Tướng Quân Hảo Khi

Chương 7: Chỉ còn lại một hơi thở



Từng đoạn kí ức về việc bị xâm phạm ngày hôm đó lại hiện về, sự sỉ nhục lớn nhất cuộc đời đâm thẳng vào lý trí Thẩm Tinh Phong.

Tay chân cậu lạnh ngắt nhưng đầu thì nóng đến phát bỏng.

Cậu nắm chặt tay áo lao lên.

Trước mặt Vương Cường và Vương Hạo lực lưỡng, Thẩm Tinh Phong vẫn chưa thành niên rõ ràng là quá yếu ớt, cậu đã không còn là tướng quân trẻ tuổi khí phách như xưa, một thân võ công đã bị phế, giờ chỉ còn lại chút sức lực không đáng nói.

Vương Cường dễ dàng vặn lại cánh tay của Thẩm Tinh Phong, ghì chặt cậu lại, sau đó Vương Hạo đá vào đầu gối cậu, Thẩm Tinh Phong lao về phía trước ngã bịch một cái trên tấm gỗ dưới hành lang.

Ngay sau đó là những cú đấm đá liên tục rơi xuống trên người cậu, thanh âm nặng nề vang lên trong gió lạnh, Thẩm Tinh Phong mấy lần cố gắng đứng dậy đều bị Vương Hạo giẫm lên đầu, đế giày đè xuống khuôn mặt tái nhợt của cậu.

Thẩm Tinh Phong ngửi thấy mùi hôi thối của bùn đất, rất nhanh liền mất đi sức lực phản kháng, thở hổn hển.

Thời gian ước chừng một nén nhang, Vương Hạo buông lỏng chân, nhìn Thẩm Tinh Phong đang sống dở chết dở: "Đồ mạt hạng! Còn không biết tự lượng sức mình! Dám cùng chúng ta khiêu chiến! Đúng là đồ đê tiện trời sinh ra để cho người ta khinh bỉ.

Vương Cường vỗ vỗ bả vai huynh trưởng, nở nụ cười thâm độc: "Ca ca, huynh không nên nói như vậy, người ta là tướng quân a!"

Thẩm Tinh Phong khó khăn mà ngẩng đầu lên, máu từ trên trán chảy xuống thành dòng, trước mắt cậu tất thảy là màu đỏ.

"Tướng quân? Tướng quân nào mà lại dâm đãng đến như vậy? Ta làm sao lại không biết chứ?" Vương Hạo ngồi xổm xuống bên cạnh Thẩm Tinh Phong, ngón tay móc vào bên trong bộ y phục nô lệ rộng thùng thình của cậu, làn da trắng nõn chi chít dấu vết hoan ái xanh tím, mắt Vương Hạo đỏ lên mấy phần, "Hôm đó, hắn bị làm tới mức vừa khóc vừa rên rỉ, cả Huấn hình ti ai mà không nghe thấy?"

"Thẩm tướng quân đúng là có một giọng nói mê người, hay là rên lên vài tiếng cho huynh đệ chúng ta cùng thưởng thức nhé..."

Vương Hạo vói tay vào trong y phục của Thẩm Tinh Phong.

Ngón tay nhuốm máu của Thẩm Tinh Phong nắm chặt lấy cổ áo, bả vai co rút lại, thân thể run lên bần bật, cổ họng phát ra tiếng kêu không tự chủ được.

"Nửa đêm canh ba, các ngươi tụ tập ở đó làm gì?!"

Tiếng bước chân từ hành lang cách đó không xa truyền đến, chính là thái giám phụ trách ban đêm.

Vương Hạo rút tay về như bị rắn cắn, cúi người xuống nịnh nọt: "Công công, không có gì đâu, chính là Thẩm Tinh Phong, hắn cả đêm không ngủ..."

Tên công công đó cau mày khi nghe thấy tên của Thẩm Tinh Phong. đam mỹ hài

Trước để Vương Cường và Vương Hạo quay trở về phòng trước.

Sau đó dùng bàn chân đá đá vào người đang nằm trên mặt đất.

"Thẩm Tinh Phong, ngươi còn muốn bị ăn đòn sao? Còn không mau trở về! Còn gây sự nữa ta sẽ trừng trị ngươi!"

Thẩm Tinh Phong khó khăn chống tay xuống đất, lảo đảo đứng lên, sau đó đứng yên bất động trước cửa phòng, nhớ tới chuyện vừa mới xảy ra, ánh mắt càng thêm chán ghét, xoay người nằm xuống dưới cửa sổ, cuộn mình thành một đoàn nhỏ.

Tên thái giám tràn đầy khinh thường mà chế nhạo: "Bày ra cái dáng vẻ gì đây? Thật sự nghĩ mình là đại nhân vật sao? Nếu không đi vào ngủ liền bị đông cứng ở ngoài này."

Nửa đêm, Thẩm Tinh Phong lại lên cơn sốt cao, tình trạng trông rất nguy hiểm, khi bình minh ló dạng, chỉ còn lại một hơi thở.

Dương công công cầm phất trần đến liếc nhìn, liền biết là không thể.

Gọi người đi truyền tin đến Hạ công công bên cạnh Hoàng đế.

Mặc dù mạng sống của hắn ta vô giá trị, nhưng dù sao cũng từng là một tướng quân, chết cũng phải xin chỉ thị của Thánh thượng.

Đề phòng lúc Hoàng đế nhớ tới còn có một người như vậy, đến lúc đó bọn họ cũng không giải thích được.

Hạ công công cung kính bước tới, nhỏ giọng lanh lảnh: "Khởi bẩm Thánh thượng, Huấn hình ti báo cáo, Thẩm Tinh Phong kia e là không sống được."

Hoàng đế có lẽ thậm chí còn không nhớ tới Thẩm Tinh Phong là ai, bên trong đại điện Cần Chính vang lên một tiếng "Bịch" thật lớn.

Hoàng đế Vạn Hác nhìn người đang phát ra tiếng động kì lạ, nghiêm nghị mà lo lắng hỏi: "Ninh Nguyên Hầu bị bệnh sao?"

Ngón tay Tiêu Kì Hàn có chút run lên, nhìn người hầu tiến lên thu dọn chiếc cốc vỡ, cười nhạt: "Đa tạ Thánh thượng quan tâm, thần.. có chút không thoải mái, xin Thánh thượng thứ lỗi, thần xin cáo lui."

Nói xong, hắn vén y phục lên, cúi đầu rồi vội vàng rời đi. Duẫn Tu Duệ nhìn hắn một cách khó hiểu, có chút ý tứ sâu xa.

Tiêu Kì Hàn vừa đi bước ra ngoài liền kéo thái giám ra ngoài cửa: "Người của Huấn hình ti đâu?"