Tới khoảng bốn rưỡi sáng, Liễu Duệ đánh thức Cố Hiểu Thần đang ngủ say.
Mí mắt cô nặng nề mở ra, vì còn buồn ngủ nên giọng cô hơi khàn: “ Mấy giờ rồi? ”
“ Bốn rưỡi rồi, đi bộ từ đây lên đỉnh núi là tới 5 giờ. ” Anh nói.
Đối với kiểu thỉnh thoảng lại bị đánh thức giữa chừng đã sớm trở thành thói quen của cô. Cô không kéo dài thời gian làm gì, nhanh chóng đứng dậy đi xuống xe.
Gió thu thổi tới, mang theo hơi thở lành lạnh, khiến cho cơ thể cô run lên.
Đột nhiên có áo khoác phủ lên người, cô nghiêng đầu nhìn Liễu Duệ lúc này chỉ mặc mỗi cái áo ngắn tay, hỏi: “ Anh không lạnh à? ”
Anh hơi nhếch môi rồi nhìn về phía đỉnh núi, không trả lời vấn đề của cô mà hỏi: “ Có muốn đi cưỡi ngựa không? ”
“ Cưỡi ngựa? ”
Anh hơi khụy chân xuống, đưa lưng về phía cô: “ Anh cõng em. ”
“ Anh điên rồi. ” Cô tức giận đứng mắng anh: “ Anh vừa mới được phẫu thuật đấy, thế mà dám cõng em. ”
Anh chỉ cười, không lên tiếng. Để cô ngả trên lưng mình rồi anh đứng thẳng người lên, cõng cô đi. Chủ yếu là vì cô nhẹ, thế nên khi cõng anh cũng không có cảm giác lắm. Cõng cô leo lên đỉnh núi dường như còn dễ hơn việc mang theo vật nặng đi bộ năm kilomet.
Cố Hiểu Thần nằm trên lưng anh nhưng cảm thấy rất bất an. Muốn giãy dụa nhưng thấy địa hình nên đây gập ghềnh thì chần chừ, cuối cùng chỉ có thể lên tiếng kháng nghị: “ Liễu Duệ, mau thả em xuống! ”
Người nào đó làm như không nghe thấy.
“ Liễu Duệ!! ” Cô tức giận gọi tên anh.
Không ngờ câu kháng nghị của cô lại bị người nào đó khinh bỉ: “ Với số cân nặng này của em, nhiều lắm là như đang cào ngứa. ”
Đúng là khiến người khác tức chết mà không làm được gì.
Đang muốn tiếp tục nói thì anh dừng chân bước chân lại. Anh hơi nghiêng đầu, dư quang trong ánh mắt liếc cô một cái, nhàn nhạt lên tiếng cảnh cáo: “ Cố Hiểu Thần, thành thật một chút cho anh, đừng để anh quăng em xuống thì lại kêu đau. ”
Sắc trời vẫn còn hơi tối, cô chỉ có thể thấy được một nửa khuôn mặt anh.
Đối với Cố Hiểu Thần mà nói, Liễu Duệ là ‘tâm ma’ của cô. Chỉ cần anh liếc mắt một cái, nói một câu thì đều làm cô không kiềm chế được.
Bất tri bất giác, bàn tay đang nắm chặt thành quyền buông lỏng.
Thấy cô không còn giãy dụa nữa, ánh mắt Liễu Duệ mới thay đổi. Trong lòng anh âm thầm thở dài một tiếng, đúng là bất đắc dĩ tới cực điểm.
Anh cõng cô đi lên núi. Lúc đi qua những chỗ có nhánh cây thấp sẽ nhắc nhở cô cúi đầu xuống, sau đó anh nói chuyện qua qua với cô hai ba câu, thực ra là để xem cảm xúc của cô lúc này như thế nào.
