.

Lồng ngực Thẩm Tinh Phong yếu ớt phập phồng lên xuống.

Tiêu Kì Hàn trợn to hai mắt, không tự chủ được mà bật ra một tia sáng: "Hắn còn chưa có chết, mau đi truyền thái y tới."

Sắc mặt mấy tên thái giám liền xanh mét.

Thái y trong Thái y viện vốn chỉ hầu hạ Hoàng đế cùng các Phi tần trong hậu cung, cận thần cũng không thể tùy tiện triệu thái y, như thế nào lại có thể triệu thái y đến chữa cho một tên nô lệ?

Lại còn là con của tội thần tiền triều?

Nhưng đây là chống lại Ninh Nguyên Hầu...này khác gì đặt đầu bọn họ dưới đao a!

Dương công công dù gì cũng đã ở trong cung lâu năm, chói tai mắng một tiếng: "Còn ngây người ra đó làm gì! Thân thể Ninh Nguyên Hầu không khỏe, còn không mau thu dọn phòng cho sạch sẽ, đi mời thái y qua! Chậm trễ việc của Hầu gia, coi chừng cái đầu các ngươi đó!"

Mấy tên thái giám như tỉnh lại từ trong giấc mơ, hai tên nhanh chân đi truyền thái y, hai tên còn lại thô bạo ôm Thẩm Tinh Phong từ dưới mặt đất lên.

Tiêu Kì Hàn cau mày, bước lên phía trước, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Tinh Phong, nhấc chân rời đi.

Tiểu Đức Tử đầy bối rối mà hỏi Dương công công: "Sư phụ, tên nô lê này và Hầu gia..."

Sắc mặt Dương công công tối sầm lại: "Ăn nói hồ đồ cái gì! Hôm nay là Hầu gia đi ngang qua Huấn hình ti, thân thể không khỏe, chưa từng thấy qua tên nô lệ này, các ngươi còn muốn giữ lại cái đầu của mình thì ngậm miệng thật chặt lại cho ta!"

Giang thái y vừa bước vào phòng liền quỳ xuống hành lễ: "Vi thần khấu kiến Hầu gia!"

Tiêu Kì Hàn bước tới, nhẹ nhàng đỡ vị thái y già đứng dậy, dẫn ông đến bên giường, ngữ khí cực kì gấp gáp nói với ông: "Giang thái y, hãy xem xem y một chút."

Giang thái y liếc mắt nhìn người đang nằm trên giường hít sâu một hơi.