Tới khi đến đỉnh núi, Cố Hiểu Thần giơ tay lên xem đồng hồ. Nói thật, hồi còn đi học cô cũng rất hay leo lên đỉnh núi này chơi, dựa theo tốc độ của cô thì trong vòng nửa tiếng không thể leo được tới đây. Nhưng anh chỉ mất hai mươi phút để leo được lên đây, hơn nữa anh còn đang cõng cô, còn có vết thương nữa.
Đúng là làm cho người khác kinh ngạc.
“ Quân đội cũng huấn luyện mấy chuyện này sao? ” Cô hỏi.
“ Mang vật nặng để chạy lên núi là hạng mục rất bình thường. ” Anh trả lời một cách bình thản.
“ Chạy lên núi? ” Mấy chữ này vượt ngoài sức tưởng tượng, trong đầu cô không có khái niệm này.
“ Như vừa nãy thì được gọi là đi bộ, còn khi huấn luyện trong quân đội thì phải chạy lên. ”
Nhìn anh, Cố Hiểu Thần nhíu mày lại: “ Mấy thứ như này… ” Đột nhiên vốn từ cạn kiệt.
Anh nhìn sang: “ Gì cơ? ”
Suy nghĩ một lát, cô dùng từ mình mới nghĩ ra: “ Đây là loại huấn luyện mà mọi người gọi là huấn luyện ma quỷ? ”
Huấn luyện ma quỷ?
Anh hơi cong môi lên, khuôn mặt bình thản thoáng qua nét vui mừng. Đối với anh mà nói, hạng mục huấn luyện cõng vật nặng chạy lên núi đã là hạng mục đơn giản nhất rồi. Đơn giản tới nỗi không còn gì sánh nổi.
Có điều, anh không muốn nói chuyện này với cô, nó quá mức nặng nề.
Đưa tay xoa xoa đầu cô, anh phải khiến cho cô an tâm mới được: “ Cố Hiểu Thần, anh sẽ không để bản thân mình bị làm sao đâu. ”
Trên đầu cảm nhận được sự ấm áp nơi lòng bàn tay anh, Cố Hiểu Thần cúi đầu, mím môi, giọng nói cô lộ rõ sự không vui: “ Nhưng anh vẫn phải vào phòng phẫu thuật. ”
Cả người toàn là máu, để người khác nâng mình đi, sống chết không rõ.
Đây là ‘không để bản thân bị làm sao’ mà anh nói à?
Liễu Duệ cảm thấy đau đầu, thực sự là vô cùng bất đắc dĩ. Tay anh hơi dùng lực, lập tức ôm cô vào trong lòng.
Nghe thấy tiếng tim anh đập rõ ràng, giống như bóng rổ đang đập xuống đất theo quy luật nhất định, điều này làm cho người khác an tâm.
Sự rung động trong lòng khó có thể kiềm chế, cô đưa tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh.
Theo đó, thanh âm trầm thấp của anh truyền từ trên đỉnh đầu xuống: “ Cố Hiểu Thần, em có nghe thấy không? Tiếng trái tim anh đang đập. ”
Tiếng tim anh đang đập như muốn nói cho cô biết, bây giờ anh rất ổn.
Có điều, chỉ là bình yên lúc này thôi.
Nhớ lại cảnh tượng cả người anh toàn máu được đẩy vào trong phòng phẫu thuật. Cố Hiểu Thần đưa tay ôm anh chặt hơn, còn hỏi: “ Tại sao anh lại lựa chọn thi vào trường quân đội? ”
Nếu anh không đi giờ bọn họ đã rất hạnh phúc, hạnh phúc, hạnh phúc…
Dứt lời, cô cảm nhận được cả người anh hơi cứng lại.
Cảm giác có chút vi diệu.
Cố Hiểu Thần hơi liếc mắt, im lặng nhìn sắc mặt anh biến đổi.
Một lát sau, anh mới nói: “ Ban đầu là vì di nguyện của ông ngoại, sau đó, là bởi vì sinh mạng. ”
“ Sinh mạng? ” Cố Hiểu Thần nhíu mày, ngẩng đầu lên. Nương theo sắc trời ảm đạm, cô nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh.
Cô thấy sự nặng nề trong đôi mắt anh đang chậm rãi toát ra.
Càng lúc càng nặng nề, nơi đó giống như là vực sâu sắp bị chôn vùi, để cho người khác không thấy rõ cảm xúc bên trong.
“ Đúng vậy. Là sinh mạng. ” Anh nói, mắt hơi giật giật. Anh đưa mắt nhìn về phương trời xa xa dù không biết đó là nơi nào, sắc mặt nghiêm túc: “ Đó là nhiệm vụ đầu tiên của anh, giải cứu hai mẹ con. Bé gái đó hình như mới được năm tuổi, ánh mắt vừa to vừa tròn, nhìn rất giống Liễu Khê lúc nhỏ. Thật sự rất giống… ”
Giọng nói anh bắt đầu đứt quãng: “ Giống tới nỗi khiến cho anh hoảng hốt, khiến cho anh ngạc nhiên…Anh, anh thật sự không có cách nào từ chối khi đôi mắt to tròn đó nhìn anh nói lời cảm ơn. Càng không thể phủ nhận tâm tình của mình khi đó, như là vừa cứu được Liễu Khê, cứu được mẹ, cứu được cả bản thân. ”
Bé gái đó làm cho anh nhớ tới khi Liễu Khê lên bốn, cô nàng đã khóc đòi bố.
Cô nàng vừa khóc vừa nói: “ Vì sao tất cả mọi người đều có bố? Chỉ có con là không có. ”
Liễu Thấm kiên nhẫn an ủi cô: “ Bởi vì chúng ta không giống những người khác. ”
“ Vì sao lại không giống như những người khác ạ? ”
Liễu Thấm vừa cười vừa lau nước mắt cho Liễu Khê. Bà nhẹ nhàng an ủi: “ Mỗi người chúng ta, không ai giống nhau cả. Có người có bố, có người không có. Giống như là con có anh trai mà có người thì không có. Con nhìn Khinh Vũ đi, không phải chị ấy không có anh trai sao? ”
Liễu Khê nghe cái hiểu cái không. Đôi mắt to tròn đẫm nước mắt chớp chớp liên tục, nói với bà nội bằng giọng hơi khàn: “ Là như thế ạ? ”
“ Chính là như thế. ” Liễu Thấm nói.
Liễu Khê hỏi bằng giọng tủi thân: “ Có phải về sau con cũng không có bố không ạ? ”
“ Đúng vậy, về sau Khinh Vũ cũng không thể có anh trai. ”
Là như thế sao?
Liễu Duệ cười lạnh, đương nhiên chuyện không phải như vậy.
Người đàn ông đó không cần bọn họ, ông ta đã ném bọn họ đi như thể vứt rác, không chút lưu tình cũng chẳng chút lưu luyến, chỉ hận không thể nhanh chóng ném đi để tránh làm ô uế bản thân mình.
Đối với Liễu Thấm, hai đứa trẻ này là mong ước cả đời của bà. Nếu như không có hai đứa trẻ này thì có lẽ bà không thể kiên trì tới bây giờ.
Nhắm mắt lại, hình ảnh Liễu Khê với đôi mắt to tròn đẫm nước mắt lại hiện lên, cách một tầng nước mắt, vô cùng trong suốt.
Anh không muốn, không muốn để sinh mạng mỏng manh như thế.
Nếu như một người không thể đi về phía có ánh mặt trời thì chắc chắn họ đang đi vào con đường chết.
Cái anh muốn cứu vớt không phải là người đó mà là ánh mặt trời của người đó, sự mong đợi của người đó.
Ngoại trừ cái này, thì chẳng còn cái gì làm động lực để người ta sống.
Có lẽ, đây là nhân tính.
Chân trời như xé toạc bức màn che, ánh sáng vàng kim nhàn nhạt lộ ra, rạch một đường chân trời. Chúng nhẹ chạm lên núi, nhẹ rơi vào ánh mắt anh.
Nặng nề, nhưng đậm màu.
Cố Hiểu Thần nhìn vào đôi mắt anh, nhìn vào con ngươi anh có thể nhìn thấy rõ bản thân mình. Đứng dưới một tầng ánh sáng vàng trắng, sắc mặt anh dịu dàng.
Nhìn sâu vào trong đôi mắt đó, thấy được nội tâm chân thật của anh, ngược lại cô cảm thấy…
An tâm.
Bởi vì bọn họ đều là người cứu giúp.
Cô cứu chữa cơ thể, anh cứu chữa những gửi gắm.
Việc anh trở thành một người quân nhân lí tưởng không liên quan gì tới cô nhưng những chuyện anh làm lại có điểm tương tự cô.
Giống như là trách nhiệm tương đương, không hẹn mà hợp.
Ăn ý như thế, rất vi diệu, cũng rất kỳ lạ.
Giống như là được định trước vậy.
Vận mệnh, khiến cho, bọn họ, yêu nhau.
**
Liễu Duệ đưa Cố Hiểu Thần trở về nhà họ Ôn. Xe dừng lại ở con đường cách đó không xa, đây cũng là chỗ bọn họ hay hẹn nhau thời còn đi học.
Xe chậm rãi đỗ lại, một tay anh đặt trên vô-lăng, tay còn lại thì lười biếng tì vào bên cửa sổ.
“ Có muốn vào gặp ông ngoại một chút không? ” Cố Hiểu Thần hỏi anh.
Đôi mắt của anh hơi liếc về phía cô, giống như là đang nghiêm túc suy nghĩ. Qua vài giây, anh lắc đầu: “ Để lần sau đi, lần sau sẽ chính thức gặp mặt. ”
Thời trung học yêu đương thì sợ người nhà cô phát hiện ra bọn họ yêu sớm. Tới bây giờ thì lại sợ người nhà cô có ý kiến với mình. Vẫn nên chuẩn bị đầy đủ một chút rồi đi tới gặp mặt thì tốt hơn.
“ Ông ngoại cũng không phải người không biết chuyện về anh. ” Cố Hiểu Thần khuyên nhủ: “ Tới cũng tới rồi, đi vào thôi. ”
Liễu Duệ kiên trì: “ Để lần sau anh sẽ tới gặp mặt chính thức. ”
Trộm đưa cháu gái nhà người ta đi ra ngoài lúc nửa đêm, giờ lại nghênh ngang đi vào nhà, nghĩ thế nào cũng cảm thấy làm thế là mặt dày vô sỉ.
Khó lắm mới thấy anh khiếp sợ, Cố Hiểu Thần cười.
Nhìn bộ dáng cô vui vẻ khi thấy người khác gặp họa, Liễu Duệ chỉ có thể lắc đầu một cách bất đắc dĩ. Anh đưa tay qua, đặt lên khuôn mặt cô, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve phần dưới mắt cô, nhàn nhạt dặn dò: “ Đi về ngủ một giấc đi. ”
Đoạn trò chuyện này rất quen thuộc. Trước kia bọn họ cũng có hẹn hò buổi đêm, tới sáng khi tạm biệt, anh luôn dặn cô đi về ngủ bù.
Trong lòng như vừa được rót mật, cô xấu hổ gật đầu, lộ ra bộ dáng như thiếu nữ mới yêu.
Mắt thấy mặt cô hơi hồng, Liễu Duệ không thể tiếp tục thờ ơ nữa. Bàn tay hơi dùng sức, để khuôn mặt cô tiến gần lại đây, hôn lên khóe môi cô một cái.
…
Cố Hiểu Thần xuống xe đi vào trong sân. Đầu tiên là quan sát xung quanh, thấy không có người mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Né tránh, xoay người, đóng cửa.
Trái tim đang lơ lửng giữa không trung cuối cùng cũng bình yên trở lại. Rõ ràng không có tâm tư khác nhưng anh cứ hôn cô, rồi trêu chọc cho cô đỏ hết cả mặt mới tha.
Cũng chính vào giây phút này, giọng nói ồm ồm của Ôn Viễn Chí vang lên sau lưng cô: “ Đi với tên nhóc kia à? ”
Phản ứng đầu tiên của Cố Hiểu Thần là giật mình, sau đó cả người cô cứng đờ, ngơ ngác quay đầu lại nhìn. Ôn Viễn Chí đang chống gậy đứng đó, mũi chân dừng lại, tầm mắt nhìn về phía, cứ nhìn mãi theo chiếc xe oto màu đen đang dần biến mất. Không thấy Cố Hiểu Thần trả lời, ông lại hỏi: “ Có phải là tên nhóc đó không? ”
“ …Đúng ạ. ” Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Ôn Viễn Chí hừ lạnh một tiếng, giọng nói nghe rõ sự không vui: “ Nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà tên nhóc đó vẫn không lễ phép chút nào. ”
“ Ông ngoại, không phải vậy đâu ạ. ” Cô bắt đầu giải thích thay cho Liễu Duệ: “ Là bởi vì… ”
Chòm râu của Ôn Viễn Chí rung lên, ông trừng mắt nhìn cô: “ Cháu còn chưa được gả ra ngoài đâu, sao tâm lại chạy theo người khác rồi. ”
Ông vừa nói xong, Cố Hiểu Thần ngậm miệng.
Ôn Viễn Chí liếc mắt nhìn Cố Hiểu Thần đang im lặng, mất tự nhiên ho khan hai tiếng: “ Sau này tên nhóc đó tới thì bảo nó vào uống với ông ly trà. ”
Nghe thấy ông nói vậy, Cố Hiểu Thần như được đại xá, vội vàng đỡ Ôn Viễn Chí đi vào bên trong, bộ dáng cúi đầu khom lưng: “ Vâng vâng vâng!! Nhất định phải thế ạ!! ”
Từ trước tới nay, Ôn Viễn Chí không bao giờ can thiệp vào chuyện tình cảm của con cháu. Cho nên, lúc trước khi Ôn Lăng Lan nhất quyết tới phương Bắc lấy chồng, ông cũng chỉ có thể mặc kệ.
Có điều, nhà họ Ôn thoải mái nhưng nhà họ Cố thì lại rất cứng ngắc, có thể nói là như hai thái cực trái ngược nhau.
“ Ông nội cháu có đồng ý không? ” Ôn Viễn Chí uống một ngụm trà rồi hỏi Cố Hiểu Thần.
Cố Hiểu Thần nghịch nghịch dụng cụ pha trà, nói: “ Cháu vẫn chưa nói với bọn họ. ”
Ôn Viễn Chí thở dài: “ Chỉ sợ lão già ngang ngạnh đó không đồng ý thôi, hơn nữa cháu còn chuyện đó, chỉ sợ… ”
Nói tới đây, bỗng nhiên ông dừng lại.
Cố Hiểu Thần hiểu được tiếp theo ông muốn nói gì, cười chua xót: “ Để nói sau đi ạ. ”
Ôn Viễn Chí an ủi cô: “ Từ sau vụ việc đó, ông nội cháu cũng không quản chặt nữa mà. ”
Cố Hiểu Thần cúi đầu, đem ấm trà để xuống bàn: “ Cháu đã đồng ý với Ly Thu là đưa con bé tới trường học nhìn một chút, cháu đi lên tầng gọi con bé dậy đã. ” Nói xong, cô nhanh chân chạy lên tầng.
Gần như là bỏ chạy trối chết.
Nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang vội vàng bỏ chạy kia, Ôn Viễn Chí cúi mặt xuống, thở dài một tiếng.